Vậy ai đã động vào cái Ipad này?
Trong phòng chỉ có một mình Tô Bối thôi sao? Chẳng lẽ lại là cô nhóc đó? Hồ Thừa Nghị cảm thấy suy nghĩ này của mình rất kỳ lạ, anh lắc đầu ném thẳng những suy nghĩ này ra ngoài.
Anh bèn truy cập vào diễn đàn thú cưng, bắt đầu tìm hiểu thêm cách nuôi thú cưng. Không cần nói cũng biết mấy người trên diễn đàn đều rất có kinh nghiệm về thú cưng.
Sau khi chụp được một tấm ảnh Tô Bối đang ngủ, anh tự cảm thấy cô nhóc nhà mình cũng thật đáng yêu.
# Hôm nay Khai Song phải ở nhà một mình, sau khi tôi trở về thì thấy có ai đó động vào Ipad trong ngăn kéo. Kiểm tra camera thì không phát hiện thấy điều gì bất thường, đột nhiên tôi hơi nghi ngờ sóc bay nhà tôi thành tinh rồi. #
Lầu 1: Chủ top mau tỉnh lại đi, còn đang mơ ngủ à.
Lầu 2: Hình như trước đây tôi đã từng nghe qua chuyện kỳ quái về loài sóc bay này rồi.
Lầu 3: Hóng chuyện của lầu trên.
Chủ top: Chuyện gì thế?
Lầu 4: Nhiều lắm, nhưng cũng không biết có phải là do thủ đoạn của mấy tay buôn lậu không nữa, chủ top thử tra cứu xem.
Hồ Thừa Nghị đọc sơ qua bình luận rồi bắt đầu tìm kiếm. Quả thật là có không ít thông tin.
Anh tìm ra được một sự kiện sóc bay cứu người.
Là chuyện chủ nhân đột ngột phát bệnh trong phòng, nếu không kịp thời cứu chữa có thể sẽ mất mạng.
Sau đó bác sĩ bệnh viện nhận được một cuộc điện thoại từ số máy bàn riêng của chủ nhà.
Tuy không có ai lên tiếng nhưng bác sĩ kia lại là bạn của chủ nhà, cho nên mới phán đoán là chủ nhà phát bệnh gọi cho mình, sau đó ngất đi nên mới không nói gì.
Vậy nên bác sĩ kịp thời chạy tới.
Đợi đến khi chủ nhà tỉnh lại, bác sĩ nhắc lại chuyện đó thì chủ nhà lại nói mình chưa từng gọi một cuộc điện thoại nào cả.
Vậy thì ai là người đã gọi?
Chủ nhà là người khá giàu, ở trong một căn biệt thự hai tầng, an ninh không tệ nên cũng không có khả năng ai đó sẽ tùy tiện đi vào nhà.
Lúc ấy người duy nhất ở cùng chủ nhà chỉ có mỗi con sóc bay đã bầu bạn nhiều năm.
Chẳng lẽ là nó sao?
Nhưng khi mọi người nhìn tên nhóc kia, họ cũng không thể nào tin được nó là người đã gọi điện thoại, cuối cùng chuyện này cũng đi vào bế tắc.
Những chuyện kỳ lạ thì có rất nhiều, nhưng loại chuyện về loài sóc bay cứu người này lại được nhắc lại nhiều nhất.
Cho nên rất nhiều người nói rằng con sóc bay đó đã thành tinh.
Đương nhiên bài đăng của Hồ Thừa Nghị trên diễn đàn thú cưng cũng bị nhiều người nói là hám fame nên mới bịa chuyện.
Hồ Thừa Nghị cũng lười giải thích, dù sao thì anh cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Vì đồ đạc đã bị động chạm nên anh cần phải cẩn thận hơn. Anh bảo quản gia đi mua một chiếc camera nhỏ, gắn bên trong ngăn kéo.
Tên đó đã đụng vào một lần rồi thì nhất định sẽ tìm đến lần nữa.
Nếu trong biệt thự có trẻ con thì Hồ Thừa Nghị còn có thể nghĩ là trẻ con không hiểu chuyện nên nghịch ngợm, lén vào chơi. Nhưng trong biệt thự chỉ có người lớn, những người này cũng sẽ không làm mấy chuyện lén lút như vậy đâu.
Ngày hôm sau Hồ Thừa Nghị lại ra ngoài.
Tô Bối khó chịu muốn đi theo anh, nhưng Hồ Thừa Nghị không đồng ý. Anh đang muốn kiểm tra Tô Bối, nếu cô nhóc này cũng đi theo thì còn kiểm tra cái gì nữa?
Tô Bối ỉu xìu ngồi trong phòng, trong lòng buồn bực không vui.
Cô cũng không kiểm tra bài đăng trên diễn đàn của mình có phản hồi nào không, chỉ chạy trên cái bánh xe một lúc, sau đó mệt mỏi ngủ thiếp đi trên giường.
Sau khi Hồ Thừa Nghị trở về liền kiểm tra lại camera, nhưng tất cả đều bình thường.
Hồ Thừa Nghị bất đắc dĩ chỉ nghĩ có lẽ do bản thân nghĩ quá nhiều. Nhìn dáng vẻ của cô nhóc kia thì sao có thể là yêu tinh được. Có loại yêu tinh nào ngốc nghếch như nó không chứ?
Mấy hôm nay anh bận rộn thường xuyên ra ngoài, sợ cô nhóc không vui nên Hồ Thừa Nghị bảo người giúp việc trong biệt thự chơi với cô.
Tô Bối suy nghĩ một chút, hay là vào rừng tìm ông gà gô chơi nhỉ.
Gà gô đang dùng móng chân kiếm mấy con sâu trên mặt đất, Tô Bối ngoan ngoãn đi theo sau mông ông.
Lúc cô trở về trên người toàn là tuyết, người giúp việc trong biệt thự kêu lên một tiếng, sau đó cầm khăn lông tới.
“Tiểu tổ tông của tôi lại chạy đi đâu thế? Sao lại ướt như này rồi?”
Đúng lúc này Hồ Thừa Nghị trở về thấy người giúp việc đang lau cho Tô Bối, anh nhướn mày lấy điện thoại ra chụp một tấm.
Anh nhận lấy khăn lông từ tay người giúp việc, nói: “Để tôi.”
“Vâng, cậu cả.”
Hồ Thừa Nghị ôm Tô Bối trong ngực, tay cầm khăn nhẹ nhàng lau.
Lúc nãy người giúp việc hơi mạnh tay khiến mặt Tô Bối rất đau, mà Hồ Thừa Nghị lại tốt hơn nhiều. Động tác của anh rất cẩn thận, cô nghĩ nên làm gì đó cho anh.
Mình ở trong nhà anh ăn chùa uống chùa, cũng không biết nên làm gì để trả lại đây ta. Hồ Thừa Nghị nhìn thoáng qua thấy trong miệng Tô Bối dường như có vật cứng gì đó.
“Trong miệng có cái gì thế?” Hồ Thừa Nghị muốn nhìn một chút.
Tô Bối nhả quả thông trong miệng ra đưa cho anh.
Hồ Thừa Nghị không biết phải làm sao, tật xấu này vẫn chưa thay đổi được sao?
“Ở nhà rất chán sao?”
Tô Bối gật đầu.
Hồ Thừa Nghị giật mình nhìn dáng vẻ của Tô Bối, thầm nghĩ không lẽ mình đúng là đang nuôi một yêu tinh sao. Sao cái gì cũng có thể nghe hiểu được vậy?
“Ngày mai nhóc có thể ra ngoài với tôi.” Hồ Thừa Nghị cảm thấy mình bị điên rồi, là quá điên mới đúng.
Nhưng nhìn cô nhóc trước mặt vui vẻ xoay vòng vòng trước mặt mình, anh cũng cảm thấy có gì không đúng.
Thôi cứ vậy đi.
Bởi vì ngày hôm sau sẽ ra ngoài cùng Hồ Thừa Nghị nên Tô Bối cũng không có tâm tư kiểm tra bài đăng trên diễn đàn.
Hồ Thừa Nghị có chút không hiểu, hai ngày nay anh đã cho nhiều cơ hội vậy mà tại sao không có chút động tĩnh gì nhỉ?
Chẳng lẽ là anh nhớ nhầm, từ lúc ba sanh mẹ đẻ tới giờ đây là lần đầu tiên Hồ Thừa Nghị nghi ngờ chính bản thân mình…
Cứ coi như anh nhớ nhầm đi, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì.
Bởi vì được ra ngoài mà Tô Bối bình thường luôn luôn không dậy sớm, nay lại thức dậy rất sớm chạy trên bánh xe. Cô rất thích chạy bộ, lúc trước ở trong rừng nhiều nguy hiểm nên không dám chạy lung tung, bây giờ thì có thể yên tâm rồi.
Hồ Thừa Nghị nằm trên giường cũng đã dậy, anh tựa người vào giường nhìn Tô Bối, ngoắc ngoắc tay lại nói: “Lại đây…”
Tô Bối dừng lại, chạy từ bàn bên này qua.
Tô Bối: “Chuyện gì…”
Hồ Thừa Nghị nói: “Vui vậy sao?”
Đương nhiên Tô Bối rất vui, trong nhất thời không thể nói rõ ràng, chỉ lăn lộn qua lại trong lòng bàn tay Hồ Thừa Nghị.
Hồ Thừa Nghị ra khỏi cửa lúc 8 giờ, sớm quá đi. Tô Bối đứng trên bả vai anh.
Thì ra Hồ Thừa Nghị phải đến công ty làm việc, Tô Bối nhìn tòa nhà cao ngất trước mặt khiếp sợ há to miệng.
Khoảng thời gian trước Hồ Thừa Nghị chỉ ở nhà không làm gì, Tô Bối còn tưởng anh vẫn tiếp tục nghỉ ngơi. Ai ngờ hai ngày này anh lại tới công ty làm việc.
Tô Bối có chút ngại ngùng, không biết cô tới đây có đem thêm phiền phức tới cho anh không?
“Sao vậy?” Hồ Thừa Nghị nói.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Tô Bối.
Cô lắc đầu, kêu chi chi hai tiếng. Hồ Thừa Nghị thấy không có vấn đề gì nên đi thẳng vào bên trong.
Bởi vì Hồ Thừa Nghị là Boss nên lúc bước vào sẽ hấp dẫn ánh mắt của người khác. Nhưng thứ thu hút ánh nhìn của mọi người hôm nay không phải anh, mà là Tô Bối đang ngồi trên vai trái của Hồ Thừa Nghị.
Vài cô gái trẻ tuổi rất thích loài động vật nhỏ nhắn đáng yêu nhiều lông như này. Nhưng mà vì lý do bận việc, không có thời gian để chăm sóc nên chỉ có thể giương mắt nhìn.
Nhưng mà một Hồ Thừa Nghị luôn hô mưa gọi gió lại nuôi một vật nhỏ đáng yêu như vậy sao, còn mang nó tới công ty nữa, má ơi gặp quỷ rồi!
Đợi sau khi Hồ Thừa Nghị bước vào thang máy đi lên tầng trên, mấy cô nhân viên lễ tân bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
“Có phải tôi nhìn nhầm không, Boss nuôi thú cưng sao?”
“Không nhầm đâu, nuôi thôi thì cũng chẳng ai nói gì nhưng sao Boss lại cưng chiều mang đến công ty thế?”
“Đây gọi là một phút cũng không rời sao?”
“Đáng yêu chết mất, là sóc bay đó!!!”
Hồ Thừa Nghị đưa Tô Bối đến phòng làm việc của mình. Căn phòng của anh được bài trí khá đơn giản nhưng vẫn chiếm diện tích tương đối lớn. Bên ngoài là khu vực để ba thư ký ngồi làm việc.
Lúc Hồ Thừa Nghị tới thì mới có 2 thư ký đến, một nam một nữ.
Nữ thư ký nhìn thấy Tô Bối thì mắt sáng lên. Nhưng người đồng nghiệp nam kia lại không thích thú cưng nên cô nàng không có ai để nói chuyện cùng, chỉ đành chờ người thư ký còn lại tới.
Hồ Thừa Nghị đặt Tô Bối lên ghế sofa nói: “Nhóc ngồi yên trên ghế đi, đừng chạy lung tung.”
Nói xong Hồ Thừa Nghị cũng cảm thấy mình điên rồi, mình nói như vậy với một con sóc bay thì liệu nó có hiểu được không?
Nhưng sau khi nhìn thấy Tô Bối gật đầu thì anh lại thầm nghĩ sóc bay nhà mình đúng là có chỉ số thông minh vô cùng cao.
Tô Bối cảm thấy có chút nhàm chán, nhưng Hồ Thừa Nghị lại đưa cho cô một cái Ipad, bên trong có rất nhiều đoạn phim.
Tất cả đều liên quan đến sóc bay.
Có lẽ cô nhóc ấy sẽ rất thích.
Dựng thẳng Ipad lên bàn, nhìn thấy Tô Bối ngồi ngoan ngoãn nhìn màn hình thì Hồ Thừa Nghị thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra thì trước đây anh không thích nuôi thú cưng lắm, luôn cảm thấy loài động vật này vô cùng yếu ớt nhỏ bé, hơn nữa lại không nghe lời rất khó quản.
Nhưng bây giờ xem ra anh suy nghĩ nhiều rồi.
Ban đầu Tô Bối còn cảm thấy nhàm chán, kết quả thấy Hồ Thừa Nghị tỉ mỉ như vậy thì suýt chút nữa đã cảm động chảy nước mắt.
Đáng tiếc Hồ Thừa Nghị lại cho cô xem toàn phim về sóc bay, lại còn là loại phim phóng sự nữa.
Cô không muốn xem chút nào, làm sao bây giờ?
Hay nói cho anh ấy biết nhỉ?
Tô Bối suy nghĩ một lúc, lại nhìn Hồ Thừa Nghị đang xử lý công việc trước mặt, cuối cùng cô lựa chọn ngồi yên một góc xem phim.
Ngoại trừ mấy đoạn phim về sóc bay ra, thì trong Ipad còn có rất nhiều video ngắn rất thú vị.
Tô Bối mở một đoạn phim vui nhộn, chăm chú xem.
Hồ Thừa Nghị thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cô nhóc kia, hình như đang rất vui vẻ nhỉ?
Ừm, xem phim về sóc bay có thể vui đến mức ấy sao?
Bởi vì Ipad của Tô Bối quay ngược hướng với Hồ Thừa Nghị nên anh cũng không biết cô đã lén lút đổi sang mấy đoạn phim khác.
Đối với anh mà nói thì chỉ cô nhóc kia thích là tốt rồi.
Ở bên ngoài, người thư ký thứ ba cũng đã đến. Nữ thư ký lúc nãy cuối cùng cũng tìm được người để nói chuyện cùng mình.
“Hôm nay Boss mang thú cưng tới à.”
“Tôi biết rồi, lúc nãy đến có nghe người khác nói rồi. Là một con sóc bay nhỏ, có phải rất đáng yêu đúng không? Lúc nãy tôi có tìm trên mạng, ôi đáng yêu chết mất thôi!” Cô nàng kích động nói.
“Đáng tiếc là công việc quá bận rộn, tôi không có thời gian để nuôi thú cưng, cứ nhốt nó ở nhà mãi cũng tội nghiệp. Nếu tôi có thể giống như Boss thì tốt rồi, có thể mang thú cưng đến công ty.” Nữ thư ký than vãn nói.
Nam thư ký xen vào: “Đừng nói chuyện nữa, bắt đầu làm việc đi. Hôm nay có rất nhiều việc đấy.”
“Được.”
Nhưng thư ký kia chưa được nhìn thấy thú cưng của Boss cho nên vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, khi thấy nam thư ký định cầm tài liệu vào cho Hồ Thừa Nghị ký thì cô nàng đứng dậy nhận lấy, cười nói: “Để tôi đi cho.”
Nam thư ký không biết phải làm sao, bất đắc dĩ nói: “Nếu bình thường cô cũng chủ động làm công việc của tôi thì có tốt hơn không.”
“Gì chứ, không biết xấu hổ.” Nữ thư ký vừa cười vừa gõ cửa.
“Vào đi.”
Hồ Thừa Nghị không ngẩng đầu chỉ cất giọng nói.
Tô Bối mải xem phim nên không nghe thấy.
Nữ thư ký mở cửa ra, vừa liếc mắt đã thấy Tô Bối đang ngồi trên sofa xem phim.
Má ơi, ngoan quá!
Chủ nhân ngồi làm việc bên cạnh, còn nó nghiêm túc ngồi ngoan ngoãn xem phim. Nếu cô nàng có thể nuôi một thú cưng biết nghe lời như vậy thì không sợ ảnh hưởng đến công việc rồi.
“Boss, đây là tài liệu đã được sửa …” Nữ thư ký đi tới trước mặt Hồ Thừa Nghị, tay đưa tài liệu cho anh nhưng ánh mắt lại dán vào Tô Bối.
Hồ Thừa Nghị ngẩng đầu nhìn cô nàng một cái, hắng giọng nói: “Cô đang nhìn gì vậy?”
Nữ thư ký kêu lên một tiếng, không phản ứng kịp, cuối cùng xấu hổ cười một tiếng.
Hồ Thừa Nghị biết cô nàng thích động vật nhỏ, cho nên cũng không nói gì. Nhìn qua tài liệu một chút, không có vấn đề gì lớn, ký tên sau đó đưa lại cho thư ký.
Nữ thư ký nói: “Boss ơi, đây là sóc bay nước E sao?”
“Ừ.” Hồ Thừa Nghị trả lời.
Nữ thư ký nói: “Nhìn ngoan thật đấy, ngài mua ở tiệm thú cưng nào thế ạ? Có thể gợi ý được không, tôi cũng muốn nuôi một con.”
“Không phải mua.”
“Dạ?”
Hồ Thừa Nghị nói: “Là một cô nhóc ngu ngốc tự chui đầu vào lưới.”
Nữ thư ký lưu luyến không muốn mở cửa đi ra ngoài, lúc đóng cửa còn quay lại nhìn Tô Bối đang xem, cô nàng nói: “Boss ơi, ngài cho nó xem loại phim hài này nó hiểu được sao?”
Hồ Thừa Nghị ngẩng đầu lên, chuyện gì thế? Không phải là anh cho cô nhóc xem phim tài liệu về sóc bay sao?
Hồ Thừa Nghị nhìn về phía sofa, phát hiện gương mặt của cô nhóc rất kỳ lạ. Anh gọi một tiếng cũng không thấy phản ứng, bèn đẩy xe lăn qua. Lúc đi đến sau lưng Tô Bối, quả nhiên mấy đoạn phim lúc trước anh bật đã bị tắt đi, bây giờ trên màn hình đang chiếu một đoạn phim hài.
Tô Bối ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn màn hình trước mặt, cái miệng nhỏ hơi hé ra, hình như đang rất kinh ngạc.
Lúc chuyển cảnh đến cảnh hài hước có thể cơ thể của cô nhóc này run lên, đây là đang cười sao?
Lúc xem đến cảnh buồn cười hay gây cấn còn biết dùng móng vuốt che miệng lại nữa.
Hồ Thừa Nghị cảm thấy con sóc bay nhà mình có thể là thành tinh thật rồi.
Nhưng cũng có thể là do Ipad là màn hình cảm ứng theo nhiệt độ nên chỉ cần vô tình chạm qua là có thể tắt đoạn phim cũ đi, sau đó lại vô tình mở đoạn phim này ra.
Sau khi đoạn phim kết thúc Tô Bối còn chưa thỏa mãn, cô đang định tắt đi để tìm một đoạn phim tương tự. May mắn lúc màn hình tối đi một chút lại hiện lên hình ảnh phản chiếu của Hồ Thừa Nghị phía sau lưng.
Tô Bối bị dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Trời đất quỷ thần ơi, anh ấy tới từ lúc nào vậy?
Tô Bối miễn cưỡng dừng móng vuốt nhỏ đang định tắt video của mình lại, làm bộ như không có gì lấy một quả thông từ trong miệng ra.
Mặc dù động tác này nhìn rất khả nghi, nhưng vẫn tốt hơn là để cho người đàn ông này nhìn thấy mình có thể mở video.
Bởi vì cô sợ sẽ dọa anh nên vẫn chưa thể nói cho Hồ Thừa Nghị biết ngay lúc này được…
Hồ Thừa Nghị cũng biết cô nhóc này đã biết anh đang ở đây.
Anh mở miệng, nói: “Không xem nữa sao?”
Tô Bối bắt đầu giả vờ ngốc nghếch, cô không biết, không biết gì hết trơn á.
Cô chẳng qua chỉ là một con sóc bay vô cùng bình thường mà thôi.
Tô Bối thầm nói trong lòng.
Trước đây trong tộc từng có tiền bối chưa để người mình chọn chuẩn bị tâm lý đã đột nhiên biến thành người, cuối cùng dọa người đó sợ hãi bỏ chạy.
Tô Bối cảm thấy muốn để Hồ Thừa Nghị từng bước tiếp nhận, thì cô không thể tiến triển quá nhanh. Thông minh một chút cũng không sao, chỉ cần không đột nhiên biến thành người là được…
Dọa người đàn ông này chạy mất thì không tốt chút nào.
Tô Bối mặt đầy vô tội cắn quả thông, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, mở to hai mắt giả bộ ngây thơ.
Hả, anh nói gì, tôi không hiểu gì cả.