Mục lục
Thương Thiên Phách Huyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Trình Anh Đào rùng mình, biết ngay không ổn, nghĩ muốn thu hồi vài phần chân khí.

Nhưng nội lực của hắn dù sao cũng không phải chính mình tu luyện mà đến, trong tình huống toàn lực thi triển, chỉ có thể phát mà không thể thu.

Chỉ thấy Hứa Hải Phong xòe bàn tay ra, linh hoạt như cá chạch xuyên qua chưởng lực của hắn, dán sát vào cánh tay hắn. Cứ như vậy lôi kéo tới, cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì, đã đem chưởng lực của hắn hướng lên trời.

Trình Anh Đào trơ mắt nhìn một kích toàn lực của mình bị hắn nhẹ nhàng kéo sang nơi khác, lập tức một cỗ lực mạnh không thể chống đỡ đem thân thể hắn kéo về phía trước.

Hắn vội vàng thi triển thiên cân trụy thần công, nghĩ muốn ổn định bước tiến, trước mặt đã là mép lôi đài, nếu bước thêm một bước, vậy sẽ bị rơi xuống.

Cũng may công lực của hắn tiến rất xa, trong lúc nguy cấp cuối cùng kịp dừng ngựa trước vách núi, ổn định thân hình, hai chân thắng ngay mép lôi đài, không bị lực đạo của chính mình kéo luôn xuống đài.

Nhưng đúng vào lúc này, lưng của hắn lại có thêm một bàn tay, trong tai nghe được tiếng cười lạnh lùng của Hứa Hải Phong: " Đi xuống đi."

Nội lực trong lòng bàn tay Hứa Hải Phong vừa phun, thân thể Trình Anh Đào lập tức bị thương nặng, thân không thể tự chủ ngã luôn xuống dưới lôi đài, còn đang ở giữa không trung, chỉ nghe sau lưng truyền đến âm thanh xé rách của y phục.

Chờ khi hắn miễn cưỡng từ trên mặt đất bò lên, phát giác sau lưng thật mát mẻ lạnh giá rất quái dị, mà những người đứng xem đều đang cười vang.

Hắn đang muốn cử động, đột nhiên cánh tay áo rơi xuống, thế mới biết mới vừa rồi bị Hứa Hải Phong xé toạt áo hắn, lúc hắn rơi xuống đã xé áo hắn thành hai nửa.

Cho tới bây giờ Trình Anh Đào chưa bao giờ xấu hổ như thế trước mặt người khác, trong khoảng thời gian ngắn lửa giận công tâm, chỉ cảm thấy trong ngực bụng máu huyết sôi lên, cổ họng chợt ngọt, một ngụm máu tươi " oa" một tiếng, đã phun đi ra, lập tức huyết vũ đầy trời, vết máu trước ngực ướt đẫm, cũng không còn chịu được nữa, liền ngã xuống đất ngất đi.

Trên lôi đài, khóe miệng Hứa Hải Phong tràn ra một tia mỉm cười khinh thường, không thể tùy tâm sở dục vận dụng, công lực cao tới đâu lại có ích gì, một khi gặp phải trạng huống ngoài ý muốn, ngược lại tạo thành phản ứng không kịp, mất đi cơ hội.

Hai bóng người nhanh như thiểm điện xông lên lôi đài, một người bay xẹt qua lôi đài, hướng nơi Trình Anh Đào té ngã phóng tới, chỉ là lúc đang ở giữa không trung, xa xa một quyền đánh về phía Hứa Hải Phong, tưởng muốn đem hắn bức ra. Tên còn lại " hô" một quyền trực tiếp đánh tới ngay sau lưng Hứa Hải Phong.

Người xem dưới đài một mảnh kinh ngạc, loại hành vi này không thể nghi ngờ chính là đánh lén, quả thực là người ta khinh thường.

Hứa Hải Phong lại không chút sợ hãi, nếu đối thủ sử dụng công phu khéo léo, vậy hắn còn cố kỵ ba phần, nhưng hai người bọn họ vừa lên đã tự cho công lực cao minh, tưởng muốn mượn lực liên thủ, đem Hứa Hải Phong bức ra.

Bậc công phu lấy cứng chọi cứng chính là thứ mà Hứa Hải Phong thích nhất, trong thiên hạ còn có võ công gì có thể so sánh được với Cự Linh chưởng về uy lực. Nhưng lúc này Hứa Hải Phong lại có ý định khác.

Chỉ thấy hắn cười lạnh một tiếng, xoay người khom xuống, hai chưởng phân biệt đánh ra, chính là muốn lấy một địch hai.

Hai người kia từng thấy qua Cự Linh chưởng của Hứa Hải Phong, nếu lúc này hắn vẫn sử dụng công phu uy mãnh bá đạo kia, hai người họ khẳng định là muốn tránh lui thật xa. Nhưng hai chưởng này của Hứa Hải Phong tuy cũng lực lớn thế mãnh, nhưng so sánh với Cự Linh chưởng sử dụng trước kia đối với Trình Anh Đào, cũng là như trời với đất.

Hai người bọn họ đồng thời tức giận hừ một tiếng, Hứa Hải Phong làm như vậy, thật sự là lấn hiếp người quá đáng.

Bọn họ không hẹn mà cùng ngưng tụ mười thành công lực, đón nhận hai chưởng của Hứa Hải Phong. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

" Ba…" Bốn chưởng tương giao, kết quả cũng xuất ra ngoài ý liệu.

Thân hình Hứa Hải Phong chớp lên mấy cái, rốt cục vững vàng đứng vững.

Mà hai người kia đồng thời lui về phía sau mấy bước, bước chân lảo đảo, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng, đúng là bị nội thương.

Hứa Hải Phong hét lớn một tiếng: " Bọn chuột nhắt vô tri, dám đánh lén, cũng đón Hứa mỗ một chưởng thử xem.

Hắn tiến lên trước một bước, hai chưởng lại đánh ra, trong không khí dâng lên một cỗ áp lực ngưng trọng, làm cho người ta hô hấp không nhanh, hai chưởng này chính là một trong hai bản lãnh của hắn, Cự Linh chưởng.

Hai người kia trong lòng vừa sợ vừa giận, bọn họ cùng Hứa Hải Phong tương giao song chưởng, lập tức cảm giác được một cỗ chân khí cường đại chí cực từ trên tay hắn phát ra, dĩ nhiên đã không kém hơn mười thành công lực của chính mình.

Bọn họ như thế nào cũng nghĩ không ra nội công của Hứa Hải Phong cao cường như thế, lại đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng như thế.

Người này mới bao nhiêu tuổi chứ, cho dù bắt đầu luyện công từ trong bụng mẹ, cũng không có khả năng có được thành tựu này.

Sau khi chạm nhau một chưởng, bọn họ vừa mới đứng vững thân hình, chưa điều tiết được hơi thở hỗn loạn trong nội thể, chỉ thấy chưởng thứ hai của Hứa Hải Phong đương đầu đánh tới.

Bọn họ cười khổ một tiếng, nguyên lai tướng lãnh thanh niên này dĩ nhiên vẫn còn dư lực.

Chẳng qua một chưởng này của Hứa Hải Phong đã bao phủ bọn họ khắp bốn phía, ở tình huống mất đi cơ hội trở mình, gặp phải Cự Linh chưởng, chỉ còn dùng cứng chọi cứng.

Bọn họ hợp tác nhiều năm, tâm ý tương thông. Nhìn nhau đồng thời hiện lên một tia kiên định, ngưng tụ công lực còn sót lại, toàn lực nghênh tới.

Một thanh âm trầm muộn, hai người lại lui về phía sau ba bước, thân thể lung lay muốn ngã, rốt cục không kiên trì được nữa, hộc máu ngã ngồi trên lôi đài.

