Hoa Vị Miên chùi miệng, nuốt thịt gà, nói: “Không phải chàng dặn Thành thúc mua sính lễ sao. Giờ sao đây? Chàng muốn thú nữ nhân khác?!”
“Ta chỉ muốn thú nàng.” Tông Chính Sở tỏ rõ lập trường.
“Vậy không phải được rồi sao,” Hoa Vị Miên cười híp mắt: “Lấy ta về sớm một chút, lấy về rồi Thuần Vu Phóng sẽ yên tĩnh, không ngày nào không có việc hắn lại nghĩ kế sách lung tung tới giày vò chúng ta.”
“Vậy dáng vẻ tiếp theo của ta phải là thế này sao,” Tông Chính Sở nhìn nàng, “Nàng nguyện ý gả cho ta chứ?”
Hoa Vị Miên đấm một đấm lên ngực hắn: “Cũng đã bị chàng ăn sạch, chàng còn định chùi mép xong không giữ lời sao? Thật vô tâm!”
Tông Chính Sở cười, kéo nàng ôm vào lòng, thở dài một tiếng: “Ta đã nói ta sẽ phụ trách.”
Hoa Vị Miên hăng hái chùi dầu trên bàn tay vào y phục của hắn, rồi nói một cách vô lại: “Thế này mới đúng.”
Tông Chính Sở thấy động tác nhỏ của nàng nhưng cũng không ngăn trở, chỉ ôm nàng chặt hơn, hô hấp trầm xuống: “Vị Miên, sau khi vết thương lành hãy sinh bảo bảo cho ta.”
Hô hấp của Hoa Vị Miên ngừng lại một chút, hai má không tự chủ được mà dâng lên hai áng mấy đỏ, vùi đầu sâu trong ngực hắn: “Làm sao lại đột nhiên…”
Một tay ôm giai nhân lên giường, Tông Chính Sở cười trầm thấp: “Vẫn là thay lời nói bằng hành động thực tế hơn.”
Hoa Vị Miên đấm nhẹ lên lưng rộng của hắn, hờn giận nói: “Ta vẫn chưa rửa tay đâu!”
Tông Chính Sở cười ta một tiếng: “Không cần rửa, vi phu làm sạch giúp nàng…”
“Phật Môn là nơi thanh tịnh, chàng…” Lời sau cùng biến mất giữa trời không.
Về phần làm sạch như thế nào, mọi người có thể tự YY. Có điều là sau đó Hoa Vị Miên nghĩ lại mà vuốt bụng, nếu mang thai có thể nào thượng bất chính hạ tắc loạn hay không… Đứa bé ngoan, nhưng không thể không nói đến vệ sinh nha!
*
Khói nhẹ vấn vít vào nhau, trong đỉnh lô màu vàng kim đang đốt đàn hương thượng hạng, trên bàn trải gấm vàng lộ ra một xấp tấu chương dày, một bàn tay nổi lên từng khớp xương rõ ràng, chỉ lật một cái rồi vứt lên mặt đất, cười lạnh: “Còn có người dám cầu tước (tước vị) cho hắn!”
Thuần Vu Phóng phẫn nộ cười lạnh. Mắt bị mù hay là chê mình sống đã quá lâu?!
Nam nhân mặc tử y nhẹ nhàng than nhẹ một tiếng: “Cần gì phải tức giận, không phải trong lòng hoàng thượng đã có chủ ý sao?”
“Dù sao hắn cũng không sống được lâu nữa, ngươi cần gì phải dồn ép tới cùng?” Nam nhân tử sam bước thong thả đến bên người Thuần Vu Phóng nhặt tấu chương đặt lên bàn, ngẩng đầu lên, khuôn mặt đều hiện lên sự bất đắc dĩ, mà người đàn ông này, chính là Thanh Dương!
Thuần Vu Phóng ngước mắt nhìn hắn, lời nói mang theo chút cảnh cáo: “Thanh Dương, chớ quên lập trường của mình.”
Thanh Dương lắc đầu nói: “Đương nhiên không.” Nhiệm vụ của hắn vốn là giám thị Tông Chính Sở. Mặc dù hắn và Tông Chính Sở lớn lên cùng nhau, nhưng bọn hắn đã định trước chỉ có thể đối địch cùng nhau. Tông Chính Sở không chịu buông tha cho một số thứ, như vậy Thuần Vu Phóng ắt phải đối địch với hắn. Mà hắn (Thanh Dương), đương nhiên cũng bị hai bên làm khó.
“Ta cùng lớn lên với hắn, tình nghĩa huynh đệ không thể tránh được, bản thân hắn trúng kỳ độc*, vô phương cứu chữa. Lâu thì ba năm, nhanh thì một năm, vì sao hoàng thượng nhất thời nóng lòng?” Thanh Dương lui từng bước nói. (* độc lạ và hiếm)
Thuần Vu Phóng đứng dậy, đi tới cạnh cửa sổ, nhìn gốc vạn niên thanh chỗ góc tường: “Ngươi đừng quên bên cạnh hắn còn có một Hoa Vị Miên!”
“Nếu nàng có biện pháp, cũng sẽ không kéo đến bây giờ.” Thanh Dương nói, “Huống chi thân thể Hoa Vị Miên cũng bị thương nặng, lần này sợ ngay cả Vu Bàn Nguyệt cũng không cứu được nàng.”
Thuần Vu Phóng lạnh lùng cười ra tiếng: “Thời gian đến cũng nên đến, Nguyên Hợp!”
Dứt lời, một nam tử lắc mình vào phòng, quỳ một chân lên đất, hạ mắt nói: “Chủ thượng.”
“Để Nguyên Phi động thủ vào tối nay.” Trong con ngươi Thuần Vu Phóng lóe ra sát ý rét lạnh. Thanh Dương thấy vậy thì kinh hãi một trận. Đế vị, quả nhiên có thể khiến con người hoàn toàn thay đổi!
“Vâng!” Nguyên Hợp đáp một tiếng, nhanh chóng biến mất.
Thuần Vu Phóng quay đầu nhìn thần sắc của Thanh Dương, hơi buông lỏng giọng nói: “Tạm thời ta có thể lưu một mạng cho Tông Chính Sở, chẳng qua, Hoa Vị Miên nhất định phải chết.”
Thanh Dương rối rắm gật đầu. Mặc dù hắn không hận Hoa Vị Miên, nhưng so với Thuần Vu Phóng và Tông Chính Sở, hắn càng muốn hi sinh nàng.
Tông Chính Sở vỗ vỗ vai hắn: “Những năm này ở bên người Tông Chính Sở, ta biết ủy khuất ngươi, đợi ta ổn định Đại Ân, nhất định cho ngươi trở lại, đến lúc đó vị trí tể tướng chắc chắn là của ngươi!”
Thanh Dương cười khổ: “Chuyện quan trường ta làm không nổi, làm ngự y cũng không tồi. Huống chi ta cũng rất thích bộ dáng hiện tại này.”
Thuần Vu Phóng yên lặng nhìn hắn, đáy mắt lặng lẽ xẹt qua một tia hoài nghi. Thấy vậy tim Thanh Dương đập nhanh một hồi. Tuy hai người cùng nhau lớn lên, không có gì giấu nhau, nhưng nghi ngờ của đế vương, có thể có mấy người trốn được, tính toán của đế vương, có mấy người trốn được? Hắn nhìn ra, Thuần Vu Phóng có chút thích Hoa Vị Miên. Nhưng Hoa Vị Miên không thể cho hắn sử dụng, hắn lập tức quả quyết giết chết. Người có tâm lạnh nhạt cứng rắn như vậy mới thật sự là đế vương. Tông Chính Sở, làm sao có thể là đối thủ của hắn?
*
Có thể coi trong khoảng thời gian ở Tướng Quốc Tự lễ Phật này là lúc tâm Hoa Vị Miên nhẹ nhàng nhất. Cách mấy ngày lại đến chỗ Vu Bàn Nguyệt châm cứu, buổi tối ngọt ngào cùng Tông Chính Sở, ban ngày rảnh rỗi đi trêu chọc nhóm a hoàn và tiểu hoàn thượng, có lúc cũng lấy lão hoa thượng khởi xướng trò đùa. Tóm lại, mười ngày qua qua đi rất dễ chịu.
“Được rồi.” Vu Bàn Nguyệt rút cây châm cuối cùng ra, khóe mắt dường như xả được cả đống căng thẳng, “Đây là lần châm cứu cuối cùng, trở về điều dưỡng mấy ngày là ngươi có thể chạy nhảy.”
“Y thuật thật kém. Chữa lâu như vậy mới khỏi.” Hoa Vị Miên bĩu môi.
Chân mày Vu Bàn Nguyệt nhăn lại. Mấy lần trước sao nàng không dám nói những lời này đi, nếu không mình đã cố gắng cho nàng hưởng thụ thêm hai ngày nữa rồi!
Ra khỏi của phòng, Hoa Vị Miên quay đầu lại nhìn Vu Bàn Nguyệt, vẻ thắng lợi tung bay rợp trời, vô cùng phong tao. Nàng nheo mắt, liếm hàm răng, nhẹ nhàng nói: “Ngươi còn phải ở nơi này bao lâu nữa?”
Vu Bàn Nguyệt cười xấu xa nhìn nàng: “Thế nào? Không bỏ được ta?”
“Không,” Hoa Vị Miên chỉnh lại tay áo, thong thả ung dung nói: “Có phải ngươi chưa từng nghe qua câu nói ‘thu hậu toán trướng*’? (* sau khi nhận được sẽ tính toán ghi lại vào sổ để trả sau)
Vẻ mặt Vu Bàn Nguyệt hơi trì trệ, chần chờ nói: “Ngươi có ý gì?”
Hoa Vị Miên lạnh lùng cười một tiếng, không trả lời mà xoay người đi luôn, vì vậy, Vu bàn Nguyệt bất an khó ngủ suốt hai ngày. Rốt cuộc ở ngày thứ ba, loại cảm giác bất an này cũng linh nghiệm: Thuần Vu Nhã tới!
Trong lòng Vu Bàn Nguyệt hối hận không thôi. Biết ngay nha đầu kia không rộng lượng như vậy mà. Một chút chuyện vặt mà cũng mang thù lâu như vậy!
Nhưng Hoa Vị Miên cũng không nhìn theo hướng đó. Nhớ ngày đó hắn và Tông Chính Sở cùng thông đồng lừa gạt Thái hậu nàng mang thai, đó chính là đang phá hư danh dự của nàng đấy! Tông Chính Sở là tướng công nàng, dĩ nhiên cho vô tội mà buông tha, nhưng Vu Bàn Nguyệt lại khác, đối với người mù quáng xen vào sau đó lại phủi mông quay người đi, thái độ của Hoa Vị Miên nhất quyết là thà giết lầm, còn hơn bỏ sót!
Vu Bàn Nguyệt còn có thể nói gì được nữa. Cái gì cũng phối hợp với người ta, trái lại mình lại đặt nhầm lên người phân biệt trong ngoài như nàng, hẳn là cần xem xét lại xem kiếp trước mình có thiếu tiền nàng hay không đây!
Chạng vạng tối, trong sân Hoa Vị Miên đang dạy Tiểu Khang cách hóa trang ra sao mới có thể khiến kỹ thuật giả quỷ nâng cao lên một bậc. Hai người đang nói, Tông Chính Sở lại đường đường chính chính đi vào.
Hoa Vị Miên sửng sốt, lén lút mãi quen, thật sự có chút không quen khi ban ngày thấy hắn.
“Sao hôm nay chàng đến sớm vậy?” Nàng hỏi.
Tông Chính Sở đến bên người nàng rồi nồi xuống: “Nàng quên, ngày mai nàng phải trở về rồi.”
Hoa Vị Miên dừng lại, trên mặt lộ rõ vui mừng: “Ta cứ bảo quên chuyện gì, thì ra là chuyện này ha!”
“Tiểu thư, chúng ta được về sao?” Tiểu Khang nghe thấy lời của bọn họ cũng thấy phấn khích.
“Đúng đấy!” Hoa Vị Miên giơ tay lên vỗ vai nàng: “Ngày mai sẽ có thịt ăn, mau quay lại dọn dẹp một chút đi!”
“Tốt quá!” Tiểu Khang ném bản vẽ trong tay đi, chạy nhanh ra ngoài sân, hô: “Ngày mai có thịt ăn!”
Hoa Vị Miên nhếch miệng: “Đứa trẻ đáng thương, lâu lắm rồi không được ăn miếng thịt nào!”
“Việc thành thân đều chuẩn bị xong rồi.” Tông Chính Sở cười cười, nhắc đến chuyện vui tinh thần vô cùng thoải mái, “Trở về là có thể bái đường.”
“Oa, nhanh vậy sao!” Hoa Vị Miên hơi ngượng ngùng, cúi đầu nhăn nhó nói: “Cũng không thèm cho người ta thời gian chuẩn bị.”
Đôi mày rậm của Tông Chính Sở nhíu lại, nói như thật: “Ta tưởng nàng không thể chờ đợi được nữa.”
Hoa Vị Miên ném một quả táo vào người hắn, mặt đỏ bừng: “Ta đang thẹn thùng!”
Tông Chính Sở giơ tay lên bắt được, đưa mũi đến ngửi, sau đó cắn một miếng, liếm chút nước còn lưu lại, nói một cách hạ lưu: “Răng môi lưu hương…”
Lúc này Hoa Vị Miên chỉ muốn dùng hai từ để hình dung Tông Chính Sở: Dâm đãng!
Tông Chính Sở cắn một miếng nữa, giữ mặt nàng lại rồi hôn xuống, miếng táo nhỏ truyền đi truyền lại trong miệng hai người.
Vị ngọt cướp đi tất cả các giác quan của Hoa Vị Miên, tay chân nàng như nhũn ra, tựa lên người Tông Chính Sở, vô điều kiện tiếp nhận đùa giỡn của hắn, cho đến khi miếng táo bị hai người phân chia nhau hầu như không còn.
Hoa Vị Miên khó khăn thở gấp, lại thấy ánh mắt hắn lóe lên, thấy hắn đang cắn miếng thứ hai, cơ thể bất giác rụt một cái, nàng nói: “Không cần…?”
Tông Chính Sở nhướng mày, dứt khoát buông quả táo ra, trực tiếp hôn môi nàng, Hoa Vị Miên chống cự không được mấy cái đã đắm chìm trong kỹ thuật hôn cao siêu của hắn…
Đột nhiện, ánh mắt Tông Chính Sở rét lạnh, lập tức ôm Hoa Vị Miên, chuyển đổi vị trí đứng của hai người.
Hoa Vị Miên cả kinh, nhanh chóng mở mắt, lại nhìn thấy một luồng ngân quang phá không mà đến sau lưng hắn…!