- -----------------------------
Người đàn ông ôm lấy eo nhỏ của nàng, cưỡng ép ngăn lại nàng rời đi.
“Độc của em không rõ ràng, vết thương còn hở, không cần làm ẩu.” Bạc Tư Yến giọng lạnh nhạt lại bá đạo, chân thật đáng tin, “Tôi đưa em đi bệnh viện.”
Khúc Yên không có cự tuyệt nữa.
Ghế sau Maybach màu đen, Mộ Du Du một mực nhìn qua hai người phía ngoài, chằm chằm đến hốc mắt đỏ hồng đầy ghen tị, hận không thể lao xuống xé nát hồ ly tinh này!
Bạc Tư Yến mở cửa xe, tay ngăn tại khung cửa: “Lên xe.”
Khúc Yên đối với động tác thân sĩ của hắn rất hài lòng, tán dương: “Động tác này, cho anh thêm điểm a!”
Khúc Yên ngồi vào trong xe mới phát hiện Mộ Du Du cũng ở trên xe.
Nàng thờ ơ nhún nhún vai.
“Yến ca......” Mộ Du Du lại nhịn không được, miễn cưỡng vung lên một nụ cười, đối với Bạc Tư Yến nói, “Anh muốn để vị tiểu thư này cùng chúng ta ngồi chung một chiếc xe sao?”
Bạc Tư Yến nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái: “Không.”
Mộ Du Du trong lòng vui mừng, khóe miệng lộ ra ý cười chân thật: “Vậy không bằng thế này, tôi giúp vị tiểu thư này gọi một chiếc xe taxi.”..
Bạc Tư Yến không có trả lời nàng, cầm điện thoại gọi một cú điện thoại, đơn giản giao phó vài câu.
Một lát sau, một chiếc xe khác từ trong khách sạn đi ra, dừng ở bên cạnh.
“Cô ngồi chiếc xe kia.” Bạc Tư Yến đối với Mộ Du Du nói.
Mộ Du Du mở to hai mắt nhìn, ngạc nhiên khó mà tin được: “Yến ca, anh là để cho em ngồi một chiếc xe khác sao?”
Bạc Tư Yến nhíu nhíu mày: “Ngồi xe mà thôi, xe nào cũng giống nhau.”
Hắn mở cửa xe, ra hiệu nàng xuống.
“Em......” Mộ Du Du trên mặt đỏ lại trắng, hết trắng rồi đỏ, dùng hết toàn bộ sự nhẫn nại mới không tại chỗ bộc lộ bản tính.
Nàng ở góc độ mà Bạc Tư Yến không nhìn thấy hung dữ trừng mắt nhìn Khúc Yên.
Ánh mắt kia giống như rắn độc.
Mộ Du Du vừa xuống xe, ghế sau chỉ còn lại hai người.
Quần áo trên người Khúc Yên bị nước mưa xối, trong xe hơi lạnh, nàng hắt hơi một cái.
“A, có chút lạnh......” Nàng chóp mũi hồng hồng, hỏi Bạc Tư Yến, “Có thể đem máy lạnh tăng một chút không?”
“Vừa rồi gặp mưa sao không cảm thấy lạnh?” Bạc Tư Yến lạnh lùng nhìn nàng, phân phó tài xế tắt điều hòa.
“Vừa rồi em một lòng nghĩ đến anh, không đúng, là nghĩ đến anh có xuống xe hay không, không chú ý tới mình có lạnh hay không.”
“Đem quần áo ướt cởi ra.”
Khúc Yên nháy mắt một cái, kinh ngạc nói: “Anh nói cái gì? Anh muốn nhìn em cởi quần áo? Không nghĩ tới anh lại là loại người này...... Cầm thú a.”
Bạc Tư Yến môi mỏng hơi hơi nhếch: “Em có gì có thể nhìn? Bạn nhỏ.”
Khúc Yên không phục.
Nàng ưỡn ngực, chứng minh mình nổi sóng chập trùng: “Em nơi nào nhỏ? Anh nói cho em rõ! Em vô cùng hoài nghi anh cận thị loạn thị viễn thị!”
Cỗ thân thể này của nguyên chủ, cùng nguyên bản dáng điệu của nàng cơ hồ không sai biệt lắm.
Mặc dù không phải xinh đẹp tuyệt trần, nhưng linh lung tinh tế, chỗ nào nên lớn thì lớn, nên nhỏ thì nhỏ.
Đối với điểm này, nàng vô cùng tự tin!
“Tôi là nói em dáng người nhỏ. Em cho rằng là chỉ cái gì?” Bạc Tư Yến có chút buồn cười mà nhìn nàng tức giận phồng mặt.
Hắn từ trong tủ lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, ném cho nàng, “Mặc vào trước đi.”
“Em thay quần áo trong xe như thế nào?” Khúc Yên nhìn hắn chằm chằm.
Không chỉ có hắn tại, phía trước còn có người lái xe.
“Tôi không nhìn.” Bạc Tư Yến xoay người, đè một cái nút xuống, tấm ngăn cách cùng màn che cửa sổ được nâng lên, ngăn cách ghế lái cùng ngoài xe.
“Anh thật sự không biết nhìn lén?” Khúc Yên hoài nghi hỏi.
“Nếu như tôi nhìn, không phải như ý em muốn?” Bạc Tư Yến đưa lưng về phía nàng, chế nhạo nói.
“Nghĩ hay quá ha.” Khúc Yên hừ nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp kia, đưa tay cởi áo xuống vô cùng lo lắng.