Beta: Panpanni01
"Mục Hàn?" Khúc Yên thấy hắn có chút thanh tỉnh, đưa tay vỗ nhẹ mặt hắn, "Huynh còn tốt chứ? Tỉnh rồi sao?"
Mục Hàn phút chốc bắt được tay cô, cầm tới bên miệng, hung hăng cắn!
Khúc Yên kinh ngạc hô một tiếng: "Huynh làm gì vậy?!"
Hắn cắn tay cô không thả, răng phía dưới mười phần dùng sức, trong nháy mắt liền cắn nát da.
Khúc Yên đau đến muốn đánh hắn: "Mộ Dung Hàn! Huynh không thả ra thì đừng trách ta không khách khí!"
Cô tức giận hô to tên thật của hắn.
Mục Hàn nghe được cái tên này, đồng tử màu đỏ bỗng trì trệ, răng nhạy bén dừng lại.
Hắn ngửi được mùi máu tanh, càng cảm thấy nhiệt khí cuồn cuộn, có một loại dục niệm lạ lẫm mà kỳ dị đang dâng lên.
Hắn vươn lưỡi liếm liếm tay nhỏ đang chảy máu của cô, cảm giác thật ngọt ngào.
Đôi mắt chậm rãi buông xuống, hắn bắt đầu hút một chút máu của cô.
"Huynh có bệnh đúng không?!" Khúc Yên đau đớn thở hổn hển, cong đầu gối không chút khách khí đá bụng dưới của hắn.
Hắn không có phòng bị, bị cô đá phải bộ vị mấu chốt.
Dù thần trí còn mơ hồ nhưng hắn cũng coi như linh mẫn, nhịn đau nghiêng người lăn một vòng, buông lỏng tay cô ra.
Khúc Yên nhanh chóng đứng lên, trốn qua một bên, mượn ánh trăng ngoài cửa hang nhìn tay mình một chút --
Một vòng dấu răng!
Dính máu!
Cmn, hắn là là chó hay là sói?!
Mục Hàn cũng đứng lên, nhíu mày, đáy mắt màu đỏ dần dần tiêu tan. Thần trí hắn từ từ khôi phục mấy phần thanh tỉnh.
Hắn đứng cách cô xa mấy bước, thân thể như ngọc, ngưng mắt nhìn cô, nghi ngờ nói: "Ngươi sao vậy? Vừa mới xảy ra chuyện gì?"
"Huynh còn có ý tốt hỏi ta?!" Khúc Yên tức điên lên, "Chính huynh làm chuyện gì xấu với ta, nhanh như vậy đã quên rồi?"
"Ta với ngươi...... Làm cái gì?" Mục Hàn trong lòng cả kinh.
"Còn giả vờ vô tội, huynh không biết xấu hổ!" Khúc Yên tức giận mắng một câu, quay lưng đi, nhanh chóng ăn một viên đan che đậy hương khí.
Hắn hẳn là không phát giác được mùi hương có gì không đúng đâu nhỉ?
Nhỡ hắn liên tưởng đến cô chính là Tam công chúa, vậy thì không xong rồi.
"Ta......" Mục Hàn thật sự không có phát hiện được mùi hương bởi vì lòng hắn bây giờ đang loạn.
Vừa rồi nhất định là lúc hắn điều tức lại vô ý tẩu hỏa nhập ma.
Hắn không rõ ràng lúc mình tẩu hỏa nhập ma có trạng thái gì, chẳng lẽ, hắn thật làm chuyện xấu khiến người khinh thường với cô?
Chỗ dưới bụng hắn lúc này...... còn có chút hơi đau.
Sẽ không phải là......
"Mục Hàn, tốt nhất huynh nên tỉnh lại một chút!" Khúc Yên sợ trên người mình còn lưu hương, có chút cẩn thận, chạy vội ra cửa hang.
Tay cô đau, vừa chạy vừa giơ tay lên bên miệng thổi phù phù.
Từ phía sau lưng nhìn giống như là đang khóc và lau nước mắt.
Chân mày Mục Hàn nhíu chặt hơn.
Vừa rồi rơi vào trong ác mộng, hắn cảm thấy huyết mạch chính mình dâng trào, tựa hồ đè lên thân thể mềm mại của thiếu nữ.
Trong sơn động này chỉ có cô và hắn, như vậy người phía dưới hắn...... Chỉ có thể là cô.
Chỉ là không biết, hắn đến cùng làm được bao nhiêu, làm đến bước nào?
......
Khúc Yên hoàn toàn không biết Mục Hàn đang bổ não thứ gì.
Cô chạy đến con suối bên cạnh rửa tay.
Tiếp đó từ trong không gian lấy ra kim sang dược tự thoa cho mình.
Cô đang chuẩn bị quay người quay trở lại, chợt nghe một hồi tiếng vó ngựa từ xa đến gần.
Cô híp mắt, dứt khoát chờ tại chỗ cũ.
"Này! Ngươi --"
Một lát sau, một con bạch mã xông về phía trước, cô gái cưỡi phía trên có dung mạo xinh đẹp khả ái.
Chính là Tứ công chúa Khúc Linh Nhi.
Cô ta dẫn một đội thị vệ, phách lối dùng roi ngựa chỉ vào Khúc Yên, "Thôn cô kia, ngươi có thấy một thiếu niên dáng dấp tuấn tú hay không?"
Khúc Yên ngước mắt, miễn cưỡng trả lời: "Thấy được, làm sao vậy?"
Mắt Khúc Linh Nhi lập tức sáng lên, khiển trách quát mắng: "Mau nói! Người kia bây giờ đang ở đâu? Ngươi cũng biết, người kia là nghịch tặc nha phủ đang đuổi bắt, nếu dám chứa chấp, ngươi cũng bị trị tội!"