Chương 17
Tin tức công chúa An Ninh và Thiếu tướng quân Thi Tranh Ngôn về kinh dấy lên một trận chấn động không nhỏ, chỉ là tác dụng lại hoàn toàn trái ngược, bởi vì thanh danh ngày trước của An Ninh khiến cho đám con cháu thế gia cả thành xôn xao, trốn biệt trong nhà tránh hoạ. Lại nói, quý nữ đế đô gần đây rất hay tổ chức thơ yến, thiệp mời đầu tiên phát ra tất nhiên là gửi đến Thiếu tướng quân Thi Tranh Ngôn, nghe nói vị tướng quân kiệt xuất này chưa hề lùi bước trên chiến trường, thế nhưng đối với những tấm thiệp mời như hoa tuyết kia, hắn đều từ chối, đóng cửa không ra.
"Uyển Cầm, đây chỉ là tin đồn, An Ninh chiến công hiển hách, tính tình hào sảng, sao có thể không được lòng các công tử thế gia?"
Nhậm An Lạc tuy từ chối ban thưởng của Gia Ninh Đế, nhưng lão Hoàng đế này cũng không phải hạng người keo kiệt, chẳng những thưởng xuống ngàn lượng hoàng kim, còn ban cho Nhậm An Lạc đặc quyền tuỳ ý ra vào hoàng cung.
Sáng sớm, Nhậm An Lạc thượng triều xong, thấy hoàng thành vạn vật tươi sáng, cảnh sắc tuyệt đẹp, bèn dẫn Uyển Cầm đi dạo hoa viên trong cung cấm, tình cờ nghe được cung nữ tán gẫu một số chuyện, ngạc nhiên ngẫm nghĩ.
Uyển Cầm sắc mặt cổ quái, đi theo phía sau Nhâm An Lạc nửa ngày mới nói: "Tiểu thư, công chúa An Ninh có một sở thích đặc biệt......"
"Sở thích gì?"
Nhậm An Lạc dừng chân, nhướng mày.
"Bốn năm trước, công chúa An Ninh rời chùa Thái Sơn, Bệ hạ từng vì việc này mà bày yến tiệc chọn hiền tế."
"Thì sao, không chọn được người hợp mắt?"
"Không phải."
Uyển Cầm dừng một chút, nói: "Công chúa An Ninh vô cùng hào hứng, liên tiếp chọn năm vị hôn phu, rồi nói muốn đưa họ vào phủ công chúa để nuôi dưỡng, đợi nàng rèn luyện ở quân doanh Tây Bắc vài năm, sau khi trở về sẽ thành thân. Bệ hạ giận dữ, phất tay áo rời đi, việc tuyển phò mã cho công chúa cũng gác lại."
Công tử thế gia kinh thành tao nhã tuấn tú, Gia Ninh Đế kén rể cho trưởng nữ tất nhiên là chuyện tốt. Nhưng năm đại thế gia công thần nếu đem con cháu đưa vào phủ công chúa cùng hầu hạ một thê tử, thì đúng là trò cười lớn nhất trong thiên hạ.
Không biết sao, Nhậm An Lạc lại cảm thấy nữ tử ở Thiên Giám Các hôm đó quả thật có thể nói ra những lời như vậy.
"Khó trách con cháu thế gia đều trốn trong phủ, thì ra nguyên do là như vậy, công chúa An Ninh quả thật rất hợp ý ta."
Nhậm An Lạc kéo cằm, chép chép miệng, chợt nghe phía trước đường mòn có tiếng bước chân, nhướng mày nhìn về phía trước.
Một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi mặc y phục trong hoàng cung đứng bên cạnh núi giả, khuôn mặt đoan trang, dáng vẻ khéo léo, nhìn Nhậm An Lạc với vẻ mặt hỗn loạn lạnh nhạt và oán giận vô hình, thấy Nhậm An Lạc nhìn lại, hơi chần chừ rồi tiến lên hành lễ.
"Đỗ Đình Phương bái kiến Nhậm đại nhân."
Nhậm An Lạc nhíu mày, Uyển Cầm nhìn thấy đã hiểu, ở bên tai Nhậm An Lạc nói nhỏ vài câu, nàng mới biết thiếu nữ trước mặt là con gái của Đỗ thượng thư, rất thân thiết với công chúa Thiều Hoa, được Công chúa bảo vệ cho vào cung làm cung nữ, mới được miễn trách tội.
Ngày xưa là thiên kim tiểu thư Thượng thư phủ nổi tiếng kinh thành, bây giờ phải làm cung nữ nô tì ăn nhờ ở đậu, chẳng trách nàng lại oán hận như vậy.
"Đỗ tiểu thư không cần đa lễ, phải chăng có chuyện muốn hỏi bản quan?"
Nhậm An Lạc nhàn nhạt mở miệng.
Đỗ Đình Phương hơi kinh ngạc, từ khi Đỗ gia bị giáng tội tới nay, bạn tốt ngày xưa không ai lui tới, trong cung chịu cảnh bị xem thường, mặc dù có Thiều Hoa công chúa che chở, bất quá chỉ là có chỗ an cư lạc nghiệp mà thôi. Hôm nay nàng ngăn cản Nhậm An Lạc cũng không phải để hỏi chuyện đúng hay sai, chỉ là rốt cuộc vẫn không cam lòng...
Bỏ đi, cuối cùng vẫn là do vận số Đỗ gia đã tận, không thể trách ai. Đỗ Đình Phương rũ mắt: "Đình Phương không có chuyện gì muốn hỏi, Đại nhân xin cứ tự nhiên."
Nói xong, lui sang một bên.
Nhậm An Lạc cất bước rời đi, được mấy bước thì dừng lại: "Đỗ tiểu thư, việc Đỗ gia làm, không liên quan đến ngươi, chuyện lệnh huynh làm, cũng không liên quan đến ngươi."
Câu nói nhàn nhạt như thế, Đỗ Đình Phương nghe thấy chợt ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp, đang muốn mở miệng, bất ngờ có người xuất hiện cắt ngang.
"Đình Phương .."
Công chúa Thiều Hoa từ một lối nhỏ chạy tới, trang sức cài tóc rối loạn, nét mặt vội vàng, đến chỗ núi giả, che trước mặt Đỗ Đình Phương, trầm mặt nhìn Nhậm An Lạc: "Nhậm đại nhân, Đình Phương là người trong cung ta, nếu có mạo phạm, mong Đại nhân tha thứ."
Dáng vẻ này của Thiều Hoa vừa nhìn đã biết là vội vã chạy tới, nhưng khí thế vẫn hung hăng ngang ngược, Nhậm An Lạc có chút bất ngờ, không ngờ Thiều Hoa thường ngày kiêu ngạo phách lối, nhưng đối với tiểu thư Đỗ gia lại có mấy phần chân tình.
"Công chúa, không phải như vậy đâu..."
Đỗ Đình Phương trong mắt ẩn chứa cảm kích, kéo ống tay áo của Thiều Hoa.
"Không cần phải sợ, có bổn cung ở đây."
Thiều Hoa tiến lên một bước, nhướng mày: "Nhậm đại nhân , bổn cung biết ngài được phụ hoàng tán thưởng, là tân quan được quý trọng trong triều, bổn cung không đắc tội nổi, nhưng cũng không thể nhìn người thân cận bị xúc phạm, thiết nghĩ Đại nhân sẽ không so đo với một nữ tử nhỏ bé làm mất khí độ đại quan triều đình."
Chắc còn nhớ rõ những lời của Nhậm An Lạc ở bãi săn ngày trước, cho nên lúc này Thiều Hoa mới dùng những lý lẽ đó để chất vấn ngược lại nàng.
Nhậm An Lạc nhíu mày, tâm tính Công chúa cũng không quá xấu.... Chỉ là mắt nhìn, quá kém.
Ây da, nữ nhân thật phiền phức , nữ nhân mắt nhìn kém càng phiền phức hơn!
"Công chúa, Nhậm đại nhân không có gây khó dễ cho ta."
"Thiều Hoa, bao năm không gặp, sao ngươi lại trở nên hồ đồ như vậy!"
Hai giọng nói gần như đồng thời vang lên, công chúa An Ninh đi ra từ sau núi giả, sắc mặt lạnh lùng, không vừa lòng nhìn Thiều Hoa.
Thiều Hoa mặt biến sắc, lui về phía sau cúi đầu hành lễ: "Bái kiến hoàng tỷ."
Trưởng công chúa An Ninh chiến công hiển hách, Công chúa được nuôi dưỡng trong cung làm sao so cùng được, Thiều Hoa cho dù ngang ngược, cũng không khoe khoang trước mặt nàng. An Ninh một thân váy dài màu xanh thẳm, lưu loát hiên ngang, phất tay với Thiều Hoa, không kiên nhẫn nói: "Ngươi hồi cung hỏi lại cho rõ ràng, lời nói của cung nữ thích bàn chuyện thị phi, ngươi không phân biệt đúng sai đã chất vấn mệnh quan triều đình, còn ra thể thống gì!"
Thiều Hoa thay đổi sắc mặt mấy lần, thấp giọng trả lời "Vâng", mắt ửng đỏ dẫn theo Đỗ Đình Phương vội vàng rời đi.
"An Lạc vốn có tiếng xấu, sao công chúa biết mới vừa rồi An Lạc không có gây khó dễ với tiểu thư Đỗ gia?"
Nhậm An Lạc nhìn thấy ánh mắt không cam lòng của Thiều Hoa, nhưng chỉ khoanh tay nhìn An Ninh trước mặt.
"Với tính cách của ngươi, thay vì khua môi múa mép với một tiểu cô nương, còn không bằng dùng một bạt tai cho nhanh."
An Ninh gật gù đắc ý đi tới, bĩu môi nói.
"Sợ đó là tính tình của Công chúa người."
Nhậm An Lạc bật cười.
"Thiều Hoa ngang bướng từ nhỏ , Thiên gia.. Thiên gia, nuôi dưỡng ra nữ nhi còn thua con nhà bá tánh hiền lương thuần khiết."
An Ninh nhìn về hướng Thiều Hoa rời đi thở dài, quay đầu lại, thấy Nhậm An Lạc tựa vào núi giả nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, cười nói: "May mà gặp được Đại nhân, hôm nay sắc trời không tệ, chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng cùng nhau dạo chơi kinh thành, thấy thế nào?"
Nhậm An Lạc duỗi người, xoay người đi tới cửa cung: "Công chúa có lời mời, nào dám không theo, thần có xe ngựa, coi như là báo đáp ơn giải vây hôm nay."
An Ninh nhìn dáng vẻ nữ tử lười nhác trước mặt, nhếch miệng cười, đuổi theo cho kịp.
Đường phố rất phồn hoa nhộn nhịp, người đi đường vội vã, tiếng cười đùa lẫn than thở khóc tang đều có. Xe ngựa vững vàng dừng lại, Nhậm An Lạc vén màn vải bước xuống, thấy tòa lầu trước mặt là hiểu, quay lại phía sau nhìn An Ninh.
An Ninh vỗ vỗ tay, thở dài: "Mấy năm không hồi kinh, chỗ này làm ăn càng ngày càng phát đạt."
Nói xong nhấc chân muốn đi vào.
"Công chúa .."
Uyển Cầm thấy An Ninh cau mày không vui, hạ giọng sửa lại xưng hô: "An tiểu thư, tiểu thư nhà ta là mệnh quan triều đình, không thể vào nơi này."
Trước mặt ba người, là sòng bạc lớn nhất kinh thành Tụ Tài Lâu.
An Ninh cười như không cười, liếc mắt nhìn Nhậm An Lạc.
Nhậm An Lạc phất tay: "Uyển Cầm, ngươi về phủ trước đi."
Uyển Cầm cúi đầu lui về xe ngựa, Nhậm An Lạc nói: "Hôm nay chỉ cần là nơi công chúa muốn đi, An Lạc nhất định sẽ theo."
"Được."
An Ninh cười dài, thần thái ung dung: "Ta nói rồi, thổ phỉ làm sao không đánh bạc giỏi cho được, Nhậm đại nhân quả thực rất hợp ý ta, ở ngoài không cần câu nệ, Đại nhân cứ gọi ta là An Ninh."
Nhậm An Lạc gật đầu, đi trước vào bên trong Tụ Tài Lâu, cười đáp: "An Ninh, ngươi cũng có thể như vậy."
An Ninh hơi giật mình, khóe miệng cong lên đi theo vào trong.
Đại sảnh huyên náo trong nháy mắt trở nên yên tĩnh khi hai người xuất hiện, Tụ Tài Lâu tuy khách đông như mây, nhưng khách nữ rất hiếm, hơn nữa hai người khí chất bất phàm, ăn mặc xa hoa, lập tức liền thu hút ánh nhìn của cả đại sảnh.
Hai người không để ý, An Ninh tùy ý quan sát quanh đại sảnh: "An Lạc, người chơi giỏi loại nào?"
"Đều có thể chơi vài ván."
Nhậm An Lạc nói, đi tới bàn đánh cược 'Đại Tiểu' trước mặt: "Loại này đơn giản nhất, thế nào?"
An Ninh gật đầu, khí thế phất tay với đám người xúm lại trước bàn: "Tản ra, đừng có quấy rầy hứng thú của bổn tiểu thư."
Mọi người vừa nghe, liền biết hôm nay sẽ có cuộc đánh cược rất thú vị, lập tức tản ra.
Nhà cái liếc mắt quan sát hai người, trong lòng thầm nghĩ nhất định là tiểu thư nhà nào đó ra ngoài tiêu tiền, liền lộ ý cười, đôi mắt hình quả đậu híp lại, nói: "Hai vị tiểu thư mời ngồi, hoan nghênh hoan nghênh, cược đại hay cược tiểu?"
"Vội vàng ra ngoài, quên mang ngân phiếu."
An Ninh giật xuống một khối ngọc bội màu lục từ bên hông, ném lên bàn, vừa vặn rơi vào ô chữ 'Đại', cười nói: "Lấy ngọc bội này làm tiền đặt cược, đặt một ngàn lượng, nếu đã rơi trúng vào Đại, vậy ta cược 'đại'."
"Ta cũng cược 'đại'."
Nhậm An Lạc từ trong tay áo lấy ra một tấm ngân phiếu, thản nhiên nói: "Một ngàn lượng."
Ánh mắt nhà cái xẹt qua vẻ bất ngờ, khối ngọc bội màu lục này toàn bộ trong suốt, nhất định không phải vật tầm thường, đặt một ngàn lượng chắc chắn đủ, còn vị tiểu thư bên cạnh tiện tay liền có thể lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng, cũng rất hiếm thấy, hắn cười cười: "Hai vị thật hào sảng, Kim Thông sẽ giúp hai vị cao hứng."
Nói xong bắt đầu lắc hộp xúc xắc, tiếng va chạm thanh thúy vang lên trong đại sảnh, sau vài lần nháy mắt, hộp xúc xắc được đặt úp xuống mặt bàn, mọi người chăm chú nhìn, hộp được mở ra, tiếng hò hét vỗ tay thay nhau vang lên, Kim Thông hơi biến sắc, nhìn vào trong hộp xúc xắc, đôi mắt quả đậu híp lại càng nhỏ. Hắn điều khiển sòng bạc mười năm, nội lực hùng hậu vô cùng, chưa ai có thể thắng nổi hắn. Hôm nay chỉ là ngứa tay nên xuống làm nhà cái hai ván, liền gặp chuyện lạ như thế này?
"Thêm ván nữa."
An Ninh vừa nói câu đó ra, dân bài bạc xem náo nhiệt xung quanh cũng rối rít cầm vàng bạc trong tay đặt xuống ô mà An Ninh và Nhậm An Lạc chọn, ngay cả người không đánh cược cũng xúm vào.
Sau nửa canh giờ, toàn bộ Tụ Tài Lâu lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, nhìn ngân phiếu chất cao như núi trước mặt An Ninh và Nhậm An Lạc, Kim Thông tay cầm hộp xúc xắc khẽ run, làm sao có thể, các nàng rõ ràng ngay cả mép bàn cũng không chạm vào, sao có thể lần nào cũng trúng?
Hắn đã thua gần mười vạn lượng bạc, xấp xỉ tiền lãi một năm của Tụ Tài Lâu, nếu thua nữa, chỉ sợ....
Không còn nghi ngờ gì nữa, lúc này ngay cả kẻ ngu cũng biết hai nữ tử này tới đây để kiếm chuyện, chỉ là Tụ Tài Lâu sừng sững ở kinh thành mấy năm, ngày ngày hốt bạc, nếu sau lưng không có quý nhân làm chỗ dựa, sớm đã bị quyền quý đỏ mắt nuốt trôi.
"Hai vị tiểu thư, tiếp tục đặt cược không?"
Một tầng mồ hôi lạnh tuôn ra, tiếng nói của Kim Thông Cơ gần như phát ra từ kẽ răng.
"Đương nhiên."
An Ninh duỗi người, đôi mắt phượng long lanh nhìn xung quanh, tràn ngập ý cười, nàng quay đầu lại nhìn Nhậm An Lạc, thấp giọng: "Nghe nói hôm nay là ngày Lâm Lang đứng đầu Linh Tương Lâu trình diễn tài nghệ, đợi kiếm đủ bạc, chúng ta đi xem một chút."
Nhậm An Lạc gật gật đầu, giương mắt nhìn Kim Thông không nói một lời, chậm rãi buông hai chữ: "Tiếp tục."
Trên lầu hai Tụ Tài Lâu, sắc mặt chưởng quỹ nhà cái tối sầm, một người khác đứng sau lưng hắn vội la lên: "Ngũ gia, tiếp tục như vậy lỗ to mất, chúng ta phải bù bao nhiêu là bạc rồi! Ta đi gọi vài người đem hai nữ nhân không biết điều này đuổi ra ngoài, toàn bộ tiền thắng cược cũng phải bắt nhả ra."
"Làm càn."
Ngũ gia mặt lạnh, uống một ngụm rượu: "Nếu ngươi động thủ, Tụ Tài Lâu chúng ta không chỉ đơn giản mất mười vạn lượng bạc như vậy đâu."
Hắn chỉ tay về phía ngọc bội màu lục treo bên hông An Ninh: "Đó là 'Song phượng tường vân lục bội', thế gian chỉ có một khối, là Bệ hạ ban tặng cho Trưởng công chúa An Ninh lúc đầy tháng. Người còn lại... ngay cả Trung Nghĩa Hầu nàng ta còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ mấy tên côn đồ các ngươi."
Người này hít một hơi khí lạnh, lẩm bẩm nói: "Đây cũng là vị cầu hôn Thái tử!"
Ngay sau đó liền bày ra vẻ mặt đưa đám nói: "Chúng ta tại sao lại chọc đến hai vị Bồ Tát sống này chứ."
"Ta đã báo tin vào phủ Mộc Vương, Vương gia nói cứ yên lặng theo dõi, không nên chọc vào hai người họ."
Ngũ gia thở dài, có chút cam chịu.
Hoàng cung Ngự Hoa Viên, Hàn Diệp cùng Thi Tranh Ngôn từ Thượng Thư phòng lui ra ngoài, gặp tiểu cung nữ trong cung của An Ninh vội vã đi qua, nhìn vẻ mặt tiểu cung nữ tràn đầy sợ hãi, Hàn Diệp cảm thấy có chút kỳ lạ, thuận miệng hỏi: "An Ninh đâu?"
Tiểu cung nữ sắc mặt đỏ bừng, quỳ dưới đất một hồi lâu mới ấp úng mở miệng: "Bẩm Thái tử điện hạ, Công chúa mời Nhậm đại nhân xuất cung dạo chơi rồi."
Hàn Diệp nhíu mày, có chút nhức đầu, phá lệ hỏi nhiều thêm một câu: "Dạo chơi ở đâu?"
Tiểu cung nữ cúi đầu thấp hơn: "Điện hạ, Công chúa nói... nói thắng đủ bạc sẽ dẫn Nhậm đại nhân đi Linh Tương Lâu mở mang tầm mắt..."
Ngự Hoa Viên đột nhiên im lặng, tiểu cung nữ run sợ ngước nhìn sắc mặt lạnh lùng của Thái Tử điện hạ, không dám thở mạnh. Một lúc sau, Hàn Diệp mới cất bước chậm rãi đi về phía cửa cung, Thi Tranh Ngôn theo sau y, trầm giọng nói: "Điện hạ, thần cho rằng Công chúa và Nhậm đại nhân võ công đầy mình, có thể tự bảo vệ mình ở kinh thành."
Hàn Diệp dừng lại, dưới ánh hoàng hôn buông xuống, giọng nói có chút khó đoán: "Phong tục Tấn Nam rất cởi mở, Nhậm An Lạc cái tốt không học, chuyện làm loạn thì lại không ít, Linh Tương Lâu là nơi thế nào chứ, nếu nàng lại học nhiều thêm một chút, với tính tình của nàng, lại thêm một An Ninh, con cháu thế gia khắp kinh thành chắc ngay cả cửa cũng không dám bước ra!"
Thi Tranh Ngôn chớp chớp mắt, nhìn vị Thái Tử trước mặt đi nhanh như gió, liền nở nụ cười.
Nữ thổ phỉ bước ra từ Thập Vạn Đại Sơn này quả thật có chút bản lĩnh.
Sau núi chùa Vĩnh Ninh, trong thư phòng xa hoa đẹp đẽ, long tiên hương tỏa khắp trong phòng, trang nhã hoa lệ.
Nữ tử đứng ở trước cửa sổ nghe thị nữ thấp giọng bẩm báo, nhíu mày không vui: "Tâm Vũ, tin này có từ khi nào?"
"Tiểu thư."
Tâm Vũ cúi thấp đầu, đáy mắt có mấy phần thấp thỏm: "Tả tướng nói Nhậm An Lạc vào kinh đã ba tháng, rất có mong ước Thái tử điện hạ, thậm chí còn cầu hôn trước bá quan văn võ trên đại điện..."
Nữ tử phất tay, giọng điệu lạnh lùng khinh thường: "Chỉ là một nữ thổ phỉ hèn mọn, cũng dám mơ ước .."
Nàng nói được một nửa, yên lặng hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Nói với Tả tướng, nếu có thể để ta hồi kinh, hắn muốn thứ gì, ta nhất định sẽ giúp hắn một tay."
Tâm Vũ ngừng một lát, thấp giọng trả lời 'Vâng', rồi lui xuống.
———