Đẩy cửa ra, sắc trời đã tối, hôm nay khí trời không tốt, không trung chỉ có nửa ánh trăng tàn cuối tháng lẩn khuất trong mây mù, tản mát ra một ít ánh sáng mỏng manh.
Hứa Hải Phong thầm nghĩ thật sự là lão thiên phù hộ, khí trời này thật ra rất thích hợp đi thâu hương trộm ngọc. Hắn đối với Đường Nhu Nhi thủy chung niệm niệm không quên, chỉ là mấy ngày nay Lưu Đình mỗi đêm đều muốn cùng Đường Nhu Nhi với Phương Doanh Anh ngủ chung một giường, nên hắn không có cơ hội hạ thủ mà thôi.
Hôm nay dưới lời nói của Phương Lệnh Thần, các nàng rốt cục chia phòng ở, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua.
Chỉ cần nghĩ đến vị tuyệt sắc giai nhân có đủ loại thái độ thẹn thùng hồ mị nằm trong lòng mình, trái tim hắn liền nóng lên hừng hực.
Hứa Hải Phong nhẹ chân nhẹ tay đi đến trước phòng Đường Nhu Nhi, nhẹ nhàng đẩy ra, đắc ý cười, đại môn quả nhiên không có khóa lại. Hiển nhiên là do Đường Nhu Nhi đã hiểu khẩu ngữ của chính mình, cho nên cũng không khóa cửa, mà là chờ đợi mình đại giá quang lâm.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Phương Lệnh Thần chuẩn bị thật đầy đủ, cánh cửa này đúng là vừa thoa mỡ, lúc chuyển động không hề gây ra tiếng vang.
Nhìn quanh một chút, không người nào ở ngoài phòng, hắn xoay người đóng cửa lại gài kỹ, mới đi vào phòng trong.
Trong phòng một mảnh tối đen, nhưng với nhãn lực của Hứa Hải Phong tự nhiên có thể nhìn thấy một bóng người mông lung đang ngồi trên giường. Hắn lặng yên không một tiếng động đi tới sau lưng của nàng, liền ôm lấy, hai người đồng thời ngã xuống giường.
Thiếu nữ kia kinh hãi, liền muốn há mồm kêu cứu. Nhưng Hứa Hải Phong đã sớm có phòng bị, liền dùng tay che miệng nhỏ nhắn của nàng, đồng thời nhẹ giọng nói bên tai: " Là ta, Hứa Hải Phong."
Nghe xong những lời này của hắn, thiếu nữ kia quả nhiên không hề giãy dụa, buông lỏng thân thể, súc đầu tiến vào trong ngực của hắn, đúng là một bộ dáng mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Hứa Hải Phong mừng rỡ, nghĩ không ra nàng lại thẹn thùng như vậy. Thời khắc này, nếu còn cùng nàng khách khí, vậy đã không phải là nam nhân.
Hắn không thể chờ đợi lập tức lật ngược quần áo của nàng, hai bàn tay không chút do dự thò vào, không ngừng vuốt ve lên thân thể xinh đẹp của nàng.
Hứa Hải Phong rõ ràng cảm giác được, thiếu nữ trong lòng theo bàn tay mình xâm phạm, đang không tự chủ được mà run rẩy. Thời khắc này hắn đã thật lão luyện, cũng không vội cướp lấy tấm thân xử nữ của nàng. Hắn cúi đầu, thổi nhẹ một hơi vào lỗ tai nàng.
Thân thể thiếu nữ rõ ràng run rẩy một chút, nàng chỉ cảm thấy có một cỗ hơi thở vô cùng nóng bức từ trong lỗ tai trực xông lên não, làm cho nàng như rơi vào thiên đường, khó có thể tự chủ chính mình.
Lại cảm thấy nhiệt huyết trong người sôi trào, Hứa Hải Phong lập tức đã biết, luồng máu dị xà trong thể nội lại phát huy dị biến. Đương nhiên loại biến hóa này hắn cầu còn không được, chính là bởi vì loại biến hóa này, hắn mới có tiền vốn đem Lâm Uyển Nhàn mỗi đêm chỉnh đến phiêu diêu muốn chết, cũng không còn cách nào mà rời xa hắn.
Bàn tay Hứa Hải Phong từ từ dời lên, rốt cục một lần nữa đặt lên đôi phong nhũ thanh tân. Bóp nhẹ một lát, Hứa Hải Phong nhíu mày, bởi vì cách một lớp quần áo, cho nên có một loại cảm giác không thỏa mãn. Hắn rút ra một tay, quen cửa quen nẻo cởi đi dây buộc trên nàng, thuận lợi đem chướng ngại vật cởi xuống tới.
Một thân hình không tỳ vết trắng như bạch ngọc triển hiện tại trước mắt của hắn, nương theo ánh trăng mỏng manh yếu ớt, hắn cúi xuống thân thể nàng nhè nhẹ hôn lên đôi mắt nàng, sau đó lại lướt dần xuống hôn tới hai điểm đỏ bừng kia.
Trong lòng Hứa Hải Phong thầm than, da thịt của nàng thật đẹp, không có nửa điểm tỳ vết, chỉ là hai ngọc thỏ trước ngực còn nhỏ một chút, không so được với sự thành thục ngạo nhân của Lâm Uyển Nhàn.
Lúc này Hứa Hải Phong cũng lửa dục bốc cao, một tay thâm nhập vào trong quần của nàng, trôi nổi giữa hai đùi nàng, khi thì khẽ vuốt giải đất bí ẩn của nữ nhi, lập tức làm cho nàng run rẩy một trận. Tay kia luồng xuống dưới người nàng, nhẹ nhàng nâng lên, cúi đầu định hôn.
Nhưng khi hắn sắp chạm tới hai phiến môi đỏ tươi ướt át, một luồng trăng sáng xuyên thấu tầng mây đen phong tỏa, xuyên thấu qua rèm cửa sổ, may mắn thế nào vừa lúc lại chiếu lên mặt của nàng, khiến cho hắn đột nhiên nhìn thấy rõ diện mạo của mỹ nhân đang nằm trong lòng.
Ở trong nháy mắt, những động tác của Hứa Hải Phong lập tức dừng phắt lại, thân thể hắn không còn chút lửa nóng, tay chân lập tức trở nên lạnh lẽo. Hô hấp của hắn ở lúc này cũng hoàn toàn dừng lại, mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn mỹ nhân đang nằm dưới thân mình.
Nàng dĩ nhiên không phải là Đường Nhu Nhi, mà là một trong bốn đóa kim hoa kinh sư, tiểu công chúa Lưu Đình.
Cảm giác được sự khác thường của Hứa Hải Phong, Lưu Đình cũng mở đôi mắt đẹp, nương theo ánh trăng, nàng đồng dạng cũng nhìn thấy được sắc mặt của Hứa Hải Phong, chỉ cảm thấy một trận thẹn thùng, vội vàng nhắm mắt lại.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, hai tên cung nữ đang vừa đi vừa nói chuyện.
Hứa Hải Phong kinh hãi, hồn phi phách tán, trong đầu một mảnh hỗn loạn, hắn khẩn trương đến không biết làm sao. Tuy vừa rồi hắn vẫn chưa đắc thủ, kịp thời thắng ngựa ngay vách núi, nhưng tội danh xúc phạm công chúa đó là trốn không thoát, càng đáng sợ chính là, vị công chúa này sắp trở thành tần phi của Hung Nô Mạo Đốn Đan Vu. Đây là tội tuyệt đối tru di cả nhà, tru cả cửu tộc, tội lớn ngập trời, bất cứ kẻ nào cũng không thể giúp hắn thoát tội.
Trong đầu hắn thoáng chốc hiện lên vô số ý niệm, nếu lúc này một chưởng đánh chết Lưu Đình, hắn thản nhiên như không có gì bỏ đi ra ngoài, chỉ cần ngày sau ứng đối thích đáng, hẳn là không người nào biết được hắn là hung thủ. Nhưng chuyển niệm vừa nghĩ, hắn thân là đại sứ tống thân, nếu công chúa chết trên đường, hắn cũng khó thoát khỏi tội chết, duy nhất khác nhau chỉ là tội danh bất đồng mà thôi.
Vậy sau khi đánh chết công chúa, lập tức suất lĩnh Hắc Kỳ quân tiến thẳng thành Lâm An, ngày sau lấy tòa thành này làm gốc, thoát ly khỏi Đại Hán, tự lập làm vua. Chỉ là từ đó về sau, hắn phải ứng phó đủ loại đả kích không ngừng của Đại Hán, còn có Khải Tác nhân phương Tây cơ hồ có thể chắc chắn, sẽ thừa dịp cháy nhà mà đánh cướp. Muốn đồng thời cùng đối phó hai đại đế quốc, cho dù là Hắc Kỳ quân, chỉ sợ cũng không có khả năng.
Trong lòng hắn hoàn toàn rối loạn, không có chủ ý, trong mắt khi thì hung quang sắc bén, khi thì hối hận vô vàn. Hắn vận kình vào chưởng tay, chỉ cần Lưu Đình phát ra chút thanh âm, hắn sẽ một chưởng đánh xuống, đem nàng lập tức đánh chết ngay tại chỗ.
Nếu lúc này Lưu Đình mở mắt, nhất định sẽ phát hiện ra dụng tâm ác độc của hắn. Nhưng nàng sau khi mở mắt nhìn hắn, rồi ngượng ngùng nhắm lại đôi mắt đẹp, vẫn nằm im không nhúc nhích. Hồn nhiên không hay biết bản thân mình đã bồi hồi qua lại quỷ môn quan mấy lần.
Hai tên cung nữ càng lúc càng xa, cho đến khi thanh âm biến mất không thấy, Hứa Hải Phong rốt cục mới thả lỏng xuống tới.
Hắn một khi tỉnh táo lại, lập tức chú ý tới cử động khác thường của Lưu Đình, lập tức rõ ràng nàng cũng không hề có ý kêu lên.
Đột nhiên Lưu Đình nhẹ nhàng " a" một tiếng, dùng thanh âm nhỏ tới mức không thể nghe thấy nói: " Đau muốn chết."
Lúc này Hứa Hải Phong mới tỉnh ngộ lại, hắn đang nắm chặt hai ngọc thỏ của Lưu Đình, bởi vì quá khẩn trương nên dùng sức rất mạnh, làm cho nữ tử yếu ớt này làm sao có thể thừa nhận.
Hắn rút mạnh bàn tay về, xoay người xuống giường, liền quỳ xuống: " Đông đông đông". Liên tiếp dập đầu ba cái, thấp giọng nói: " Tiểu tướng đáng chết, không biết là đại giá của công chúa, tội đáng chết vạn lần."
Lưu Đình nhìn hắn, chậm rãi hỏi: " Ngươi nghĩ rằng ta là ai?"
Hứa Hải Phong ấp úng một thoáng, rốt cục nói: " Tiểu tướng tưởng rằng...tưởng rằng...Đường..."
Lưu Đình thở dài, nói: " Ngươi nghĩ rằng ta là Nhu Nhi tỷ tỷ, có phải không?"
" Dạ..." Hứa Hải Phong không thể làm gì khác hơn là thấp giọng thừa nhận.
Lưu Đình nghe xong im lặng không nói, Hứa Hải Phong không dám ngẩng đầu, chỉ ở bên dưới chờ đợi vô cùng căng thẳng.
" Ai...Bổn cung không trách ngươi, đứng lên đi." Lưu Đình rốt cục nói.
" Dạ...đa tạ điện hạ, tiểu tướng cáo lui." Hứa Hải Phong nói xong, cúi đầu đứng lên, liền xoay người rời đi.
Hắn đi tới cạnh cửa, đang muốn mở cửa, đột nhiên nghe được một trận nức nở, tiểu công chúa Lưu Đình nhẹ giọng hỏi: " Chẳng lẽ ta thật sự không bằng Đường tỷ tỷ sao?"
