"Ngươi mới đi mấy ngày?" Hắn lên tiếng châm chọc, "Không cần nói cho ngươi phải bắt được Dư Hạo Thành chứ!"
Hoa Vị Miên còn chưa lên tiếng, Tông Chính Sở bên kia đã âm trầm lên tiếng, "Tại sao?"
Hoa Vị Miên sửng sốt một chút, quay đầu nhìn hắn, nghĩ thầm Tông Chính Sở này làm sao lại không thức thời vụ vậy, cũng quả quyết hùa theo Mông Tập đâm nàng tới tận xương, vừa nhìn, thấy một vị tướngquân trong con mắt xanh ánh sáng âm u, trong bụng hiểu rõ, thì ra là như vậy.
"Tiên tử, sao người mau trở lại vậy, có phải chuyện Giản thành không thuận lợi hay không?" Chỉ có Vương Miểu là người tốt, liên tục không ngừng vì nàng nói chuyện.
Hoa Vị Miên khoát tay áo, phịch một cái treo tại trên người Tông Chính Sở, nói: "Ta nhớ tướng công rồi, cho nên trở lại xem một chút." Nháy nháy mắt to, hi vọng để cho hắn nhìn thấy chân tâm trần trụi của mình!
Tông Chính Sở lúc này cũng không cùng nàng diễn trò, kéo ra tay của nàng, nói: "Chúng tướng Quân Đô ở đây."
Hoa Vị Miên khi dễ hắn, trước kia cũng không phải chưa từng, vào lúc này thuần tình? Không phải do nàng trở lại không tới gặp hắn trước tiên, cộng thêm thuận tiện nhìn Mông Tập trần truồng chứ, một đại nam nhân tại sao . . . . . .
"Hoa Vị Miên, ngươi có còn nhớ rõ chuyện đánh cuộc của chúng ta, nếu thua là phải quỳ xuống trước mặt mọi người đấy!" Hoa Vị Miên còn chưa im lặng lên án xong, Mông Tập đã không thể chờ đợi muốn xem nàng bị chê cười.
"Ta đang nói đến phiên ngươi chen miệng vào sao?" Hoa Vị Miên tức giận nói.
Mông Tập sững sờ, mọi người sửng sốt, cùng nhau lau vốc mồ hôi lạnh, nàng đang nói chuyện sao? Đây cũng quá cưỡng từ đoạt lý đi!
"Hoa Vị Miên!" Mông Tập cắn răng nói: "Hỏi ngươi chuyện Giản thành tiến hành như thế nào, còn nữa, vật thể không rõ từ đâu mà đến này, có phải gian tế hay không? !"
Vô Nguyệt vốn đang chìm đắm trong may mắn "Công tử" chính là Hoa Vị Miên đại danh lừng lẫy, lại thấy người nọ ngón tay đâm tới đây.
"Vật thể không rõ?" Nàng chỉ chỉ chính mình.
Hoa Vị Miên không có đáp lời, nha đầu Vô Nguyệt kia còn chưa nhập môn cũng đã xuất sư, Mông Tập này, chậc chậc, tự cầu nhiều phúc đi!
"Hừ!" Mông Tập tựa hồ khinh thường nói chuyện cùng với nàng, câu vật họp theo loài này đã trở thành lời răn của cuộc đời hắn, dù sao có thể đến một đống cùng Hoa Vị Miên tuyệt đối không phải là đồ tốt!
Vô Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, "Mông Tướng Quân không khỏi quá không hiền hậu đi, bản thân có bệnh không tiện nói ra lại giận lây sang tiểu thư nhà ta, có phải thấy nữ nhân xinh đẹp ngươi liền hận đời hay không, ngay cả mình ngựa cưỡi của mình cũng không bỏ qua cho, thua thiệt ngươi còn có thể Thống soái ba quân, quả thực là sỉ nhục Đại Ân Quốc!"
Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ trong lều mấy vị tướng quân phó tướngmất tự nhiên ho khan, trừ Mông Công, những người khác vụng trộm giơ ngón tay cái lên.
Mông Tập sắc mặt tái xanh, siết chặt quả đấm, khống chế mình đánh người, woa, một thị nữ nho nhỏ cũng dám khi dễ đến trên đầu hắn rồi!
"Vật họp theo loài, người đi theo Hoa Vị Miên quả nhiên mỗi một người đều không phải là đàn cạn dầu, mi mỏng mắt mỵ, thân gọt cốt gầy, mắt mang trêu đùa, cử chỉ lỗ mãng, không tuân tam tòng tứ đức, nữ tử không tuân theo quy củ, không có một thân xác tốt lại sau lưng làm ra mánh khóe người không nhận ra, quả thật gieo hại tứ phương!"
Vô Nguyệt bị một hồi trách móc, lại nghĩ tới mình xuất thân thanh lâu, nhất thời cảm thấy bị người đạp trúng đau đớn, vành mắt cũng có chút ửng hồng.
Hoa Vị Miên nổi giận, lời này rõ ràng chính là nói nàng! TM nằm cũng có thể trúng thương, lão nương không phải là A Cơ Lưu Tư, ngươi cho rằng ngắm trúng gót chân liền ợ ra rắm nữa à!
Vỗ án, Hoa Vị Miên hít sâu một hơi, khí hạ đan điền, "Ngươi TM người nào, cô nãi nãi chuyện lúc nào thì đến phiên ngươi ở đây quơ tay múa chân rồi, ta quyến rũ tướng công ta chứ không quyến rũ ngươi, ngươi TM hâm mộ hay là ghen tỵ hả, không ăn được nho thì nói nho còn xanh sao? ! Cô nãi nãi chính là rất xinh đẹp, xinh đẹp làm phiền ngươi tìm nam nhân à? ! Một dạng như bà tám, trước mặt sưng lưng nói chuyện thị phi, mặt không hai lạng thịt, miệng rộng hơn cằm, một đôi tai gây vạ, diện mạo quả thật thực xin lỗi người nhìn! Ngươi là bại hoại của xã hội, cặn bã của nhân loại, sống ô nhiễm không khí, chết ô nhiễm đất đai, nhúc nhích hiển nhiên như tiêu bản di chuyển, dừng lại chính là một phế thải thể rắn!"
Một hớp chân khí ói hết, Hoa Vị Miên thở hổn hển nhìn Mông Tập, cặp mắt cũng hóa thành đao! Trong lều những người liên can, vẻ mặt rối rắm, đổi tới đổi lui, cuối cùng tổng kết: thật may là không đắc tội với Hoa Vị Miên! Mông Tập đứng ở đàng kia quả thật bị chửi đến mê muội, chỉ thấy miệng nàng đang không ngừng động, trong lổ tai một hồi vù vù.
Tông Chính Sở ngược lại tâm tình hết sức tốt, mặc dù không cười, nhưng thần sắc cũng sảng lãng, xoay người rót cho Hoa Vị Miên một ly trà đưa tới, Hoa Vị Miên nhận lấy uống một hơi cạn sạch, sau đó nói:
"Ngươi có gan hướng về phía cô nãi nãi, xem cô nãi nãi có dám hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà ngươi không còn một mống hay không!"
Ván này, Mông Tập vs Hoa Vị Miên, Mông Tập thảm bại.
Vô Nguyệt cúng bái nhìn tới trước Hoa Vị Miên, "Tiểu thư, ngươi thật là làm cho Vô Nguyệt đầu rạp xuống đất!"
Hoa Vị Miên cười một tiếng, hết sức hào khí chắp tay một cái, nói: "Nói hay nói hay!" Mắng chửi người, là công phu nàng học được của mẹ Hoa!
Mông Tập trừng tròng mắt, miệng há ra, há ra, sửng sốt nhả không ra một chữ, sắc mặt cũng càng ngày càng đỏ, quả thật đã tức đến sùi bọt mép. Mông Công thấy vậy vội vàng giải vây cho chủ tử:
"Hoa Vị Miên lớn mật, ngươi dám can đảm vũ nhục Xa Kỵ tướng quân? !"
Hoa Vị Miên vung mái tóc, nháy mắt với Tông Chính Sở, giọng nũng nịu uốn éo nói: "Tướng công, ngươi thấy được sao?"
Tông Chính Sở hết sức nghiêm túc lắc đầu một cái, Hoa Vị Miên hài lòng gật đầu một cái, sau đó một đôi mắt lạnh quét mọi người, "Các ngươi thì sao?"
Đám người Vương Miểu cùng Lý Triêu Giang đã sớm thấy nhưng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, lúc này hết nhìn đông tới nhìn tây cười ha hả, "Chuyện gì, mạt tướng mới vừa rồi đang suy nghĩ chiến sự, chưa từng lưu ý. . . . . ."
Mông Công tức giận, chỉ vào Hoa Vị Miên nói: "Dĩ Hạ Phạm Thượng, đây chính là muốn mất đầu đấy!"
"Đi đi đi đi!" Hoa Vị Miên khoát khoát tay, "Đi ôm bắp đùi Thuần Vu Phóng mà khóc lóc kể lể ta ở đây đãi ngộ không tốt đi, nói không chừng Thuần Vu Phóng đau lòng cho Tiểu Mông Mông của hắn, giúp hắn báo thù cũng không chừng."
Châm chọc trong lời nói của nàng Mông Tập há có thể nghe không hiểu, nhưng chuyện này kết cục đã định, bất quá chỉ đúng là đối tượng bất đồng, tức cũng tức qua, hắn sẽ không để ý đến thắng thua một chốc này, lúc này cười lạnh một tiếng, "Hoa Vị Miên, lúc tấn côngTây Hòa, ta nhất thiết muốn ngươi hoàn trả toàn bộ!"
Mông Tập không đánh mà chạy, những phó tướng khác cũng rối rít cáo từ rời đi, trong trướng liền còn dư lại Vô Nguyệt, Hoa Vị Miên cùng Tông Chính Sở.
"Nàng là?" Tông Chính Sở nhìn Vô Nguyệt một cái.
Vô Nguyệt cũng nhìn hắn một cái, xác thực kinh ngạc vì cặp mắt xanh lục của hắn, trước kia chẳng qua là nghe nói Phủ Viễn Tướng Quân Đại Ân Quốc có một đôi mắt như mắt sói, hôm nay vừa thấy lại là một phen tâm tình khác, người có thể được Hoa Vị Miên xem trọng, tất nhiên có chỗ hơn người.
"Nàng là nha đầu của ta, gọi Vô Nguyệt." Hoa Vị Miên cười híp mắt nói, sau đó hô to một tiếng: "Ngọc Dạng!"
Ngọc Dạng quả nhiên canh giữ ở bên ngoài, nghe được âm thanh vội vàng đi vào, vành mắt vẫn đỏ, nhìn ra được là vui mừng vô cùng mà khóc.
"Vô Nguyệt về sau làm bạn cùng ngươi, ngươi mang nàng tới chỗ ở của ngươi, cho Lục Hà cũng quen biết nàng một chút."
Ngọc Dạng chỉ nhìn Vô Nguyệt một cái, âm thầm kinh hãi, một nữ tửthật là đẹp!
"Ngọc tỷ tỷ, muội muội Vô Nguyệt, từ nay về sau, kính xin chỉ bảo nhiều hơn." Vô Nguyệt vô cùng lễ phép.
Ngọc Dạng liền giật mình, sau đó vội khoát khoát tay, nói: "Nguyệt muội muội nói quá lời, đi theo ta!"
Hai người cáo biệt Hoa Vị Miên rời khỏi lều.
Hoa Vị Miên cười híp mắt đưa mắt nhìn hai người rời đi, đợi họ mới vừa ra khỏi tầm mắt của mình, quay mặt, xoay người lại liếc nhìn Tông Chính Sở, thanh âm khẽ nâng cao, "Mới vừa người nào đâm sống lưng ta?"
Tông Chính Sở không nói lời nào, một tay kéo nàng vào trong ngực, thấp giọng nói: "Trở lại là tốt rồi."
Hoa Vị Miên sửng sốt, ngay sau đó nổi trận lôi đình, mỗi khi trở về đều sắc dụ, cho rằng như vậy có thể lừa dối vượt qua kiểm tra sao? !
"Hôm nay nhất định đàng hoàng thừa nhận sai lầm cho ta, sau đó viết bản kiểm điểm 500 chữ, nếu không không để cho ngươi lên giường của ta!" Nàng đôi tay chống nạnh.
Tông Chính Sở trong mắt u hỏa chợt lóe, mắt vô ý thức quét tới ngực nàng, Hoa Vị Miên trừng mắt, xông tới liền ôm cổ của hắn, kéo xuống, sau đó dùng hàm răng gặm bờ môi của hắn, cuối cùng, hung hăng nói: "Bảo ngươi trêu đùa ta!"
Tông Chính Sở khẽ mỉm cười, ôm hông của nàng, chuẩn bị một nụ hôn ướt át dịu dàng lưu luyến, tay mới vừa đặt lên bộ ngực nhỏ của nàng, cũng cảm giác được xúc cảm dưới tay không giống nhau.
"Ngô. . . . . ." Hoa Vị Miên hừ một tiếng đẩy ra hắn, từ trong ngực lấy ra một xấp ngân phiếu, mắt hơi kém nở hoa, "Xem đi, đây là tiền lương lần này của ta!"
Tông Chính Sở nhìn nhóc con mê tiền kia, không khỏi cười cười, không biết tên coi tiền như rác nào lại bị làm thịt.
"Ta đi ra cửa một chuyến có thể có lời hơn so với ngươi rồi, ngươi nên suy nghĩ một chút về việc từ chức để đi cùng ta." Hoa Vị Miên dương dương đắc ý khoe khoang tiền mặt trong tay, hận không thể hiện tại liền cầm ra đập người.
Tông Chính Sở kéo tay nàng, hai người ngồi vào trên giường, vuốt ve thái dương nàng, nhẹ nói: "Chạy cả đêm cũng mệt mỏi, ngủ một lát đi."
Hoa Vị Miên trong lòng ngòn ngọt, nam nhân của nàng thật biết đau lòng người nha, vì vậy chán ghét hắn nói: "Ta muốn gối lên cánh tay của ngươi ngủ."
Tông Chính Sở không lên tiếng, chẳng qua là cởi giày ra. Vào giờ phút này, trong mắt Hoa Vị Miên, hắn quả thật chính là miếng thịt trên thớt, đợi nàng gắp!
Hoa Vị Miên đá giày, nằm ở bên cạnh hắn, lật người tới chạm vào ngũ quan của hắn, Tông Chính Sở bất đắc dĩ bắt được tay nhỏ bé của nàng nói: "Đừng làm rộn, hảo hảo ngủ."
"Nhưng ta không muốn ngủ!" Hoa Vị Miên đổi thành níu lấy một lọn tóc của hắn, nhẹ nhàng quấn thành vòng.
Tông Chính Sở yên lặng nhìn nàng, "Ngươi là đang ám chỉ ta làm những chuyện khác sao?"
Hoa Vị Miên nhẹ nhàng đập xuống ngực hắn, nói: "Ta có hư như vậy sao?"
Dán sát mặt vào ngực hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ, Hoa Vị Miên thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo nói: "Ta ở Giản thành đụng phải Tô Minh Lam rồi."
"Hắn?" Tông Chính Sở trầm giọng.
Hoa Vị Miên ngẩng đầu lên, nói: "Ngươi cũng cảm thấy hắn không đơn giản?"
Tông Chính Sở vuốt cằm nói: "Chẳng ai hoàn mỹ, không người nào có thể nhìn được khuyết điểm của hắn, liền chứng minh người này lòng dạ đủ sâu."
Hoa Vị Miên rướn cổ lên cắn cằm của hắn một cái, tán thưởng nói: "Tướng công của ta thật thông minh."
Tông Chính Sở vỗ vỗ lưng nàng, ý bảo nàng ngủ, cũng không hỏi về chuyện Giản thành. Hoa Vị Miên rất thông minh, rõ ràng là đang ôm trọng trách của hắn, lại đúng lúc đề tỉnh cho mình, được thê như thế, phu còn đòi hỏi gì. . . . . .
Cuộc sống như vậy qua chừng mười ngày, hôm nay Hoa Vị Miên ngủ thẳng đến gần buổi trưa mới rời giường, thõa mãn duỗi lưng mỏi, mới vừa ăn cơm xong đi ra khỏi lều, liền nghe Ngọc Dạng nói Vu Bàn Nguyệt trở lại.
Nàng khó hiểu, không phải đi Tây Vực sao, thế nào nhanh như vậy đã trở lại rồi, hắn ngồi xe lửa?
Vu Bàn Nguyệt đến dĩ nhiên oanh động không nhỏ, nhân vật trong truyền thuyết tề tụ một chổ, đó cũng không phải là tùy thời đều có thể nhìn thấy, huống chi là nhân vật lợi hại thần long không thấy đầu không thấy đuôi như Vu Bàn Nguyệt, cho nên thủ hạ của Mông Tập thật là nhiều người cũng tới đây vây xem, ngay cả Mông Tập cũng tới, bất quá đoán chừng hắn là tìm đến tra xét.
Trong ngực Vu Bàn Nguyệt ôm một cái hộp, phong trần mệt mỏi vào lểu của Hoa Vị Miên.
Hoa Vị Miên nhảy qua, chỉ vào cái hộp của hắn hỏi: "Vật gì tốt!"
Vu Bàn Nguyệt cười thần bí, mở hộp ra thả vào dưới mắt nàng. Hoa Vị Miên vừa nhìn, một con côn trùng ghê tởm vẫn còn đang ngọ nguậy.
Lúc này quay mặt làm trạng thái nôn mửa, khôi phục trấn tĩnh mới lên tiếng: "Vu Bàn Nguyệt, hơn nửa tháng không thấy, ngươi trở lại liền ghê tởm ta à?"
Vu Bàn Nguyệt mày đẹp nhíu nhíu mắt, nói: "Đây là cổ trùng, trời sinh chính là dáng dấp này, ta có thể làm sao bây giờ?"
"Vậy ngươi mang nó về làm gì? Dạ minh châu của ta đâu?" Hoa Vị Miên vô liêm sỉ mở ra tay.
Vu Bàn Nguyệt bất đắc dĩ cười cười, nhưng trong nụ cười này lại hàm chứa một chút mùi vị cưng chiều, sờ tay vào trong ngực móc ra một cái hộp nhỏ nói: "Ta tìm rất nhiều nơi, chỉ có lớn như vậy."
Hoa Vị Miên vui mừng, vội nhận lấy, mở ra vừa nhìn, quả nhiên thật là xinh đẹp!
"Cái này buổi tối sẽ phát sáng chứ?" Nàng giơ cao lên hỏi.
"Ta thử qua, có thể." Vu Bàn Nguyệt ngồi xuống, uống một hớp trà Ngọc Dạng đưa tới.
Trở lại liền quấn người khác muốn đồ, Hoa Vị Miên mặt dày đỏ lên một hồi, ngồi đối diện hắn nói: "Cám ơn ngươi!"
Vu Bàn Nguyệt lúc này cũng là sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Hoa nha đầu, khách khí với ta cái gì. . . . . ."
Lời nói chưa dứt âm, Hoa Vị Miên lập tức tiếp, "Vậy ta có thể lại muốn Cổ Ngọc kia không?"
Nhìn điểm sáng óng ánh trong mắt nàng, Vu Bàn Nguyệt một ngụm trà xương mắc tại trong họng, nuốt cũng không được nhả ra cũng không xong, hắn biết, nha đầu này là một ác lang khoác da dê mà!
"Con côn trùng này có ích lợi gì?" Hoa Vị Miên để dạ minh châu xuống, liếc mắt nhìn cổ trùng, trong lòng lần nữa sôi trào.
"Cổ trùng này sinh sản từ Tây Vực, có thể biết bách độc, lần trước vốn định lấy máu của ngươi tới thử. . . . . ."
"Ngươi không phải chứ, ác như vậy, lại muốn đem cổ trùng thả vào trong thân thể ta!" Hoa Vị Miên lúc này ớn lạnh, một con trùng lông lá bò trong mạch máu là một cảm giác như thế nào. . . . . .
"Này cũng không cần, chỉ cần lấy một giọt máu nhỏ lên là được, cổ trùng này cũng có thể giúp trong việc trị liệu độc của Tông Chính Sở."
Nghe hắn nói như vậy, Hoa Vị Miên mới ngồi xuống, nhìn kỹ cổ trùng, sau đó hỏi nói: "Côn trùng là dinh sản từ Tây Vực hay sao?" Hắn tốn không ít ý định vì mình tìm dạ minh châu, còn có thể đồng thời chiếu cố đi Tây Vực, hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy trở lại, đáp phi cơ?
Tầm mắt Vu Bàn Nguyệt cụp xuống, tựa hồ đang nhìn cổ trùng, dừng một chút nói: "Quả thật là vật của Tây Vực."
"Ta xem không giống." Hoa Vị Miên cố ý vặn nâng lông mày nói.
"Thế nào không giống?" Vu Bàn Nguyệt kinh ngạc, đúng ra lộ trình thích hợp như vậy, nàng làm sao sẽ sinh nghi. . . . . . ?
"Ngươi xem a, " Hoa Vị Miên nghiêm túc nói nói: "Da của nó non như vậy, bão cát Tây Vực lớn như thế, làm sao có thể nuôi ra, hơn phân nửa là nuôi ở nơi ẩm ướt!"
"Thật sao? !" Vu Bàn Nguyệt ngạc nhiên nói, vội vàng thăm dò nhìn cổ trùng, có phải như lời Hoa Vị Miên nói hay không.
Vừa động tay, đã cảm thấy chuyện không đúng, ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy ánh mắt cười như không cười của Hoa Vị Miên, trong lòng nhất thời lạnh một nửa, muốn gạt một kẻ lừa đảo, nhất định phải tu luyện tới cảnh giới tên lừa đảo.
"Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị." Hoa Vị Miên vỗ bàn một cái nói.
"Được rồi!" Vu Bàn Nguyệt nhún nhún vai, "Trước nói cho ta ngươi làm sao thấy được."
Hoa Vị Miên chớp mắt, nói: "Ta mù mờ, ai biết ngươi thật sự mắc lừa."
Khóe miệng Vu Bàn Nguyệt không nén được cười, ở chung với một người thông minh có thể sẽ nhụt chí, nhưng ở chung với một người thông minh lại không ỷ lại nhất định sẽ giảm thọ!
"Nửa đường đụng phải một Trùng Sư, mua một con."
Hoa Vị Miên khẽ nheo mắt lại, mặc dù không tin tưởng hắn lời nói, nhưng vẫn là miễn cưỡng gật đầu một cái, Trùng Sư này há là chung quanh có thể gặp được, nàng cũng không phải là tiểu hài tử. . . . . . Bất quá nhìn dáng vẻ hắn khổ sở như vậy, còn chưa muốn hỏi tới, nàng rất biết săn sóc nha.
"Đây là vật gì?" Mông Tập từ bên ngoài tiến vào thấy cổ trùng trên bàn, sắc mặt khẽ biến, nhìn Vu Bàn Nguyệt nói: "Ngươi muốn làm cái gì? !"
Vu Bàn Nguyệt không hiểu nhìn Hoa Vị Miên, tiểu tử này từ đâu nhô ra hay sao?
Hoa Vị Miên rót đầy trà cho hắn, giống như bất đắc dĩ nói nói: "Mặc kệ hắn, đứa nhỏ này ra cửa quên uống thuốc."
"Hoa Vị Miên, ngươi đừng được voi đòi tiên!" Mông Tập giận.
Hoa Vị Miên ngước mắt nhìn hắn, nói: "Là ngươi không thông qua sự đồng ý của ta đã vào lều của ngươi, bị chửi cũng là đáng đời, ta không đuổi ngươi ra ngoài chính là nể mặt ngươi rồi, muốn làm gì!"
Vô Nguyệt cực kỳ không muốn gặp hắn, nhưng Ngọc Dạng căn cứ theo đạo lý người tới là khách rót cho hắn một ly trà để xuống, nói: "Mông Tướng Quân mời ngồi."
Mông Tập lúc này mới hừ hừ ngồi xuống, nâng chung trà lên uống một hớp, thấy Hoa Vị Miên giương mắt nhìn mình, nghĩ thầm càng muốn treo ngược khẩu vị của ngươi, vì vậy cũng chậm rãi ung dung uống trà, khi ly trà thứ ba xuống bụng, thời điểm ngửa đầu uống chén thứ tư, Hoa Vị Miên đã tay mắt lanh lẹ vỗ vào trên bả vai của hắn, lực đạo cũng không lớn, chẳng qua là có chút dọa người, hắn một ngụm trà liền trực tiếp phun ra ngoài.
"Trà có được hay không!!?" Hoa Vị Miên vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười hỏi.
Mông Tập còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Vu Bàn Nguyệt bên kia đã lên tiếng trước, "Cổ trùng!"
Hoa Vị Miên quay đầu lại, cổ trùng mới vừa rồi còn vui vẻ lúc này đã hành quân lặng lẽ, nằm ở trong hộp cũng không nhúc nhích, nàng lúc ấy đổ mồ hôi, thật may là nước miếng này không phun trên mặt nàng, một miếng nước miếng của Mông Tập, có thể so với phóng xạ rò rỉ của Nhật Bản!
Giết người ở vô hình, bò, chính là bò!
Mông Tập lúng túng nhìn Vu Bàn Nguyệt, "Nó sẽ không thật đã chết rồi chứ. . . . . ."
Vu Bàn Nguyệt quay mặt sang, ánh mắt giống như dao găm, cạo trên mặt Mông Tập, "Ngươi muốn chết phải hay không?"
Mông Tập vốn còn có một chút áy náy, vào lúc này nghe hắn vừa nói, trong lòng liền bị khơi lên cả giận, đầu sỏ gây nên ở bên cạnh cười trộm ngươi không trông nom, ngược lại trách mắng hắn, nam nhân, là khiêu khích lớn nhất nhất thể chịu!
"Ta. . . . . ."
"Hắn không phải cố ý." Hoa Vị Miên cắt đứt lời của hắn, hảo tâm giải thích.
Mông Tập sửng sốt, Vu Bàn Nguyệt sửng sốt, ngay cả Ngọc Dạng Vô Nguyệt cũng sửng sốt: nàng lúc nào thì có lòng tốt như vậy hả?
"Nhưng thật ra là như vậy, " Hoa Vị Miên đi tới vỗ vai Vu Bàn Nguyệt nói: "Mông Tướng Quân phương diện kia có chút vấn đề, hơn nữa góc độ lý giải đối với tình yêu cũng bất đồng, cho nên vừa thấy ngươi có thể có chút khẩn trương, khẩn trương liền có chút cầm giữ không được, một phen cầm không ngừng liền. . . . . ."
"Hoa Vị Miên, ngươi nói cái gì? !" Mông Tập mắt cũng cháy lên rồi, hắn luôn luôn tự xưng là tác phong nhanh nhẹn, nhưng Hoa Vị Miên nàng chính là Phật cũng có thể ép đến dậm chân, hôm nay không hảo hảo dạy dỗ nàng, nàng vẫn thật sự vô pháp vô thiên!
Động tác trên tay còn chưa kịp bắt đầu, Vu Bàn Nguyệt đã lạnh giọng nói: "Muốn động thủ?"
Mông Tập cả kinh, mu bàn tay đã biến sắc, trong lòng hoảng hốt: hắn lúc nào thì hạ độc? !
Hoa Vị Miên gục ở đầu vai Vu Bàn Nguyệt nói: "Ta trước kia đều không dùng độc chỉnh ngươi, hôm nay chuyện như vậy là ngươi tự tìm, đừng trách ta!"
Mông Tập lúc này điểm huyệt đạo của mình, "Cá mè một lứa! Ta nguyên tưởng rằng đệ nhất thần y phẩm chất xuất chúng, nhưng không nghĩ cũng tiểu nhân hèn hạ vô vỉ như Hoa Vị Miên."
Này TM chính là vạn tên xuyên tim a, Hoa Vị Miên hộc máu, nói gì cũng có thể kéo nàng vào, nàng đời trước mượn gạo hắn chưa trả sao? ! Vì hai ống gạo kia hắn thật đúng là thực thi Truy Sát Lệnh thiên nhai chỗ nào cũng có sao? !
"Mông Tập, " Hoa Vị Miên đứng đắn gọi hắn lại, "Ngươi thật là một bà tám!"
Mông Tập lúc này liền muốn một chưởng đập chết nàng, nhưng bởi vì độc khí lan nhanh hơn, một cỗ đau đớn tan lòng nát dạ khiến cho hắn kêu rên ra tiếng, ôm cánh tay dùng ánh mắt sắc bén căm tức nhìn hai người.
"Hiện tại đi tìm Thanh Dương, cánh tay của ngươi còn có thể cứu." Vu Bàn Nguyệt trực tiếp thả lời nói.
Mông Tập uất ức mà thẳng bước đi, sau đó Hoa Vị Miên nhìn bóng lưng tiêu điều của hắn lại có chút tội lỗi, thật ra thì người ta cũng không phạm phải lỗi gì, mỗi ngày đụng phải mình không phải là mất mặt chính là ném thân thể, suy nghĩ một chút mình cũng quá không hiền hậu, trẻ tuổi như thế làm tướng quân cũng rất không dễ dàng, không có mắt cũng không phải là lỗi của hắn,.....