Cô lần theo mùi thơm lững thững vào bếp tìm, Hạ Tịch đang đeo tạp dề nhấc nắp múc cánh gà ra, muốn thử xem xem có ngon không.
Sốt cánh gà đậm đà, vừa ra khỏi nồi vẫn còn bốc khói nghi ngút, Hạ Tịch sợ bị bỏng, chậm chạp không bỏ vào miệng.
Giang Thư Hàm thèm đến chảy nước miếng ròng ròng, chạy tới, “Để tớ thử cho.”
Nói xong, không đợi Hạ Tịch phản ứng lại đã gấp gáp cầm một miếng cho vào miệng.
Một luồng khí nóng phun ra từ miếng thịt, mang theo nước thịt thơm nồng, tất cả các tế bào trong cơ thể cô đều theo đó mà căng ra. Ăn xong miếng cánh gà thơm phức, dư vị vẫn còn đọng lại trong miệng.
Cô chép chép cái miệng, dáng vẻ như vẫn chưa đã thèm. Hạ Tịch trợn mắt há hốc mồm, hơn nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình, “Cậu không giảm cân nữa à?”
Giảm cân? Giang Thư Hàm đột nhiên nhớ ra trước đây cô phải tăng ca, ăn uống không điều độ, ăn quá nhiều nên tăng 2 cân, quyết chí giảm cân, vì vậy cô quyết định chỉ ăn một quả dưa chuột và một quả cà chua sau bữa tối, rồi không ăn gì nữa.
Giờ nghĩ lại, cô hận không thể tát cho mình một cái bạt tai.
Thật là ngu ngốc, có nhiều đồ ăn ngon bày trước mặt cô như vậy mà không ăn, cứ thích ngược đãi bản thân.
Bây giờ nghĩ lại có ngu không chứ? Muốn ăn cũng không có mà ăn?
Giang Thư Hàm lắc đầu lia lịa, “Tớ không giảm cân nữa, say này cũng không giảm cân nữa.”
Vừa nói, cô vừa cầm đũa gắp cho mình một miếng cánh gà khác, vừa tính nhét vào miệng thì lại nghe thấy âm thanh —
“Nương? Nương?”
“Hả? Ai gọi ta vậy?” Giang Thư Hàm đang mơ mơ màng màng thì bị ai đó lay tỉnh, nhấp miệng hai cái, mùi thịt cũng dần dần tiêu tán.
Cánh gà của cô đâu? Ai cướp mất cánh gà của cô rồi?
Mở mắt ra thì thấy Trương thị đang ôm Hoa Nhi đứng bên giường.
Hoa Nhi đã được tắm rửa sạch sẽ, đôi mắt đặc biệt to vì quá gầy cứ nhìn chằm chằm vào cô, nhìn nhau hai giây, nó uốn éo thân thể nhỏ bé liều mạng muốn tới trước mặt của Giang Thư Hàm.
Giang Thư Hàm nhạy bén run lên một cái, hoàn toàn tỉnh lại.
Đúng rồi, cô đã xuyên nhanh rồi, một thiếu nữ hai mươi sáu tuổi chưa lập gia đình đã trở thành một bà lão ngoài bốn mươi.
“Nương, Hoa Nhi muốn ăn trứng gà. Người có thể nói với tộc trưởng thúc thúc, bảo ông ấy mua thêm mấy quả trứng được không? Để nấu một ít canh trứng bồi bổ cho mấy đứa trẻ.”
Giang Thư Hàm sững sờ, “Bọn họ về rồi à?”
Trương thị gật đầu, “Đã về rồi, mua bốn con bò.”
Giang Thư Hàm nhíu mày, “Sao chỉ mua bốn con?”
Một con bò giá mười tám lạng bạc, bọn họ có hai mươi lạng vàng, ít ra cũng phải mua được mười một con bò.
Trương thị nhỏ giọng giải thích, “Một con bò ở đây giá hai mươi lạng bạc, đắt hơn cả quê của chúng ta. Tộc trưởng còn mua một ít lương thảo. Phải tiết kiệm tiền.”
Khi nàng nói chuyện, ánh mắt có chút trốn tránh. Vừa mới nói phải tiết khiệm tiền, nàng lại muốn cho Hoa Nhi ăn trứng gà, giống như đang tự vả vào mặt mình.
Nhưng thấy Hoa Nhi vẫn luôn yếu ớt, khuôn mặt nhỏ vàng như nến. Người làm mẹ như nàng rất đau lòng.
Giang Thư Hàm xoa xoa giữa mày, đúng vậy, bò cũng cần ăn, tương đương với nuôi thêm bốn cái miệng, nghĩ xong cô bèn nói:“Chúng ta không cần tìm tộc trưởng. Ta đi mua cho các con.”
Trương thị nghi ngờ nhìn về phía cô, “Người còn tiền ư?” Tiền không phải đã giao cho tộc trưởng hết rồi sao?
Giang Thư Hàm không định nói với người khác về việc chia vàng. Nguyên chủ thực sự muốn tìm một gia đình tốt cho cô gái nhỏ, phải giữ một phần tiền này lại để áp đáy hòm cho con bé khi lấy chồng. Nếu con trai và con dâu biết thì nhất định không cho. Trước đó ở tương lai, cô đã được chứng kiến quá nhiều người tranh chấp phân chia tài sản. Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
“Lúc trước ta nhặt được một ít bạc ở trong hậu viện của huyện nha. Không nhiều lắm. Ta đã giấu kỹ rồi.”
Giang Thư Hàm thản nhiên tìm một lý do rồi đi ra khỏi phòng.
Ở ngóc ngách nào cũng có người. Nhìn kỹ lại thì đều là người của bọn họ.
Có người đi tắm, có người chưng lương khô, sau khi chưng xong thì gõ cửa từng nhà một cho mọi người nếm thử, lót dạ trước.
Sau khi Giang Thư Hàm đi được nửa đường, có mấy người chạy lại cho cô màn thầu. Loại lương thực khô này rất quý, mịn hơn loại ở phương bắc, khi ăn vào miệng cũng không phát ra âm thanh.
Mấy người ăn vô cùng thỏa mãn. Nhưng Giang Thư Hàm thì khác.
Cho dù có nghiền mịn đến đâu cũng không thể thay đổi đó là lúa mì trộn với cám gạo, khi cô định ra ngoài mua trứng đã ăn một chút bánh bao thịt trong không gian.
Bánh bao này là cô mua khi còn ở An Chiếu, không gian có thể giữ tươi, lúc trước bỏ vào nóng hổi thì khi lấy ra vẫn y như cũ. Chỉ cần trên đường cô tìm thấy cơ hội, cô sẽ ăn một cái.
Vì vậy cô lần lượt từ chối lòng tốt của mọi người.
Không lâu sau, cô quay lại với một rổ trứng.
Xách về phòng, Giang Thư Hàm đưa thẳng qua cho Trương thị, kêu nàng ta đến nhà bếp nấu hết.
Nhìn thấy nhiều trứng như vậy, hai mắt của Trương thị phát ra ánh sáng kinh hỉ, đáp lại một tiếng.
Sau một thời gian,Trương thị đã nấu xong, đưa cho Hoa Nhi một chén canh trứng.
Tiểu nha đầu đã lâu không được ăn món này, thèm chịu không nổi, không chờ Trương thị thổi cho nguội, đã đưa cái miệng há to ra đòi ăn.
Giang Thư Hàm kêu Chu thị cho mấy đứa trẻ của từng nhà mỗi đứa một quả trứng. Cô không thể che giấu được sự thật cô đã mua trứng, chi bằng tìm một cái lý do đem chuyện này nói ra.
Phần lớn cô cũng nộp ra hết rồi, nên mấy đồng bạc lẽ này cô giữ lại cũng không đáng là gì.
Chu thị bọc mấy quả trứng vào quần áo rồi nhanh chóng rời khỏi cửa. Giang Thư Hàm nhặt trứng từ trong rổ lên, gõ hai cái vào mép giường, rồi bắt đầu bóc trứng.
Cô cũng phải bồi bổ, chuyến đi này đã quá mệt mỏi rồi.
Cô không quên ném cho hai thằng con trai của mình mỗi đứa một quả, “Các con cũng ăn đi.”
Liễu Đại Lang tay chân luống cuống nhận lấy, “Nương, một đại nam nhân như ta ăn trứng làm gì chứ. Các người ăn đi.”
Lời này nói ra, nam nhân không phải là người à, suốt dọc theo đường đi Liễu Đại Lang chỉ còn kém không coi mình là gia súc mà thôi.
Giang Thư Hàm khuyên nhủ, “Suốt đường đi con đã rất tốn sức rồi, cũng nên bồi bổ, ăn đi.”
Trên đường đi, đến phiên nhà bọn họ đẩy xe kéo, đều là Liễu Đại Lang đẩy. Tính tình của Liễu Nhị Lang gian xảo, không phải đau eo thì cũng là đau chân. Rõ ràng là hai huynh đệ, nhưng Liễu Đại Lang lại đẩy xe nhiều gấp ba lần Liễu Nhị Lang. May mà lão đại thật thành, nếu không thì cả hai đều phải làm đồng đều.
Liễu Nhị Lang không hiểu chuyện giống như Liễu Đại Lang, hắn lấy được trứng gà, không nói một câu khách sáo nào đã lột ăn.
Giang Thư Hàm liếc hắn một cái, âm dương quái khí nói, “Haiz, con nói xem hai lượng bạc mà con thua lỗ đó có thể mua được bao nhiêu trứng hả?”
Liễu Nhị Lang đang ăn lòng đỏ trứng, nghe thấy mẹ ruột nói lời này liền nghẹn đến thở không được.
Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, Giang Thư Hàm dùng chăn che những quả trứng còn lại.
Mở cửa ra, người tới là bà mối Hoa, đến nói cảm ơn với Giang Thư Hàm, “Ngươi nói xem sao ngươi lại cho chúng ta trứng gà chứ, thật là xấu hổ quá đi mất.”
Nhân dịp này, các phòng khác cũng mở cửa ra, một nhà đều có một người đi ra bày tỏ lòng biết ơn với cô.
Giang Thư Hàm xua xua tay, “Không có việc gì. Ta nhặt được một ít bạc ở trong hậu viện của huyện nha. Trong nhà có trẻ nhỏ nên ta không đem ra. Ta còn sợ mấy người để ý đây này.”
Mấy người họ trao đổi ánh mắt với nhau, trong mắt hiện lên một tia thì ra là vậy, nhưng lại nhanh chóng đổi thành vẻ mặt tươi cười, “Ngươi nói gì vậy chứ. Phần lớn các ngươi cũng nộp lên rồi. Giữ lại mấy đồng này cho mình có là gì đâu.”
Một người khác cũng vội nói, “Đúng vậy. Ngươi đã rất có tâm rồi. Chúng ta cũng được dính hào quang của ngươi, đây là phúc báu bao năm qua của chúng ta. Nếu chúng ta còn không biết đủ, vậy cũng quá tham rồi.”
“Đúng! Đúng!”
Mọi người liên tục phụ họa theo, Giang Thư Hàm cùng bọn họ tán gẫu một hồi rồi kêu bọn họ trở về ăn lương khô, hôm nay đi ngủ sớm, sáng sớm còn phải lên đường.
Lúc này cả đám mới trở về phòng.
Giang Thư Hàm quay người trở lại phòng, không biết Chu thị đã chui vào phòng từ lúc nào, ngồi ở bên giường lột vỏ trứng, bất mãn lẩm bẩm trong miệng, “Con không biết tại sao người lại bảo con đi đưa trứng, thì ra là để các người vụng trộm ăn ở trong phòng. Chỉ có một mình con không được ăn.”
Giang Thư Hàm trợn mắt nhìn nàng ta một cái, vén chăn bông lên, “Nhiều trứng như vậy, chẳng lẽ ta không cho con ăn quả nào.”
Nói xong, cô lấy một quả ném qua cho nàng ta. Mấy quả còn lại giao hết cho Trương thị, “Mấy quả này là đồ ăn của Hoa Nhi, con làm sao thì làm.”
Hai vợ chồng Lão Nhị đều không phải là kẻ háu ăn. Loại chuyện như giành đồ ăn với cháu gái, bọn họ làm không được.
Trương thị vội vàng cầm lấy cái rổ trứng, “Vâng, nương.”
Trong lòng Chu thị hơi bất mãn, nhưng đã có một phần trong tay nên cũng không hé răng nói gì.
Ngược lại, Liễu Nhị Lang đỡ mẹ mình ngồi xuống, “Nương, vừa nãy người nói người nhặt được bạc ở hậu viện của huyện nha, là thật hay giả vậy? Người nhặt được nhiều hay ít?”
Giang Thư Hàm hất tay hắn ra, liếc xéo hắn một cái, “Sao hả, muốn lấy tiền từ trong tay của ta, làm ngân sách để đi sòng bạc chơi à?”
Liễu Nhị Lang cười khổ nhìn Giang Thư Hàm, “Nương, người đừng nói đến chuyện ở sòng bạc nữa được không? Con đã sửa rồi, con hứa lần sau sẽ không đánh bạc nữa.”
“”Không đánh bạc thì có gì hơn người. Mấu chốt là con phải làm việc. Con nhìn đi, cả một đoạn đường này, chúng ta vì kiếm một chút lộ phí mà đã dốc hết mười tám chiêu võ nghệ ra. Ngoại trừ những người có tay nghề, có thể tự nuôi sống bản thân. Những người không tay nghề, đi vác bao tải cho người ta, người ta cũng không cần. Con không muốn học một cái nghề cho sau này sao?”
Liễu Nhị Lang ngẩn người, học một cái nghề?
Hắn đúng là đã từng học.
Nguyên chủ vì người con thứ hai này mà buồn thúi ruột. Người con thứ hai này là một đứa lười biếng và tham lam. Mấy việc ngoài đồng hầu như là con trai lớn làm tất cả. Còn hắn thì sao, chỉ biết lười biếng.
Nguyên chủ lo lắng rằng tương lai đứa con trai thứ hai của mình sẽ chết đói, bà ấy đã tìm quan hệ, nhờ người tìm một thợ mộc nhận con trai của mình làm học trò. Ba năm đầu phải làm trâu làm ngựa cho sư phụ, nhưng mới làm được ba tháng, hắn đã không chịu được khổ mà bỏ chạy về nhà. Lãng phí hết mấy phần lễ mà nguyên chủ đáp lễ cho người ta vào những ngày lễ ngày tết.
Chờ bọn họ vượt qua kiếp nạn này, Giang Thư Hàm phải tìm một công việc cho bọn chúng. Để bọn chúng nữa đời còn lại không chết đói. Chỉ như vậy, nhiệm vụ của cô mới thực sự được hoàn thành. Vì vậy cần phải học một cái nghề.
Thấy hắn cúi đầu không trả lời, Giang Thư Hàm khoanh tay nhìn hắn, “Phải chịu được gian khổ, mới là người giỏi nhất. Con không biết chữ, cũng không học một cái nghề, vậy con còn có thể làm gì?”
Liễu Nhị Lang nhăn mặt, không rên một tiếng nào.
Giang Thư Hàm chỉ xuống đất, “Con hoặc là đứng ăn, hoặc là ngồi dưới đất ăn, cái giường này chỉ có bao nhiêu không gian, con còn không biết xấu hổ mà ngồi ở trên giường ăn?”
Liễu Nhị Lang ngoan ngoãn đi xuống giường, nhìn mẹ của mình ngồi trên giường ăn lương khô.
Mặt đất hơi ẩm, nếu thực sự ngồi xuống, chắc chắn quần áo sẽ bị ướt hết.
Hắn chỉ có một bộ quần áo, nếu như lạnh quá đổ bệnh cũng sẽ không ai mời đại phu cho hắn.
Liễu Nhị Lang suy nghĩ một lúc, sau đó đi vào bếp lấy rơm rạ trải trên mặt đất.
Cả nhà ăn hết sạch lương khô, cũng không biết Chu thị lấy dưa muối từ đầu ra, ăn kèm với lương khô cũng rất ngon.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng gõ cửa dồn dập, Liễu Nhị Lang đứng dậy mở cửa, là con trai lớn của Cao đồ tể, vẻ mặt của hắn ta vui mừng vẫy tay với bọn họ, “Nhanh nhanh nhanh, nhanh ra đây.”