Mục lục
Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1397

“Ông ấy có thể luôn luôn rực rỡ, còn khiến cho rất nhiều người bên cạnh cũng rực rỡ theo… Ban đầu nền kinh tế của Việt Nam chúng ta thua xa rất nhiều so với các đất nước khác ở trên thế giới, năng lực của ông ấy có ảnh hưởng vô cùng khủng khiếp… Toàn bộ nền kinh tế trong nước đã được nâng lên một tầm cao mới, mọi ngành nghề đều được ông ấy đẩy lên đỉnh cao… Con có biết, mỗi một ngành nghề đó có thể nuôi bao nhiêu người không?”

“Các nhà máy lớn nhỏ, xưởng sản xuất… Các kênh tiêu thụ hàng hóa đều lan rộng rãi ra khắp cả nước… Chất lượng được đảm bảo và danh tiếng tốt đồn ra đến nổ tung cả lên, đây không phải là điều mà một người bình thường có thể làm ra được, vậy mà ông ấy đã làm được, nhưng không phải chỉ là một nghề… Ông ấy so với bố của mình, Kỷ Trung Kiên còn lợi hại hơn gấp mấy lần, khi đó, ông ấy cũng chỉ lớn tầm như con mà thôi… Thậm chí ngay cả khi nhỏ hơn con ông ấy cũng đã đưa nhà họ Kỷ lên đến vị trí gia tộc phồn thịnh đứng đầu cả nước.

Năm đó nước Việt chỉ có hai tỉ dân số, vậy mà chỉ bằng một mình nhà họ Kỷ đã có thể nuôi được mấy trăm triệu người… Con có biết, đó là dạng tồn tại như thế nào không?”

Mạnh Tỉnh, đã nói không nên lời rồi.

Vài trăm triệu…

Chỉ nghe thôi, đã cảm thấy không thể tin nổi rồi.

Chỉ một Kỷ Vân Tiêu mà có thể nuôi sống nhiều người trong nước đến như vậy sao?

Hai mươi năm nay ở Việt Nam, kinh tế phát triển vô cùng nhanh chóng, là bởi vì lúc đó được nhà họ Kỷ thúc đẩy sao?

Nhà họ Kỷ bây giờ sa sút rồi, là bởi vì nhiều ngành hàng của các thế hệ đi trước của nhà họ Kỷ để lại đều không có ai dẫn dắt, mà bị chia cắt rồi bị vượt lên sao?

“Nếu thật sự là như vậy, vậy người năm trên giường đó đúng thật là một nhân vật vĩ đại. Bố cảm thấy ông ấy có thể tỉnh lại không?”

“Chắc chắn có thể”

“Sao bố lại kiên định đến như vậy?”

“Bởi vì… một người có thể hôn mê hai mươi năm không tỉnh, không phải là ông ấy không muốn tỉnh lại mà là ông ấy tỉnh lại không được…Nghĩ ngược lại thì ông ấy cũng không muốn chết, không phải sao?”

Đúng vậy.

Người hôn mê hơn hai mươi năm không tỉnh còn không chết cùng được xem là một người ghê gớm rồi.

Trong tiềm thức của ông ấy, chắc là không muốn chết đâu.

Mặc dù trong hai mươi năm nay, cùng từng xuất hiện nhiều lần nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cuối cùng không phải đều vượt qua được Sao.

Không tỉnh lại, nhưng cũng không chết.

Có lẽ, ông ấy thật sự không muốn chết.

Bởi vì trong tiềm thức của ông ấy, vẫn còn sứ mệnh chưa hoàn thành?

Hay là tâm nguyện vẫn còn dang dở chưa kết thúc?

Cho nên mới dựa vào ý chí mà chống đỡ trong cơn hôn mê rồi chống cự được khoảng thời gian dài đến như vậy?

“Mạnh Tỉnh… Mạnh Tỉnh, bố thật sự hy vọng có một ngày, chú Kỷ của con có thể tỉnh dậy sau một giấc mộng dài!”

“..” Cho nên mới đặt cái tên này cho con sao.

“Con chỉ nhìn thấy bao nhiêu người bôn ba vì ông ấy, nhưng lại không nhìn thấy lúc ông ấy vì cống hiến vì nhiều người như vậy… Lúc mới bắt đầu, trong nước có rất nhiều nhà nghèo khó, đều không có cơm ăn… những đứa trẻ cũng không được đi học, Mạnh Tỉnh con chỉ cần biết sự bảo vệ của bố trong những năm nay đều là vì ông ấy xứng đáng… là được, lần sau đừng nói những lời đó trước mặt chú Kỷ của con nữa, biết không, ông ấy nghe thấy thì trong lòng sẽ rất buồn đó.”

“Ông ấy còn có thể nghe thấy người khác nói chuyện?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK