Thi gia nhiều đời trấn thủ Tây Bắc, nắm binh quyền trong tay, năm đó Thi Nguyên Lãng trung thành hết mực với hoàng thất, nhưng Thi Tranh Ngôn và Đế Tử Nguyên có giao tình sinh tử trên chiến trường, nếu tiên Thái tử vẫn còn, đối tượng trung thành của Thi gia không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng hiện giờ không ai đoán được Thi Tranh Ngôn rốt cuộc hướng về bên nào.
Cẩn quý phi không đoán được tâm tư của Thi Tranh Ngôn, nên đối đãi kính trọng, ra sức thu phục, không dám lơ là.
"Điện hạ, biệt uyển ngoại ô canh gác nghiêm ngặt, người của thần không dò thám được tin tức."
Thi Tranh Ngôn vội vã về phủ sau khi vào cung bẩm báo công vụ, cùng lúc mang tin tức từ biệt uyển trở về.
Hàn Diệp hoàn toàn không ngạc nhiên, thủ vệ của biệt uyển đều do một tay đại tổng quản cung cấm Triệu Phúc năm đó chưởng quản, chỉ cần có hắn bên cạnh phụ hoàng, đừng nói là Tranh Ngôn vừa về kinh, e là đến cả Tử Nguyên hai năm qua cũng không biết sức khỏe của phụ hoàng tốt hay là xấu.
"Không có sự cho phép của phụ hoàng và Triệu Phúc, e là không ai có thể vào biệt uyển gặp phụ hoàng." Hàn Diệp đứng trước cửa sổ, nhẹ giọng nói.
"Vậy thần đến biệt uyển gặp Triệu tổng quản, nếu biết Điện hạ trở về ......"
"Không ổn." Hàn Diệp lắc đầu "Ngươi bây giờ nắm giữ quân quyền Tây Bắc, tai mắt khắp kinh thành đều đổ dồn vào ngươi, ngươi đến biệt uyển, e là ngày hôm sau người trong kinh thành đều sẽ biết chuyện. Cẩn quý phi mời ngươi đến tiệc Quỳnh Hoa không chỉ đơn giản như vậy, e là sẽ sớm triệu ngươi đến điện Ỷ Vân gặp Hàn Vân." Hàn Diệp dừng lại "Bây giờ tám vương hầu đã vào kinh, tiệc Quỳnh Hoa ở trước mắt, vào lúc này, ngươi không chỉ phải giữ lập trường trung lập, cũng không được để phụ hoàng biết ta đã về kinh, nếu không tiệc Quỳnh Hoa chắc chắn sẽ lại có sóng gió."
Các huynh đệ ruột thịt của vua Gia Ninh đã chết trong loạn chư hầu năm đó, chỉ còn mỗi huynh trưởng An vương phú quý nhàn nhã sống trong kinh, tám vương hầu ở đất phong là đường huynh đệ của vua Gia Ninh, tính ra chỉ là đường thúc bá của Hàn Diệp. Hàn Vân còn nhỏ, nếu không phải vua Gia Ninh còn tại thế, uy thế còn đó, lại thêm uy thế Đế gia đã vượt qua hoàng thất, những thân vương Hàn thị này có lẽ đã sớm vào kinh đòi quyền giám quốc rồi.
Nói cho cùng, Điện hạ sợ sự can thiệp của Thi gia và xuất hiện của người lúc này sẽ gây thêm hỗn loạn cho Nhiếp chính vương, khiến các triều thần dao động. Trong lòng Thi Tranh Ngôn hiểu rõ, thầm thở dài về dụng tâm của Thái tử cho Đế Tử Nguyên.
"Vậy Điện hạ định làm thế nào để vào biệt uyển gặp Bệ hạ?"
"Ngày thứ hai sau yến tiệc Quỳnh Hoa, ta sẽ đến ngoại ô phía Tây, sẽ có người thích hợp an bài cho ta, ngươi không cần lo lắng."
Thi Tranh Ngôn gật đầu "Điện hạ, thần đã mời mấy vị cao thủ y thuật trong kinh đến chữa mắt cho người, mấy ngày này người có thể yên tâm tịnh dưỡng trong phủ."
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Diệp, Thi Tranh Ngôn nói "Điện hạ yên tâm, những người này không biết diện mạo của Điện hạ, trước khi Điện hạ rời kinh, thần sẽ giữ mấy vị lão tiên sinh này ở Thi phủ. Thần nghĩ ...... chỉ cần có một tia hi vọng cũng không được từ bỏ."
Thi Tranh Ngôn nói không tin không thể chữa được mắt cho Hàn Diệp, vừa vào kinh đã mượn cớ vết thương cũ của bản thân tái phát tìm vài đại phu giỏi đức cao vọng trọng vào phủ.
Hàn Diệp thở dài trong lòng, không muốn rũ bỏ ý tốt của Thi Tranh Ngôn, gật đầu đồng ý.
Tiệc Quỳnh Hoa đang đến gần, vài vị thân vương Hàn gia ở trong kinh bái kiến kết thân, náo nhiệt hẳn lên, nhất thời quyền lực của Đế gia bị điện Ỷ Vân và tám vương hầu làm giảm đi vài phần.
Hàn Diệp ở trong Thi phủ hai ngày, các đại phu do Thi Tranh Ngôn mời vào phủ chẩn trị rất hùng hổ hăng hái, sau khi xem qua, ai nấy đều lắc đầu than thở, Hàn Diệp sớm đã chuẩn bị tâm lý, đến cuối cùng còn phải an ủi Thi Tranh Ngôn thất vọng nặng nề.
Vào đêm trước tiệc Quỳnh Hoa, đồng bào trong quân đã hẹn Thi Tranh Ngôn uống rượu, Hàn Diệp liền gọi hai thân vệ của Thi Tranh Ngôn cùng hắn rời phủ tướng quân.
"Công tử, người muốn đi đâu?"
Kim Trạch và Từ Giang là thân vệ bên cạnh Thi Tranh Ngôn biết thân phận của Hàn Diệp, không dám làm trái, sau khi rời phủ luôn cẩn thận đề phòng, sợ xảy ra sơ xuất.
"Ta đã nhiều năm không về kinh, không biết đế đô hiện tại có dáng vẻ thế nào, Tối nay chỉ muốn ra ngoài đi dạo, các ngươi không cần căng thẳng, cứ theo bên cạnh là được, đến giờ ta sẽ tự trở về."
Ba năm rời kinh, dù không nhìn thấy nữa, nhưng hơn ai hết, Hàn Diệp tự hỏi Đại Tĩnh đã có dáng vẻ thế nào khi Đế Tử Nguyên cai trị.
"Công tử, người cẩn thận một chút, ta và Từ Giang sẽ dẫn đường cho người, đi về phía trước là phố Trường Vân, hôm nay có lễ hội đèn lồng, phía trước rất náo nhiệt."
Kim Trạch và Từ Giang theo sau Hàn Diệp hai bước, thấp giọng dẫn đường cho hắn, mô tả cảnh sinh động của đường phố đế đô dọc đường đi. Tiếng hô hoán của dân chúng, âm thanh vui vẻ sung túc truyền đến tai Hàn Diệp, trong lòng hắn không khỏi thấy hài lòng.
Tuy nói Kim Trạch và Từ Giang dẫn đường, nhưng đi mãi đi mãi, họ phát hiện Thái tử dường như đang đi về phía thành Đông. Cả hai không dám hỏi, chỉ đành cẩn thận đi theo Hàn Diệp, luôn cảnh giác xung quanh.
Đường càng ngày càng xa, trên đường thành Đông chỉ có vài người qua lại, cách đó không xa hương rượu thoang thoảng, đậm đà hấp dẫn. Hai người đều xuất thân từ quân doanh, nhất thời bị hương rượu thu hút, thấy ánh mắt của Thái tử nhìn về phía quán rượu, không khỏi nhìn nhau một cái.
Không hổ là Điện hạ, quả nhiên sống lâu ở kinh thành, đến cả quán rượu cũ ở góc phố này cũng có thể tìm được.
"Đã nhiều năm như vậy, quán rượu này vẫn còn." giọng nói trầm thấp của Hàn Diệp vang lên, lộ ra một tia hoài niệm.
Năm đó An Ninh về kinh, kéo Đế Tử Nguyên đánh bạc dạo thanh lâu, trong lúc tức giận, Hàn Diệp đã dùng cấm quân Đông cung đóng cửa thanh lâu, đích thân xuất cung tìm hai người, cuối cùng hắn đã tìm thấy trong quán rượu này.
Thoáng chốc đã qua rất nhiều năm, vật như xưa, người đã khác, mọi chuyện đã xong.
"Công tử, thì ra người nhớ rượu ngon ở kinh thành, vậy để ta ......" Kim Trạch bước tới gần Hàn Diệp thấp giọng nói, chưa kịp dứt lời, một giọng nữ nhanh nhẹn từ quán rượu cách đó không xa đột ngột vang lên.
"Ông chủ, rượu của ông hôm nay uống say hơn mấy ngày trước rất nhiều, ta cảm thấy ông đang giấu rượu ngon, ngày thường luôn lừa gạt ta!"
Giọng nói lười biếng có chút uy nghiêm nhưng lại gần gũi dịu dàng, không khỏi khiến người ta muốn thấy chủ nhân của giọng nói đó trông như thế nào. Khi Hàn Diệp nghe thấy thanh âm đột nhiên dừng lại, dáng vẻ cũng ngẩn ra, làm Kim Trạch không dám tiến lên, hắn và Từ Giang khôn ngoan cúi đầu, im lặng lùi lại.
Phản ứng này của Điện hạ, mười phần là vì gặp người quen cũ.
Tuy dưới chân hoàng thành, quý nhân rất nhiều, nhưng có thể làm loạn tâm tư Thái tử, cả đế đô này có thể đếm trên đầu ngón tay.
Chỉ cần nghe giọng nói đó, cũng có thể khiến người ta đoán được tám chín phần ------ Nhiếp chính vương Đại Tĩnh, gia chủ Đế gia Đế Tử Nguyên.
Kim Trạch và Từ Giang cúi đầu, không nhìn biểu tình của Hàn Diệp.
Hàn Diệp từ xa, lặng im nhìn về phía quán rượu phát ra âm thanh, khó khăn mở mắt ra.
Nhưng dù cố gắng thế nào, trong mắt hắn cũng chỉ là xám xịt trống rỗng.
Nàng gần trong gang tấc, nhưng hắn lại không thể nhìn thấy.
Làm sao có thể cảm thấy không có gì khi hai mắt không thể nhìn thấy? Dù chỉ được nhìn thấy nàng một lần, ta sống lại mới cảm thấy không hối tiếc.
"Ây dô, Nhậm gia đại khuê nữ, ngươi đã uống rượu của lão đầu mấy năm rồi, có gì đáng giấu đâu chứ! Qua vài ngày nữa, nhị nha đầu của lão sẽ xuất giá, đây là Nữ Nhi Hồng lão ủ cho con bé khi mới chào đời, hôm qua lão đào lên hết, hôm nay ngươi đến đây, lão đầu vui vẻ, mang cho ngươi một vò! " ông chủ quán rượu bận rộn trước quán, lớn giọng cười nói với Đế Tử Nguyên, mọi người trên phố đều có thể nghe thấy.
Đế Tử Nguyên là khách quen của quán rượu, cứ mười ngày nửa tháng lại có thể thấy nàng ngồi trong quán rượu của ông uống rượu một mình lúc nửa đêm. Nơi này hẻo lánh không nhiều khách, nửa đêm thường chỉ có một vị khách là Đế Tử Nguyên, tán gẫu mãi cũng thành quen.
"Ồ? Nhị nha đầu của ông chuẩn bị xuất giá? Mấy năm trước, ta gặp nàng chỉ mới là một cô nhóc nhỏ xíu! Chẳng trách hôm nay rượu này hợp với tính tình ta, thì ra là Nữ Nhi Hồng mà ông chủ giấu!"
Tiếng cười ôn hòa sảng khoái, tiếng rót rượu từ vò vang lên "Ông chủ, con rể nhà ông làm gì vậy? Phải chọn cho kỹ đó, phải gả nhị nha đầu cho một người thành thật!"
"Nhậm gia đại khuê nữ yên tâm, nhi tử của phường bút mực ở phố bên cạnh là người quen cũ với chúng ta. Đứa bé này do hai lão đầu chúng ta nhìn nó lớn lên, tốt bụng, thật thà, còn biết chữ, nhị nha đầu nhà chúng ta thật may mắn khi gả cho nó."
Tiếng cười nói cách đó không xa truyền vào tai hắn, tay cầm gậy trúc xanh chậm rãi siết chặt, ngón tay mảnh khảnh lộ ra màu xanh trắng đan xen.
Cơn gió đầu xuân thổi qua, khí trời se lạnh, tấn y rộng rãi của hắn bị cuốn lên, thổi qua thân hình gầy guộc của hắn.
Hai năm rưỡi trước trên núi Vân Cảnh, khi hắn nhảy khỏi vách núi, chưa từng nghĩ một ngày nào đó còn có thể nghe thấy giọng của nàng lần nữa.
Ta còn sống, Tử Nguyên, ta vẫn còn sống.
Còn nàng, những năm qua, nàng có tốt không?
Chỉ cần có thể được gặp nàng một lần, dù chỉ một lần ......
Hoài niệm trong mắt Hàn Diệp nổi lên như thủy triều, cảm xúc như vũ bão trong con ngươi trào dâng, dường như có trăm ngàn khó khăn, thân hình khẽ động, đi về hướng Đế Tử Nguyên.
"Nhậm gia đại khuê nữ, hôm nay đến giờ này rồi, sao vẫn chưa thấy vị kia nhà ngươi đến đón."
Ông chủ tán gẫu với Đế Tử Nguyên, vừa hút điếu thuốc, vừa nhìn sắc trời, mỉm cười hỏi.
Đế Tử Nguyên đang ngồi trong bóng tối của quán rượu, sửng sốt một chút, sau đó cười nói "Ông chủ, ông nói người kia nhà ta ấy à, huynh ấy từ nhỏ thân thể yếu ớt, hôm nay trời lạnh, ta không nỡ để huynh ấy ra ngoài!"
"Ồ, Nhậm gia đại khuê nữ, ngươi và tướng công nhà ngươi cũng là thanh mai trúc mã à!"
Đế Tử Nguyên vốn lớn lên trong ổ thổ phỉ ở Tấn Nam, thường trò chuyện cười đùa với dân chúng trong thành, thuận theo tính tình không câu nệ tiểu tiết.
"Ta thân thể yếu ớt, còn yếu hơn muội sao? Lần nào ra ngoài cũng không thèm để lại một lời nhắn, làm một đám người trong phủ đều lo lắng. Hôm nay có phải vẫn chưa uống thuốc đã chạy ra ngoài?" giọng nói thanh tao trong trẻo vang lên ngoài quán rượu, Lạc Minh Tây mang theo áo choàng không biết đã xuất hiện từ lúc nào, vẻ mặt bất lực.
Ngay khi giọng của Lạc Minh Tây vang lên, bước chân Hàn Diệp dừng lại.
Lạc Minh Tây sao? Hắn và Tử Nguyên ...?
Hàn Diệp nhìn về phía quán rượu, ánh mắt không biết làm sao lại càng thêm kinh ngạc.
Dù không nhìn thấy, nhưng hắn vẫn có thể nghe được sự thân thiết và quan tâm giữa hai người.
Hàn Diệp che giấu tất cả cảm xúc, lặng lẽ lùi lại phía sau, ẩn mình vào bóng tối ở góc phố.
Đế Tử Nguyên trong quán rượu đứng dậy, nở nụ cười vô lại "Còn không phải vì có huynh ở đó, bọn họ biết huynh vừa ra ngoài liền có thể tìm được ta."
Lạc Minh Tây buộc chặt áo choàng cho nàng, ánh mắt yêu chiều.
"Người đến rồi, Lạc công tử." ông chủ cười ha hả đứng lên "Hôm nay có rượu ngon, lão rót cho người hai ly?"
"Không cần đâu ông chủ, ngày mai trong nhà có việc, hôm nay phải về sớm, ta đến để đón muội ấy." Lạc Minh Tây lấy ra hai lá vàng đặt trên bàn "Ông chủ, đây là tiền rượu hôm nay."
Ông chủ sửng sốt, lại xua tay nói "Nhiều rồi nhiều rồi, một vò rượu, không đáng nhiều như vậy."
"Phần nhiều đó là tiền thêm vào của hồi môn cho nhị nha đầu." Đế Tử Nguyên đứng dậy, cười với ông chủ "Chúng ta cũng nhìn nhị nha đầu lớn lên, nàng gả cho người tốt, chúng ta cũng thấy vui mừng. Ông chủ, hôm nay chúng ta đi, ngày khác lại đến uống Nữ Nhi Hồng của ông."
"Được, được, hai người đi thong thả, lần sau lão để lại cho người một vò Nữ Nhi Hồng thượng hạng!"
Tiếng cười vang vọng trước quán rượu, Đế Tử Nguyên và Lạc Minh Tây cùng nhau rời đi, mới đi được vài bước, Đế Tử Nguyên đột nhiên dừng lại, nhìn về phía góc kia của quán rượu.
Nơi đó chỉ có bóng tối, rõ ràng không thấy gì cả, nhưng Đế Tử Nguyên lại cảm giác có cơn đau khắc khoải chạy qua tim mình, nhanh đến mức nàng không thể bắt được, nhưng lại là một sự tồn tại thật sự.
"Tử Nguyên, sao vậy?"
"Không có gì, đi thôi."
Đế Tử Nguyên lắc đầu, đè nén cảm xúc phảng phất trong lòng, rời khỏi quán rượu.
Tiếng đếm canh từ đường phố xa xa truyền đến, đế đô đêm khuya vô cùng lạnh lẽo yên tĩnh.
Bóng dáng gầy gò ấy vẫn lặng lẽ đứng ở góc quán rượu, sự tịch mịch vắng vẻ trên người hắn dường như khiến cả người hắn không còn tiếng động.
Kim Trạch và Từ Giang không dám bước tới, đành phải im lặng đứng sau Hàn Diệp lo lắng, không dám thở mạnh.
Điện hạ ngàn dặm về kinh, e là không nghĩ tới sẽ thấy cảnh tượng này?
Điện hạ hiện giờ không thể nhìn thấy, e là có thể thấy thoải mái hơn một chút.
"Điện hạ, trời đã muộn rồi, về phủ thôi."
Trên đường phố vắng vẻ, sau lưng mấy người, giọng của Thi Tranh Ngôn đột nhiên vang lên, không biết hắn đến từ lúc nào, đã nhìn thấy bao nhiêu, ở cùng bao lâu.
"Trở về thôi." giọng nói khô khốc vang lên, Hàn Diệp vừa động, xoay người, cầm gậy trúc đi về phía trước con đường.
Vẻ mặt hắn thờ ơ xa lánh, mọi cảm xúc đều không còn dấu vết.
Hàn Diệp chưa từng nghĩ, cả đời hắn, rút kiếm tiến về phía trước, chưa một lần lùi bước, chỉ một lần duy nhất, lại chính là hiện tại.
Cũng cùng giờ phút này, Đế Tử Nguyên vừa rời khỏi quán rượu, Hàn Diệp còn chưa về Thi phủ, nhưng biệt uyển ngoại ô phía Tây đèn đuốc sáng rực.
Vua Gia Ninh đang nghỉ ngơi trong phòng, cung nga hoảng loạn bưng nước nóng ra ra vào vào, nét mặt sợ hãi, hai tay run rẩy, trong chậu sắt chứa đầy nước nóng, một màu đỏ như máu khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
Trong phòng, vua Gia Ninh nửa người dựa vào ghế, trong miệng phun ra một ngụm máu.
"Bệ hạ, Bệ hạ!" Triệu Phúc nửa quỳ trên đất, sắc mặt trắng bệch "Người bảo trọng long thể, nô tài bây giờ đưa Tô thái y đến!"
Hắn nói xong liền muốn rời đi, lại bị vua Gia Ninh kéo chặt tay áo.
"Quay lại cho Trẫm!" tay vua Gia Ninh hiện lên gân cốt, rõ ràng là bệnh tình nguy kịch, nhưng lực kéo này lại vô cùng kinh người.
"Bệ hạ." Triệu Phúc lảo đảo, vội xoay người quỳ xuống.
"Trẫm tự biết thân thể của Trẫm, không cần gọi Thái y, gửi cái này đi." vua Gia Ninh vươn tay, sờ soạng lấy ra thứ gì đó từ trong góc tối đưa cho Triệu Phúc "Ngươi đích thân đi, đưa thứ này đến trước mặt nàng, nói ......" vua Gia Ninh hít một hơi, từng chữ nói "Nói Trẫm có một vấn đề mười mấy năm không thể cởi bỏ, ngươi nói với nàng, bây giờ Trẫm sắp chết rồi, Trẫm ở kinh thành, đợi gặp nàng một lần!"
Triệu Phúc nhìn Ngọc tỷ truyền quốc trước mặt, hai chân mềm nhũn, ánh mắt sợ hãi khó đoán.
Mười mấy năm rồi, Bệ hạ, cuối cùng vẫn đi tới ngày hôm nay.