Lâm Bình chuẩn bị đổi ý thì Tô Bối đứng trên vai làm nũng với bà.
“Mẹ ơi~”
“Mẹ ơi ~”
Bên trái một tiếng mẹ, bên phải một tiếng mẹ, nghe cực kỳ ngọt ngào.
Lâm Bình đỡ trán, nói: “Được rồi, được rồi, chịu con rồi, cứ để ba dẫn con đi chơi một chút cũng được.”
Tô Văn Thư thấy bà thỏa hiệp, ông quay sang tức giận nhìn Hồ Thừa Nghị nói: “Ngày mốt, 8 giờ máy bay cất cánh ở nước E, tự cậu tra giờ hạ cánh đi!”
Mấy người dám tranh giành con gái với ông đều là đồ khốn khiếp!
Tô Bối không có visa, chỉ có thể lấy danh phận thú cưng để lên máy bay.
Công việc của Tô Văn Thư là làm người mẫu, dù là trên sàn catwalk hay quay phim chụp ảnh cũng đều có thể làm được.
Yêu tinh có khả năng thu nhận mọi thứ vượt xa con người. Cho nên sau khi biến thành người, trong một thời gian ngắn cũng có thể học được rất nhiều thứ.
Bây giờ Tô Bối không chỉ phải học đi học nói, mà còn có rất nhiều sách phải đọc.
Trước đây Tô Văn Thư không cố gắng giống như con gái mình, sau khi biến thành người thì luôn lơ là việc học, ngày nào cũng chỉ tập trung xem điện thoại và máy tính.
Ban đầu ông đã từng bị ba mình, cũng là ông nội Tô Bối vừa nhéo tai vừa mắng: “Thằng nhóc vô liêm sỉ này, mày nói thử xem trừ cái khuôn mặt dễ nhìn này ra thì mày có cái gì hả? Cả ngày chỉ có chơi game, đọc truyện trên mạng thì làm được trò trống gì hả! Sau này có dựa vào khuôn mặt kiếm ăn thì tao chỉ mong mày không chết đói là may lắm rồi!”
Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng. Nhưng Tô Văn Thư có cố gắng thế nào thì cũng vẫn không thích học.
Sau này lại ứng với câu nói kia của ba, dựa vào khuôn mặt để kiếm ăn.
Ông không phải ngôi sao nổi tiếng, nhưng lại có được sự yêu thích của công chúng. Không có việc gì thì chụp ảnh, viết vài status đăng mạng, thường xuyên quyên góp, kêu gọi mọi người bảo vệ môi trường, làm mấy việc này cũng khá tích cực lắm.
Vậy nên ông cũng đã có một số lượng người hâm mộ nhất định.
Các nhà thiết kế thời trang đặc biệt thích những người mẫu lưu lượng mới nổi, chưa bộc lộ được nhiều tài năng như thế này.
Lần này ông được mời đến tham gia buổi họp báo ra mắt sản phẩm đầu xuân.
Không giống lần trước đến nước L phải dè dặt mọi thứ, lần này Tô Văn Thư cẩn thận chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Áo sơ mi cổ tròn vừa người, kết hợp với quần ống nhỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo bò. Kính râm bản rộng nằm yên vị trên sống mũi, mái tóc được buộc gọn lại sau gáy, muốn bao nhiêu trẻ trung cũng có.
Vừa bước đến cửa, Tô Bối ngán ngẩm nhìn ba mẹ quấn quýt hồi lâu.
Lúc xuống máy bay đã là rạng sáng.
Chuyện đầu tiên Tô Văn Thư làm chính là đi lấy hành lý và con gái bảo bối.
Tô Bối mơ màng, cảm giác không được tốt cho lắm. Lần trước còn có ba ở bên, mà lần này cô chỉ có một mình, lồng sắt lại quá nhỏ, thực sự cô đang rất sợ hãi.
Tô Bối nhảy lên vai Tô Văn Thư, nhỏ giọng nói: “Ba, con muốn đi vệ sinh…”
Cuối cùng cũng tìm được một nhà vệ sinh nằm trong góc vắng vẻ, không có người.
Tô Bối biến thành hình người, mặc quần áo rồi đi ra ngoài, mái tóc dài rối lung tung.
Tô Văn Thư lấy trong túi trang điểm ra một chiếc lược, cẩn thận buộc tóc cho cô.
Tô Bối ngáp một cái.
Tô Văn Thư đau lòng nói: “Nếu không thì con ngủ trước đi, ba đưa con về khách sạn sau.”
Tô Bối dụi dụi mắt, nói không rõ ngôn ngữ loài người: “Nhưng mà, anh ấy, đang đợi chúng ta…”
Tô Văn Thư vỗ vỗ vai cô, nói: “Lần trước ba nói tám giờ bay, cậu ta nhất định sẽ nghĩ rằng tám giờ sáng mới cất cánh. Nếu sáng mai Hồ Thừa Nghị mới bắt đầu đi thì sao, phải đợi đến bao giờ nữa? Thôi cứ về khách sạn trước đã.”
Tô Bối mở to hai mắt liếc ông một cái, được lắm, thì ra ba lừa Hồ Thừa Nghị.
Ba Tô không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn có chút đắc ý lắc đầu.
“Con có mệt không? Ba cõng con…”
Tô Bối hơi ngại ngùng, cơ thể cô cũng không phải là trẻ con nữa, sao có thể để ba cõng được?
Thời gian gần đây cô đã tự bước đi được, mặc dù có lúc vẫn phải dùng đến gậy nhưng không bị té là tốt rồi.
“Con muốn tự đi, để con bám vào tay ba là được rồi.”
Nói là bám, nhưng thực ra là khoác vào tay ba thật chặt.
Bây giờ Tô Bối còn chưa điều chỉnh được trọng tâm, rất dễ bị ngã. Chỉ ngã đụng một chút thôi da thịt cũng sẽ bị bầm, ba mẹ Tô nhìn thấy vô cũng đau lòng nhưng đây là việc phải làm, bọn họ phải đi làm không có đủ thời gian để dạy cô tập đi.
Nhưng cũng không gấp, cô cứ từ từ học là được.
Mà Tô Bối ngược lại rất gấp gáp, chỉ cần có cơ hội được đi là sẽ không lười biếng.
Ba Tô một tay kéo hành lý, một tay khoác tay con gái, cảm giác cuộc đời thật hạnh phúc.
Lần này đi công tác cũng không mệt mỏi gì.
Chỉ cần có con gái là đủ lắm rồi.
Lúc ra đến cửa sân bay, Tô Văn Thư còn đang nghĩ nửa đêm thế này không biết gọi xe kiểu gì, thì ánh mắt vừa chuyển đã nhìn thấy cái người đáng ghét kia.
Hồ Thừa Nghị ngồi trên xe lăn, phía sau là quản gia đang đỡ xe lăn.
Anh đến đây từ hai giờ chiều, đợi đến chín giờ vẫn không thấy người đâu.
Nhưng vì đề phòng trường hợp nhìn sót người, anh trực tiếp đứng ở cửa sân bay. Còn vì sao sân bay nhiều cửa như vậy mà lại chọn cửa này thì đơn giản.
Bởi vì Tô Văn Thư không có xe, bên cạnh cửa này là một bãi đậu xe lớn.
Nên taxi sẽ đậu sẵn ở đây để chờ khách.
Trước khi trời vẫn còn chưa tối, anh hiểu Tô Văn Thư nói tám giờ cất cánh là tám giờ tối. Đời đến rạng sáng, tinh thần của Hồ Thừa Nghị vẫn khá tốt. Còn quản gia lớn tuổi thì ngủ gà ngủ gật trên băng ghế mấy giờ đồng hồ.
Phong cách của Tô Văn Thư lần này khác lần trước rất nhiều, nhưng nhờ vào khuôn mặt xuất chúng, lại có đặc điểm đặc thù của người nước E nên từ xa Hồ Thừa Nghị đã nhận ra.
Bên cạnh còn có một cô gái cao đến bả vai ông.
Cô ấy đang khoác chặt tay, cẩn thận bước đi. Giống như sàn sân bay bị tráng một lớp dầu bôi trơn vậy.
Hơi thở Hồ Thừa Nghị đột nhiên dồn dập.
Người có thể khoác tay Tô Văn Thư nếu không phải Lâm Bình thì dùng đầu ngón chân cũng biết đó là ai.
Cô nhóc vậy mà đã biến thành người rồi, gương mặt lo lắng, nghiêm túc giống như đang làm chuyện gì quan trọng lắm vậy.
Nhìn khác cái hình bánh nướng mà Tô Văn Thư vẽ rất nhiều.
Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, ngũ quan tinh xảo, dù không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp lạ thường.
Tô Bối vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Hồ Thừa Nghị, nói: “Con có thể đi qua đó không ạ?”
Gương mặt Tô Bối sáng giống như đèn điện 1KW vậy, mù mắt quá đi! Tô Văn Thư không đành lòng phá hỏng tâm trạng tốt của con gái, khó khăn gật đầu.
Tô Bối hoan hô một tiếng, chạy về phía Hồ Thừa Nghị.
Tô Văn Thư hoảng sợ, ông nghĩ Tô Bối nói “đi qua”, là “đi” thôi.
Đi còn chưa vững làm sao mà chạy được!
Đáng tiếc Tô Bối buông tay quá nhanh khiến ông không kịp kéo lại. Trơ mắt nhìn con gái giống như diều đứt dây, rời khỏi tay ông chạy về phía Hồ Thừa Nghị.
Tô Bối chạy rất nhanh, nhưng tay chân lại không phối hợp. Hồ Thừa Nghị nhìn cô mà tim như bị treo ngược lên, vươn tay muốn đỡ. Cô nhóc này rõ ràng vẫn nghĩ mình còn là sóc bay, bộ dáng chẳng khác gì lúc bay.
Tô Bối không dừng lại được, đổ người về phía trước ngã thẳng vào lòng Hồ Thừa Nghị.
Cô đụng phải cơ thịt rắn chắc trên ngực anh khiến chóp mũi đau ê ẩm.
Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Hồ Thừa Nghị, dường như bao nhiêu phiền muộn đều bay sạch, cô nở nụ cười rạng rỡ chói mắt. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn là đôi mắt như hồ nước mùa thu, lông mi cong dài, lúc chớp mắt giống như con bướm xinh đẹp đang vỗ cánh, khiến cho trái tim nhỏ bé của anh khẽ run….
Tô Bối đau đến chảy nước mắt, lại cảm thấy xấu hổ nên đỏ mặt khẽ cười.
Hồ Thừa Nghị thầm nghĩ cô nhóc này thật ngốc, giơ tay xoa đầu Tô Bối, đầu ngón tay lướt qua cảm giác mềm mại như tơ, trượt đến gò má cô. Tô Bối vẫn giữ thói quen trước kia, khẽ dụi dụi.
Da thịt vô cùng mịn màng tiếp xúc với bàn tay đầy vết chai của anh, cảm giác hơi thô ráp. Trên da Tô Bối còn lưu lại vết đỏ, Hồ Thừa Nghị khẽ xoa, nhẹ đến mức giống như cơn gió thoảng qua.