Hoa Vị Miên nhất thời mồ hôi nhỏ giọt, nàng như thế nào lại quên mình chạy trốn không thành a!
Cười mỉa nói: “Chỉ có hai cái, đã dùng qua, thật sự, ta không lừa ngươi!” Nàng vội vàng giơ ba ngón tay lên, hai mặt nạ kia là thừa dịp Thanh Dương không chú ý lén lấy đi!
Tông Chính Sở nhìn nàng, lại nói: “Bạc.”
Hoa Vị Miên nhìn phải nhìn trái nói, “A, ánh trăng tối nay thật đẹp. . . . .”
“Lấy ra.” Tông Chính Sở mặt không thay đổi, thản nhiên nói.
Nhưng chính là vẻ mặt khiến người ta không đoán được kia mới khiến cho Hoa Vị Miên sợ hãi, cái gì gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nàng ngay cả chút tâm tư của Tông Chính Sở cũng không biết, như thế nào đấu cùng hắn a!
Mè nheo đặt bọc y phục lên bàn, còn không cam tâm nói: “Ngươi không thể chừa chút tiền riêng cho ta a. . . . . .”
Tông Chính Sở khẽ nhíu mày kiếm: “Sau này sẽ trả cho ngươi.”
“Lúc nào a?” Hoa Vị Miên vui mừng hỏi.
Chờ đến khi ngươi không muốn chạy trốn.
Tông Chính Sở nhìn ánh sáng trong mắt nàng, hơi nghiêng mặt che dấu ý cười của mình, cũng không nói lời nào.
Hoa Vị Miên nản lòng ngồi trên ghế, u oán nhìn túi vàng kia, nàng đã tạo nghiệt gì a. . . . . .!
Đại quân một đường gió êm sóng lặng đi tới Vu Lam thành, chờ khi phía trên cổng thành kêu la chuẩn bị ứng chiến, Tông Chính Sở đã bày xong trận hình.
Chung Minh nhìn hai mươi vạn quân đông nghịt, sắc mặt ngưng trọng, hôm nay Thư Lưu Quan đã mang theo hai mươi vạn quân lùi về ba mươi dặm, tính toán bất thành, tam vương gia quyết tâm muốn diệt trừ mình, bây giờ lại phải bảo vệ Vu Lam thành, chiến sự một khi bắt đầu, tất nhiên là trăm họ lầm than, năm vạn binh lực trên tay hắn nếu muốn bảo vệ Vu Lam thành, chính là bọ ngựa đấu xe! Chẳng lẽ trời thật sự muốn diệt Tây Hòa?!
“Báo. . . . .!” Một binh lính kéo dài thanh âm chạy như bay tới trước Tông Chính Sở, quỳ gối nói: “Bẩm tướng quân, thám tử báo lại, hai mươi vạn quân của Vu Lam thành trong đêm đã lui khỏi ba mươi dặm, lương thảo xế chiều hôm nay cũng bị một trận hỏa hoạn đốt sạch.”
Tông Chính Sở theo bản năng quay đầu nhin Hoa Vị Miên, Hoa Vị Miên ngồi trên ngựa, yếu ớt nói: “Là ta đốt. . . . . .” Ai bảo bọn họ đốt ta!
“Ngươi lui ra đi!” Tông Chính Sở nói với người kia.
“Tiên tử quả nhiên là tiên tử, đốt lương thảo của quân địch, còn đoạt quân kỳ của đối phương, thật sự là phúc khí của Đại Ân!” Vương Miểu kích động nước miếng bay tứ tung, còn thiếu chưa quỳ bái Hoa Vị Miên.
Hoa Vị Miên ngượng ngùng cười một tiếng, lúc nàng trở lại vốn muốn cầm quân kỳ của Tông Chính Sở, không nghĩ lại hoa mắt, thuận tay liền rút quân kỳ của Dư Hạo Thành. . . . . . (Phong: ôi chết cười =]] xoắn hết cả ruột =]])
“Hôm nay Vu Lam thành đã là tòa thành bỏ, không bằng tiên tử ban ân huệ, thuyết phục tướng thủ Vu Lam thành quy phục Đại Ân ta, cũng để trăm họ không phải lầm than!” Lý Triêu Giang tâm tình kích động nhìn Hoa Vị Miên, giống như không có chuyện gì là nàng không làm được.
Mặt Hoa Vị Miên đều tái rồi, thật đúng nghĩ nàng là thần tiên a, lừa gạt bọn họ còn có thể, Chung Minh kia có thể tin sao? Đem ánh mắt cầu cứu chuyển sang phía Tông Chính Sở, ai ngờ hắn cũng nói: “Như thế rất tốt.”
Hoa Vị Miên tức giận, ngươi không nhìn thấy ánh mắt trong veo như nước của ta sao, ngươi không nhìn thấy trái tim nhỏ yếu ớt của ta sao, ta có mấy cái mạng để chịu đựng dày vò a!