Mục lục
Thương Thiên Phách Huyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nay, do Hứa Hải Phong cố ý dây dưa, đêm đó tất cả mọi người lưu lại thanh lâu, hưởng hết diễm phúc, ngày thức hai thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào, cả đám mới chịu đứng dậy, tận hứng mà về.

Nhưng khi bọn họ vừa đi ra liền phát hiện hào khí trong thành không đúng, khắp nơi đều là thân ảnh thành vệ quân, tuy còn chưa giới nghiêm toàn thành, nhưng giá thế này đã nói cho người đi đường chung quanh, trong thành nhất định đã xảy ra đại sự kinh thiên động địa. Trong lòng đã biết rõ ràng, nhưng Hứa Hải Phong vẫn giả vờ một bộ dáng nghi hoặc khó hiểu cùng đám người Phương Hướng Trí đi tới Phương gia, trên đường gặp phải tra xét, cũng may chiêu bài của Phương gia rất cứng, có Phương Hướng Trí đang ở bên cạnh, trên đường không hề có sự ngăn trở.

Sau khi trở lại Phương gia nghe ngóng, mới biết được tối hôm qua có gian tế của Khải Tác nhân lẫn vào kinh thành, phục kích tiểu công tử Trình gia Trình Anh Kiệt, hiện tại không biết sống chết, không rõ đang ở nơi nào.

Nguyên lai tối hôm qua đánh một trận nơi hẻm nhỏ, quả nhiên kinh động cư dân gần đó, bọn họ nhanh chóng báo quan, chạy tới nơi tuần tra chỉ là một tiểu đội trưởng nho nhỏ, mà tại hiện trường ngoại trừ vài vết máu cùng vài dấu vết binh khí ra, cũng không phát hiện được gì. Quyền lực của hắn không lớn, kiến thức không nhiều, nên xem chuyện này như là chuyện ẩu đả bình thường mà xử lý, nếu đã không phát hiện ra khổ chủ, như vậy tùy ý kết án là xong việc.

Tới sáng sớm ngày thứ hai, Trình Anh Hào đầu tiên phát hiện không đúng, thân đệ đệ này của hắn tuy tính háo sắc, nhưng còn biết phân biệt chuyện nặng nhẹ nhanh chậm. Ngày xưa cho dù trắng đêm không về, cũng đều sẽ phái người trở về báo tin, cho dù nhất thời sơ sẩy, thì Trình Gia Huy cũng sẽ không quên. Chỉ là tới giờ này vì sao còn chưa có tin tức.

Hắn vội vàng sai người đi tới Dật Tiên Cư, lại ngoài ý muốn phát hiện tối hôm qua Trình Anh Kiệt không có tới đó. Hắn vô cùng kinh hãi, vội vàng thông báo Cổ Đạo Nhiêm, hai người phát động quan hệ mạng lưới, rốt cục được một tin tức trọng yếu, tối hôm qua tại một con hẻm nhỏ trong thành xảy ra chuyện đánh nhau, trong quá trình đánh nhau tựa hồ có người hô to " Khải Tác nhân" những lời này.

Lúc bọn học chạy tới địa điểm, tìm được chút quần áo rách linh tinh, lại tra được phía mặt sau hẻm nhỏ chính là mục đích của Trình Anh Kiệt – Dật Tiên Cư. Liền suy đoán Trình Anh Kiệt ở nơi này thất thủ bị bắt, đối với đoàn người của Trình Anh Kiệt có được bao nhiêu thực lực bọn họ hiểu rõ trong lòng, không nói tới vị cao thủ Trình Gia Huy mà cả gia tộc đều biết, cho dù là Trình Anh Kiệt cũng do đích thân lão tổ tông dạy dỗ bước chân vào hàng ngũ nhất phẩm cao thủ. Huống chi còn có hơn mười hộ vệ thân thủ cao cường, trung tâm cảnh cảnh.

Thực lực như thế, trừ phi là thiên hạ tam đại tông sư đích thân đi tới, nếu không vì sao ngay cả một người cũng trốn không thoát. Mặc cho bọn hắn nghĩ vỡ đầu, cũng nghĩ không ra trong kinh sư có thế lực nào có thể giấu diếm được tai mắt nhãn tuyến của Trình gia, đưa bọn họ một lưới bắt hết.

Tin tức Trình Anh Kiệt mất tích một khi truyền ra, bên trong lại có liên quan tới cường địch của Đại Hán quốc là Khải Tác nhân, lập tức khiến cho triều đình chú ý, quan quân trên đường đột nhiên tăng lên mấy lần, những thương nhân cùng lưu manh từ bên ngoài đến đều lọt vào sự tra xét nghiêm khắc, tuy không có khả năng tìm được Trình Anh Kiệt, nhưng ngoài ý muốn phá được rất nhiều vụ án nhỏ.

Lại nói Hứa Hải Phong nghe được việc này, trên mặt lập tức lộ ra vẻ lo lắng, hắn liền chạy đi thỉnh Phương Lệnh Thiên, trực tiếp xin trở về quân doanh. Hắn lấy cớ thập phần đầy đủ, nếu tập kích Trình Anh Kiệt thật sự là Khải Tác nhân, vậy Hứa Hải Phong chính là cường cừu đại địch lớn nhất của họ, lại làm sao có thể buông tha. Trong thành bảo an thi thố cực thấp, mà trong đội ngũ của hắn lại có một vị giai nhân tuyệt thế thiên kiều bá mị, vì phòng ngừa điều ngoài ý muốn phát sinh, hắn hy vọng có thể ở tạm trong quân doanh, đợi hết thảy bình an mới trở về kinh sư.

Phương Lệnh Thiên không chút nào hoài nghi lời của Hứa Hải Phong, ở trong buổi tiệc hắn đã gặp qua vẻ tuyệt đại phương hoa của Lâm Uyển Nhàn, chỉ nhìn sự thân mật của hai người cũng đã biết quan hệ không đơn giản, nếu hắn cũng có một hồng nhan tri kỷ như vậy, chỉ sợ còn khẩn trương hơn Hứa Hải Phong mấy lần. Cho nên hắn chẳng những đáp ứng thỉnh cầu của Hứa Hải Phong, lại còn phái thêm một ngàn người đi theo hộ tống. Lúc đến ngay cửa thành, Hứa Hải Phong mười phần phối hợp để cho quan quân tại cửa thành kiểm tra một lần. Kết quả đương nhiên là không tìm được gì, cứ như vậy, bọn họ không chút kinh hiểm đi tới nơi cư trú của Hắc Kỳ quân cách kinh thành hai mươi dặm. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Chưa đến nơi, mọi người đã ngửi được một quái vị mùi chua thối tận trời, Hứa Hải Phong thật sự chịu đựng không nổi, bịt mũi lại, nhìn bốn phía, đã thấy trong đoàn người ngoại trừ mình ra, chỉ có Tương Khổng Minh, Triết Biệt cùng Tần Dũng là che mũi lại, mà tất cả những huyết tửu chiến sĩ đều mặt không đổi sắc, phảng phất như không ngửi được mùi gì. Trong lòng hắn tấm tắc kỳ lạ, nghĩ không ra huyết tửu chiến sĩ còn có năng lực miễn dịch như thế. Về phần chủ tớ Lâm Uyển Nhàn, ngồi trên xe tự nhiên là nhìn không thấy, nhưng dùng đầu ngón chân cũng đủ khẳng định các nàng đang dùng khăn thơm che mũi.

Trong ngàn người hộ tống kia cũng ngửi được mùi vị quái dị kia, cơ hồ tất cả mọi người đều theo bản năng bịt mũi lại. Tên thiên nhân trưởng chứng kiến biểu hiện của thủ hạ mình, nhìn lại Hắc Kỳ quân vẫn trấn định tự nhiên, không thèm để ý chút nào, trong lòng kính nể vạn phần. Lúc này vì nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, vì vậy tiến lên hướng Hứa Hải Phong từ biệt.

Hứa Hải Phong liên tục nói cảm ơn, câu giữ khách muốn nói nửa ngày, nhưng vẫn nói không ra miệng, dù sao ngay cả bản thân hắn còn không chịu nổi mùi chua thối kia, lại làm sao dám mời người vào cùng để thụ tội.

Ngàn người hộ vệ hoàn thành nhiệm vụ, do thiên nhân trưởng suất lĩnh, lập tức chỉnh tề quay trở về. Trong lòng Hứa Hải Phong thầm khen, Phương Lệnh Thiên dĩ nhiên không hề làm qua loa cho xong việc, những quân sĩ này tuy không cách nào so sánh được với Hắc Kỳ quân, nhưng vẫn là tinh nhuệ trong quân đội.

Quay đầu nhìn thấy Lâm Uyển Nhàn đã bước xuống xe, trong mắt lại tràn ngập vẻ chờ mong cùng cảm kích, Hứa Hải Phong mỉm cười nói: " Uyển nhi, Trình Anh Kiệt đã bị chúng ta bắt sống, đang chờ đợi nàng xử trí."

Từ khi Hứa Hải Phong đáp ứng vì Lâm Uyển Nhàn diệt trừ Trình Anh Kiệt, quan hệ giữa bọn họ đã tiến thêm một bước, dưới sự cho phép âm thầm của Lâm Uyển Nhàn, Hứa Hải Phong thậm chí ngay cả xưng hô cũng sửa lại, một câu Uyển nhi, khiến cho hai người thân cận hơn không ít.

Lâm Uyển Nhàn yên lặng gật đầu, theo Hứa Hải Phong đi vào quân doanh. Uyển Linh cau mày, một tay che lại chiếc mũi đáng yêu, buồn bực nói: " Tiểu thư, nơi này vì sao có mùi vị quái dị như thế a? Vừa chua lại vừa thối nữa."

Hai người bọn họ ngại mặt mũi, cũng không tiện nhắc tới, nhưng Uyển Linh tiểu nha đầu cũng không chút cấm kỵ, thuận miệng nói thẳng ra. Hứa Hải Phong đỏ mặt tía tai, kêu lớn: " An Đức Lỗ…"

" Tại…" Một bóng người nhanh nhẹn đến gần, chính là An Đức Lỗ.

Hứa Hải Phong bị mất mặt trước mắt mỹ nhân, trong lòng tức giận, nói: " Nơi này xảy ra chuyện gì, biến thành ao phân rác rưởi sao? Mùi vị kia là từ nơi nào tới."

Tương Khổng Minh ở một bên tiếp lời nói: " Thật là hôi thối xung thiên, rốt cục là người nào gây nên."

An Đức Lỗ khom người nói: " Hồi tướng quân, thứ này là do quân sư phân phó."

Hứa Hải Phong kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tương Khổng Minh, lại nhìn thấy hắn tỏ ra vẻ mặt vô tội, kỳ lạ dò hỏi: " An Đức Lỗ, ta phân phó qua khi nào."

" Mười ngày trước, lúc sắp đến kinh sư, quân sư không phải dặn dò mua năm xe cam quất sao, cam quất qua một đoạn thời gian, đã toàn bộ hư thối mốc meo, mùi vị này chính là do hoa quả hư hỏng tạo thành đó."

" A! Nguyên lai như thế, nghĩ không ra mấy quả cam hư này lại phát ra mùi vị thật khó ngửi." Tương Khổng Minh vẻ mặt như chợt hiểu ra.

Hứa Hải Phong nhìn khuôn mặt của hắn, tức giận không biết làm sao, nguyên lai kẻ gây tội chính là hắn, vị quân sư này làm việc gì cũng thật sự cổ quái, không có việc gì chạy đi tìm mấy quả cam hư làm gì, khiến cho hảo hảo một tòa quân doanh, lại giống như một bãi rác khó ngửi như thế. Hắn cả giận nói: " Quân sư, thứ này thật đúng là ngài mua tới?"

Tương Khổng Minh nhẹ phe phẩy quạt: " Đúng là học sinh gây nên, chỉ là trước đó học sinh cũng không nghĩ đến sẽ có mùi vị này, cũng là có chút tính sai."

" Ngươi mua thứ này có ích lợi gì?" Mặc dù Hứa Hải Phong giận tím mặt, nhưng biết rõ vị Tương Khổng Minh này lai lịch kì lạ, người mang học thức thông thiên, huống chi những người từng uống qua huyết tửu, chỉ có hắn vẫn biểu hiện biếng nhác, đối với mệnh lệnh của Hứa Hải Phong cũng là như thế. Điều này làm trong lòng hắn thật sự kiêng kỵ vài phần, không dám quá phận trách móc.

" Chủ công có điều không biết, gần đây học sinh có tuần tra tư liệu, phát hiện tại thời đại của binh khí lạnh, binh lính ở trên chiến trường trực tiếp tử vong có nhân số vô cùng thấp so với những binh lính bị vết thương lây nhiễm mà dẫn phát độc chứng, cho nên học sinh định chế tạo một chút Thanh Môi Tố(Penixilin), có thể hữu hiệu trị liệu vết thương thân thể, từ nay về sau Hắc Kỳ quân có thể giữ mạng sống ít nhất đề cao hơn gấp đôi." Tương Khổng Minh biết Hứa Hải Phong sẽ không nổi giận, cho nên vẫn có vẻ du nhàn tự tại.

Hứa Hải Phong cùng Lâm Uyển Nhàn nhìn nhau, bọn họ cũng không hiểu Tương Khổng Minh đang nói cái gì, nhưng ý tứ của hắn cũng có thể hiểu được một chút, những cam quất mốc meo này dĩ nhiên còn có thể sử dụng như thế, thật sự là chưa bao giờ nghe thấy. Lâm Uyển Nhàn nhẹ giọng nói: " Quân sư đại nhân từ trước tới giờ trong lời nói luôn có đạo lý, chỉ là loại mùi này thật sự làm cho không ai có thể chịu được, không biết quân sư đại nhân có cách giải quyết hay không."

Tương Khổng Minh lắc đầu nói: " Trừ phi là trời giáng mưa to, hoặc là đốt cháy nó đi, nếu không dù là khoa học kỹ thuật hiện đại, muốn tiêu trừ mùi vị này, thật đúng là chuyện không có khả năng."

Uyển Linh siết chặt bàn tay nhỏ bé, úng thanh úng khí nói: " Đã như vậy, chi bằng đem quả hư này ném thật xa, chúng ta không cần phải tiếp tục chịu tội."

Tương Khổng Minh khoát tay nói: " Không ổn không ổn, hiện tại mùi đã nùng, cho dù căn nguyên không còn ở đây, trong nhất thời vẫn không tan đi được."

" Thì cứ tính sao cho được, chẳng lẽ để chúng ta ở chỗ này chịu đựng sao? Thành thật mà nói, ngay cả một khắc ta cũng không chịu nổi." Hứa Hải Phong luôn miệng kháng nghị.

Tương Khổng Minh than một tiếng, nói: " Quả cây không di động, nhưng chúng ta lại có thể di động a. Còn thỉnh chủ công điểm binh mã, chúng ta lưu lại một đội canh gác, còn lại dời đi nơi khác đóng quân hạ trại."

Trong lòng Hứa Hải Phong cả kinh, nói: " Không có quân lệnh, lại động quân đội, đây chính là tội chém đầu đó."

" Hắc hắc…" Tương Khổng Minh cười nói: " Chủ công không cần lo lắng, chỉ cần theo thực tế báo cáo, Phương gia tuyệt đối sẽ không làm khó dễ."

Trong lòng Hứa Hải Phong cân nhắc một chút, nhìn thấy Uyển Linh cùng Nhàn Linh hai đôi mắt to nhìn chằm chính mình, rốt cục gật đầu đáp ứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK