Mục lục
MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì cái vị trí này quá mức dễ thấy, đã có người nhích lại gần, cho nên Cadic không thể không dẫn đầu rời đi, vẫn không quên quay đầu đưa cho thiếu nữ một cái hôn gió.



Trầm Mộc Bạch bị hắn ta một hệ liệt động tác nện đến có chút ngu người, còn chưa kịp đưa tay, đóa hoa bên tai kia liền bị người từ bên tai bên cạnh cầm xuống dưới, kèm theo tiếng nói trầm thấp, "Ngài biết hắn sao?"



Cô ngửa mặt lên, thấy được khuôn mặt Rozelle mặt đơ không biểu tình, đối phương đang lẳng lặng nhìn chăm chú lên cô.



Trầm Mộc Bạch không biết sao, có chút xúc động muốn dời ánh mắt, lắc đầu nói, "Không có, ta cũng không nhận ra hắn."



Rozelle cầm cái khăn lụa làm thành hoa hồng kia trong tay, ngữ khí thản nhiên nói, "Cho dù nơi này là sản nghiệp Harriman, ngài không nên giảm xuống lòng cảnh giác bản thân."



"Được rồi, ta đã biết, lần này là ta sơ sót." Trầm Mộc Bạch lập tức nhận sai nói, quay người hướng về một cái phương hướng khác đi đến.



Chủ yếu là cô bất kể như thế nào đều nói không lại đối phương, còn không bằng sớm chút đầu hàng.



Rozelle đi theo sau lưng thiếu nữ, tại thời điểm đi qua một vị trí, bất động thanh sắc cầm trong tay cái đóa hoa hồng kia ném vào trong thùng rác.



"Có vấn đề gì không?" Trầm Mộc Bạch một bên dò xét chung quanh, vừa lên tiếng nói.



Nam nhân tóc đen từ đầu đến cuối đứng ở sau lưng cô khoảng cách một bước xa, người chung quanh không tự chủ được dời vị trí, nhưng là ánh mắt lại luôn nhịn không được hướng về thiếu nữ nhìn lại.



"Tất cả bình thường, trở về ta sẽ đem một phần báo cáo đưa đến ngài." Rozelle trả lời, ánh mắt nhàn nhạt liếc những người kia một chút.



Người bị hắn liếc nhìn, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, kềm chế muốn nổi da gà run rẩy.



Đằng sau người phụ trách rất mau cùng đi lên, hướng Trầm Mộc Bạch hồi báo tình huống cụ thể hiện tại của đấu trường một lần.



Bởi vì có cái tuyển thủ sinh bệnh nặng, cho nên hôm nay át chủ bài ra sân chính là Cadic.



"Hắn biểu hiện rất không tệ, hơn nữa hôm nay đã liên tục thắng bốn trận so tài." Người phụ trách nói, "Ngài có thể tiến đến quan sát một lần."



Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu.



Dù sao liền nhanh trở về như vậy, Yadefu lại muốn mất hứng, cho là mình qua loa cho xong.



Bọn họ ở vào vị trí quan sát dĩ nhiên không phải cùng người xem dưới đài một dạng, mà là chiếm cứ ưu thế, có thể không góc chết nhìn thấy trên đài tranh tài.



Trầm Mộc Bạch ngồi xuống, rất nhanh liền có người đưa tới món điểm tâm ngọt cùng nước trà.



Cô cầm lấy một khối bỏ vào trong miệng, bắt đầu quan sát tranh tài trên đài.



Tuyển thủ thời điểm ra sân, cô kém chút bị nghẹn lại.



Bởi vì một vị trong đó chính là nam nhân vừa rồi trước đây không lâu mới vừa bắt chuyện cô, đối phương lúc này bỏ đi quần áo nửa người trên, lộ ra cơ bắp phình lên tương xứng, cũng không khoa trương. Lại thêm khuôn mặt coi như không tệ, dưới đài một chút nữ nhân hét lên.



"Cadic rất được hoan nghênh, bởi vì có chút tuyển thủ dáng dấp xuất sắc, bọn họ hấp dẫn một bộ phận nữ khách hàng, xuất thủ hết sức rộng rãi." Người phụ trách ở một bên nói.



"Hắn là người vừa rồi nói chuyện với ngài sao?" Thanh âm của Rozelle từ bên cạnh truyền đến.



Trầm Mộc Bạch bên mặt, trông thấy hắn ta thẳng tắp nhìn về phía lôi đài, nhẹ gật đầu, "Có lẽ hắn cũng không biết ta là ai."



Rozelle không có trả lời.



Cadic vừa vào sân, liền hướng về bốn phía nhìn lại, hướng về trên khán đài đưa đi một cái hôn gió.



Giọng nữ thét lên vang lên, hắn ta hơi đắc ý ngửa cằm lên, một lần nữa tìm kiếm thân ảnh muốn thấy được.



Lúc bắt được vị trí thiếu nữ, Cadic giương môi, không che giấu chút nào hướng về phía bên trong kia đưa đi một nụ hôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK