"Đến lúc đó hẹn cái thời gian gặp mặt liền tốt." Hoa Linh hướng cô trừng con mắt nhìn, "Em còn không tin được học tỷ sao?"
Cô nở nụ cười, "Đương nhiên không có."
Nếu là meo meo không tuyệt dục, đây đương nhiên là một chuyện rất tốt.
Tuyệt dục đối với con mèo mà nói kỳ thật vẫn là rất thống khổ.
Tần Thận không nói gì, tiếp đó, coi như muốn nói chút gì, đều sẽ bị đối phương lơ đãng nhanh chân đến trước.
Tần Thận hít một hơi thật sâu, đè xuống tràn đầy không vui.
Nhưng cũng là nữ sinh, Tần Thận cho dù có loại khó chịu mình bị đào chân tường, cũng không dễ nói cái gì.
Không riêng gì dạng này, ngay cả kiếm cớ đi phòng vệ sinh, thời điểm sau đó thanh toán.
Nhân viên tạp vụ nói, "Chào ngài, vị tiên sinh này, bút trướng này đã ghi tạc danh nghĩa Hoa tiểu thư."
Tần Thận, "..."
Tần Thận còn có thể nói cái gì đâu.
Chẳng lẽ muốn giành trả tiền?
Cái lời này đã rõ ràng, Hoa Linh không là lần đầu tiên tới địa phương này, tối thiểu, người ở đây đối với cô ấy rất quen, biết rõ cô ấy quen thuộc.
Cơ hội lần tiếp theo hẹn nữ sinh ra cũng bị mất.
Mạnh mẽ cho chặt đứt.
Tần Thận đương nhiên sẽ không tự chuốc nhục nhã lấy danh nghĩa mời hai cá nhân đi ra ngoài chơi, Tần Thận biết rõ, coi như thế, đối phương cũng có rất
Nhiều loại phương pháp trì hoãn đi.
Chỉ là, lúc rời đi, vẫn là không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy tên kia cao to nữ sinh từ phía sau ôm lấy người, thân mật đem mặt đưa tới.
Cảm giác rất giống.. Một đôi tình nhân.
Tần Thận nhịp tim nhảy.
Cảm thấy mình đại khái là bệnh không rõ.
Nữ sinh cùng nữ sinh, làm sao có thể chứ?
Tại nam sinh đi rồi về sau, Hoa Linh buông tay ra, trên đường đi không nói một lời.
Trầm Mộc Bạch đem meo meo đưa trở về xong, dẫn đầu phá vỡ trầm mặc, "Học tỷ, chị thế nào?"
Đối phương nhìn cô một cái, khẽ rũ đôi mắt xuống.
Cô không hiểu có chút lo sợ, học tỷ có rất ít thời điểm thất thường như vậy, cô lấy dũng khí, gọi mấy tiếng, "Học tỷ?"
Hoa Linh lập tức ôm lấy cô, không buông tay.
Người chung quanh coi như đi ngang qua, nhìn thấy là hai cái nữ hài tử, cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Trầm Mộc Bạch giật giật, "Học tỷ?"
Đối phương ôm cô, dùng tốt lực, thật chặt, có chút không thở được.
"Tôi không thích hắn." Hoa Linh nói khẽ, cọ xát mặt cô, "Tiểu học muội, tôi chán ghét em đi cùng với hắn, nhìn một chút, tôi đều cực kỳ tức giận."
Trầm Mộc Bạch cười cười, "Học tỷ, đừng như vậy."
Cô đương nhiên không nghĩ nhiều, dù sao đối phương nói đùa số lần cũng không ít. Lại nói, Hoa Linh dính người như vậy, ai biết có phải tham muốn giữ lấy bằng hữu quấy phá hay không.
Hoa Linh hơi hơi nghiêng đầu, "Em cảm thấy tôi đang nói giỡn sao?"
Hoa Linh phối hợp phủ định, mỉm cười nói, "Đương nhiên không phải, tất cả nam sinh tiếp cận em, tôi đều không cao hứng. Biết có người đưa thư tình cho em, biết có nam sinh thích em, tôi đều có thể không cao hứng cả ngày."
Trầm Mộc Bạch có chút mơ màng, chỉ có thể ngây ngốc nhìn người.
Tim đập rộn lên.
Phù phù, phù phù, một lần so một lần càng thực lực mạnh mẽ.
Chịlắp bắp nói, "Học tỷ.. chị là sợ hãi em yêu đương mặc kệ chị sao?"
Hoa Linh mắt sắc chớp lên, không có phủ nhận.
Trầm Mộc Bạch nhéo nhéo ngón tay, vẫn có chút không xác định, "Học tỷ, bạn tốt nhất của em chính là chị." Cô đưa tay tới đụng vào mặt gò má người, "Chị đừng không vui, cũng đừng ăn dấm."
"Ừm, tôi chính là ghen." Hoa Linh nhìn cô nói.
Sau đó cúi đầu hôn gương mặt bản thân, có chút thân mật cùng tràn đầy là tình cảm ưa thích.
"Tiểu học muội, làm bạn gái của tôi có được hay không?"