Hứa Hải Phong vô cùng chấn động, xoay người lại, chỉ thấy Lưu Đình dùng một đôi tay nhỏ bé ôm lấy hai chân mình, nửa nằm nửa ngồi dựa vào bên giường, vùi đầu vào giữa hai chân, đầu vai không ngừng rung động, hiển nhiên là đang khóc. nguồn TruyenFull.vn
Hứa Hải Phong chỉ cảm thấy hai chân mình như bị đổ đẩy niêm hồ, nặng đến không cách nào rời đi nửa bước. Hắn ngừng chốc lát, rốt cục cắn răng xoay người, đi tới trước giường, lớn mật đem Lưu Đình ôm vào trong lòng.
Lưu Đình thuận theo tựa vào ngực hắn, chỉ là khóc càng thêm thương tâm. Hứa Hải Phong kéo tấm chăn, đắp lên thân thể tuyệt đẹp đang lõa lồ. Lại nâng người nàng lên, chỉ thấy trên gương mặt tuyệt đẹp, đang lê hoa đái vũ, nhìn thấy xót xa.
Hắn thoáng trù trừ, nhưng vẫn tiếp tục động tác bỏ dở vừa rồi, nhẹ nhàng hôn lên phiến môi đỏ mọng, đem tiếng khóc của nàng phong lại trong chiếc miệng rộng của mình.
Lưu Đình như thất thường, điên cuồng đáp lại khiêu khích của Hứa Hải Phong, một đôi cánh tay trắng như búp sen từ trong tấm chăn vươn ra, ôm lấy cổ hắn.
Qua một lúc lâu, thật lâu. Hứa Hải Phong nhẹ nhàng hỏi khẽ bên tai nàng: " Khá hơn chưa?"
" Ân." Lưu Đình dùng giọng mũi trả lời.
Hai người ôm nhau mà ngồi, chốc lát sau, Lưu Đình rúc sâu trong lòng hắn, nhẹ giọng nói: " Đại ca, lại qua một tháng, Đình nhi sẽ phải rời đi, từ nay về sau, kiếp này không còn niềm vui thú."
Nghe nàng nói thật thương cảm, Hứa Hải Phong cũng động tâm, đang muốn nói chuyện, lại nghe nàng tiếp tục nói: " Đại ca, trong một tháng này, chỉ cần ngươi không phá thân thể Đình nhi, Đình nhi liền thuộc về ngươi."
Hứa Hải Phong nghe được cả người nóng lên, hạ thể lại tiếp tục dựng thẳng. Hắn thò tay đặt lên người nàng, vuốt ve bờ lưng bóng loáng của nàng, trong miệng lại nói: " Đình nhi, nàng có bằng lòng bỏ đi thân phận công chúa tôn quý, làm một nữ tử bình dân bình thường?"
Lưu Đình được hắn vuốt ve đang cực kỳ thoải mái, nghe được câu hỏi của hắn, trở nên bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn hắn hỏi ngược lại: " Đại ca, ngươi nói gì?"
Hứa Hải Phong cũng dừng lại động tác, nhìn kỹ hai mắt của nàng, nghiêm mặt nói: " Nếu nàng có thể bỏ qua thân phận công chúa cùng vương phi, cam tâm làm một dân chúng bình dân tầm thường, vậy ta nhất định đem nàng hoàn hảo không chút thương tổn rời khỏi Hung Nô."
Lưu Đình trợn tròn đôi mắt đẹp, không thể tin: " Đại ca, ngươi nói là thật sự?"
Hứa Hải Phong biết lúc này không thể có nửa điểm chần chờ, hắn lập tức chỉ trời thề nói: " Chỉ cần Đình nhi không tham luyến phú quý, Hứa Hải Phong ta sẽ bảo hộ nàng bình an trở về Đại Hán, nếu sai lời thề, trời tru đất diệt, trọn đời không được siêu sinh."