Mục lục
MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ai cũng không lường được nghĩ đến thời khắc đánh thẳng đến lửa nóng, một cái thân ảnh kiều tiểu từ nơi không xa lao ra, sau đó liền tiếng vang bang đương, theo miểng thủy tinh mở, tràng diện lập tức yên tĩnh im ắng.



Nam sinh tóc đen trực đĩnh đĩnh đứng ở đó, máu tươi theo thái dương chậm rãi lưu lại, áo phông vốn màu trắng dính vào một mảnh xì dầu, hắn cụp đôi mắt xuống, nhìn nữ sinh một mặt chấn kinh, môi mỏng khẽ nhếch, "Tống Thất Thất, cậu tốt lắm."



Sau đó thân thể hơi chao đảo một cái, ngã xuống.



Tiếu Triết Vũ người liên can ngốc, phe địch cũng ngốc.



Cái sau mười mấy người hai mặt nhìn nhau, lại liếc mắt nhìn nữ sinh thấp bé thoạt nhìn đáng yêu vô hại, nuốt một ngụm nước bọt nói, "Đi đi đi."



Một người trong đó chỉ chỉ nói, "Là cô ta làm, không liên quan chúng tao, chuyện khi trước liền xóa bỏ."



Bọn họ vốn chỉ là muốn hù dọa một chút mấy cái học sinh này mà thôi, hiện tại thực xảy ra mạng người, trong lòng thật là có chút sợ hãi.



Bất quá nữ sinh này thực sự là người không thể xem bề ngoài nha, cũng không biết cái nam sinh cao to kia đắc tội cô cái gì, ngoan thủ lớn như vậy..



"Tịch ca.." Tại ở một giây lát sau, Tiếu Chiến Vũ mấy người vội vàng đi kiểm tra tình huống Tịch Chiến.



Trầm Mộc Bạch ngốc, cô cô cô lại đem nam chính đánh.



Mấy cái nam sinh cũng không để ý tới đám người xã hội bỏ trốn mất dạng kia, tranh thủ thời gian lấy điện thoại di động ra bấm 120.



Tiếu Triết Vũ một mặt ánh mắt phức tạp xoay người, "Lớp phó học tập, cậu và Tịch ca đến cùng có thù gì hận gì?"



Trầm Mộc Bạch luống cuống tay chân, khóc không ra nước mắt khoát tay nói, "Tôi không phải.. Tôi không có.. Tôi muốn giúp cứu hắn tới.. Nhưng là.."



Nhưng là ai có thể nghĩ tới cận thị hạng nặng thế giới thì ra còn có thể càng đáng sợ..



Tiếu Triết Vũ dở khóc dở cười nói, "Cái kia tôi.. Thay Tịch ca thực sự là cám ơn cậu."



Mấy cái nam sinh khác liền không có thái độ tốt như vậy, "Cô có ý gì, giúp Tịch ca còn có thể sai người."



"Tôi thấy cô chính là cố ý đi, nếu là Tịch ca có chuyện gì, cô liền chờ xem."



Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian khom lưng xin lỗi, "Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi cũng là tôi sai, tất cả hậu quả đều do tôi tới gánh chịu."



Cô hiện tại thực sự là phi thường lộn xộn, vừa nghĩ tới nam chính đầu óc nếu như xảy ra vấn đề gì mà nói, đi đứng có chút như nhũn ra.



Nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn khuôn mặt nhỏ mềm mại một bộ thần sắc sắp khóc lên, thân thể còn ngăn không được phát run, hung hăng cúi đầu xin lỗi, Phương Chu không khỏi nhíu nhíu mày nói, "Đừng nói nữa, tôi thấy cô ấy cũng không phải là cố ý, chờ Tịch Chiến tỉnh lại rồi nói sau."



Trầm Mộc Bạch nước mắt lưng tròng dụi mắt một cái, nhìn về phía Phương Chu nói, "Thật xin lỗi, mặc dù thấy không rõ mặt anh, nhưng anh nhất định là một người tốt."



Phương Chu, "..."



Phương Chu đột nhiên có chút hiểu ra Tịch ca vì sao chịu đánh sai.



Nháo một cái quạ đen như vậy, thời điểm xe cứu thương đến, Tịch Chiến bị nhấc lên, Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian theo sát tới.



Y tá ngại quá nhiều người, để bọn họ ở phía sau.



"Chuyện gì xảy ra?" Lúc bác sĩ xử lý khẩn cấp cau mày nói.



Trầm Mộc Bạch run rẩy giơ tay lên nói, ".. Cái kia.. Tôi lấy bình xì dầu đánh."



Bác sĩ, "..."



Ông liếc mắt nhìn mặt nam sinh, ừm quả thật có vốn liếng để cho nữ sinh điên cuồng, bất quá nói chuyện yêu đương còn muốn chết người thật đúng là thảm nha.



Trầm Mộc Bạch còn không biết các bác sĩ y tá đang riêng phần mình ở trong lòng bổ não một hệ liệt soái cặn bã nam vượt quá giới hạn bạn gái nhất thời tức giận cầm lấy bình xì dầu chính là một bang đương xuống, cô nước mắt lưng tròng lau nước mắt, vô cùng hối hận thời điểm mới vừa xuất thủ nên lại nhìn kỹ một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK