Giang Thư Hàm nhờ con dâu thứ hai vào bếp giúp cô.
Đại nương lại giành trước một bước, xung phong nhận việc, “Để ta tới giúp ngươi.”
Ánh mắt Giang Thư Hàm chợt tắt. Thật ra nếu bà ta thẳng thắn nói mình muốn học nấu ăn, vì để trốn ra ngoài, không chừng cô có thể dạy bà ta. Nhưng bà ta lại muốn học trộm. Đợi bà ta học xong, cô có thể trốn đi sao? Giang Thư Hàm rất nghi ngờ, nhưng cũng không từ chối.
Nấu ăn nhìn thoáng qua thì có vẻ dễ, nhưng muốn nấu ngon, phân lượng của gia vị, trình tự thời gian cũng như nhiệt độ của lửa đều rất quan trọng.
Nếu đối phương đã quyết tâm học, Giang Thư Hàm đương nhiên sẽ không để bà ta được như ý nguyện.
Tiếp theo, cô xoay đại nương mòng mòng, lúc thì lột hành, lúc thì lột tỏi.
Nhân lúc đối phương không để ý, cô cho một ít gia vị vào nồi.
Món ăn chẳng mấy chốc đã ra khỏi nồi, nhưng đại nương thậm chí còn không học được nửa bước.
“Mùi vị thế nào?” Giang Thư Hàm thấy bà ta lấy đũa gắp một miếng, không ngừng nhai nuốt nhưng lại không đánh giá gì cả khiến cô không nhịn được mà tò mò.
Mặc dù cô rất tự tin, nhưng mỗi người lại có khẩu vị riêng, ai biết được người này có hợp khẩu vị với cô không.
Đại nương ăn xong một miếng, rất hài lòng híp mắt lại, khoa trương giơ ngón tay cái lên, “Thật sự rất ngon. Ta chưa từng ăn món thịt gà nào thơm như vậy bao giờ.”
Giang Thư Hàm cười, “Vậy sao? Ngươi đừng nhìn ta thường phải nấu ăn cho người ta mà tưởng, bản thân ta cũng rất hiếm khi được ăn thịt gà. Ta có ba đứa con, đứa con gái út chưa lập gia đình, một nhà toàn là già trẻ đợi ăn. Nhưng thật sự lại chẳng có mà ăn.”
Đại nương không thích nghe mấy cái này. Làm gì vậy chứ? Muốn khóc than với bà ta sao? Bà ta không có tiền trả đâu.
Đại nương làm bộ không nghe thấy, đậy món ăn lại, cho vào rổ, mấy phần gia vị còn lại cũng cho vào rổ nốt, “Được rồi, bây giờ ta sẽ đi đưa đồ ăn cho huyện lệnh, ngươi ở đây chờ tin tốt của ta đi.”
Nói xong, bà ta sải bước ra khỏi sân.
Chờ đại nương đi rồi, những người khác mới chen chúc đi vào.
Mùi thơm của gà hầm nấm vẫn còn vương vấn quanh bếp, khiến lòng người không cầm được mà ngứa ngáy.
Một đường đi lánh nạn này, bụng của mọi người một chút dầu mỡ cũng chưa được đụng tới, tự dưng ngửi thấy mùi thơm như vậy, từng người nhíu mũi không ngừng hít hà, như thể muốn hít hết tất cả mùi hương quanh bếp vào bụng.
Bà mối Hoa vỗ đùi, suýt nữa thì chảy nước miếng, “Ôi, món này cũng thơm quá đi? Ngươi nấu ăn ngon như vậy từ khi nào thế?”
Giang Thư Hàm bịa đặt lung tung, “Chuyện này có gì khó đâu. Ngươi cho nhiều dầu nào, thêm chút gia vị, ngay cả món dở cũng sẽ thơm thôi.”
Ngoài tộc trưởng bán tín bán nghi thì tất cả những người khác đều tin là thật. Chủ yếu là do nhà bọn họ cũng không cho nhiều dầu, cho nên chưa thấy món ăn thơm như vậy bao giờ.
Nhưng mọi người không quan tâm món ăn được nấu như thế nào, bọn họ chỉ quan tâm đến kết quả.
Giang Thư Hàm nói theo thói quen, “Làm hết sức rồi, thuận theo tự nhiên thôi”. Kế này không thành thì cùng lắm đổi sang kế khác. Nếu không được, cô sẽ nói điều kiện với đại nương kia.
Đương nhiên đây là biện pháp tệ nhất. Xét cho cùng thì đại nương này nhìn cũng không giống người tử tế, cô phải quan sát thêm.
“Còn nước còn tát, ta đã cố gắng hết sức, nếu thật sự không thành công, chúng ta lại nghĩ cách khác.”
Đây là không tự tin với món ăn mà mình đã làm.
Nghĩ lại, đại nương kia vừa nhìn đã biết bà ta là người khốn khó. Bị Giang Thư Hàm lừa là chuyện bình thường, nhưng tên huyện lệnh giả trước đây là thổ phỉ, thịt cá gì cũng từng ăn qua. Không nhất định sẽ nhìn trúng món ăn của cô.
Giang Thư Hàm vốn tưởng rằng hôm sau mới nhận được kết quả. Không ngờ đại nương lại về nhanh như vậy, chỉ mới rời đi một canh giờ đã trở lại.
Khuôn mặt già nua của đại nương nhăn lại thành một đóa hoa cúc, hai lòng bàn tay đan vào nhau, “Thành rồi. Huyện lệnh chúng ta rất thích ăn món mà ngươi làm.”
Giang Thư Hàm có chút kinh ngạc, không ngờ mọi chuyện lại tiến hành suôn sẻ như vậy, cô cong môi cười, “Vậy khi nào ta phải đi nấu cơm cho ngài ấy?”
“Đừng vội, sáng sớm ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi.”
Giang Thư Hàm luôn mồm nói cảm tạ với bà ta.
Đại nương lưỡng lự không chịu rời đi, Giang Thư Hàm nhìn một phát là hiểu, ra hiệu cho con dâu cả mang đồ đến.
Trương thị có chút không vui, nhưng vẫn vào phòng, nhanh chóng xách theo một cái túi đi ra.
Giang Thư Hàm nhét cái túi đó vào tay đại nương, “Lúc ta đến đây có mấy bộ quần áo, ở đây cũng chỉ còn lại một mảnh vải, vốn định dùng làm của hồi môn cho con gái, nhưng bây giờ đại nương đã giúp bọn ta việc lớn như vậy, coi như đây là một chút tâm ý của ta.”
Mảnh vải này có màu đỏ rực rỡ, chỉ có cô dâu mới mặc được. Nguyên chủ vẫn luôn tích góp rất nhiều vật chất tốt cho con gái.
Lúc tới cổ đại, Giang Thư Hàm mới biết vải ở đây có thể thay thế cho tiền trong nhiều trường hợp.
Đại nương thò tay vào trong túi thăm dò, sờ sờ mấy cái, trơn trơn bóng bóng, chắc là tơ lụa, quả nhiên là chất liệu tốt, bà ta siết chặt cái túi trong tay, cười đến không khép được miệng, “Được rồi, sau này có chuyện gì cứ tới tìm ta.”
Một nhà mấy người tiễn bà ta ra cửa.
Giang Thư Hàm ra hiệu cho hai đứa con trai đi báo tin cho mấy nhà khác.
Trương thị quay lại, bĩu môi không vui nói, “Nương, bà ta quá tham lam rồi. Đó là áo cưới người để cho tiểu muội mà.”
Giang Thư Hàm áy náy nhìn Liễu Tiểu Nha. Trong không gian của cô có rất nhiều đồ tốt. Nhưng cô không thể lấy ra.
Tiểu nha đầu nhìn thấy ánh mắt của mẫu thân, rất tinh ý hiểu chuyện nói, “Đại tẩu, mẫu thân, nếu mảnh vải này có thể giúp mọi người trốn ra ngoài, con rất vui lòng cho đi. Hai người đừng buồn.”
Giang Thư Hàm vỗ vào tay nàng, “Chờ cuộc sống chúng ta ổn định rồi, mẫu thân nhất định sẽ chọn cho con một vị hôn phu thật tốt.”
Suy cho cùng thì nàng vẫn là một cô nương, nghe thấy hai chữ hôn phu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ.
Truyện [Người Mẹ Năng Lượng Cao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
Sáng sớm hôm sau, đại nương qua đưa Giang Thư Hàm đến phủ huyện lệnh để nấu ăn.
Trên đường đi, cô giả bộ lơ đãng, thuận miệng hỏi, “Đúng rồi, huyện lệnh của chúng ta tên là gì?”
Đại nương suy nghĩ cẩn thận rồi nói, “Tên là Lưu Diệu Tổ.”
Cái tên này đúng là tên của huyện lệnh, Giang Thư Hàm nhắc đi nhắc lại trong miệng mấy lần, chắc chắn mình chưa từng nghe qua cái tên này.
Đại nương đưa Giang Thư Hàm đi vào sân sau của huyện nha, sau đó rời đi trước. Bà ta vẫn còn một đống chuyện phải làm.
Giang Thư Hàm được một bà tử dẫn đến nhà bếp. Vừa mới bước vào sân viện, cô đã nhìn thấy mấy hạ nhân đang ngồi trên bàn đá dưới cây táo nói chuyện phiếm.
Bọn họ nói rất hăng say, không để ý tới Giang Thư Hàm đang đi vào.
Cô đành phải ho nhẹ một tiếng để nhắc nhở bọn họ, “Xin hỏi, ai là quản sự vậy?”
Một nam nhân tai to mặt lớn đi đến, liếc mắt nhìn khắp người Giang Thư Hàm, “Ngươi chính là người được Trần đại nương đề cử?”
“Đúng vậy.”
Nam nhân kia gật đầu, “Ta họ Cao, sau này ngươi cứ gọi ta Cao quản sự là được.” Ông ta hất cằm, “Làm hai món ăn của An Chiếu trước đi. Đại nhân mới nạp một tiểu thiếp, nàng là người An Chiếu, ăn không quen đồ ăn chỗ chúng ta, ngươi nấu hai món rồi đem qua đi.”
Cuối cùng Giang Thư Hàm cũng hiểu tại sao mình lại được chọn. Cô đã nói rồi, trình độ của cô làm sao có thể vượt qua mấy đầu bếp chuyên nghiệp. Là cô được dính hào quang của đồng hương.
Nhưng Giang Thư Hàm vốn không muốn làm đầu bếp, cô không thèm quan tâm, rất nhanh đã sốc lại tinh thần, vào nhà bếp tìm nguyên liệu nấu ăn.
Lúc cô nấu ăn, có mấy tên tiểu nhị ghé đầu vào cửa đứng nhìn. Thấy cô cắt rau có vẻ không chuyên nghiệp lắm, mấy người đó liếc nhìn nhau.
Chuẩn bị xong nguyên liệu, Giang Thư Hàm bắt đầu xào rau.
Các đầu bếp chuyên nghiệp sẽ đảo nồi, việc này không chỉ giúp món ăn chín đều mà còn giúp gia vị thấm nhanh hơn. Đáng tiếc Giang Thư Hàm không làm như vậy.
Một người có thạo nghề hay không vừa ra tay là biết, đây là hai kỹ năng cơ bản. Thấy cô không biết mấy điều này, mọi người cũng không có hứng thú ở lại xem.
Nháo nhào lao tới trước mặt quản sự thì thầm to nhỏ.
“Đại ca, ngươi cứ yên tâm đi. Chắc chắn bà ta nấu không ngon đâu, sẽ không làm ảnh hưởng đến bát cơm của huynh đệ chúng ta.”
Làm việc trong nhà bếp của huyện lệnh là một công việc tuyệt vời. Ai cũng muốn làm tốt công việc này. Mỗi khi có đầu bếp mới đến, bọn họ sẽ kiểm tra một chút. Nếu trù nghệ tốt, bọn họ sẽ lôi kéo. Lôi kéo không được, thì sẽ xa lánh. Tóm lại là phải một lòng theo chân bọn họ.
Nếu trù nghệ không tốt, đoán chừng không cần bọn họ phải ra tay, người đã bị gia chủ đuổi việc. Cho nên, bình thường bọn họ mặc kệ được thì cứ mặc kệ.
Giang Thư Hàm làm một món thịt, một món chay. Sau khi xào rau xong, cô cởi tạp dề ra nói, “Cao quản sự, vị tiểu thiếp kia ở viện nào vậy, ta đi đưa cơm cho nàng.”
Cao quản sự đứng dậy, “Không vội. Ngươi ăn trước đi.”
Giang Thư Hàm ngây người. Ông ta có lòng tốt vậy sao? Nhưng sau khi nghĩ lại, tên này đúng là khôn ngoan thật, hóa ra là muốn cô thử đồ ăn trước.
Cao quản sự còn chưa kịp trả lời, tiểu đệ ở bên cạnh ông ta đã chen vào, “Vài ngày trước, một đầu bếp ở Xuân Mãn Viên đã hạ độc vào thức ăn. Suýt nữa độc chết đại nhân nhà chúng ta rồi.”
Giang Thư Hàm sững sờ. Chẳng trách huyện lệnh không dám đến tiệm cơm mời đầu bếp. Hóa ra là bị dọa cho sợ rồi. Bây giờ thần hồn nát thần tính, coi cô là người xấu.
Giang Thư Hàm cũng không nhiều lời vô nghĩa, cầm lấy đũa nếm thử các món ăn, trên bàn còn sót lại hai cái bánh bao.
Giang Thư Hàm cầm lấy một cái bánh bao, ăn hết non nửa đĩa đồ ăn, ngay khi cô định ăn cái bánh bao thứ hai, Cao quản sự đoạt lấy cái đĩa trong tay của cô, trừng mắt nhìn cô một cái, “Được rồi, đây là ngươi làm riêng cho Phương phu nhân. Chỉ cần ăn thử một miếng là đủ, ngươi còn muốn ăn hết toàn bộ à?”
Người này có hiểu quy củ hay không vậy. Nhà ai thử đồ ăn lại ăn thử đến căng bụng bao giờ? Có biết xấu hổ không?
Giang Thư Hàm nuốt nước miếng, cất cái bánh bao vào trong ngực, “Ta mang cái này về cho cháu gái ăn.”
Một cái bánh bao lạnh, Cao quản sự cũng không thèm để ý, “Phương phu nhân ở Phương Thu Viện. Ngươi ra cửa rẽ phải, đi thẳng về phía trước nhìn thấy một cây đào thì lại rẽ phải tiếp, đi tầm ba mươi bước là tới.”
Giang Thư Hàm nhớ kỹ, đặt đồ ăn vào khay, lấy nắp che lại, dựa theo lời Cao quản sự vừa nói đi ra cửa.
Thật ra Phương Thu Viện không khó tìm, gần như chẳng phải tốn một chút sức lực nào đã tìm thấy.
Chỉ là, khi cô bước vào viện thì nhìn thấy vài tiểu nha hoàn có chút nhan sắc đang đứng dưới mái hiên lẩm bẩm, trong đó có một nha đầu mặt mày nhăn nhó, rõ ràng là đang tức giận.
Cho dù Giang Thư Hàm là người hiện đại cũng biết giới nhà giàu ở cổ đại có rất nhiều quy tắc, cô không dám tiến lên, đứng ngay tại chỗ hỏi, “Mấy vị cô nương, đồ ăn của Phương phu nhân đã tới. Trong các ngươi ai là người bưng vào?”
Mấy nha hoàn nhìn nhau thất thần, một đám đều lắc đầu lia lịa, không ai chịu đi vào đưa cơm.
Người lớn tuổi nhất trong đó là một nha hoàn mặc áo xanh, mấy người kia cùng lúc nhìn về phía nàng ta, đợi nàng ta đưa ra quyết định, nàng ta hất cằm với Giang Thư Hàm, “Ngươi vào đưa cho phu nhân đi.”
Cô? Giang Thư Hàm nhíu mày nhìn cửa phòng đang đóng chặt. Đám người này tránh như rắn rết, chắc chắn là không có chuyện tốt.
“Đứng ngây người ở đó làm gì, mau vào đi!” Nha hoàn áo xanh nhíu mày quát lớn.
Giang Thư Hàm đã cưỡi lên lưng cọp thì khó mà leo xuống, cô là người giúp việc trong bếp chứ không phải nha hoàn trong huyện nha, sau khi giáp mặt nhìn nhau, cô chỉ có thể chịu trận, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tốt tinh thần bị đối phương mắng chửi, chậm rãi mở cửa đi vào.
Cánh cửa vừa hé ra một khe hở, nghênh đón cô là một món đồ sứ, cứ như vậy mà ném xuống dưới chân của cô. May mà cô đã chuẩn bị tâm lý, nhanh chóng nhảy sang một bên. Cửa phòng thuận thế bị cô đẩy ra.
“Phương phu nhân, ngươi nói xem ngươi đang làm…”
Giang Thư Hàm chưa kịp nói xong đã thấy một nữ nhân có dung mạo tuyệt đẹp chạy như bay tới, nhanh chóng đóng cửa lại.
Giang Thư Hàm như một nhà sư cao ba thước không thể sờ đầu (*), đây là có ý tứ gì? Chẳng lẽ cô phải để cho đối phương đánh một trận mới có thể đi ra ư?
(*) Không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Giang Thư Hàm đang suy nghĩ miên man, Phương phu nhân đã giật lấy cái khay trên tay của cô, tùy ý ném lên bàn.
Nàng kéo tay Giang Thư Hàm đi vào phòng, Giang Thư Hàm sửng sốt, sợ nàng sẽ dùng kim đâm cô giống như Dung ma ma, cô lùi lại phía sau vài bước, “Phương phu nhân, ngươi đây là?”
Phương phu nhân thở dài một tiếng, “Ta là Phương tiểu thư. Người đã mua tường vi thủy của ngươi.” Nàng đặt tay áo lên mũi Giang Thư Hàm, “Không tin ngươi ngửi thử xem?”
Giang Thư Hàm nhìn Phương phu nhân. Lúc trước khi cô bán nước hoa cho Phương tiểu thư, đối phương mang màn che mặt, cô thật sự không thể nhìn ra dung mạo của nàng, có một ấn tượng mơ hồ.
Nhưng mùi trên người nàng đúng là mùi của lọ nước hoa cô đã bán cho Phương tiểu thư. Mùi hương này là độc nhất vô nhị, không thể mua ở bất kỳ nơi nào khác.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người này thật sự là Phương tiểu thư.