Thân thể Hứa Hải Phong cũng bị chấn lui về phía sau mấy bước, nhưng hắn thể chất đặc thù, tinh nguyên dư thừa, tuy đan điền không còn một tia nội lực, nhưng từ trong máu huyết xương cốt lại liên tục không ngừng dũng nhập chân khí khiến cho hắn nhanh chóng khôi phục nguyên khí.

Biến cố lần này phát sinh chỉ trong thoáng chốc, đợi khi mọi người kịp phản ứng, Hứa Hải Phong đã lấy được toàn thắng.

Trong nháy mắt, trên lôi đài lại nhảy lên mấy người. Chỉ là lúc này, bên người Hứa Hải Phong lại có thêm An Đức Lỗ huynh đệ hộ vệ.

Tần Dũng không có khinh công, từ một bên " đăng đăng đăng" chạy lên thang lầu, hét lớn: " Tướng quân, lưu lại cho lão Tần mấy tên."

" Chậm đã."

Đột nhiên một tiếng hét lớn khiến cho hào khí kiếm bạt cung giương chợt chậm lại.

Một lão nhân thấp mập từ trong đám người bên dưới lôi đài đi ra, lớn tiếng nói: " Các vị đều là lương tài chi đống của Đại Hán ta, thế nhưng lại cứ nội đấu không ngớt. Thỉnh xem nhân tình của lão phu, việc này xem như chấm dứt tại đây được không?"

Người dưới đài liên tục nghị luận, không biết lão nhân này có lai lịch địa vị ra sao, cũng dám nhúng tay vào sự tranh chấp giữa hai đại thế lực, còn lớn miệng dám ra mặt làm một người hòa giải.

Chẳng qua, làm mọi người giật mình chính là, chẳng những Trình gia lập tức bãi đấu, mà ngay cả Hứa Hải Phong đang chiếm thượng phong cũng lập tức rút trống lui binh, đi xuống lôi đài, hướng lão nhân cung kính hành lễ.

Lão nhân kia hướng Mẫn Trì Đường cùng Cổ Đạo Nhiêm đang xem cuộc chiến gật đầu có lễ, sau đó mang theo Hứa Hải Phong cùng nhau rời đi.

Cưỡi trên ngựa đi được một đoạn đường, vị lão nhân kia cười nói: " Nghe Nhu nhi nói, ngươi tại Hung Nô khuất nhục ba vị nhất phẩm cao thủ, lão phu vốn là không tin. Nhưng xem hôm nay, lão phu mới biết được nguyên lai thế gian này thật sự có vị kỳ tài khoáng thế như ngươi."

Nguyên lai lão nhân này chính là người đứng đầu Đường gia trong tứ đại gia tộc Đường Tông Hàn Đường lão gia tử.

Không nói đến thân phận tôn quý của hắn, chỉ bằng hắn là cha của Đường Nhu Nhi, Hứa Hải Phong cũng phải ngoan ngoãn bán cho hắn mặt mũi.

" Ngài lão quá khen, nếu không có nhị vị tông sư lòng dạ rộng lớn, đem hai đại thần công truyền cho, vãn bối cũng đừng mơ tưởng có được thành tựu hôm nay." Hứa Hải Phong khiêm tốn nói.

Hắn nói không sai, bệnh chung lớn nhất của người học võ là ích kỷ riêng mình, cho nên trong lòng Hứa Hải Phong cực kỳ cảm kích hai người bọn họ.

Chẳng qua nói lại, nếu Thái Ất chân nhân cùng Lê Ngạn Ba cũng là người như vậy, vậy cả đời bọn họ cũng vô vọng đạt tới cảnh giới tông sư.

" Sư phụ lĩnh vào cửa, tu hành do chính ngươi. Nếu một mình ngươi không nỗ lực, cho dù có thêm nhiều thần công cũng là vô dụng." Đường Tông Hàn mỉm cười, khuôn mặt phúc hậu bỗng nhiên hiện lên một vẻ mặt ngưng trọng: " Hôm qua lão Phương tìm ta cùng lão Tô, nói cho chúng ta biết một việc, lại làm cho lão phu khó có thể tin."

Hứa Hải Phong liếc mắt nhìn lão nhân này, trong lòng mơ hồ đã biết hắn đang nói đến chuyện gì.

" Bọn họ thật sự đã cùng hai nước liên minh sao?" Đường Tông Hàn ngẩng đầu nhìn trời, tựa hồ là lầm bầm làu bàu nói.

" Dạ." Hứa Hải Phong sạch sẽ lợi lạc nói như đinh chém sắt.

" Thật sao…" Đường Tông Hàn cúi đầu, ở trong nháy mắt, ánh mắt lộ ra sự thương cảm cực độ, phảng phất trong thoáng chốc đã già đi mười năm: " Khí số mấy trăm năm của Đại Hán ta, chẳng lẽ thật sự là hết sao?"

Ba mươi dặm ngoài thành tây, một vị lão giả tiên phong đạo cốt đang cẩn thận kiểm nghiệm thương thế của ba người Trình Anh Đào.

Hắn xoa bóp vài cái trước ngực bụng ba người, lập tức ba người bị thương đang hôn mê bất tỉnh liền chuyển tốt lại. Nguyên bổn hô hấp dồn dập cũng từ từ vững vàng xuống tới.

" Đại bá, ngài xem…" Cổ Đạo Nhiêm thấp giọng dò hỏi.

Hắn cùng vị lão nhân này đứng chung một chỗ, người không biết lại nghĩ hắn còn lớn hơn lão nhân kia mấy tuổi, nhưng trên sự thật, hắn lại nhỏ hơn vị lão nhân này tới hai mươi năm.

" Không sao." Vị lão nhân khoát tay, mỉm cười nói: " Bọn họ chỉ bị thương nhẹ, điều dưỡng mấy ngày sẽ khôi phục. Chỉ là…"

Cổ Đạo Nhiêm đợi một lúc lâu, còn chưa nghe lão nhân nói tiếp, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ dò hỏi.

Lão nhân kia nhìn thấy, bật cười nói: " Đạo Nhiêm, lòng hiếu kỳ của ngươi còn nặng như vậy a."

Sắc mặt Cổ Đạo Nhiêm khó được đỏ lên, nói: " Ở trước mặt ngài, Đạo Nhiêm vĩnh viễn chỉ là một vô danh tiểu tử cầu học của bốn mươi năm trước."

Lão nhân ha ha cười, phảng phất như nhớ lại chuyện cũ, có chút hí hư: " Thời gian như thoi đưa, ngay cả ngươi cũng già."

" Dạ." Cổ Đạo Nhiêm nghĩ tới những vị thanh niên ưu tú mới nổi lên, lập tức sinh ra niềm cảm khái là mình đã già.

" Hứa Hải Phong đúng là một hài tử thú vị, không biết hắn dùng thủ đoạn gì, lại làm cho nội lực của Gia Hiếu cùng Gia Lễ liều mạng chạm nhau một kích, nếu không như thế, hắn lấy một địch hai, ai chết vì tay ai, cũng chưa chắc biết được." Trong lời của lão nhân không che giấu được sự thưởng thức đối với Hứa Hải Phong.

" Hứa Hải Phong này có chút cổ quái, mỗi lần gặp nhau, sẽ có sự phát triển làm cho người ta nghĩ không ra, thật là Đạo Nhiêm bình sinh mới thấy." Cổ Đạo Nhiêm chi tiết đánh giá.

Lão nhân lộ ra vẻ tươi cười mừng rỡ: " Nhân vật như thế, lão phu làm sao có thể bỏ qua. Để lão phu tự mình đi gặp hắn một lần xem."

Cổ Đạo Nhiêm nhìn vẻ mặt của vị lão nhân này, trong lòng không biết là cảm tưởng gì, hai mươi năm qua, vị Trình gia đệ nhất nhân Trình Huyền Phong Trình đại tông sư còn là lần đầu đối với một người biểu hiện ra ánh mắt thưởng thức như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK