Mục lục
Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 806:

Mẹ… Mẹ mặc kệ con sao?

“Cổ Minh Đức là một người quân tử… Ngoại trừ lần mang thai với mẹ, ông ấy không làm bất cứ chuyện gì khác thường với mẹ, cũng chưa từng gặp mặt được mấy lần… Ngoại trừ cái đợt khi bé con bị bệnh rất nặng kia, mẹ nói với ông ấy… Trời mưa to, ông ấy ôm con, dẫn mẹ đến bệnh viện… Ông ấy đã xứng đáng với hai mẹ con chúng ta!”

“Lúc còn trẻ mẹ không hiểu chuyện, phạm phải sai lầm, bà Cố chỉ nói vài câu cho sướng miệng chứ cũng không thật sự làm gì chúng ta!”

“Cho nên từ đầu đến cuối người đuối lý chính là mẹ của con đó! Con còn đánh bà Cố thành bộ dạng như thế? Còn không chịu nghe khuyên bảo, chơi xấu xong thì không chịu nhận sai!”

“Con chính là đang ỷ có Minh Viễn để dựa vào, coi trời bång vung!”

“Tô Noãn Tâm, nếu trong mắt con còn có người mẹ này thì ngoan ngoãn quỳ ở đây tỉnh táo lại cho mẹ!”

Tô Noãn Tâm ỉu xìu cúi thấp đầu xuống nói: “Dạ me.

Tô Ngọc Mỹ hít sâu vào một hơi, không còn tâm trạng làm việc nữa.

Bà cười khổ nói: “Minh Viễn che chở cho con như vậy… Không phải là cuối cùng nó… Dẫn con đến bệnh viện ra mặt thay cho con đấy chứ?”

“Á? Không có, là ông đi ra mặt…

“Ông con… Ông ta đã làm cái gì rồi?”

“Ông ấy bắt bà Cổ và ba đứa con nhà họ Cổ thề độc… Về sau nếu bà Cổ và bọn họ thấy chúng ta thì đều sẽ đi đường vòng…

Tô Ngọc Mỹ lập tức không biết nói cái gì cho phải. Trong lòng bà chỉ cảm thấy càng thêm tội lỗi…

“Mẹ… Mẹ không sao chứ?”

“Noãn Tâm à… Bây giờ mẹ có cảm giác mình chính là một tội nhân… Giọng nói của Tô Ngọc Mỹ mang theo tiếng nức nở.

Tô Noãn Tâm trực tiếp bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.

“Mẹ đừng như vậy… Tất cả đều là lỗi của con, về sau con không dám nữa…

“Con có làm gì sai đâu? Là mẹ kiên trì muốn sinh con ra… Là mẹ vô năng khiến con phải đi theo mẹ chịu khổ… Là mẹ đã nuôi con thành cái tính tình như bây giờ!”

“Tô Noãn Tâm con có làm cái gì sai đâu!”

“Mẹ, con thật sự biết sai rồi…”

“Chuyện đã thành ra như vầy rồi… Nhận sai thì có tác dụng gì?” Tô Ngọc Mỹ tức giận nhìn cô nói.

“Con quỳ im cho mẹ, đừng có nói chuyện.

“ Tô Noãn Tâm lập tức im lặng.

“Cô quỳ trên mặt đất, suy nghĩ miên man suốt cả buổi chiều.

Ông nói Cổ Minh Đức là người tốt… Bảo cô không nên ghi hận người nhà họ Cổ. Chú cũng cảm thấy Cổ Minh Đức là người tốt, cần quan tâm mặt mũi của người ta để làm việc…

Mẹ của cô cũng nói, Cổ Minh Đức là người tốt… Như vậy Cổ Minh Đức thật sự là người tốt sao?

Nói thế nào thì mẹ của cô cũng bị ông ta làm trễ nải nửa đời người nhỉ?

Tại sao lại là người tốt được… Tô Noãn Tâm nghĩ suốt cả buổi nhưng vẫn không nghĩ ra lý do.

Đầu gối đã quỳ đến không còn cảm giác.

Tay cũng đau xót. Mẹ của cô từ đầu đến cuối đều nghiêm mặt, ở bàn làm việc bận bịu công việc, không thèm để ý đến cô.

Tô Noãn Tâm không dám lên tiếng nữa.

Lệ Minh Viễn hoàn toàn không biết chuyện đã xảy ra trong phòng làm việc của Tô Ngọc Mỹ.

Chỉ là tới giờ tan tầm, Lý Mạnh thông báo với anh đã đến lúc tan làm, anh đứng dậy vươn vai một cái… Chuẩn bị trở về nhà. Nhóc con nói hôm nay sẽ trở về sớm để nấu canh cho anh ăn.

Kết quả anh vừa đứng dậy thì nhận được một tin nhắn…

Là Tô Ngọc Mỹ gửi tới.

Chỉ có một câu: “Minh Viễn, cháu tới đón Noãn tâm về nhà đi, dì về ký túc xá của nhân viên trước

Ánh mắt của Lệ Minh Viễn ngừng lại.

Nhóc con vẫn ở trong phòng làm việc của dì Tô? Anh không khỏi có dự cảm không tốt. Bên trong phòng làm việc của thanh tra, Tô Ngọc Mỹ xách túi chuẩn bị rời đi. Tô Noãn Tâm trợn tròn mắt nói: “Mẹ… Mẹ mặc kệ con sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK