Chu thị đỡ Liễu Nhị Lang đứng dậy, trong miệng không ngừng oán giận, “Bán một mẫu ruộng là được rồi, sao phải bán hết chứ?”
Liễu Nhị Lang cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn không dám nói.
Đúng lúc này, một tiểu cô nương có làn da trắng nõn, diện mạo xinh đẹp từ bên ngoài chạy vào, “Nương? Nương?”
Tiểu cô nương thở hồng hộc vịn lên tường, chen vào đám quần chúng vây xem chạy tới trước mặt Giang Thư Hàm, “Nương? Đại bá không có nhà. Đại bá nương lại không chịu cho vay tiền.”
Cái trán trắng nõn của nàng rịn ra một tầng mồ hôi, khuôn mặt tràn đầy nôn nóng cùng tự trách, “Nương, đều do con vô dụng.”
Giang Thư Hàm nhìn Liễu Tiểu Nha trước mặt. Ở thời cổ đại, mười lăm tuổi đã là lứa tuổi bàn chuyện cưới hỏi, nhưng bởi vì con gái nhỏ không có nhiều của hồi môn, mà điều kiện của những nhà đến cầu hôn lại không được tốt cho lắm. Điều này khiến nguyên chủ vô cùng phiền não.
Chuyện buổi sáng người của sòng bạc kéo Liễu Nhị Lang tìm tới cửa lại càng giáng cho nguyên chủ một đòn nặng nề.
Nhưng nàng cũng không thể trơ mắt nhìn đứa con thứ hai bị chặt tay, cho nên mới bảo con gái đến nhà đại bá mượn tiền.
Đáng tiếc là không mượn được, bởi vì Liễu đại bá đã sớm biết cháu trai thứ hai dính đến cờ bạc, cho nên nhanh chóng trốn đi mất.
Giang Thư Hàm vỗ bả vai Liễu Tiểu Nha, vừa định khuyên nàng không cần tự trách, đuôi mắt lại nhìn thấy tộc trưởng phất tay áo chuẩn bị rời đi.
Giang Thư Hàm không rảnh bận tâm đến Liễu Tiểu Nha nữa, gọi ông ấy lại, “Tộc trưởng, xin dừng bước!”
Tộc trưởng cũng không quay đầu lại, “Nếu chủ ý của ngươi đã lớn như vậy, hà tất còn mời ta tới làm gì?”
Các thôn dân đều mang dáng vẻ xem kịch vui, Giang Thư Hàm đi vòng tới trước mặt tộc trưởng, nghiêm cẩn thi lễ với ông ấy, “Vừa rồi đã mạo phạm nhiều rồi, mong tộc trưởng thứ lỗi!”
Người đọc sách đều có sĩ diện, tộc trưởng cũng không ngoại lệ.
Nhưng điều thật sự khiến ông ấy tức giận không phải thể diện, mà ruộng đất trong tộc đã rơi vào tay sòng bạc, sau này cuộc sống của người trong tộc sẽ rất khốn cùng.
Đừng thấy tộc trưởng chỉ là một tú tài, ông ấy còn là một con người vô cùng khôn ngoan, bằng không đã chẳng nuôi dạy được con trai thi đỗ tiến sĩ.
Không sai, con trai cả của tộc trưởng chính là người nhậm chức huyện lệnh (*) ở huyện Sa Giang phủ Giang Lăng.
(*) Huyện lệnh: Chức quan đứng đầu một huyện thời xưa.
Trong kiếp thứ hai, nhờ có gặp được đoàn người tộc trưởng, một nhà nguyên chủ mới thoát khỏi cái chết oan uổng.
Cho nên Giang Thư Hàm rất vui lòng nói chuyện ôn dịch cho tộc trưởng biết.
Người càng đông thì sức mạnh càng nhiều, trên đường có bị đuổi giết cũng không đến mức bó tay chịu trói.
Bất kể ra sao, tộc trưởng đều có kế sách, bọn họ cũng không đến mức bị quan phủ coi như giặc cỏ mà bắt lại.
Tộc trưởng không muốn đáp lời Giang Thư Hàm, vừa nãy ông ấy tận tình khuyên bảo cô như vậy, nhưng cô lại vì một lượng bạc mà bán ruộng cho người khác.
Giang Thư Hàm giả vờ không thấy vẻ bất mãn trong mắt ông ấy, “Tộc trưởng, ta có một chuyện muốn bẩm báo, liên quan đến tính mạng của hơn một nghìn người trong tộc.”
Lời này nói ra vô cùng nghiêm trọng, tộc trưởng dừng bước, quay đầu lại muốn nhìn xem có phải cô đang khoác lác hay không.
Giang Thư Hàm ra hiệu cho con dâu thứ hai đóng cửa.
Các thôn dân rất tò mò, nhưng người ta đã đuổi khách, bọn họ cũng không thể không biết tốt xấu đứng lì ở đó.
Giang Thư Hàm mời tộc trưởng vào nhà chính, vừa định bưng trà rót nước thì đã bị ông ấy phất tay khước từ, “Không cần, ta không khát, ngươi vừa bảo có chuyện gì liên quan đến tính mạng người trong tộc mà, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Giang Thư Hàm thở dài, ngồi xuống đối diện, “Tộc trưởng, ngài không tò mò vì sao ta lại bán ruộng đất cho sòng bạc sao?”
Tộc trưởng ngẩn ra, ánh mắt tràn đầy vẻ trào phúng, “Chẳng lẽ không phải do ngươi ham hố một lượng bạc kia sao?”
Giang Thư Hàm cũng không trông mong vào câu trả lời của tộc trưởng, cô lắc đầu, “Chỉ là một lượng bạc mà thôi, đắc tội ngài thì ta có lợi lộc gì đâu. Hơn nữa, con trai thứ hai của ta chỉ thiếu nợ có hai lượng bạc, ta đâu cần phải bán hết năm mẫu ruộng chứ.”
Tộc trưởng cũng cảm thấy tò mò. Bảo Giang thị ngốc? Ông ấy không đồng ý.
Một quả phụ có thể một tay nuôi lớn hai trai một gái, còn cưới được vợ cho hai người con trai mà không phải bán một mẫu ruộng, làm sao ngu ngốc được?
Cho nên, rốt cuộc là vì sao?
Tộc trưởng không nghĩ ra, gọn gàng dứt khoát hỏi, “Ngươi muốn nói gì?”
Giang Thư Hàm thở dài, “Thật không dám giấu giếm, hôm nay mời ngài tới là để nói về giấc mơ tối qua của ta.”
Đáng tiếc, thời gian cô xuyên tới có chút không đúng lúc, bằng không đã có thể làm nhà tiên tri một lần rồi.
Nhưng không sao, những chuyện xảy ra kế tiếp sẽ nghiệm chứng lời nói của cô không phải giả dối.
Tộc trưởng trầm ngâm một lát, “Nói đi.”
“Ta mơ thấy huyện chúng ta gặp phải đại nạn, thậm chí toàn bộ người dân phủ Thanh Châu không một ai sống sót.”
Tộc trưởng bật dậy khỏi ghế, lạnh giọng ngắt lời cô, “Không được nói bậy!”
Giang Thư Hàm biết ông ấy không tin, tự nhiên nói có người chết, ai mà tin được? Cô cũng đứng dậy theo, “Ta mơ thấy cha của Đại Lang nắm lấy tay ta, bảo ta nhất định phải đưa con cái rời khỏi Thanh Châu. Nếu không tin, tộc trưởng có thể đến huyện thành, người đầu tiên nhiễm ôn dịch chính là Biểu tiểu thư nhà huyện úy (*). Nàng mới từ Trần Lưu trở về xong.”
(*) Huyện úy: Võ quan trông nom việc tuần phòng một huyện cũ.
Sở dĩ cô biết chuyện này là do ở kiếp thứ hai, nguyên chủ đưa người một nhà trốn tới huyện Trần Lưu, gặp được đoàn người tộc trưởng.
Lúc ấy Trần Lưu đã trở thành ổ dịch. Người, trâu, ngựa, cừu, tất cả những sinh vật có thể hít thở đều chết hết.
Khi đó, nguyên chủ từ trong miệng tộc trưởng biết được ôn dịch ở An Chiếu được chính Biểu tiểu thư nhà huyện úy ban tặng.
Người con thứ hai của tộc trưởng làm bộ khoái (*) ở huyện nha, huyện úy là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, có biết chuyện này cũng chẳng có gì kỳ quái.
(*) Bộ khoái: Chức vụ giống như cảnh sát bây giờ, đi tuần tra trong khu vực, truy bắt tội phạm.
Mà dường như nguyên chủ lại rất ít khi đến huyện thành, cho dù có đi, nàng cũng chẳng có cơ hội nhìn thấy người nhà huyện úy, càng không biết Biểu tiểu thư nhà huyện úy mới từ Trần Lưu trở về.
Tộc trưởng nghĩ thông suốt, sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn, mở miệng nói, “Ngươi nói tiếp đi.”
Giang Thư Hàm thấy ông ấy đã tin ba phần, bèn nói tiếp, “Trong vòng ba ngày nữa, trong huyện sẽ bùng nổ ôn dịch, hơn nữa còn là dịch chuột, vô cùng dễ lây lan. Sau đó, triều đình hạ lệnh phong tỏa Thanh Châu, phái khâm sai xuống, khâm sai cho binh lính bắn chết tất cả mọi người. Hoả thiêu toàn bộ thi thể.”
Tộc trưởng nhíu mày, “Còn nữa không?”
“Một nhà chúng ta đã chạy khỏi Thanh Châu trước khi vị khâm sai kia đến, trốn tới huyện Sa Giang. Chính ngài là người dẫn chúng ta đi. Ngài đã đến Sa Giang rồi đúng không? Cổng thành ở huyện Sa Giang khác với huyện chúng ta, trên đó còn có khắc hoa văn, sông hồ ở đó rất rộng, có thể nuôi cá bên trong. Lê ở nơi đó cũng khác với chỗ chúng ta, gọi là lê cát, ăn rất ngọt.”
Sắc mặt tộc trưởng từ không để tâm chuyển sang ngưng trọng.
Chuyện Biểu tiểu thư nhà huyện úy còn có thể hỏi thăm. Nhưng huyện Sa Giang xa xôi ngàn dặm, ngoại trừ ông ấy đã từng đến đó, trong thôn không có một ai biết.
Giang thị thì càng không thể. Cho nên, cô mơ thấy thật sao?
Việc này rất quan trọng, tộc trưởng không dám dễ dàng đưa ra quyết định, “Được rồi, ngươi cùng ta đến huyện thành trước đã. Nếu như chuyện này là thật thì ngươi lập công lớn rồi đấy.”
Giang Thư Hàm ngây ngốc, đến huyện thành? Nếu tộc trưởng tin lời cô nói, chẳng phải nên triệu tập mọi người gom đồ chạy nạn ư? Sao lại đến huyện thành làm gì?
Tộc trưởng thấy cô nghi hoặc, nói thêm vài câu, “Nếu ngươi nói ba ngày sau mới bùng nổ ôn dịch, chúng ta có thể đến huyện thành, bảo huyện lệnh đóng cửa thành lại. Người bên ngoài không vào được, huyện chúng ta sẽ an toàn thôi.”
Tộc trưởng nghĩ đơn giản như vậy, chỉ cần giải quyết ngọn nguồn, bọn họ sẽ không phải chạy trốn nữa.
Gốc gác của Liễu thị bọn họ nằm ở An Chiếu, nếu không phải bất đắc dĩ, ông ấy sẽ không bao giờ rời khỏi cội nguồn của mình. Chạy nạn sẽ là lựa chọn cuối cùng.
Hơn nữa, chạy nạn dễ dàng lắm sao? Ông ấy chỉ có thể đưa người trong tộc đến nhờ cậy con trai cả, mà đường đến Sa Giang lại vô cùng xa xôi. Trần Lưu còn đang là ổ dịch, nằm ở phía Nam An Chiếu, muốn đến Sa Giang sẽ phải tránh Trần Lưu. Ai biết mấy huyện thành gần Trần Lưu có bị nhiễm ôn dịch hay không.
Cho nên có thể không trốn thì không cần trốn.
Giang Thư Hàm lại không lạc quan được như tộc trưởng, “Nhưng phía Bắc An Chiếu chúng ta đang có binh lính đóng quân. Nếu như những người đó nhiễm bệnh thì phải làm sao bây giờ?”
Tộc trưởng hơi dừng lại, suy nghĩ rồi nói, “Thế thì để huyện lệnh đại nhân phái người báo cho bọn họ, để bọn họ phòng bị trước.”
So với người dân, binh lính càng dễ dàng phục tùng mệnh lệnh hơn. Cuối cùng Giang Thư Hàm chỉ đành gật đầu.
Nếu thật sự có thể ngăn cản đợt ôn dịch này mà không cần chạy nạn thì càng tốt.
Cho dù bọn họ có không ngăn cản được, ít ra vẫn có thể đến huyện thành mua một ít vật tư dự trữ.
May mà khi hệ thống ném cô đến cổ đại cũng không đuổi tận giết tuyệt, chí ít vẫn mang chung cư nhỏ của cô đến đây.
Chung cư nhỏ giống như một không gian chỉ thuộc về một mình cô, thời gian bên trong được ngưng đọng. Trước khi cô xuyên qua là dạng gì thì bây giờ vẫn là dạng đó. Cho dù có vài thập niên nữa trôi qua thì cũng chẳng có gì thay đổi.
Trong chung cư nhỏ của cô có rất nhiều thứ mà cổ đại không có. Tùy tiện lấy ra vài thứ là có thể bán được không ít tiền.
Giang Thư Hàm đồng ý, tuy nhiên, nhờ có lý do thoái thác của cô, tộc trưởng lại sinh ra vài phần tin phục.
Tộc trưởng phải đi về thay quần áo, bèn đứng dậy cáo từ.
Giang Thư Hàm lấy bút viết rồi phân phó cho người nhà hai việc.
Một là bí mật thông báo cho bạn bè thân thích, để bọn họ biết mà chuẩn bị. Bọn họ tin hay không là một chuyện, có thông báo cho gia đình hay không lại là chuyện khác.
Hai là để Liễu Tiểu Nha và Chu thị ở nhà chuẩn bị đồ đạc.
“Đừng mang quá nhiều đồ, lỡ như phải chạy trốn thật, chúng ta cũng đỡ vất vả.”
Liễu Tiểu Nha và Chu thị gật đầu đáp ứng. Liễu Tiểu Nha thì tin lời mẫu thân không chút nghi ngờ. Nhưng vẻ mặt Chu thị lại có chút dại ra, khó mà tin tưởng lời mẹ chồng vừa nói, “Nương, chuyện này là thật sao?”
Chỉ là một giấc mộng mà thôi, chính nàng cũng thường xuyên nằm mơ. Đừng nói là ôn dịch, đến cả bản thân biến thành chim bay lên trời nàng cũng từng mơ rồi.
Nhưng trước nay nàng chưa từng coi những giấc mơ đó là thật. Làm sao mẹ chồng có thể tin tưởng giấc mơ của mình là thật chứ?
Giang Thư Hàm không muốn tốn nước bọt, thuận miệng nói, “Nếu là giả, cùng lắm thì chúng ta quay về. Nhưng nếu là thật, chúng ta đã nhặt được một cái mạng đấy. Mạng ở ngay trước mắt thì làm sao có thể ném đi được.”
Chu thị nghĩ lại cũng đúng, im lặng không nói gì nữa.
Giang Thư Hàm định vào thành mua đồ, đương nhiên muốn đưa cả Liễu Nhị Lang cùng đi.
Tộc trưởng dẫn theo con trai nhỏ, bốn người nhà ông ấy ngồi xe ngựa một đường băng ra khỏi thôn.
Các thôn dân hai mặt nhìn nhau, tình huống này là gì đây, sao lại đi mất rồi?
Không lâu sau, Chu thị cũng xách tay nải ra khỏi thôn. Nàng muốn nhanh chóng thông báo cho người thân, cho dù bọn họ có tin hay không thì chuyện này vẫn rất quan trọng.
Một bên khác, bốn người Giang Thư Hàm đã tới cổng huyện thành.
Nha dịch (*) ngoài thành bảo bọn họ xuống xe kiểm tra.
(*) Nha dịch: Một chức việc thấp kém tại phủ quan, làm công việc lặt vặt hoặc nặng nhọc, do quan lại sai bảo.
Người bên ngoài phải có lộ dẫn, còn người địa phương phải có hộ tịch mới có thể vào trong huyện thành.
Giang Thư Hàm nhìn Liễu Tân lấy hộ tịch mới nhớ ra, lúc trước mình lại quên làm hộ tịch cho vợ chồng con cả.
Cũng không biết hai vợ chồng có nhớ ra chuyện này hay không.
Tộc trưởng thấy cô khó xử thì nói, “Làm sao vậy?”
Giang Thư Hàm đem chuyện một nhà con cả đưa con đến huyện thành khám bệnh nói cho ông ấy, “Đứa bé sốt thành như vậy, ta quá sốt ruột nên đã quên mất việc này.”
Chủ yếu vì đây là lần đầu tiên cô bước chân tới cổ đại, mà trước nay nguyên chủ lại chưa từng đến huyện thành, cho nên mới quên sạch chuyện này.
Nhưng dọc theo đường đi cũng không gặp đôi vợ chồng kia, có lẽ bọn họ đã vào thành rồi.
Tộc trưởng đột nhiên nói, “Huyện thành có một người là Điền đại phu cũng là do ngươi mơ thấy sao?”
Giang Thư Hàm sửng sốt một chút, gật đầu.
Người sinh bệnh trong thôn rất ít khi đến huyện thành bốc thuốc, bởi vì giá thuốc ở huyện thành đắt hơn nông thôn rất nhiều, nguyên chủ còn là một người có tính keo kiệt, muốn xem bệnh cũng chỉ tới trấn trên, làm sao có thể tới huyện thành.
Xe ngựa chậm rãi chạy vào trong thành, thân xe lảo đảo lắc lư, tộc trưởng vững vàng ngồi đó, trong mắt tăng thêm vài phần nghiêm trọng.