Hồ Thừa Nghị nghe xong câu này, anh quay sang nhìn Tô Bối.
“Sao em lại nghĩ như vậy?”
Sao đột nhiên cô nhóc lại nghĩ ra từ này? Rõ ràng là anh không muốn làm tổn thương đến Tô Bối, kết quả lại bị cô hiểu lầm anh không lên được.
“Em trần truồng nằm trên người anh mà anh có thèm đụng đến em đâu, đây không phải là do anh không lên được sao?”
Hồ Thừa Nghị im lặng, thật sự lời này cô nói anh không cãi lại được. Anh chịu đựng là vì ai hả? Vậy mà cô còn ngồi ở đây đoán già đoán non.
“Em mặc quần áo vào trước đi.” Hồ Thừa Nghị đỡ trán nói.
Nói xong anh đi lại gần tủ, lấy một bộ đồ đưa cho Tô Bối. Sau khi nhận bộ đồ, cô nhanh chóng chui vào trong chăn mặc. Bởi vì biến hình nhiều lần, nên tốc độ thay quần áo của cô cũng tăng lên đáng kể.
Chẳng mấy chốc cô đã chui ra khỏi chăn, cô bước xuống giường đi lại gần Hồ Thừa Nghị, còn hôn anh một cái: “Anh, anh đừng xấu hổ. Em không sợ xấu hổ đâu, sinh con có gì đâu mà xấu hổ.”
“Anh không muốn sao?” Tô Bối nói xong ngồi trước mặt Hồ Thừa Nghị, chăm chú nhìn anh.
Hồ Thừa Nghị vẫn giữ im lặng, nếu không phải Tô Văn Thư cứ dặn dò riết, bây giờ Tô Bối vẫn còn an toàn đứng trước mặt anh sao? Chắc chắn yêu tinh nhỏ đã sớm bị lăn lên giường không nói ra lời rồi.
Tô Bối bĩu môi nói: “Anh thật sự không có phản ứng khi đứng trước mặt một người xinh đẹp như em sao?”
Cô tủi thân nhìn chồng mình, cô còn chưa xấu hổ, sao anh lại xấu hổ xoắn xuýt lên cả rồi?
Tô Bối thở dài thườn thượt, tha thiết mong chờ nhìn anh.
Có nên ra tiệm mua ít thuốc cho anh không đây?
Hồ Thừa Nghị và Tô Bối nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng lại chuyển sang chủ đề khác.
Đúng lúc Tô Bối nghỉ học, Hồ Thừa Nghị mang cô đi chuẩn bị váy đính hôn.
Dù sao ông nội cũng là một người có quyền uy, chỉ cần ông mở miệng nói thì chắc chắn người của những gia tộc khác sẽ tới tham dự. Lúc đó, Tô Bối không thể mất bình tĩnh được.
Ở trong cửa hàng quần áo, Tô Bối đang hăng hái chọn váy. Đột nhiên Hồ Thừa Nghị cảm thấy nếu cô không hăng hái quá độ thì tốt rồi.
Hồ Thừa Nghị nói với nhân viên cửa hàng: “Mang váy ra cho cô ấy thử đi.”
Ông nội cũng đã chuẩn bị xong váy đính hôn, lần này tới đây chính là chỉnh sửa kích cỡ và một vài chi tiết nhỏ.
Nhân viên cửa hàng mang ra một chiếc đầm đuôi cá màu trắng như trăng, Hồ Thừa Nghị thấy kiểu dáng này quá trưởng thành đối với Tô Bối. Nhưng mà ông nội đã chọn, anh cũng không thể nói gì.
Ông nội vui vẻ là được.
Tô Bối ngoan ngoãn đi thử đồ, sau khi mặc vào cô phát hiện kéo dây khóa không được.
Cô lôi chiếc váy ra kêu: “Chồng ơi, giúp em kéo khóa với.”
Thiếu chút nữa Hồ Thừa Nghị bị cô dọa sợ, anh còn tưởng rằng cô chưa mặc xong đồ đã đi ra. Cũng may khóa kéo nằm ở phía sau lưng, dù không kéo lên thì cũng chỉ bị hở lưng mà thôi.
Sau khi đứng dậy, Hồ Thừa Nghị thấy chiếc váy này hơi lớn so với cô.
Cũng đúng, lúc trước Tô Bối chưa đến đây đo đồ, nên tất nhiên sẽ lớn hơn, may mà có thể sửa được.
Tô Bối che ngực lại nhìn Hồ Thừa Nghị nói: “Em không giữ nổi, buông tay ra là rơi xuống đất.”
Hồ Thừa Nghị lên tiếng: “Hả?”
Tô Bối cúi người nói: “Ngực nhỏ quá, anh, anh có muốn nhìn không?”
Bởi vì nhân viên cửa hàng đứng cách đó không xa, cho nên Tô Bối nhỏ giọng nói.
Hồ Thừa Nghị che mặt nói: “Không, không được.”
“Anh đừng có cái tật cà lăm giống em.” Tô Bối nắm tay anh nói: “Anh tới đây, vuốt thẳng đầu lưỡi rồi nói chuyện xem nào.”
Hai người đứng đó tình chàng ý thiếp không biết xấu hổ, gương mặt của nhân viên cửa hàng đã đỏ hết lên.
Anh báo cửa hàng chỉnh sửa lại kích cỡ nhỏ xuống, buổi chiều thứ 7 sẽ tới lấy.
Hồ Thừa Nghị muốn đưa Tô Bối về nhà, cô vẫn luôn lơ đãng nhìn anh, muốn nói mà không dám nói.
Cô đẩy Hồ Thừa Nghị lên xe, nhưng cô lại không lên cùng.
Cô giơ tay sờ đầu Hồ Thừa Nghị, an ủi vỗ vài cái: “Anh nhớ đi đường cẩn thận nha.”
Hồ Thừa Nghị cau mày hỏi: “Em định đi đâu à?”
“Mua, mua ít đồ….. Không được sao anh?” Đôi mắt Tô Bối dịu dàng, ngón tay ra hiệu cho tài xế lái xe.
Hồ Thừa Nghị luôn cảm thấy cô nhóc này đang định làm gì đó, nhưng lại không đoán ra được. Tô Bối cũng không còn là con nít, anh không thể hạn chế hoạt động của cô, nên không phải chuyện nào anh cũng có thể xía vào.
Dạo gần đây sau khi Tô Bối và anh nói chuyện với nhau, anh cảm thấy cô không phải là cô nhóc ngốc nữa. Cô là một người rất khôn khéo, chẳng qua là do ba mẹ dạy dỗ nên bất bình thường thôi. Hơn nữa lúc nói chuyện và làm việc quá thẳng thắn, nên người ta mới cảm giác cô là người ngốc.
“Kế tiếp chúng ta đi đâu đây cậu cả?”
“Về nhà chính đi.”
Tô Bối đứng đó nhìn xe rời đi, cô vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy tới nơi này, cô cũng quan sát mọi thứ xung quanh đây. Từ con đường này quẹo trái, đi một chút sẽ có một nhà thuốc.
Không biết có loại thuốc cô muốn mua không?
Người trong nhà thuốc rất ít, chỉ có mấy nhân viên đứng nói chuyện trước cửa.
Tô Bối đi lại gần, có người hỏi cô: “Xin chào em gái nhỏ, em muốn mua thuốc gì sao?”
Người hỏi là một dì trung niên, bà ấy gọi Tô Bối là em gái nhỏ cũng rất bình thường.
Vốn dĩ Tô Bối muốn tự mình tìm, nhưng mà nhìn thấy những người này nhiệt tình như vậy, xem ra là cô khó thoát được rồi.
Mấy nhân viên bán hàng đồng loạt quay sang nhìn Tô Bối, cô nuốt nước miếng nói: “Ở đây có thuốc Viagra* không ạ?”
*Viagra: là một loại thuốc được sử dụng để điều trị rối loạn chức năng cương dương và tăng huyết áp động mạch phổi.
Tất cả nhân viên bán hàng đều bị sốc tâm lý, gì cơ?
Đầu tiên các cô nghĩ đến cái loại dùng trên giường. Nhưng khi nhìn lại Tô Bối, cô bé còn nhỏ vậy không giống mấy người đến mua loại này lắm.
“Hồi nãy tôi chưa nghe rõ lắm, cô có thể nói lại lần nữa không?” Nhân viên trẻ tuổi lễ phép nói.
Tô Bối nói: “Là Viagra, cái loại dùng cho đàn ông đó.”
“Khụ, khụ, em gái nhỏ mua cái này về làm gì?”
Nghe được câu này, khóe miệng Tô Bối rũ xuống, cô thở dài một hơi. Kể từ khi biết chuyện Hồ Thừa Nghị không lên được, số lần cô than thở ngày càng nhiều.
“Bởi vì, bởi vì chồng tôi không lên được.” Tô Bối vừa nói vừa giơ tay lên chỉ chiếc nhẫn kim cương.
“Vậy ở đây có bán thuốc này không?”
“Bán, bán.” Lần này đến phiên mấy cô nhân viên nói lắp.
Nhân viên mang một viên ra đưa Tô Bối, cô hỏi: “Ít quá, tôi có thể mua thêm không? Có loại đóng chai không?”
“Chỉ có một viên này thôi, ở đây không có bán loại đóng chai.”
Nói chung sẽ chẳng có người nào đi mua Viagra ở nhà thuốc cả, đa số họ đều mua ở các cửa hàng chăm sóc sức khỏe. Họ cảm thấy rất xấu hổ khi mua Viagra tại nhà thuốc.
Tô Bối trả tiền lấy thuốc.
Nhìn Tô Bối vui vẻ nhảy cẫng lên rời đi, mấy cô nhân viên đều khiếp sợ.
Là do kiến thức của tụi cô quá ít rồi đúng không?
Tô Bối cất viên thuốc đi, cô đang đợi tới thời cơ thích hợp để cho Hồ Thừa Nghị uống. Cô chỉ muốn tốt cho anh mà thôi.
Nhưng mà bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ, buổi lễ đính hôn sẽ tới rất nhanh.
Gần đây Hồ Thừa Nghị cũng rất bận rộn, quan trọng là ba mẹ Tô Bối đang bay tới đây.
Buổi sáng thứ 7, Tô Bối và Hồ Thừa Nghị cùng nhau ra sân bay. Gương mặt Tô Văn Thư vẫn âm trầm, cũng may là có Lâm Bình bên cạnh an ủi chồng.
“Không sao đâu mà, dù gì cũng sẽ gả đi thôi.”
“Hừ.”
Mặc dù Tô Văn Thư vẫn nói không đồng ý, nhưng ông lại không chia rẽ hai người.
Ông len lén kéo Hồ Thừa Nghị sang một bên, nói: “Tình hình kỳ động dục mấy ngày nay của Tô Bối sao rồi?”
“Khá tốt ạ, triệu chứng không nặng lắm.”
Tô Văn Thư cầm cổ áo Hồ Thừa Nghị nói: “Cậu không làm chuyện gì chứ?”
“Không ạ.” Hồ Thừa Nghị có thể đảm bảo, nhưng việc Tô Bối làm thì anh không nói.
Ba mẹ Tô Bối không đi sang nhà họ Hồ ở, mặc dù phòng của cô nhỏ nhưng là nơi bọn họ cảm thấy thoải mái nhất.
Sau khi đặt đồ xuống, Tô Văn Thư bắt đầu trang điểm cho vợ.
Hồ Thừa Nghị nhìn kỹ thuật thành thạo của ông, không nói lời nào.
Tô Văn Thư là người mẫu, mấy năm nay ông ít khi tự mình trang điểm, nhưng chưa ăn thịt heo đã thấy heo chạy.
Sau khi trang điểm xong, ông chuyển sang làm tóc cho Lâm Bình.
Lâm Bình nhìn gương nói với Tô Bối: “Lần này người nhà chúng ta đến rất ít, nhưng khí thế không thể thua được. Bối Bối đừng sợ, nhà chúng ta cũng không kém đâu.”
Tô Bối gật đầu.
Hồ Thừa Nghị mang Tô Bối tới nhà chính.
Cuối cùng căn biệt thự này cũng có chút không khí vui vẻ.
Ông nội đang rất vui vẻ, đương nhiên Tô Bối biết cách dỗ dành trưởng bối. Kết quả công việc thường ngày của Hồ Thủy Đồng là đi theo ông nội Hồ đã chuyển lên người Tô Bối.
Cô một tiếng gọi ông nội, hai tiếng cũng gọi ông nội. Mỗi lần gọi đều ngọt như mật, ngay cả trái tim sắt đá của ông nội cũng trở nên mềm nhũn.
Ông nội lấy một chiếc vòng ngọc trong túi ra nói: “Đây là của mẹ Hồ Thừa Nghị để lại, là vật truyền lại cho con dâu. Cháu nhận lấy đi.”
Tô Bối vui mừng hớn hở nhận lấy.
Lúc này sắc mặt Hồ Thủy Đồng không tốt, vừa đi theo vừa nói: “Còn chưa bước vào nhà này mà đã nhận đồ rồi.”
Tô Bối chỉ mình nói: “Đây là vật truyền lại cho vợ Hồ Thừa Nghị, chẳng lẽ tôi không thể nhận sao?”
Ông nội bị cô làm cho mắc cười, nói: “Có thể nhận, có thể nhận.”
Tô Văn Thư và Lâm Bình chuẩn bị xong quần áo, họ đi thẳng tới nhà chính Hồ gia.
Cả hai người mặc những bộ đồ tinh xảo tựa như minh tinh nổi tiếng. Người giúp việc đang chuẩn bị bữa tiệc thấy hai người đến, mấy người đó lầm bầm không biết đây là vị khách nào.
“Là minh tinh nổi tiếng sao.”
“Không thể nào, chắc chắn ông cụ chẳng bao giờ gọi minh tinh tới đâu.”
“Vậy đó là người nào, sao họ đến sớm như vậy?”
Quản gia nơi này không biết họ, nên đương nhiên sẽ đi tới hỏi.
Tô Văn Thư gọi điện cho Hồ Thừa Nghị, sau đó ông đưa điện thoại cho quản gia.
Hai người đi gặp ông nội Hồ.
Ông nội Hồ nhìn hai người trước mặt.
Không, là hai yêu tinh. Đột nhiên ông cảm thấy rất căng thẳng.
Ông đã sống lâu vậy rồi, tuy nói chuyện gì cũng đã gặp nhưng mà ông chưa bao giờ nói chuyện với yêu tinh cả.
Bầu không khí trong phòng khách rất căng thẳng, mà Tô Bối bây giờ đang ở một mình trong phòng Hồ Thừa Nghị.
Cô lấy thuốc trong túi xách ra, đôi mắt đảo quanh vài vào, lúc nào thì nên dùng thuốc đây?