Chỉ mới trong nháy mắt, một người đang sống sờ sờ đã ngã xuống trước mặt.
Thẳng đến khi trên cổng thành Trương Quan vang lên tiếng trống, có một binh lính đứng phía trên hô to, “Mỗi người một lượng bạc, có giấy thông hành, có hộ tịch. Ba thứ này thiếu một thứ cũng không được vào thành.”
Đám người phía dưới nổ tung. Nếu họ có bạc còn đến nỗi phải đi cướp của người khác sao?
Mọi người không tranh giành nữa, nhao nhao tìm bạn đồng hành thương lượng.
Xe đẩy đã sớm bị lưu dân cướp đi, Giang Thư Hàm bảo con cả ôm đứa bé xé họng kêu lên, ý bảo những người khác tụ lại đây.
Vừa rồi nhiều lưu dân xông tới như vậy, đội ngũ của bọn họ đã sớm bị chia năm xẻ bảy.
Liễu Đại Lang, Liễu Nhị Lang vừa hô, tám hộ gia đình từ bốn phương tám hướng chen chúc tới.
Không, chính xác là chín hộ gia đình.
Bà mối Hoa còn dẫn theo ân nhân cứu mạng đứa cháu trai nhỏ của mình, “Nếu không có bọn họ hỗ trợ, cháu trai ta đã bị đám lưu dân kia giẫm chết rồi.”
Trên người mấy người này chỉ mặc áo thu, trời lạnh như vậy, môi đã cóng đến mức tím tái.
Nhưng phong thái toàn thân khác với đám lưu dân kia.
Nam nhân cầm đầu hơn hai mươi tuổi, họ Hứa, tên Quan, tự là Văn Trọng, chắp tay với tộc trưởng, “Tại hạ là người phủ Giang Lăng, đến Cẩm Thành bái phỏng danh sư, không nghĩ tới…” Hắn lắc đầu thở dài.
Nhìn cách ăn mặc của bọn họ, có lẽ trên đường đã gặp phải kẻ ác tày trời.
Bà mối Hoa giải thích cho mọi người, “Hắn so với chúng ta còn thảm hơn. Xe ngựa, hành lý chăn đệm, quần áo trên người, toàn bộ lương thực đều bị cướp. Ngay cả ngựa cũng bị giết, xe đẩy tay cũng bị đốt luôn.”
Chẳng trách lại lạnh thành như vậy.
Tộc trưởng đè vết thương của mình lại, “Sao ngươi không đi cướp?”
“Ta là người đọc sách, thánh nhân có dạy “dĩ sở bất dục, vật thi vu nhân” (*). Làm sao ta có thể theo chân bọn họ thông đồng làm bậy được.” Hứa Văn Trọng cười khổ không thôi.
(*) Dĩ sở bất dục, vật thi vu nhân: Điều gì mình không muốn gặp phải thì không nên làm với người khác.
Giang Thư Hàm nghĩ thầm, đúng là mọt sách!
Hứa Văn Trọng nhìn về phía tộc trưởng, trịnh trọng thi lễ, “Trong nhà tại hạ có nhiều tài sản. Không biết có thể đi cùng các vị hay không. Nếu chư vị chịu thu nhận chúng ta, chờ đến nơi, ta tất có hậu tạ.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía tộc trưởng.
Tộc trưởng nhìn Giang Thư Hàm một cái, “Chỗ ngươi còn bạc không?”
Mỗi người muốn vào thành phải nộp một lượng bạc, người lớn cộng thêm trẻ con, tổng cộng có một trăm lẻ năm người.
Hứa Văn Trọng có ba hạ nhân, cộng lại là bốn, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng bốn lượng phí vào thành này phải làm sao bây giờ?
Giang Thư Hàm gật đầu, lúc lưu dân xông tới, cô đã sớm ném bạc vào không gian, nhưng tiền bên ngoài chắc chắn không đủ, cô có nên lấy bạc từ không gian ra không đây?
Quần áo trên người tộc trưởng đã bị lưu dân xé rách, tay áo đựng ngân phiếu lúc trước cũng bị kéo ra. Ông ấy xé rách tay áo khác, từ bên trong lấy ra một tấm ngân phiếu, bất đắc dĩ cười khổ, “Đây là tờ cuối cùng.”
Ngân phiếu mười lượng lúc trước sớm đã bị loạn dân cướp đi.
Ngân phiếu năm mươi lượng và bốn mươi hai lượng bạc trong tay Giang Thư Hàm đến bản thân bọn họ còn không đủ, chứ đừng nói đến đưa theo bốn người này.
Giang Thư Hàm suy nghĩ một chút, “Các ngươi đi hỏi thăm thử xem. Nếu có thể đi cùng, trên đường chúng ta cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Mấu chốt ở chỗ, Hứa Văn Trọng là người đọc sách. Người cổ đại không có gia tài sẽ không dễ dàng đưa con vào trường tư thục đọc sách và thi khoa cử. Nếu thật sự có thể dẫn hắn đến Sa Giang, có lẽ bọn họ sẽ nhận được một khoản phí tạ ơn.
Tộc trưởng nhìn về phía Hứa Văn Trọng, “Ngươi có công danh không?”
Đáy mắt Hứa Văn Trọng tràn đầy kinh ngạc. Hắn vốn đã chuẩn bị tinh thần chết đói ngoài thành Trương Quan. Không nghĩ tới nhất thời thiện tâm cứu người, lại có thể phong hồi luân chuyển, vội vàng gật đầu, “Có, năm ngoái ta vừa đậu tú tài.”
Hai tú tài cùng đi cầu tình, nói không chừng thật sự có thể khai ân.
Phí vào thành của những người khác đều do tộc trưởng và Giang Thư Hàm bỏ ra, hai người này đều đồng ý, mọi người đương nhiên cũng không có ý kiến.
Hơn trăm người chen chúc hướng về phía cổng thành, đến cổng thành, có mấy trăm binh lính đang đứng, mỗi người tay cầm trường thương cảnh giác nhìn bọn họ.
Huyện Trương Quan từ xưa đã là nơi binh gia phải tranh giành, phía Tây là đất Thục, phía Bắc là Thanh Châu, phía Nam là phủ Giang Lăng. Là nơi tất yếu, cổng thành cao lớn nguy nga, tường thành xây bằng đá lớn, hào thành rộng chừng mấy chục thước, dễ thủ khó công.
Cũng bởi vì nguyên nhân địa lý của nó, nên huyện Trương Quan có thể thành lập một đội hộ vệ, giới hạn dưới một ngàn người, xem ra những binh lính này chính là người của đội hộ vệ.
Tộc trưởng và Hứa Văn Trọng cầm công văn tú tài, hộ tịch các nhà, giấy thông hành, ngân lượng tiến lên phía trước.
Những người khác đang chờ đợi ba bước chân của họ.
Giang Thư Hàm thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn lưu dân một cái.
Bởi vì huyện Trương Quan đặt ra một khoản phí vào thành nhìn như vô lý, nhưng cũng vô hình trung làm một chuyện tốt cho dân chúng Trương Quan.
Hiện tại ở Thanh Châu, ngoại trừ bọn họ thì vẫn chưa có người nào trốn ra được. Chủ yếu là vì huyện lệnh Trần Lưu sợ chuyện trong thành phát sinh ôn dịch truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến con đường làm quan của hắn. Nên đã hạ lệnh phong tỏa cửa thành phía Nam, đám người tị nạn chỉ có thể chạy về phía Bắc. Rất nhanh, toàn bộ dân chúng phủ Thanh Châu đều mắc ôn dịch. Mãi đến khi ôn dịch bùng phát, dân chúng phá cửa thành phía Nam, khiến không ít lưu dân chạy trốn đến huyện Trương Quan.
Vào thành phải thu phí, nên hạn chế được số người vào thành, không ít lưu dân bị ngăn ở bên ngoài. Chờ huyện lệnh Trương Quan biết phủ Thanh Châu phát sinh ôn dịch, lập tức hạ lệnh phong tỏa cổng thành, rốt cuộc không ai có thể vào được. Cũng cắt đứt ôn dịch tiếp tục lan rộng về phía Nam.
Hiện tại trên thành rất nhiều binh sĩ đầu đội khôi giáp canh gác, trong tay mỗi người đều mang cung tiễn, lưu dân phía dưới căn bản không dám tới gần.
Nhìn những binh lính này, trong lòng Giang Thư Hàm đột nhiên toát ra một ý nghĩ, xem ra lúc nào cũng phải có đao kiếm mới có thể bảo vệ tốt chính mình.
Suy nghĩ này của cô chợt lóe lên, không đợi cô suy nghĩ sâu xa hơn, Chu thị đã đẩy cánh tay cô, “Nương, tộc trưởng gọi chúng ta qua.”
Cô giương mắt nhìn lại, không phải, tộc trưởng đang vẫy tay với tất cả mọi người.
Vì thế hơn một trăm người cứ vậy mà vào thành.
Truyện [Người Mẹ Năng Lượng Cao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
Huyện Trương Quan không hổ là nơi tất yếu, cho dù ngoài thành có rất nhiều lưu dân chờ vào thành, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự phồn hoa của bọn họ.
Bức tường thành này giống như như ngăn cách hai thế giới. Lưu dân ngoài thành còn đang khổ sở giãy dụa trong sự nghèo khó, thì dân chúng trong thành vẫn an cư lạc nghiệp, thảo luận xem bộ quần áo nào đẹp mắt hơn.
Sự yên tĩnh như vậy mới là điểm dừng chân mà bọn họ chờ đợi, nếu huyện Trương Quan không cách Thanh Châu gần như vậy, Giang Thư Hàm rất nguyện ý ở lại nơi này.
Cô quan sát xung quanh, hàng hóa hai bên đường rực rỡ muôn màu, người bán đứng ở cửa nhiệt tình la hét, vô số dân chúng qua lại không ngớt trên đường, thỉnh thoảng lại vào cửa hàng chọn lựa. Từ cách ăn mặc của những người này có thể thấy, người có tiền ở huyện Trương Quan so với phủ Thanh Châu còn nhiều hơn.
Đi trên đường phố như vậy, rất nhanh mọi người đã quên mất mình đang chạy trốn, đồ tể lớn tiếng nói, “May mà tộc trưởng chúng ta có công danh, bằng không những binh lính kia căn bản sẽ không khai ân.”
Bạc của bọn họ tính toán hết mới được chín mươi sáu lượng, thiếu mười ba lượng.
Quả thật rất may mắn, nhưng mọi người lại không vui nổi, dù sao bây giờ trên người bọn họ cũng chẳng có xu nào, lương thực cũng bị cướp đi. Phải làm gì tiếp theo đây?
“Hay là chúng ta tìm một chỗ dừng chân trước đi.”
“Nhưng lấy đâu ra tiền trọ?” Bà mối Hoa hỏi một câu hỏi không thể thực tế hơn.
Những người khác cũng đồng loạt nhìn về phía tộc trưởng.
Tộc trưởng thật sự không có tiền. Quả thật nhà ông ấy giàu có hơn những nhà khác, nhưng hai năm trước vừa mới cưới cho con trai cả một tiểu thư môn đăng hộ đối, móc sạch hơn phân nửa tài sản. Hơn trăm lượng bạc lúc trước là do hai đứa con trai hiếu kính trong hai năm nay.
Thật ra trong không gian của Giang Thư Hàm có bạc, nhưng cô không thể nào cứ vậy mà lấy ra được.
Cô suy nghĩ một chút, “Không bằng chúng ta đến chỗ dừng chân trước, xem có thể nợ hay không, rồi lại tìm một công việc trên phố. Chúng ta nhiều người như vậy, cũng đâu đến nỗi không thể tìm một công việc tử tế.”
Người cường tráng có thể làm lao động chân tay. Trần Hạt Tử có thể xem bói cho người ta, Điền đại phu có thể khám bệnh. Ngay cả phụ nữ cũng có thể giặt quần áo cho người khác. Còn tộc trưởng và Hứa Văn Trọng cũng có thể viết thư.
Tộc trưởng giải quyết dứt khoát, “Được, cứ vậy mà làm.”
Đoàn người đi về phía trước mấy trăm bước, rốt cuộc cũng tìm được một trạm dừng chân.
Để tiết kiệm tiền, hàng trăm người chỉ thuê mười gian phòng.
Không phải bọn họ không muốn tiết kiệm, mà là phòng của trạm dừng chân quá nhỏ, mười người một gian, nằm đầy trên giường, mọi người phải chen chúc mới miễn cưỡng ở được.
“Cái kia… Có thể cho chúng ta nợ tiền thuê không? Phí vào thành đã nộp một trăm lượng. Bây giờ chúng ta chẳng có xu nào, định làm chút việc để kiếm sống.”
Chưởng quầy chỗ dừng chân nhìn đám người, người không ra người đã đành, mấu chốt là trên mặt mỗi người bọn họ đều trét màu. Chưởng quầy nào muốn thuê bọn họ làm việc chứ?
Chưởng quầy chỗ dừng chân lắc đầu, “Không được, buôn bán nhỏ không thể cho nợ. Các ngươi có tiền thì vào, không có tiền thì đừng chặn cửa cản trở ta làm ăn.”
Nói xong, lệnh cho tiểu nhị đuổi người.
Da mặt Giang Thư Hàm mỏng, bị người ta đuổi thì có chút sượng mặt, “Đi thôi, bây giờ cách trời tối còn một khoảng thời gian nữa, chúng ta đi kiếm tiền trước đã.”
Liễu Vũ có chút tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn chưởng quỹ một cái, hừ nói, “Mắt chó khinh người.”
Liễu Tân vội vàng kéo tay nhị ca, “Nhị ca, đừng gây chuyện. Huynh nghĩ bây giờ huynh vẫn còn là bộ khoái sao.”
Những người khác cũng nhao nhao khuyên Liễu Vũ bớt giận, “Kiếm tiền trước quan trọng hơn.”
Mọi người tìm một con hẻm, các gia đình tụ tập lại một chỗ thương lượng, “Mỗi nhà chúng ta để lại một nữ nhân và một người khỏe mạnh trông con cái. Tất cả những người khác tìm kiếm một công việc. Lấy hai canh giờ làm hạn, nếu có việc thì nhớ tới thông báo trước một tiếng.”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Nhà Giang Thư Hàm để lại Trương thị và Liễu Nhị Lang. Trương thị muốn chăm sóc Hoa Nhi, còn Liễu Nhị Lang bởi vì bị thương quá nặng, cho dù có ra ngoài tìm việc cũng chẳng có ai muốn thuê hắn.
Các gia đình khác cũng hơn nửa là như vậy.
Giang Thư Hàm bảo Chu thị mang theo Liễu Tiểu Nha, “Hai con một người biết thêu, một người biết đánh lạc, đi bố trang xem có thể kiếm được đồng nào không.”
Liễu Tiểu Nha lại muốn ở cùng mẫu thân, “Còn nương thì sao?”
“Nương tay thô, người ta không cần đâu. Nương sẽ đi xem xem có thể tìm thấy gì khác không.”
Đồ ăn lúc trước cô nấu lừa gạt người thường thì được, nhưng những đầu bếp ở tửu lâu này đều là tổ truyền, kỹ thuật xắt thái được luyện từ nhỏ, mạnh hơn cô nhiều.
Cho nên Giang Thư Hàm thật sự không có ý định nấu ăn cho người ta.
Những cái khác, cô cũng sẽ không.
Bà mối Hoa tiến lại gần, khuỷu tay chạm vào cánh tay cô, “Hay là chúng ta đi giặt quần áo cho người ta đi? Tiền lớn không kiếm được, nhưng mấy đồng tiền miễn cưỡng nuôi miệng ăn hẳn là không thành vấn đề.”
Loại lao động giá rẻ này, Giang Thư Hàm chướng mắt.
Hơn nữa cô đã mệt mỏi lắm rồi, còn phải đi làm công việc vất vả như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
Giang Thư Hàm xua tay, “Ta qua bên cạnh tìm thử xem sao. Ngươi cứ dẫn con dâu đi đi.”
Bà mối Hoa thấy cô không vui cũng không miễn cưỡng, “Được, có lẽ vận khí của ngươi tốt, có thể nghĩ ra biện pháp kiếm tiền khác.”
Giang Thư Hàm mỉm cười tách khỏi đám người.
Cô đi bộ trên đường, nhiều người đi bộ nhìn thấy cô thì bịt mũi né tránh.
Giang Thư Hàm vô thức phản ứng lại, quần áo bẩn không chịu nổi, mặt cũng không rửa.
Vì vậy, cô đi vào con hẻm bên cạnh, gõ cửa một nhà xin chút nước lau sạch khuôn mặt của mình.
Sau đó lấy năm ngón tay làm lược, đơn giản buộc tóc lên.
Còn quần áo quá bẩn?
Vậy cũng chẳng còn cách nào khác, không thể thay quần áo, chỉ có thể mặc. May mắn thay, quần áo ban đầu là màu tối lại không bị ố. Dùng nước phẩy một cái là vết bẩn mờ đi ngay.
Ra khỏi con hẻm, không ai tránh cô nữa.
Cửa hàng vải, cửa hàng đồ sứ, cửa hàng điểm tâm ngọt, khách điếm, tửu lâu, nhiều cửa hàng như vậy lại chẳng có nơi nào là sở trường của cô.
Đến cổ đại, Giang Thư Hàm mới biết tiếng Anh và tiếng Hàn trước kia mình học vô dụng đến mức nào.
Cho dù có gặp người nước ngoài, cô cũng không tiện tiến lên nói chuyện với người ta. Nếu không, làm sao cô có thể giải thích cho người khác chuyện cô có thể nói ngoại ngữ?
Cô đi bộ cho đến khi thấy một cửa hàng son phấn.
Tuy rằng hiện tại cô không có nước hoa để bán, nhưng ngoại trừ cô có hiểu biết về mỹ phẩm, còn lại cái gì cũng không biết.
Đi vào xem, nói không chừng có thể tìm được việc làm?
Sau khi nghĩ thông suốt, Giang Thư Hàm cất bước đi vào.
Trong tiệm chỉ có một nữ chưởng quầy, dung mạo bình thường không nói, nhưng lại rất mộc mạc, ngay cả son phấn cũng không thoa một chút. Nhớ lại lúc trước, khi cô học đại học, mỗi kỳ nghỉ hè đều cần cù học bán mỹ phẩm, luôn tự làm cho mình trở nên xinh đẹp lả lướt.
Trang điểm đẹp ngoài việc làm cho bản thân tỏa sáng, còn mang lại cho người khác cảm giác rất chuyên nghiệp.
Thử nghĩ xem, mình thậm chí còn không dùng những thứ mà bản thân bán, thì làm sao những người khác có thể tin rằng những thứ của mình là tốt.
Nữ chưởng quầy đánh giá cách ăn mặc của cô, không thể xác định đối phương có tiền hay không, nhưng vẫn khách khí chiêu đãi, “Đại nương, ngài muốn mua cái gì vậy?”
Huyện Trương Quan tuy không lớn, nhưng vị trí địa lý lại rất thuận tiện, một con đường thông tới ba phủ, cửa hàng son phấn này buôn bán không được tốt lắm, nhưng đồ đạc lại rất đầy đủ.
Giang Thư Hàm hỏi giá cả vài thứ.
Rõ ràng Trương Quan giàu có hơn An Chiếu, nhưng giá cả hầu như không chênh lệch bao nhiêu.
Giang Thư Hàm lại thăm dò nữ chưởng quầy, hỏi hiệu quả ra sao, nhưng tài ăn nói của nữ chưởng quầy không được tốt lắm, nàng cũng chưa từng dùng qua, chỉ nói là rất tốt.
Những lời khen ngợi vô cùng xáo rỗng.
Có điều, Giang Thư Hàm lại cảm thấy đây chính là cơ hội của mình.