Mục lục
ĐẾ HOÀNG THƯ (An Lạc Truyện)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với tính tình bướng bỉnh tùy tiện của Hàn Trọng Viễn, có thể nhẫn nại theo sau, chăm sóc người khác, quả là chuyện vô cùng hiếm thấy, nếu không phải là thế tử Đế gia, sợ về nhà sẽ bị lão đầu của mình dạy dỗ cho một trận, hắn thật sự là không có thời gian. Ngáp một cái, hắn liếc nhìn sắc trời sáng dần, lại nhìn Đế Vĩnh Ninh đang lặng lẽ đi về phía trước không xa, bị giày vò đến mức không còn chút tính khí nào.

Đường đường là con cháu Đế gia, phóng tầm mắt nhìn về phía thiên hạ, quý nữ nhà nào mà không muốn đổ xô vào, vậy mà bị một nữ tử nhà nghèo thấp kém ở Thương thành đùa giỡn trong tay, đúng thật là hoang đường! Hàn Trọng Viễn tuy mới mười hai tuổi, nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình quyền quý, trải qua chiến loạn trên sa trường, tính cách càng quyết đoán dứt khoát hơn Đế Vĩnh Ninh, tự nhiên không kiên nhẫn với chuyện yêu đương của hắn.

Thấy Đế Vĩnh Ninh cứ đi về phía hướng ngoài thành, Hàn Trọng Viễn cuối cũng cũng trở nên gấp gáp. Nếu hắn thật sự nghĩ không thông, tự mình về Tấn Nam, thì hắn không thoát khỏi trận đòn của lão đầu nhà hắn. Hàn Trọng Viễn hơi do dự, tiến lên vài bước kéo tay áo của Đế Vĩnh Ninh "Đế thế huynh, cũng sắp ra khỏi thành rồi, huynh muốn đi đâu vậy?"

Bóng dáng Đế Vĩnh Ninh khẽ dừng, ủ rũ chán nản phun ra hai chữ "Tấn Nam."

Nghĩ đến gia chủ Đế gia khí thế kinh người, trong lòng Hàn Trọng Viễn run rẩy, gấp gáp khuyên nhủ "Thế sao mà được, cô cô của huynh còn ở Hải Thần cư kìa, cho dù huynh muốn về cũng không thể bỏ cô cô của huynh lại mà về một mình được!"

Đế Vĩnh Ninh nghe thấy ba chữ Đế Thịnh Thiên, sắc mặt tái nhợt, định giãy khỏi tay Hàn Trọng Viễn.

Đúng lúc này, tiếng đám người huyên náo cách đó không xa truyền tới, vô cùng ồn ào. Trong lòng Hàn Trọng Viễn nghi ngờ, lúc này vẫn còn sớm, ngoài cổng thành ồn ào thành như vậy cũng quá kỳ lạ rồi. Đế Vĩnh Ninh vẫn chưa nhận thấy có gì bất thường, hai người lôi kéo đi vài bước, vừa rẽ sang đường, tình cảnh ngoài cổng thành đột nhiên hiện ra trước mắt khiến hai người phải khựng lại.

Ngoài cổng thành, một nhóm dân chúng bị đội hộ vệ của Trang gia xô đẩy ra ngoài thành, nhóm người này đều là những người già yếu, nữ nhân và trẻ nhỏ, tất cả đều ăn mặc rách rưới, sắc mặt vàng vọt, thân hình gầy gò, thoáng nhìn đã biết họ là những ăn xin, dân tị nạn. Đội hộ vệ đứng trước cổng thành, áo giáp sáng bóng, thần sắc ngạo mạn, hoàn toàn trái ngược với dân chúng. Thỉnh thoảng bọn họ còn quất roi dài lạnh băng lên người dân tị nạn, quát tháo giận dữ đuổi nhóm dân tị nạn nhanh chóng rời thành. Tiếng khóc lóc van xin của người già trẻ nhỏ đan xen khiến cổng thành trở nên ồn ào.

Đế Vĩnh Ninh và Hàn Trọng Viễn đứng cách đó không xa, khẽ cau mày lại, dĩ nhiên không hiểu Trang gia tại sao làm to chuyện như vậy?

Trong lúc cả hai còn đang lưỡng lự, một lão trượng mặc áo gai bị đám đông chèn ép, ngã xuống trước mặt họ, thân thể ông già yếu, bị dòng người chà đạp, phải cố gắng gượng dậy.

Đế Vĩnh Ninh không đành lòng, vội đỡ lão trượng ngồi xuống bậc đá một bên. Hàn Trọng Viễn chạy đến quán cách đó không xa, tìm cho lão trượng một bát nước.

"Đa tạ hai vị công tử." lão trượng chậm rãi đánh giá hai thiếu niên đang bận tới bận lui, nhìn cách ăn mặc của họ, cũng vừa mừng vừa lo. Lúc này, tiếng xua đuổi của đội hộ vệ ở phía xa truyền tới, lão trượng hoảng sợ, lập tức thấp thỏm lo âu muốn đứng dậy "Lão vẫn nên đi sớm, hộ vệ của Trang gia như lang sói, tránh liên lụy đến hai vị công tử!"

Đế Vĩnh Ninh vỗ vỗ tay ông, đè vai lão trượng xuống, trấn an nói "Ông đừng gấp, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đội hộ vệ sao lại đuổi các người ra khỏi thành?"

Lão trượng đầu tóc bạc trắng, không ngừng thở dài, đôi mắt đục ngầu còn có chút sợ hãi, thê lương nói "Công tử không biết đó thôi, hiện tại các tộc ở phương Bắc đánh nhau, hồi đầu năm hai nhi tử của lão bị Lý gia ở Tấn Bắc xem như tráng đinh bị kéo vào quân doanh, không đứa nào sống sót trở về. Tôn tử của lão cũng sắp mười ba tuổi, sớm muộn gì cũng bị Lý gia nhắm tới, Đường gia của lão chỉ còn lại hậu nhân cuối cùng này, quả thật không thể ở Tấn Bắc được nữa. Nửa tháng trước, lão đưa theo tôn tử chạy nạn đến Thương thành, vốn nghĩ có thể sống được, nào ngờ Trang gia vì đại hôn hai ngày sau nên muốn đuổi dân tị nạn ra khỏi thành, hiện giờ thời tiết lạnh thế này, ngoài ngoại ô hoang vu không nơi trú thân, nào có con đường sống chứ!"

Đường lão trượng nói một hồi, hốc mắt cũng đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào thê lương. Dù Đế Vĩnh Ninh và Hàn Trọng Viễn xuất thân từ thế gia võ tướng, nhìn quen cảnh sinh ly tử biệt trên chiến trường, trong lòng cũng không tránh khỏi cảm giác đau thương buồn bã.

"Lão trượng đừng lo lắng quá, cách Thương thành ba trăm dặm về phía Nam là Ngô thành, đó là nơi thuộc quyền quản lý của Tấn Nam Đế gia, có thể bảo vệ an toàn cho lão trượng, ở đây ta có chút bạc ......" Đế Vĩnh Ninh nói rồi, định lấy bạc từ trong tay áo, vừa duỗi tay liền phát hiện trong tay áo trống trơn, còn y phục trên người cũng là Hàn gia tặng, trong lúc đang ngượng ngùng, Hàn Trọng Viễn nhét vội hai lá vàng vào tay hắn, quay đầu lại giả vờ như người không có chuyện gì.

Đế Vĩnh Ninh liếc nhìn Hàn Trọng Viễn, ánh mắt lộ ra chút ôn hòa, cũng không nói gì, đặt hai lá vàng vào tay Đường lão trượng "Ông cầm đi, mau đưa tôn tử tiếp tục đi về phía Nam."

Lão trượng vẫn lắc đầu "Hai vị công tử, bộ xương già này của lão dẫn tôn tử chạy ngàn dặm, nào sợ ba trăm dặm này, chỉ là tiểu tử nhà ta vừa vào thành đã mắc phong hàn, không thể động đậy được. Mấy ngày nay, chúng ta giấu nó trong ngôi miếu đổ nát ở thành Nam, hôm nay ta muốn tới tiệm thuốc để mua thuốc, nào ngờ bị đội hộ vệ phát hiện, nên mới bị đuổi ra gần cổng thành, tội nghiệp cho tôn tử của lão ......"

Trong lúc Đường lão trượng đang nói, đội hộ vệ cách đó không xa phát hiện sự khác thường ở đây, thần sắc hung hãn mang theo một cây trường kích chạy đến, dọa lão trượng còn chưa kịp nói hết một câu đã run rẩy đứng dậy.

"Lão trượng, đi, chúng ta tới thành Nam trước."

Trang gia là vua ở đất Thương thành này, hai nhà Hàn Đế đến đây làm khách, không thích hợp xung đột trực tiếp, hai người cũng không ngốc, Đế Vĩnh Ninh đưa mắt nhìn đám hộ vệ hung hãn, rồi nhìn Hàn Trọng Viễn khẽ gật đầu, vội dìu lão trượng rời đi. Suy cho cùng, hai người vẫn là tính khí thiếu niên, có một chút chính nghĩa, nếu đã gặp phải, xem như là duyên, cũng không thể để mặc một già một trẻ tự sinh tự diệt.

Trong Hải Thần cư, Hàn Tử An và Đế Thịnh Thiên sau khi biết được hai người đi đâu, chỉ để lại hai chữ 'biết rồi' cho người trở về báo tin, rồi tự đi làm chuyện của mình.

Trang phủ, Trang Cẩm qua một đêm mới biết được sự tồn tại của Đế Vĩnh Ninh từ trong miệng quản gia, sau khi trầm mặt phân phó 'bắt người lại, giam giữ cho kỹ', cũng không có phản ứng gì nhiều. Dù sao đối với thiếu thủ Thương thành như hắn mà nói, chỉ một thư sinh si tình nhỏ nhoi, thật sự không cần để vào mắt.

Ngôi miếu thành Nam mái thủng ngói dột, thỉnh thoảng có gió lạnh ùa vào, nhưng ở một nơi lụp xụp như vậy lại giấu hàng chục đứa trẻ ăn xin. Đế Vĩnh Ninh và Hàn Trọng Viễn theo Đường lão trượng trở lại đây, vô cùng sửng sốt khi thấy những đứa trẻ đang cuộn mình trong đại sảnh tồi tàn.

Sắc mặt bọn chúng vàng vọt, trên người đắp lác đác vài miếng vải rách bốc mùi, hầu hết trên mặt đều nổi mụn mủ hoặc ho khan không ngừng, ánh mắt của những đứa trẻ ăn xin này hốt hoảng sợ sệt khi thấy người lạ khiến người khác không dám tùy tiện bước vào. Những đứa trẻ bảo vệ chặt chẽ mâm thiết trước người, vẻ mặt cảnh giác, còn một vài đồ ăn thừa trong đó, thậm chí một vài mâm còn có giòi bò xung quanh.

Dù Đế Vĩnh Ninh và Hàn Trọng Viễn sinh trong thời loạn thế, lại chưa từng biết mạng người có thể như cỏ rác đến mức này.

Một lúc sau, Đế Vĩnh Ninh mới trầm giọng nói với Hàn Trọng Viễn "Ta đi bốc ít thuốc cho họ, Trọng Viễn, ngươi canh chừng ở đây, đừng để hộ vệ Trang gia đuổi họ ra khỏi thành. Bọn họ thế này mà ra ngoài, sống không được mấy ngày."

Hàn Trọng Viễn gật đầu trong vô thức, hơi giật mình khi thấy vẻ mặt hơi tức giận của Đế Vĩnh Ninh. Trong một khoảnh khắc, Đế Vĩnh Ninh thật sự rất giống Đế Thịnh Thiên khí thế bức người trong Hải Thần cư.

Không hổ là thế tử Đế gia, trong lòng hắn dao động, ý muốn kết giao càng sâu đậm hơn, liền âm thầm lui vào hàng rào gỗ trong sân.

Chớp mắt đã một ngày trôi qua, mặt trời dần lặn, trong sân âm u đổ nát làm cho người ta buồn ngủ.

Hàn Trọng Viễn đang dựa vào hàng rào gỗ đầy mạng nhện bị gió lạnh đánh thức, khi mở mắt đã thấy Đế Vĩnh Ninh mặt mày đầy bụi đang từ ngoài miếu chạy vào, hắn nhướng mi gọi lại "Ấy, Vĩnh Ninh huynh!" hai người cùng trải qua một ngày khó khăn, xưng hô cũng trở nên tùy ý.

Đế Vĩnh Ninh dừng bước, chuyển đống thuốc trên tay, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi "Chuyện gì?"

"Huynh định khi nào về Tấn Nam? Ta không còn nhiều thời gian để canh ở đây nữa." Hàn Trọng Viễn đứng dậy, duỗi người một chút, kêu gào nói "Hôn sự của Trang gia, lão đầu nhà ta không tính tham dự, vốn định để ta đến nhà tặng lễ vật, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa." hắn xem như không nhìn thấy sắc mặt Đế Vĩnh Ninh đột nhiên cứng lại, chỉ vào gương mặt đầy bụi của mình "Trang gia cũng là chủ của một thành, huynh cũng không thể để ta cứ để bộ dạng này mà tham gia hôn yến chứ?"

Đế Vĩnh Ninh trầm mặc, lúc sâu mới nói "Đợi tôn tử của Đường lão trượng bớt sốt, chúng ta sẽ đi." hắn nói xong rồi bước vội vào trong sảnh.

Nếu không ra tay mạnh chút, tên mọt sách này sợ là sẽ kiếm cớ trốn trong ngôi miếu đổ nát chờ hôn lễ xong rồi lại tự lủi về Tấn Nam. Hàn Trọng Viễn hái một cọng cỏ ngậm trong miệng, nheo mắt dựa vào hàng rào gỗ. Trông bộ dạng này không giống một đứa trẻ mới mười hai tuổi chút nào.

Buổi chiều ngày hôm sau, lầu hai Hải Thần cư.

Không biết từ bao giờ, một chiếc bàn cát đã được bày ở đại sảnh, Hàn Tử An cắm một quân kỳ trên đỉnh ngọn núi ở Tấn Bắc, nói với Đế Thịnh Thiên đang uống trà bên cửa sổ "Chỗ này thế nào?"

Đế Thịnh Thiên liếc nhìn một cái, sờ lên nắp ly "Chỉ cần đoạt được ngọn núi này và núi Cảnh Đế tiếp giáp với Bắc Tần, Lý gia bị bao vây tứ phía, ắt sẽ bại."

Trong mắt Hàn Tử An tràn đầy sự hài lòng "Nói hay lắm, trùng khớp với những gì mà ta nghĩ."

Trong hai ngày qua, hắn và Đế Thịnh Thiên ở trên bàn cát tính toán thế cục trong thiên hạ, sách lược xuất binh của hai người rất giống nhau, điều này khiến Hàn Tử An khâm phục mà nhìn Đế Thịnh Thiên. Lúc này, hắn đã lờ mờ cảm nhận được gia chủ Đế gia mới mười tám tuổi trước mặt có thể là đối thủ mạnh nhất của hắn trong việc thống nhất thiên hạ ngày sau. Nhưng may thay bây giờ hai người một Nam một Bắc, chưa đến lúc phải giao chiến.

"Người không lo lắng Vĩnh Ninh sẽ đi thẳng về Tấn Nam sau khi cứu ăn mày ở thành Nam sao?" thấy Đế Thịnh Thiên dửng dưng không nhắc nửa lời tới Đế Vĩnh Ninh đang bôn ba ở thành Nam, Hàn Tử An không nhịn được lên tiếng dò hỏi. Dù là hắn cũng không dám tùy tiện dùng cách như vậy để dạy dỗ nhi tử duy nhất trong nhà, huống chi Đế Vĩnh Ninh đang phải đối mặt với vấn đề nan giải, nếu chịu không nổi đả kích, sợ là nửa đời sau thế nào cũng tầm thường chẳng có tài cán gì, hèn nhát sợ phiền phức.

Tuy nói là trưởng bối, nhưng suy cho cùng cũng còn quá trẻ, Hàn Tử An uống trà lén nhìn Đế Thịnh Thiên một cái, tiểu cô nương Đế gia này, thật sự có thể nuôi dạy trẻ nhỏ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK