Hoa Vị Miên ngẩn ra, nàng là đang suy nghĩ làm cách nào để mấy người kia đoàn kết lại, lại không nghĩ tới những người khác sẽ cảm thấy như thế nào. . . . . .
“Vậy làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Hoa Vị Miên đau khổ hỏi, nàng cũng không có bản lĩnh để giải quyết việc lớn như vậy!
Tông Chính Sở nhàn nhã nâng ly trà lên, động tác ưu nhã nhấp một ngụm, nói: “Lực bất tòng tâm.”
Xem như ngươi lợi hại! Hoa Vị Miên vỗ bàn, một tay vén áo, giận dữ bỏ đi.
Nhưng Hoa Vị Miên vừa đi ra đường, lập tức liền hối hận, nhìn vẻ mặt của Tông Chính Sở cũng biết hắn có biện pháp giải quyết vấn đề, nếu mình chịu nhận lỗi, nói không chừng hắn còn có thể giúp mình, nhưng. . . . . . Muốn nàng bỏ qua thể diện đi cầu hắn, vậy cũng không thể làm được!
“Ngươi mau buông tay! Buông!”
Nhìn một đống người vây trước mặt, Hoa Vị Miên nghe thấy thanh âm này làm sao giống như của Ngọc Dạng.
“Bổn công tử coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, ngoan ngoãn trở về cùng bổn công tử, làm tiểu thiếp thứ mười một của bổn công tử, bảo đảm ngươi có thể hưởng vinh hoa phú quý!”
Hoa Vị Miên vừa nghe thanh âm này đã thấy khó chịu, mười phần lưu manh!
“Tiên tử tới!” Có người nhìn thấy nàng, vội vàng lui ra.
Người hai bên rối rít nhường đường cho nàng, muốn nhìn xem tiên tử này trừng phạt thằng cháu đời thứ hai của Chu gia như thế nào.
Chu Văn Tài vừa thấy Hoa Vị Miên, hai mắt liền sáng lên. Chăm chú nhìn nàng, hận không thể nhào tới.
Lúc này Hoa Vị Miên cười cười, đang lo không có biện pháp, liền có người đưa tới cửa!
Chu Văn Tài vội buông tay Ngọc Dạng ra, chạy vội tới cạnh Hoa Vị Miên, nói: “Tiểu nương tử, đi theo bổn công tử đi!” Dứt lời còn đưa tay muốn sờ mặt Hoa Vị Miên.
Hoa Vị Miên nghiêng người tránh né, trong lúc phất tay áo, liền vẩy độc vào tay hắn.
“Bổn tiên tử thấy ngươi hai mắt dại ra, ấn đường màu đen, hôm nay chắc chắn gặp tai họa lớn.”
Chu Văn Tài sửng sốt, ngay sau đó cợt nhả nói: “Tiểu nương tử không chỉ dung mạo như thiên tiên, còn có thể coi bói thay bổn công tử, không bằng chúng ta lên giường hảo hảo coi . . . . . .”
Người xung quanh nghe thấy những lời hạ lưu của hắn đều cảm thấy phẫn nộ, nhưng lại e ngại nhà hắn tài cao thế lớn, giận mà không dám nói gì.
Hoa Vị Miên lạnh lùng cười một tiếng, Chu Văn Tài còn chưa kịp kéo nàng, liền kêu thảm một tiếng, ngã quỵ xuống đất, thống khổ rên rỉ.
Lần này Hoa Vị Miên không hề hạ thủ lưu tình, độc này lấy từ trên người Tiểu Mao, là loại độc không chết người, nhưng lại có thể khiến cho hắn đau đớn như bị hàng ngàn con côn trùng cắn.
Mọi người vừa thấy, hả hê vô cùng, cũng càng có thêm mấy phần kính sợ đối với Hoa Vị Miên, mạo phạm tiên tử, sẽ bị trời phạt!
Hoa Vị Miên ngồi trên một chiếc ghế không biết Lục Hà lấy từ đâu tới, lạnh lùng nhìn người lăn lộn trên đất.
Lúc này, một ông lão vóc người to lớn đẩy đám người ra rồi đi vào, ông lão này chính là phụ thân của Chu Văn Tài, phú thương thành Vu Lam, Chu Phú Quý.
Chu Phú Quý vừa thấy Hoa Vị Miên, lập tức quỳ xuống dập đầu, ngay cả Chu Văn Tài đang không ngừng kêu rên cũng không để ý đến.
“Tiên tử, cầu xin ngài tha thứ cho con ta, hắn cũng không phải cố ý mạo phạm!” Thật ra cũng không thể trách Chu Văn Tài, chỉ có thể nói hắn vận khí không tốt, mấy ngày trước đại quân vào thành, hắn còn đang say bí tỉ trong Di Hồng viện, ngay cả Hoa Vị Miên là ai cũng không biết.