Mặc dù thường xuyên bị mẹ cằn nhằn, hơn nữa lại có rất nhiều tật xấu…
Nghiện lên mạng là tật xấu lớn nhất của ông, có chết cũng không đổi. Vậy tại sao lại ở bên một người mạnh mẽ háo thắng như mẹ…
Tô Bối có ấn tượng rất sâu đậm với một câu nói của mẹ, bà nói lúc đầu lựa chọn ba bởi vì ba rất đẹp trai.
Mẹ Tô là một người mắc chứng nhan khống, trong tiêu chuẩn chọn vợ chọn chồng của bà thì nhan sắc luôn luôn có giá trị xếp hạng cao nhất.
Bởi vì sóc bay là một giống loài có nguồn gen riêng, cho nên cho dù là đực hay cái thì dáng vẻ lúc biến thành người đều vô cùng xinh đẹp.
Nếu là con cái thì rất tốt, dù sao một cô gái cũng nên có nhan sắc ưa nhìn. Nhưng đối với con đực, nếu quá đáng yêu thì…
Mặc dù dáng vẻ của ba Tô không tuấn tú bằng mấy ngôi sao nam ngoài kia, nhưng so với những đối tượng tỏ tình với mẹ thì cũng coi như là hơn rất nhiều.
Dùng lời của mẹ Tô thì chính là xinh đẹp còn hơn đáng yêu, dù sao thì sóc bay chưa bao giờ thiếu sự đáng yêu cả.
Tô Bối nhìn Hồ Thừa Nghị một lượt, càng nhìn càng cảm thấy đẹp trai.
Trong lòng cô nở hoa, ba nhất định sẽ thích bạn tình mà cô chọn.
Dáng dấp Hồ Thừa Nghị cũng không kém, vóc người cao lớn vạm vỡ. Rõ ràng trước khi chân bị tật thì anh rất chăm chỉ tập thể dục, mày kiếm mắt sáng, chỉ là hơi hung dữ một chút.
Lần đầu gặp, cô thấy anh cứ luôn cau mày, làm Tô Bối tưởng rằng chủ nhân biệt thự là một người rất hung dữ.
Cô xoa xoa mặt mình, ừ, nếu mai muốn gặp ba mẹ thì nhất định phải chuẩn bị tinh thần một chút.
Để bọn họ biết cô ở với người đàn ông này rất tốt.
Tô Bối xoay người lại nhìn bản thân, ừm, không những không gầy đi mà còn mập lên nữa.
Cô cảm thấy tình trạng của bản thân vô cùng tốt, vì vậy nhìn về phía Hồ Thừa Nghị.
Người đàn ông này sao lại cau mày nữa rồi, cô nhảy lên lòng bàn tay anh, tỏ ý muốn anh nâng mình lên ngang tầm mắt.
“Sao vậy nhóc con?” Hồ Thừa Nghị nghe theo, sau đó hỏi.
Tô Bối giơ móng vuốt ra, xoa xoa mi tâm anh, nói: “Thật sự đừng sợ, nếu bọn họ không đồng ý thì tôi khóc một lúc là sẽ được ngay.”
Mặc dù không hiểu cô nhóc này nói gì, nhưng Hồ Thừa Nghị vẫn cười một tiếng để đáp lại.
Mặc kệ là đang nói gì thì nhất định cũng sẽ là những lời khiến người ta cảm thấy ấm lòng. Cô nhóc mềm mại hiểu chuyện như vậy nhất định là được cưng chiều từ nhỏ tới lớn.
Đột nhiên gặp một yêu tinh, lại còn là yêu tinh có thể biến thành người. Nếu nói Hồ Thừa Nghị không cảm thấy chút áp lực nào thì không phải.
Chính anh quyết định thời gian gặp mặt tương đối gần, ngay 7 giờ tối nay. Mặc dù không muốn xa cô nhóc này lắm, nhưng nhìn Tô Bối dường như rất muốn về nhà, anh cũng không thể nhẫn tâm nhìn cô nhóc buồn rầu không vui được.
Vốn là thứ không thuộc về mình, có cưỡng ép giữ lại cũng vô ích.
Hồ Thừa Nghị để cấp dưới đặt chỗ trước, đến giờ chỉ cần đi là được.
Anh nhìn Tô Bối, cô nhóc lại đang đứng trước màn hình máy tính chải chuốt bộ lông.
Thường quay qua quay lại xem lông đã ổn chưa, hình như đang trang điểm nhỉ.
Đuôi ở lông là khó chải nhất, cô không thể tự mình chải được. Bình thường ở nhà đều là Hồ Thừa Nghị dùng cái lược nhỏ giúp cô.
“Nhóc con… Tô Bối, lại đây.” Hồ Thừa Nghị nhanh chóng sửa lại cách gọi.
Cô nhóc có tên của mình, anh vẫn chưa quen cái tên này lắm, chỉ tự lẩm nhẩm trong lòng đến khi nhớ thì thôi.
Tô Bối nhanh chóng chạy qua, đứng trước mặt Hồ Thừa Nghị. Trong đôi mắt to tròn đen láy kia phản chiếu hình ảnh của anh, giống như trong lòng cô nhóc chỉ có một mình anh vậy.
Hồ Thừa Nghị đưa tay ra vuốt lông Tô Bối, nói: “Để tôi làm cho.”
Tô Bối gật đầu, ngoan ngoãn xòe đuôi ra.
Đây là người đàn ông của cô, cho anh sờ một chút thì đã sao? Coi như là thưởng cho anh vì đã giúp cô liên lạc với ba mẹ đi.
Tô Bối chớp mắt nhìn Hồ Thừa Nghị, tưởng tượng hình ảnh người đàn ông này bước từ trong phòng tắm ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông.
Cô yên lặng chảy nước miếng, giá như được sờ một cái…
Không nên háo sắc quá, sẽ dọa người ta chạy mất.
Chờ sau khi gặp ba mẹ, cô nhất định phải lập tức học cách biến thành người, như vậy mới có thể chăm sóc Hồ Thừa Nghị được.
Lúc sống cùng còn có thể gia tăng cơ hội tiếp xúc chân tay, như vậy có lén sờ mấy cái cũng không vấn đề gì.
Đôi lúc ở nhà, cô còn thấy mẹ thừa dịp ba ngủ trưa sờ qua sờ lại.
Lúc bị cô phát hiện bà còn lấy lý do là muốn xem chồng có mập lên chút nào không.
Bình thường Tô Bối luôn lên diễn đàn cùng ba, cho nên cũng hiểu được rất nhiều chuyện.
Được vuốt ve một lúc cô cảm thấy vô cùng thoải mái, mơ màng buồn ngủ. Cuối cùng lại ngủ thiếp đi luôn, dù sao thì Hồ Thừa Nghị cũng sẽ không để cô bị ngã.
Hồ Thừa Nghị chống tay nhìn Tô Bối ngủ một lúc, sau đó lấy trong ngăn kéo ra một miếng vải lụa.
Miếng vải màu hồng này là lần trước anh mua bút máy, lúc tháo hộp ra đã thuận tay nhét vào ngăn kéo.
Anh cẩn thận vòng qua đuôi Tô Bối, thắt lại thành một cái nơ con bướm.
Tô Bối nghe thấy tiếng động nên tỉnh lại, vừa mở mắt phát hiện mình đang ở trên xe.
Hồ Thừa Nghị thấy cô dậy, nói: “Sắp 7 giờ rồi, chúng ta đang đến nhà hàng.”
Tô Bối tâm tình nhộn nhạo, cũng không phát hiện ra trên đuôi mình đang buộc cái gì.
Ba Tô đã đến nhà hàng từ sớm, chỉ có một mình ông tới.
Vốn là muốn đưa mẹ Tô cùng tới, nhưng bà còn phải làm việc nên không thể đi được.
Cho nên chỉ có một mình ông chạy đến gặp con gái.
Ba Tô buộc tóc sau gáy, ngồi đối diện với cửa ra vào, ánh mắt tập trung nhìn ra ngoài, rất sợ bỏ lỡ bóng dáng của Tô Bối.
Nhà hàng này không cho phép mang thú cưng vào, Tô Bối ngồi ngay ngắn trên bả vai Hồ Thừa Nghị, nhân viên phục vụ cản anh lại.
“Chào ngài, nhà hàng không cho phép mang thú cưng vào trong. Ở đây chúng tôi cũng có chỗ dành cho thú cưng, ngài có thể để thú cưng của mình trong lồng ngoài kia.”
Tuy nói là nơi dành cho thú cưng chơi nhưng chẳng qua cũng chỉ là mấy cái lồng được trang trí đẹp mắt xếp chồng lên nhau. Chủ nhân bỏ thú cưng của mình vào bên trong, giữ lại chìa khóa, lúc ra về sẽ dùng chìa khóa đó mở lồng ra.
Hồ Thừa Nghị cau mày, nói: “Không có cách nào khác sao?”
Nói không chừng ba mẹ Tô Bối đang đợi ở bên trong, nếu anh để cô nhóc trong lồng thì…
Dù sao cũng không phải chuyện tốt.
Hồ Thừa Nghị nói: “Để tôi nói chuyện với ông chủ nhà hàng một chút.”
Nhân viên phục vụ ngạc nhiên, hơi lúng túng nói: “Ông chủ chúng tôi không ở đây thường xuyên lắm.”
“Tôi gọi điện cho anh ta.” Hồ Thừa Nghị lấy điện thoại ra gọi điện, sau đó mở loa ngoài cho nhân viên kia nghe.
Nhân viên phục vụ nào biết đầu dây bên kia có phải ông chủ thật hay không, cuối cùng chỉ có thể mời giám đốc đến.
“Tiểu Lý, đây là bạn thân của tôi, anh đừng nghiêm khắc quá.” Ông chủ đã nói vậy thì không thể nào không cho người ta vào trong được.
Hồ Thừa Nghị quang minh chính đại mang thú cưng vào trong, đương nhiên cũng nhận được vài ánh mắt tò mò của khách hàng.
Cũng không phải là con gì lớn, chỉ là một con sóc bay rất ngoan cho nên cũng không ai nói gì.
Ba Tô liếc mắt một cái đã nhận ra con gái mình, gương mặt hưng phấn vẫy vẫy tay.
Không ngờ đã lâu không gặp con bé rồi mà nó còn không gầy đi, còn mập lên. Đúng vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn kia có da có thịt rồi.
Hồ Thừa Nghị đẩy xe lăn qua, ba Tô không rảnh nhìn anh, chỉ chú ý đến con gái mình. Ông thổi một hơi nói, nói: “Còn không mau hồi hồn lại nhanh?”
Tô Bối chớp mắt, có chút không dám tin, chờ đến khi tỉnh lại bèn lập tức nhảy lên người ba mình, hôn liền mấy cái.
Sau đó nhìn ba, nói: “Ba mau nhìn đi, đây là người mà con đã chọn.”
Gương mặt ba Tô trong nháy mắt biến thành ( д)!!!
Cũng may đã nhanh chóng điều chỉnh lại thành vẻ bình thường.
Hồ Thừa Nghị âm thầm quan sát ba Tô. Tô Bối là yêu tinh, người đàn ông này chắc cũng là yêu tinh, hơn nữa dáng dấp trông cũng rất giống.
Nhưng hiếm có người đàn ông nào xinh đẹp như vậy. Ông có một đôi mắt nhỏ dài, tròng mắt đen láy sáng ngời, tràn đầy linh khí.
Đôi môi mỏng nhợt nhạt hơi cong lên, giống như đang cười…
Trên người mặc một bộ quần áo tối màu bình thường, trông vô cùng trẻ trung.
Sau khi ba Tô thân mật với Tô Bối xong thì chuyện tiếp theo chính là hỏi thăm Hồ Thừa Nghị. Đây chính là người mà con gái coi trọng sao?
Người này dáng dấp khá tốt, tướng mạo đàng hoàng, mặc một bộ vest màu đen, cà vạt tối màu có chút ánh bạc, có vẻ trầm ổn chín chắn. Ba Tô nhìn vào mắt Hồ Thừa Nghị, tự hỏi không biết đây là người như thế nào.
Ba Tô lại nhìn đến chiếc xe lăn, trầm tư một lát…
Ông vươn đầu ngón tay trắng nõn ra.
“Xin chào, tôi là Tô Văn Thư, ba của Tô Bối, cảm ơn cậu thời gian qua đã chăm sóc con bé, làm phiền rồi.”
Hiểu ngầm là sau này ông sẽ chăm sóc cho Tô Bối.
Hồ Thừa Nghị bắt tay, nói:
“Xin chào, Hồ Thừa Nghị ạ.”
Tô Bối ngồi trên bả vai ba cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng.
Tại sao hai người này vừa gặp nhau đã mang mùi thuốc súng rồi?