Mục lục
ĐẾ HOÀNG THƯ (An Lạc Truyện)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gia Ninh năm thứ mười bảy thật sự không phải là một năm thuận lợi, nhưng không ai có thể phủ nhận tầm quan trọng của năm nay. Dù là gian lận khoa cử, hay nạn lụt Giang Nam, đã quét sạch vết nhơ của triều đình. Hiện giờ chỉ còn chuyện quân Đế gia vẫn chưa giải quyết, vì vậy thọ yến của Thái hậu lần này đã dời đi sự chú ý của mọi người, vua Gia Ninh thậm chí còn mở yến tiệc bên ngoài điện Nhân Đức, nơi chỉ mở vào ngày tế bái năm mới.

Không giống những lần trước, tầm quan trọng của thọ yến lần này làm cho thân phận của khách mời càng thêm cao quý và quan trọng. Các vương công quý tộc, hoàng thất tông thân, quan viên triều đình, mặc triều phục đưa đích thê cùng đi. Xe ngựa các nhà từ sáng sớm đã đỗ hết nửa con phố ngoài cổng Trùng Dương, yến tiệc ngoài điện Nhân Đức càng đông đúc hơn, càng long trọng náo nhiệt hơn yến tiệc chiêu đãi bá quan lúc năm mới của vua Gia Ninh.

Đêm qua tuyết rơi dày đặc, cả hoàng cung đều phủ đầy tuyết trắng mênh mông, sáng sớm các thái giám quét dọn khu đất trống bên ngoài điện Nhân Đức sạch sẽ, đèn lồng treo cao, không khí vui vẻ.

Thềm đá ngoài điện Nhân Đức bày ngự đài minh hoàng, trên ngự đài xếp hai chiếc ghế long phượng song song. Xuống một bậc, bên trái phía dưới Thiên tử là vị trí của Thái tử, tiếp đến là các thân vương hoàng tử, bên phải phía dưới Thái hậu là vị trí của phi tần công chúa. Thềm đá dưới quảng trường, xếp mười mấy chiếc bàn rất dài, là chỗ ngồi của công hầu đại thần và đích thê.

Có một sân khấu giữa quảng trường, phía trên đã có những ngời diễn kịch nổi danh lả lướt í a vẩy tà áo hát hí từ. Hôm nay là thọ yến của Thái hậu, không tránh khỏi trình diễn một khúc Bát Tinh Mừng Thọ.

Lúc này, ngoại trừ Hoàng đế, Thái hậu và Thái tử, đã không còn ghế trống.

Bên ngoài cửa lớn đóng chặt của điện Chiêu Nhân, Hàn Diệp mặc hoàng phục vàng nhạt của Thái tử đứng lặng lẽ. Tiểu thái giám đi theo bên cạnh nghe thấy tiếng hí khúc lờ mờ từ điện Nhân Đức cách đó không xa, cứ bồn chồn không biết phải làm sao.

Thọ yến của Thái hậu sắp bắt đầu rồi, Thái tử còn đứng bên ngoài cung điện lúc Tiên đế băng hà làm gì chứ!

Hàn Diệp đứng đó một lúc, rồi xoay người bước tới điện Nhân Đức, áo choàng đen như mực trên vai vuốt nhẹ tuyết trên đất.

Thái tử vào chỗ, miễn cho bá quan hành lễ. Hắn nhìn xuống thềm đá, Nhậm An Lạc mặc triều phục đỏ thẫm của Thượng tướng nhất phẩm, khí thế uy nghiêm. Ôn Sóc bưng một bình rượu chạy tới cạnh nàng, nháy mắt mỉm cười, ánh mắt Nhậm An Lạc tràn đầy ấm áp, bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp. Ánh mắt hắn dừng lại trên người Lạc Minh Tây ngồi ôn hòa tao nhã an tĩnh ở giữa các thế tử công hầu một lúc, sau đó cầm chén rượu trên bàn chậm rãi uống, khuôn mặt trầm tĩnh.

Nhìn ghế trống trên ngự đài, chúng thần dần dần có chút hoài nghi, đã đến giờ rồi sao Thái hậu và Bệ hạ còn chưa xuất hiện?

Bên ngoài điện Từ An, vua Gia Ninh trầm mắt quát hỏi Viện chính thái y viện bị triệu vào cung từ sáng sớm "Phượng thể Thái hậu thế nào?"

Phương Giản Chi hành lễ đáp "Bệ hạ, Thái hậu nương nương không bị bệnh, chỉ là nhất thời tức giận dẫn đến hôn mê, nên tinh thần không được tốt, thần đã cho nương nương uống một chén thuốc dưỡng thần, tịnh dưỡng mấy ngày sẽ ổn. Chỉ là thọ yến hôm nay quá mức huyên náo, nương nương không nên ..."

Lúc Phương Giản Chi trả lời rất lo sợ bất an, khắp chốn mừng vui ngày đại thọ, Thái hậu lại không thể tham dự yến tiệc, thật sự không phải dấu hiệu tốt. Nhưng hắn nói còn chưa xong, Thái hậu đã được Tô ma ma đỡ tay bước ra.

Vua Gia Ninh nhíu mày, lập tức lên trước đón "Mẫu hậu, người nên tịnh dưỡng nhiều hơn, yến tiệc không đi cũng được."

"Làm càn, đây là thọ yến của ai gia, tông thân tề tụ, bá quan bái kiến, nếu ai gia không đến, uy tín hoàng gia ở đâu?" Thái hậu đầu đội mũ phượng, triều phục đỏ thẫm thêu phượng hoàng bay lượn, tôn lên vẻ uy nghi lạ thường.

Bà liếc mắt nhìn Tô ma ma "Cả ngươi cũng không biết làm việc, một chút bệnh nhẹ cũng kinh động Bệ hạ."

Tô ma ma lo sợ bất an, vua Gia Ninh thấy nét mặt bà khác thường, trầm giọng hỏi "Tô ma ma, gần đây thân thể Thái hậu vẫn luôn an khang, sao lại đột nhiên tức giận ngất xỉu, có phải cung nhân hầu hạ trong điện Từ An không ổn?"

Tô ma ma vừa định nói thì bị Thái hậu cắt ngang "Được rồi, chuyện này chờ xong thọ yến rồi nói tiếp. Hoàng đế, hẳn là các đại thần đang nóng lòng chờ, chúng ta đi thôi." nói xong đỡ tay Tô ma ma lập tức đi về hướng điện Nhân Đức.

Vua Gia Ninh có chút kỳ quái, nhưng không muốn phật ý Thái hậu trong thọ yến hôm nay của bà, chỉ đành đi theo.

Vua Gia Ninh và Thái hậu xuất hiện trong trang phục lộng lẫy đã làm nghi ngờ của mọi người tan biến, tiếp đó là màn nhốn nháo thỉnh an Thái hậu và vua Gia Ninh ngồi trên ngự đài, cùng thưởng thức hí khúc với chúng thần.

Lúc này, Bát Tinh Mừng Thọ đã đến hồi cuối, một đám người diễn kịch tề tụ trên đài thỉnh an, không khí hòa thuận vui vẻ.

Đã lâu rồi hoàng cung mới nhộn nhịp như vậy, sau khi vua Gia Ninh khen thưởng những người diễn kịch liền cao giọng nói "Hôm nay là đại thọ của Thái hậu, Trẫm rất cao hứng, đây là Đông Phúc Ban nổi danh nhất kinh thành, nghe nói ngày thường rất khó mời, hôm nay Trẫm mượn hoa dâng Phật cho các vị ái khanh, các khanh muốn nghe gì, cứ nói đừng ngại!"

Đã quen với một vua Gia Ninh uy nghiêm, hiếm thấy gần gũi như vậy, các đại thần ngây ngốc, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận xem nên đề xuất hí khúc gì mới có thể hợp ý mà không phạm sai lầm.

Vua Gia Ninh là hoàng đế mạnh mẽ cương quyết, đương nhiên không kiên nhẫn nhìn các đại thần khổ não suy tư, liếc mắt xuống phía dưới vừa lúc nhìn thấy ánh mắt chào hỏi của Nhậm An Lạc, vung tay lên "Nhậm khanh, khanh đến từ Tấn Nam, chọn thử vài vở kịch hay nghe thử xem."

Khuông mặt tươi cười của Thái hậu hơi cứng đờ, bàn tay cầm Phật châu khựng lại, ánh mắt khó đoán.

Các đại thần nhìn lại Nhậm An Lạc, thấy nàng không chút hoảng hốt đứng dậy, chắp tay với vua Gia Ninh, cười vang nói "Bệ hạ từng chinh chiến sa trường, vi thần cũng là võ tướng, chi bằng hát một khúc về các binh sĩ trên sa trường đi, Bệ hạ cảm thấy được không?"

Trong lòng chúng thần thở dài, Nhậm An Lạc này quả thật là kẻ lỗ mãng, chuyện quân Đế gia đã khiến hoàng gia khó chịu rồi, ngươi lại còn muốn nghe võ kịch?

Quả nhiên, vua Gia Ninh thu ý cười, cũng không phản đối, chỉ lên sân khấu nhẹ giọng nói "Theo ý của Nhậm khanh, hát về các binh sĩ trên sa trường."

An Ninh ngồi sau Tề phi, nét mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm Nhậm An Lạc không chớp mắt.

Trên sân khấu tức khắc vang lên tiếng quân mã, sắc mặt Hoàng đế và Thái hậu đoan trang, không khí bỗng trở nên trang nghiêm. Chúng thần run rẩy nghe kịch, hết lần này tới lần khác nhìn Nhậm An Lạc đang nghe rất hăng say, than một tiếng 'nữ nhân lỗ mãng', quả thật khóc không ra nước mắt.

Sau nửa nén hương, khi tiểu sinh mặc thanh y trên sân khấu cũng đờ đẫn cảm giác được ánh mắt tập trung từ mọi hướng về đây quá mức quỷ dị, vở kịch cuối cùng cũng kết thúc. Lúc này vua Gia Ninh lại được một lần quyết đoán, trực tiếp cho đám xui xẻo này lui xuống.

Quảng trường yên tĩnh trở lại, vua Gia Ninh đúng lúc lên tiếng.

"Các khanh, hôm nay là đại thọ của Thái hậu, lại gần năm mới, Trẫm muốn đại xá thiên hạ, ban lợi ích cho muôn dân."

"Chúng thần cung chúc Thái hậu nương nương hồng phúc tề thiên, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Chúng thần đứng dậy, hành lễ ca công tụng đức.

Thanh âm vọng bên ngoài điện Nhân Đức rộng lớn, cả hoàng thành gần như đều có thể nghe được.

Trong Nguyên Thủy các, Đế Thừa Ân thay bộ váy sắc đỏ cung đình, trâm cài lưu ly đẹp đẽ quý giá tinh xảo dao động nhẹ nhàng trên đầu, ngang hông đeo phượng bội mấy ngày trước trong cung đưa tới, đang vẽ mày trước bàn trang điểm.

"Tâm Vũ." nàng gọi một tiếng, thị nữ Tâm Vũ từ ngoài phòng bước vào.

"Lấy cho ta áo khoác lông hồ ly Bệ hạ ban thưởng tới đây, chúng ta nên đến điện Nhân Đức rồi."

Tâm Vũ đứng phía sau không làm theo lời nàng, ngược lại cầm lấy lược gỗ trên bàn, tỉ mỉ chải mái tóc dài giúp Đế Thừa Ân.

"Tâm Vũ!" Đế Thừa Ân nhíu mày muốn đứng dậy, một đôi tay đè vai nàng lại. Đôi tay này rất quen thuộc, ngày thường chải tóc, sửa sang y phục, làm bạn với nàng suốt mười năm. Nàng không ngờ đôi tay yếu ớt không xương này lại có thể mạnh mẽ ấn nàng xuống như vậy.

"Tiểu thư, người vẫn không nên đến thì tốt hơn." Tâm Vũ nhẹ nhàng cởi trang sức trên đầu nàng xuống, lần lượt đặt chúng lại trên bàn trang điểm.

Bên ngoài Nguyên Thủy các không biết vắng lặng yên tĩnh từ lúc nào, không một chút tiếng động.

Đế Thừa Ân đột ngột ngước mắt lên, vẻ mặt Tâm Vũ được phản chiếu trong gương, không còn vẻ vâng vâng dạ dạ ngày thường, trong ánh mắt là sự cương nghị lạnh lùng nàng chưa từng thấy.

Bàn tay đặt trên đầu gối Đế Thừa Ân khẽ run, dường như có điều gì đó đột nhiên trở nên rõ ràng.

"Công tử bảo ta chuyển lời cho người, ngài ấy nói từ hôm nay thỏa thuận với người không còn nữa. Từ nay về sau, người được tự do."

Trâm phượng trong tay Đế Thừa Ân rơi xuống đất, nàng khó tin nhìn Tâm Vũ trong gương, đôi tay siết chặt làn váy, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay.

"Tâm Vũ, ngươi ở cạnh ta mười năm, ta không tốt với ngươi sao?" từ khi nàng bị đưa đến Thái Sơn, nàng chỉ có mỗi một nha hoàn này bên người, tới bây giờ mới nhận ra người tin cậy nhất cuối cùng lại là mật thám ẩn giấu kĩ nhất.

"Tiểu thư rất tốt với ta." vẻ mặt Tâm Vũ không thay đổi "Chỉ là mạng của nô tỳ được công tử cứu về trong đống người chết ở Tấn Nam."

"Đế Tử Nguyên thật sự là ai? Có phải nàng còn sống không?" Đế Thừa Ân nghe thấy giọng nói run rẩy của mình.

"Tiểu thư không phải đã đoán ra rồi sao, cần gì phải hỏi chứ?" Tâm Vũ thấp giọng đáp.

"Hay cho một Lạc Minh Tây, hay cho một Đế Tử Nguyên!" Đế Thừa Ân cười lớn, nàng đột nhiên xoay người, bắt lấy cổ tay Tâm Vũ, ánh mắt bi thương không diễn tả được "Hay, hay lắm! Một đám các người đều rất hay, thật sự rất hay! Ta làm kẻ ngốc mười năm, kẻ ngốc mười năm!"

Trong Nguyên Thủy các, chỉ còn nghe được tiếng phẫn uất, bi thương của Đế Thừa Ân.

Cùng lúc đó, Viện chính thái y viện vừa mới thay y phục chuẩn bị tham gia thọ yến của Thái hậu thì bị cung nga ở Hoa Dương các hoảng loạn ngăn ở Ngự hoa viên.

Tiểu cung nga thấy ông giống như gặp cứu tinh liên tục dập đầu "Phương đại nhân, Chiêu Nghi nương nương nhà ta sắp sinh, các đại nhân ở thái y viện đều đến chúc thọ Thái hậu nương nương ở điện Nhân Đức, không còn ai hết, nếu không tìm được người, nương nương nhà ta sợ là sắp không xong rồi!"

Phương Giản Chi kinh sợ, vốn dĩ phi tần chờ sinh trong cung đều sẽ có thái y chuyên môn túc trực để đề phòng rủi ro. Không ngờ vì phủ Trung Nghĩa Hầu suy tàn mà thái y phụ trách trông coi Cổ Chiêu Nghi hoàn toàn bỏ mặc, lúc này còn đến thọ yến của Thái hậu.

Dù sao cũng là huyết mạch hoàng gia, không phải chuyện nhỏ, Phương thái y liên tục phất tay "Đi, mau đến Hoa Dương các."

Tiểu cung nga gặp được người đáng tin cậy, vội vàng đứng dậy, dẫn Phương Giản Chi đi về hướng Hoa Dương các.

Trong Hoa Dương các, khuôn mặt Cổ Chiêu Nghi gầy ốm, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh, tay đặt trên bụng, trên giường có máu chảy ra. Thái giám cung nga trong phòng hoảng hốt vây quanh, sợ hãi đến mức chỉ còn nửa cái mạng.

Phương Giản Chi bước vào, vừa thấy bộ dáng Cổ Chiêu Nghi trên giường, sắc mặt lập tức tái đi, thế này, sợ là biểu hiện khó sinh!

Cổ Chiêu Nghị thấy ông, ánh mắt chợt hiện lên một tia hy vọng.

Phương Giản Chi vội bước tới bắt mạch cho Cổ Chiêu Nghi, tay thăm dò, trong lòng chùng xuống "Nương nương, sợ là mạch tượng không ổn, phải nhanh bẩm báo với Bệ hạ, để Bệ hạ định đoạt giữ ......"

"Không, không kịp rồi ....." Cổ Chiêu Nghi gắt gao bắt lấy tay áo Phương Giản Chí, bàn tay co rút nắm chặt hiện ra màu xanh tím, giọng đứt quãng "Phương lão đại nhân, giữ đứa bé, nhất định, nhất định phải giúp bổn cung giữ được đứa bé!"

Cổ Chiêu Nghi vẫn còn tuổi thanh xuân, nửa năm trước vẫn được Hoàng đế cưng chiều, vô cùng vinh sủng. Nào biết chuyện đời khó lường, mới hơn nửa năm đã thành ra thế này. Phương Giản Chi nghe giọng nàng khàn khàn, biết rằng thời gian không còn nhiều, liền phất tay về phía sau.

"Mau đi đun nước nóng, gọi bà đỡ tới đây, lấy nhân sâm kéo dài tính mạng cho nương nương." Phương Giản Chi phân phó đâu vào đấy, quay đầu nói với Cổ Chiêu Nghi "Nương nương yên tâm, bây giờ lão thần đi sắc thuốc, nhất định dốc hết sức mình giữ lại long thai trong bụng nương nương!"

Cổ Chiêu Nghị gật đầu, nước mắt tràn ra từ hốc mắt, buông lỏng tay áo Phương Giản Chi.

Ngoài điện Nhân Đức, Thái hậu mỉm cười với gương mặt hiền từ, đoan trang uy nghi trầm ổn, mượn đại thọ ban ân tam công*, hậu thưởng chúng thần, thắng được một màn khen ngợi tâng bốc.

*tam công: ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo.

Bà cười giao quyền quyết định cho vua Gia Ninh, vua Gia Ninh không nhẹ không nặng ho khan một tiếng, dưới thềm đá mới an tĩnh lại.

Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy vua Gia Ninh đứng lên.

"Các khanh." vua Gia Ninh dừng một chút "Trẫm biết tháng trước trên điện Kim Loan, phó tướng Chung Hải ở núi Thanh Nam kêu oan cho quân Đế gia, Trẫm cũng rất đau lòng về chuyện này, hôm nay trên thọ yến tại đây, Trẫm sẽ trả các khanh chân tướng. Đại Lý Tự Khanh Hoàng Phổ đâu?"

Hoàng Phổ bước khỏi chỗ ngồi, đi tới giữa, quỳ xuống "Có thần."

"Khanh xét xử vụ án hơn một tháng, nội tình thật sự trong chuyện này chắc hẳn đã hỏi rõ, khanh nói cho mọi người cùng biết, rốt cuộc chân tướng là thế nào."

Hoàng Phổ ngẩng đầu, dừng lại một chút, cao giọng nói "Bẩm Bệ hạ, tướng sĩ thành Thanh Nam khai quật núi Thanh Nam, chứng thực trên một nửa thi thể quân Đế gia quả thật có mũi tên Đại Tĩnh ta. Trung Nghĩa Hầu thú nhận trên công đường, mười năm trước hắn nhận nhầm tin giả, cho rằng thiết kỵ Bắc Tần công thành, nên mới đêm khuya gϊếŧ chết quân Đế gia dưới núi Thanh Nam, tội này hắn nguyện một mình gánh chịu."

"Còn gì khác không ......?"

"Thần vô năng, ngoài chuyện này, chưa tra được ẩn tình."

"Không trách Hoàng khanh, chuyện này đã trôi qua mười năm, vốn là án cũ năm xưa, hiện giờ cái chết của quân Đế gia cũng xem như lộ chân tướng, chuyện Đế gia lúc này đã được giải quyết. Truyền ý chỉ của Trẫm, vì sai lầm của một mình Trung Nghĩa Hầu khiến tướng sĩ Đại Tĩnh chết thảm, ba ngày sau xử trảm, mười ngàn tướng sĩ không biết nguyên do, ngộ sát đồng bào kia Trẫm đặc xá vô tội."

Vua Gia Ninh thở dài một tiếng, vẻ mặt nặng nề "Tám mươi ngàn tướng sĩ chôn thân ở núi Thanh Nam không phải là điều Trẫm mong muốn, Trẫm cảm nhận được nỗi đau của dân chúng Tấn Nam, từ hôm nay, Trẫm miễn thuế cho Tấn Nam mười năm để biểu thị hoàng ân!"

Một vụ án chấn động mà cứ thế nhẹ nhàng quyết định xử trảm Trung Nghĩa Hầu, để mọi chuyện trở thành định cục như vậy? Chúng thần tuy có nghi ngờ, nhưng bằng chứng xác thực trước mắt thì cũng không còn gì để nói, chỉ đành đồng thanh ba lần hô vạn tuế cảm tạ hoàng ân bao la.

Nhậm An Lạc rũ mắt, bàn tay đặt trên đầu gối không biết siết chặt từ khi nào.

Tám mươi ngàn mạng người, trăm năm vinh nhục của Đế gia, cả thành đau thương mười năm ...... đến bây giờ, chỉ một tên Trung Nghĩa Hầu nhỏ bé với bố thí mười năm tiền thuế chính là công đạo mà ngươi trả cho dân chúng Tấn Nam!

Hàn Trọng Viễn, ngươi có tư cách gì làm chủ thiên hạ, chúa tể vạn dân!

Vua Gia Ninh trở lại ngự tọa, ánh mắt uy nghiêm "Trẫm cũng rất đau lòng khi nghĩ về những chuyện sai lầm mà Tĩnh An Hầu đã làm năm đó, nhưng nghĩa cử gia chủ Đế gia nhường ngôi thiên hạ Trẫm vẫn luôn khắc ghi. Hôm nay, Trẫm có một hỉ sự muốn tuyên bố." ông phất tay với Triệu Phúc "Cho nàng lên điện."

Triệu Phúc ngầm hiểu, giọng chói tai vang vọng khắp điện Nhân Đức.

"Tuyên Đế tiểu thư yết kiến."

"Tuyên Đế tiểu thư yết kiến."

An Ninh nhìn phía dưới thềm đá, nét mặt có chút bất an, Hàn Diệp từ đầu đến cuối rũ mắt, không có động tĩnh.

Trong lòng chúng thần ngầm hiểu, tám phần là Đế tiểu thư khấu tạ hoàng ân, sau khi bái thọ xong Bệ hạ sẽ ban hôn.

Nào ngờ, giọng Triệu Phúc vang lên một lần ngoài điện, vẫn không thấy Đế tiểu thư bước lên từ bậc thềm đá. Chúng thần nhìn nhau, lúc này chắc sẽ không xảy ra chuyện xấu gì chứ ......

Sắc mặt Thái hậu và vua Gia Ninh ngày càng trầm, trong lòng Triệu Phúc e ngại, lau lau mồ hôi, lại ngẩng đầu dùng sức lần nữa.

"Tuyên Đế tiểu thư yết kiến."

Trên chỗ ngồi của bá quan, có người không hề báo trước đứng lên.

Lúc này mọi thanh âm đều yên tĩnh lại, một chút cử động cũng sẽ khơi dậy sự chú ý của mọi người. Chúng thần ngước mắt, thoáng nhìn người nọ có chút dở khóc dở cười. Cô nương ngốc này chẳng lẽ không muốn Thái tử được ban hôn, nên không biết sống chết mà chạy ra phá rối trên thọ yến của Thái hậu đó chứ!

Nhậm An Lạc bước ra từ bàn tiệc của vương công nhất phẩm, triều phục đỏ thẫm, khuôn mặt nghiêm nghị, từng bước đi đến thềm đá giữa quảng trường.

Sau đó, dưới ánh nhìn của mọi người, chậm rãi quỳ xuống, ngẩng đầu, nhìn vua Gia Ninh, giọng lanh lảnh, vươn cao chín tầng mây.

"Thần Đế Tử Nguyên, bái kiến Bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK