Mục lục
Thương Thiên Phách Huyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ối hôm đó, Hứa Hải Phong hạ lệnh cho đại đội nhân mã trú đóng, mà hắn đứng chờ trước doanh trướng của công chúa. Chỉ một lúc sau, quả nhiên gặp Đường Nhu Nhi đúng hẹn đi tới.

Đêm nay Đường Nhu Nhi hiển nhiên là cố ý trang phục, một thân quần áo màu vàng hợp thể bó sát người, buộc vòng quanh thân thể đường cong hoàn mỹ của nàng, trên mặt điểm nhạt lớp phấn, lộ ra vẻ nhu nhược cùng gợi cảm trên dung nhan tuyệt mỹ như ngọc hoàn mỹ không chút tỳ vết.

Hứa Hải Phong thấy vậy hai mắt sáng ngời, vội vàng tiến lên nghênh đón.

Đột nhiên, cửa trướng bị người xốc lên, lộ ra một gương mặt đáng yêu động lòng người, lại đang bĩu đôi môi, chính là tiểu muội tử Phương Doanh Anh làm cho Hứa Hải Phong phải đau đầu không thôi. Nàng nhìn Đường Nhu Nhi nhẹ giọng kêu lên: " Tỷ tỷ, tỷ muốn đi đâu?"

Hứa Hải Phong vừa định xoay người, lại bị Phương Doanh Anh liếc mắt nhanh chóng nhận ra, nàng chống nạnh hai tay, tức giận nói: " Ta đã biết tên đại sắc lang ngươi hẹn Đường tỷ tỷ, nói đi, muốn đi đâu?"

Ho khan một tiếng, Hứa Hải Phong tiến cũng không được, lui cũng không xong, không thể làm gì khác hơn là đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đường Nhu Nhi.

Đường Nhu Nhi bất đắc dĩ cười cười, nàng đối với vị muội tử đáng yêu này cũng không có biện pháp gì, không thể làm gì khác hơn là nói: " Doanh nhi, tỷ tỷ đi một chút sẽ trở lại, muội về trước đi."

Phương Doanh Anh lắc đầu như trống bỏi: " Không, tỷ tỷ đi nơi nào, muội cũng phải đi theo."

" Hì hì." Cửa trướng lại xốc lên, Lưu Đình cười dài đi ra, nhẹ nhàng kéo tay Phương Doanh Anh nói: " Tỷ tỷ nơi nào cũng không được đi, ở lại chỗ này với ta."

Phương Doanh Anh không thuận theo, đang muốn nói lời phản đối, Lưu Đình đã hướng Hứa, Đường hai người nháy mắt. Hai người bọn họ như nhặt được đại xá, lập tức bước nhanh rời đi, chỉ còn lại Phương Doanh Anh đang lớn tiếng kêu gọi.

Nhìn thấy bọn họ rời đi, Phương Doanh Anh ủy khuất nhìn Lưu Đình nói: " Muội tử hay thật, tên đại sắc lang kia có cái gì tốt, làm sao xứng với Nhu Nhi tỷ tỷ, vì sao muội phải thành toàn bọn họ."

Lưu Đình vuốt nhẹ mái tóc bị gió đêm thổi bay ra sau tai, nhìn ánh mặt trời hoàng hôn đang buông xuống, dáng vẻ làm cho người ta sinh ra lòng thương cảm.

Phương Doanh Anh lập tức nghĩ đến nàng sắp phải gả đi Hung Nô, liền trở tay ôm lấy thân thể của nàng, nói: " Hảo muội tử, đều là tỷ tỷ không tốt, làm cho muội thương tâm."

Lưu Đình đem thân thể hoàn toàn tựa vào ngực nàng, nhẹ giọng nói: " Hai người bọn họ đôi tình tương duyệt, lại có gì không tốt, tỷ tỷ, sau này ta không có ở đây, tỷ cũng đừng nên đi chia rẽ bọn họ được không?"

Phương Doanh Anh nghe nàng nói đến động tình, đột nhiên trong lòng thấy đau buồn, gật đầu nói: " Tốt, ta đáp ứng muội, sau này cũng không tìm đại sắc lang kia gây phiền toái nữa."

Lưu Đình nhuyễn nhuyễn cười, nhắm lại hai mắt, như trong giấc mộng nói: " Ta thật hâm mộ Nhu Nhi tỷ tỷ, nếu ta cũng có thể được như nàng, thật là tốt biết bao nhiêu."

Thân thể Phương Doanh Anh chấn động, ánh mắt nhìn Lưu Đình tràn ngập thương tiếc, nàng cau chặt mày, tựa hồ nhớ tới chuyện gì đó khó thể đoạn tuyệt, rốt cục thở dài một hơi, không còn nhắc lại, chỉ là ôm thân hình nhỏ gầy của Lưu Đình thật chặt trong lòng.

Hai người Hứa Hải Phong rời được sự dây dưa của Phương Doanh Anh, bước nhanh tới một doanh trướng, Hứa Hải Phong đột nhiên chỉ vào doanh trướng, trên mặt lộ ra một tia cười xấu xa.

Đường Nhu Nhi nhìn kỹ, lập tức đỏ mặt tới mang tai, nguyên lai bọn họ đi quá vội vàng, không có nhìn kỹ, nơi này cũng không phải là quân trướng của Hứa Hải Phong, mà là nơi buổi sáng bọn họ ước hẹn trộm tình. Tuy nói địa phương thay đổi, nhưng vị trí bày biện của doanh trướng lại không thay đổi, cho nên bọn họ liếc mắt liền nhận ra.

Hứa Hải Phong đưa tay cầm lấy bàn tay mềm mại không xương của nàng, chỉ cảm thấy vào tay nhu nhuyễn, làm cho người ta phải yêu thích không buông tay. Đường Nhu Nhi có chút vừa động, không hề tránh né, cũng không hề nhúc nhích, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Hứa Hải Phong đang nghĩ thi triển thủ đoạn, lại nghe nàng mềm nhẹ hỏi: " Lâm tỷ tỷ đang đợi chúng ta sao?"

" A..." Hứa Hải Phong lập tức liền phản ứng, vội vàng nói: " Không sai, thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh đi." Nguồn tại http://Truyện FULL

Dắt Đường Nhu Nhi đi nhanh tới trước quân trướng, hắn ho khan một tiếng, xem như thông tri người bên trong, liền vạch trướng đi vào.

Tới bên trong, nhìn thấy Lâm Uyển Nhàn đợi đã lâu, Hứa Hải Phong sửng sốt. Đêm nay Lâm Uyển Nhàn cũng trang phục tỉ mỉ. Một bộ áo trắng ôm lấy thân hình hoàn mỹ của nàng, trên người còn có một lớp khăn choàng đen trên vai, da thịt trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh, chảy xuôi từ vai xuống bên eo, cảm giác nhẹ nhàng như mây, rồi lại mềm mại vô cùng, làm cho người ta một cảm giác ôn nhu kỳ dị.

Hứa Hải Phong quay đầu nhìn Đường Nhu Nhi, rồi lại nhìn Lâm Uyển Nhàn, nghĩ hai vị tuyệt đại song kiều lại đồng thời cùng theo chính mình, nhất thời chỉ cảm thấy mình đã là người hạnh phúc nhất trong thiên hạ.

Nhị nữ đối mặt lẫn nhau, trong mắt đồng thời toát ra vẻ kinh ngạc cùng tán thưởng, với mỹ nữ cấp số như hai nàng, trong thiên hạ có thể có được mấy người, cho dù trong bốn đóa kim hoa cũng còn kém hơn một bậc.

Hứa Hải Phong đã nhìn thấy không ít mỹ nữ, nhưng theo hắn chứng kiến, ngoại trừ ngày sau tiểu công chúa Lưu Đình lớn lên, nếu không cũng không còn người thứ ba có thể sánh vai với hai nàng.

Đường Nhu Nhi nhẹ nhàng nghiêng người, nói: " Tiểu muội Đường Nhu Nhi bái kiến tỷ tỷ."

Hai hàng lông mày của Lâm Uyển Nhàn có chút nhướng lên, hiển nhiên đối với động tác này có vẻ ngoài ý liệu, nhưng nàng cũng là người từng gặp qua nhiều tràng diện, lập tức liền có phản ứng, bước nhanh tiến lên đem Đường Nhu Nhi đỡ lên, nói: " Đường tiểu thư gọi một tiếng tỷ tỷ ta thật đảm đương không nổi a."

Đường Nhu Nhi dùng một đôi mắt to nhìn thẳng Lâm Uyển Nhàn, thành khẩn nói: " Tỷ tỷ vốn lớn hơn tiểu muội mấy tháng, huống hồ, Hứa đại ca cũng có phân phó, ai vào nhà trước làm lớn, tiểu muội gọi một tiếng thật là cam tâm tình nguyện, cũng không có hai lòng."

Lâm Uyển Nhàn ngẩng đầu cảm kích nhìn Hứa Hải Phong đang đứng cạnh cửa, chút oán giận trong lòng đối với hắn đến bây giờ liền tan thành mây khói, không còn tiếp tục cảnh giới.

Hứa Hải Phong ở một bên nghe được mơ hồ, nhưng cũng biết tốt xấu nên lúc này không hề ngắt lời, vì vậy câm miệng không nói.

Kỳ thật, thế gia luôn tự có quy củ, một người đàn ông từ khi thân phận địa vị theo nước lên thì thuyền lên, có thể cưới được nhiều thê thiếp ứng với thân phận. Nhưng trong số thê thiếp, chỉ có thể có một người là chính thê, cũng là vị thê tử đầu tiên hắn cưới về. Sau này vô luận nam nhân đó lại cưới thêm bao nhiêu nữ tử, đều chỉ có thể gọi nàng là tỷ tỷ.

Địa vị của vị chính thê ở trong nhà cũng chẳng khác gì là hoàng hậu nương nương trong cung, có quyền uy cực cao, bậc thế gia kiều nữ như Đường Nhu Nhi, nếu lập gia đình, khẳng định sẽ ngồi lên ngôi vị chính thê. Nhưng Hứa Hải Phong lại không hiểu được có quy củ này, trong lúc đánh bậy đánh bạ, dĩ nhiên lại đã xác nhận thân phận chính thê của Lâm Uyển Nhàn.

Tuy Lâm Uyển Nhàn vẫn luôn tự tin vào dung mạo cùng tài hoa của mình không hề kém hơn Đường Nhu Nhi, nhưng thân thế của nàng thì lại kém xa, thân phận của một vị công chúa mất nước làm sao có thể sánh bằng Đường gia quý nữ một trong tứ đại thế gia của Đại Hán đế quốc. Cho nên nàng còn tưởng rằng chính mình từ nay về sau phải ở dưới người.

Không ngờ, hai người vừa thấy mặt, Đường Nhu Nhi liền chủ động tỏ vẻ cam nguyện làm nhỏ, nhưng còn nói rõ là do ý của Hứa Hải Phong, câu người vào nhà trước làm lớn lại càng làm cho nàng rung động.

Nếu ngay cả Đường Nhu Nhi cũng cam tâm tình nguyện làm nhỏ, vậy vô luận sau này Hứa Hải Phong có thu thêm bao nhiêu mỹ nữ, thì ngôi vị chính thê của nàng cũng vững như thái sơn. Dù sao, nàng cũng không tin tưởng trong thiên hạ còn có nữ nhân nào vừa có dung mạo lần tài hoa siêu việt được hai nhân vật trác tuyệt như tỷ muội hai nàng.

Nếu lẫn nhau đã không còn địch ý, hai nàng chỉ nói chuyện chốc lát đã cảm thấy vô cùng quen thuộc thân thiết, không bao lâu đã giống như tỷ muội ruột thịt.

Hứa Hải Phong nhìn dung nhan tuyệt sắc của hai nàng bên dưới ánh nến có vẻ như thật như ảo, kiều diễm không thể diễn tả bằng lời. Không khỏi đi tới, một tay nắm một người, kéo hai bàn tay nhỏ bé.

Biểu hiện của hai nàng khác nhau hoàn toàn, Lâm Uyển Nhàn chỉ có chút trợn mắt, mà Đường Nhu Nhi dù đã nhiều lần cùng hắn thân thiết, nhưng ở trước mặt người khác cũng chỉ là lần đầu tiên, ngại Lâm Uyển Nhàn, lại không tiện giãy dụa, không thể làm gì khác hơn là quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn hắn.

Lâm Uyển Nhàn đẩy bàn tay của Hứa Hải Phong, nói: " Thiếp thân đã chuẩn bị rượu và thức ăn, phu quân cùng muội muội thử xem tay nghề của thiếp thân đi."

Lúc này Uyển Linh cùng Nhàn Linh đang bưng thức ăn đi lên, bên trong càng không thiếu Túy Nguyệt Tửu cho Hứa Hải Phong.

Chuyện xảy ra hôm nay cũng không ít, giữa trưa cũng không ăn no lắm, cho nên Hứa Hải Phong cũng có chút đói bụng, đối mặt thức ăn ngon rượu thơm, liền thả lỏng người, ăn uống ngon lành.

Đối lập với vẻ ăn uống thô lỗ của hắn, vô luận là Lâm Uyển Nhàn hay là Đường Nhu Nhi, đều được giáo dưỡng thật tốt, nên ăn cơm cũng nhỏ nhẹ lễ phép, nhìn vào có vẻ vô cùng đẹp mắt.

Ăn cơm xong, Hứa Hải Phong theo lệ lại nâng vò rượu lên uống ngon lành. Lâm Uyển Nhàn đột nhiên cười nói: " Phu quân đại nhân cưới được Nhu Nhi muội tử, ngày sau uống rượu không cần ưu sầu nữa đâu."

Hứa Hải Phong lớn tiếng đáp phải, chỉ khen chính mình có khả năng dự đoán, nếu cưới được Đường gia đại tiểu thư, vậy Túy Nguyệt Tửu của Đường gia chẳng phải là mở rộng cửa lớn cho mình sao.

Nhìn sắc trời đã tối, Lâm Uyển Nhàn kề bên tai Đường Nhu Nhi, nhỏ giọng hỏi: " Đêm nay muội tử lưu lại nhé?"

Đường Nhu Nhi xấu hổ, nhẹ lắc đầu nói: " Tiểu muội muốn bồi tiểu công chúa, không tiện ở lâu."

" Nga..." Lâm Uyển Nhàn nhìn nàng cười cười, lại nói: " Nếu không, đêm nay tỷ tỷ tặng lại nơi này cho muội muội là được."

Đường Nhu Nhi cầm tay của Lâm Uyển Nhàn, cầu khẩn: " Tỷ tỷ đừng trêu chọc muội, Đình nhi rất là thương cảm, giai đoạn này dù sao muội cũng phải đi bồi nàng, đợi...đợi khi từ Hung Nô trở về, hết thảy mặc cho tỷ tỷ làm chủ là được."

Lâm Uyển Nhàn vừa nghe nàng nói như thế, cũng nghĩ tới thân thế của mình, lập tức nảy sinh cảm giác đồng bệnh tương liên, cũng không hề cưỡng cầu, dặn dò Hứa Hải Phong tiễn nàng hồi doanh.

Hứa Hải Phong thính lực siêu quần, sớm đã nghe được lời nói của hai nàng, biết hôm nay không có được cơ hội một mũi tên hạ hai chim, nhưng cũng không thể tránh được, không thể làm gì khác hơn là tiễn Đường Nhu Nhi hồi doanh. Tự nhiên là trên đường không tránh khỏi động tay động chân, nhân cơ hội mà quấy phá.

Lúc chia tay, Đường Nhu Nhi thở hồng hộc nói: " Đại ca, đêm nay lúc huynh cùng Lâm tỷ tỷ cùng ngủ, thanh âm phải nhỏ một chút. Đêm khuya yên tĩnh, rất làm phiền người khác đó."

" Cái gì?" Hứa Hải Phong nhất thời còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, dò hỏi.

Đường Nhu Nhi đỏ bừng mặt nói: " Tối hôm qua huynh cùng Lâm tỷ tỷ làm ra động tĩnh lớn như vậy, mà ngay cả Tô thị lang cùng Lưu tướng quân đều kinh động."

" A..." Lúc này Hứa Hải Phong mới rõ ràng ý tứ của nàng, gương mặt đỏ bừng, vội vàng đáp ứng.

Tiễn bước Đường Nhu Nhi, Hứa Hải Phong bị gió đêm thổi mạnh, chẳng trách Phương Doanh Anh lại không có sắc mặt gì tốt với mình, nguyên lai như thế.

Đột nhiên nhớ tới mưu kế này chính do Tương Khổng Minh hiến ra, với tính tình cùng với tâm cơ của hắn không ngờ đã làm mình bị xấu hổ như vậy. Lại nghĩ tới lúc trưa hắn tìm mình nói chuyện, lập tức rõ ràng đã bị hắn phá sau lưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK