Mục lục
Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 881: Một chút tin tưởng ấy mà không có, để cho em ấy khóc tiếp

“Tôi nói nè, Nhiếp Hạo, anh có ý gì? Có phải anh ước gì tôi với chú cãi nhau đến mức chia tay?’

“Nếu vô cảm thấy Lệ Minh Viễn không có khả năng làm ra chuyện này thì tại sao phải quan tâm mấy thứ trên internet này?’

“Trong lòng tôi khó chịu!” Chú là của mình cô, ai cũng không được cướp!

Cô sẽ ghen khi thấy chú ăn cơm với cô gái khác! Sẽ không vui! Sẽ xù lông! “Đang chị ơi, hay là để em gọi điện thoại hỏi nha?”

Tô Noãn Tâm trợn mắt nói: “Em với với chị gọi có khác nhau chỗ nào?’

“Được rồi… Để chị tự mình đăng bài lên trên facebook hỏi rõ!”

Tô Noãn Tâm nói rồi lấy điện thoại từ tay Minh Dao, đăng cái hình kia cùng một dòng status: ‘@Lệ Diễm Sâm Nào, chú ơi, chú giải thích cho em là có chuyện gì xảy tra? Giữa ban này ban mặt mà cắm cho em một cái sừng?

Sau đó thì vứt điện thoại di động sang một bên.

Nhiếp Hạo và Minh Dao không chê chuyện lớn, chia sẻ bài đăng kia của Tô Noãn Tâm, còn thêm cả một dòng status, Nhiếp Hạo viết: ‘Mau ra đây giải thích đi, nhóc con khóc nhè ở đoàn làm phim rồi.

Minh Dao cũng viết: ‘Anh Lệ, đàn chị của em sắp tức điên rồi, anh mau gọi điện giải thích rõ đi!”

Ở trong văn phòng của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh, buổi chiều Lệ Minh Viễn trở lại công ty tiếp tục làm việc. Lý Mạnh cầm điện thoại vội vã chạy vào.

“Tổng giám đốc, có việc lớn rồi!”

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Có chuyện gì?’

“Buổi trưa lúc ngài với cô Kỷ đi ăn cơm trò chuyện vui vẻ bị người chụp được đăng lên trên mạng… Hình như cô Tô cũng nhìn thấy, hình như còn tứ phát khóc Khóe môi Lê Minh Viễn co rút nói: “Mấy nhà báo kia rảnh rỗi không có việc gì làm sao!’

“Ai nói không phải đâu! Tổng giám đốc nhanh chóng gọi điện cho cô Tô giải thích đi. Cô ấy bị tức đến khóc nhè, chắc chắn là rất tức giận rồi.

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Đến cả một chút tin tưởng ấy cũng không có. Để em ấy khóc tiếp.

Lý Mạnh dở khóc dở cười nói: “Tổng giám đốc, anh chắc chứ?”

“Ừ, chắc chắn.”

Nếu đã làm vợ chồng thì phải bồi dưỡng được sự tin tưởng lân nhau.

Dù sao chuyện lần trước của nhóc con với Nhiếp Hạo, anh không hề nghỉ ngờ nhóc con phản bội mình.

Chỉ là tức giận mà thôi.

Mà cùng lăm anh chỉ ăn với Kỷ Hoài An có một bữa cơm mà thôi, nhóc con kia đã tức giận đăng bài lên facebook bảo anh giải thích Giải thích cái gì?

Chuyện của Lệ Minh Thành với Kỷ Hoài An vân còn chưa thành công, đâu thể nói ra trước công chúng được?

Nhỡ đâu cuối cùng lại không thành thì sao?

Chẳng khác gì là làm trò cười cho thiên hạ Bởi vậy Tô Noãn Tâm cứ chờ đến tận tối, ban đêm năm vật lộn trên giường cũng không nhận được lời giải thích của Lệ Minh Viên, thậm chí còn không có cả một cuộc gọi điện thoại.

Minh Dao thấy hốc mát cô đỏ lên vì tức, không nhịn được đau lòng nói: “Đàn chị… Hay là em gọi điện cho anh Lệ để hỏi rõ ràng nha”

“Không được gọi! Càng như vậy thì càng không được phép gọi! Nếu chú ấy không để ý đến chúng ta thì chúng ta cũng không cần phải để ý đến chú ấy “Đàn chỉ. Như vậy thật sự được không? Nhỡ đâu anh Lệ chỉ tùy tiện ăn với người ta một bữa cơm thôi thì sao?”

“Nếu là như thế thì tại sao lại không giải thích rõ ràng?”

Nếu đã không có gì thì tại sao lại không muốn giải thích:..

” Minh Dao có chút không phản bác được.

“Nhưng…”

“Chị mặc kệ, dù sao bây giờ nếu chú ấy không tìm chị thì chị cũng sẽ không tìm chú ấy!”

“Nếu chú ấy không muốn nói chuyện với chị thì chị cũng sẽ không nói chuyện với chú ấy, cứ vậy đi!”

“Đàn chị à, chị đừng không vui…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK