Đúng là còn con nít mà! Loại thiếu gia được nuông chiều quá rồi sinh hư này, thực sự xin miễn thứ cho hắn kẻ bất tài cũng không biết rốt cuộc làm sao mà chính mình lại rơi vào tầm mắt của đại thiếu gia đây.
Tan tầm về, hắn đi đến biệt thự của Thang gia. Lúc hắn đến thì yến hội cũng vừa mới bắt đầu. Thang Viễn Thần đứng xa xa phía trước đang bị một đống người vây quanh, ngoại trừ cha mẹ hắn thì còn có một số người trẻ tuổi khác, nhìn thôi cũng đủ nhận ra bọn họ cũng đều là một đám công tử thiên kim con nhà giàu đồng tuổi gã, hẳn chắc là bạn bè của gã đi.
Bạch Trạch chưa từng bao giờ thích đi quấy rầy người ta, mà hắn cũng không muốn đi đến chỗ đám công tử thiên kim tiểu thư gì đằng kia, chắc chắn sẽ mệt chết đó, một Thang Viễn Thần thôi cũng đã muốn đủ kiệt sức rồi. Nhưng mà đối với mấy chuyện ăn uống linh đình, hàn huyên xã giao buôn báo trao đổi gì đó hắn cũng chẳng mấy hứng thú gì. Hắn tự mình đi đến bàn lấy thức ăn, im lặng đứng ở một góc mà nhìn xem, nghĩ hắn chẳng qua chỉ là một bác sĩ có chức vị nho nhỏ, không tiền không thế, hẳn cũng sẽ chẳng có ai có hứng thú mà đến bắt chuyện mà nói cùng hắn đâu. Nhìn trong đại sảnh có tấp nập người đi qua kẻ đi lại, hắn cũng hiểu được này cũng khá có lạc thú đấy chứ, một bên là thức ăn ngon này nọ, còn một bên chính là âm nhạc sinh động cất vang lên.
Yến tiệc hôm nay quả nhiên tổ chức thật xa hoa, khách nhân tham dự đều là hạng nhà giàu đại gia có tiền có chức, đứng tốp năm tốp ba đều có mục đích mà xã giao là chính, trong cách nói có khen, có khách sáo, có tâng bốc nhau lên, tất cả đều từ ích lợi muốn giao hảo hợp tác mà ra cả. Nhân sinh nơi này cùng bệnh viện là hoàn toàn khác nhau, ở bệnh viện thì chính là chăm lo cho sinh lão bệnh tử của con người, mà nơi này, chính là dùng để truy danh trục lợi. Cái gọi là yến hội như thế này, mời biết bao nhiêu là người, tổ chức lại càng hết mức xa hoa nhưng mà người chân chính đi đến chúc phúc thì có được mấy người? Cuộc sống hàng ngày của kẻ có tiền, hắn xem ra cũng chả thấy hơn người bình thường là bao.
Cảm thấy ở phía sau có người chạm vào bả vai đem suy nghĩ miên man trong đầu hắn đánh phăng đi, hắn kinh ngạc xoay người —–
“Lãnh Tĩnh?” y như thế nào lại có mặt ở đây chứ?
Người sau lưng hắn đang mặc một bộ lễ phục, vẻ mặt lạnh băng không chút thay đổi đứng ở nơi đó, giờ phút này đang chân chân chính chính chuyên chú nhìn hắn.
Hắn trong lòng có chút hốt hoảng, nghĩ đến vài ngày trước hai người ở cùng nhau, hắn thật sự không biết là nên khóc hay nên cười đây. Hắn còn chưa có kịp chuẩn bị tâm lý để mà gặp lại y a, mấy ngày nay hắn cứ lúc rảnh rỗi là nghĩ đến đủ chuyện vào cái ngày mà hắn ở lại nhà của y, nhưng mà chính là vì cái gì ở trong trường hợp này, khi mà hắn đang đang một thân một mình đứng ngẩn người nghĩ ngợi đánh giá thì đột nhiên lại gặp phải y cơ chứ. Trong lòng trừ bỏ giật mình quẫn bách lặng lẽ nổi lên, còn có một loại cảm giác vui sướng không rõ.
Vì cái gì nhìn đến con người mặt mày lạnh băng này hắn lại cảm thấy thực cao hứng như vậy? Cho dù nãy giờ y không có nói ra lời nào nhưng cũng làm cho nội tâm hắn cảm thấy thực an tâm, vì bên cạnh hắn có Lãnh Tĩnh y.
“Đi theo tôi” Y nói xong cũng không có chờ hắn phản ứng lại, nâng đôi chân dài của mà sải bước bước đi.
Thật là, y cư nhiên như vậy nghĩ hắn sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời hắn như đang tuân lệnh chủ nhân? Quả thực là một tên thích ra lệnh mà, nhìn đến y bây giờ ngay cả tên hắn cũng chả chịu gọi nữa là.
Người phía trước đã muốn đi được một khoảng mới phát hiện người phía sau lại chưa cất bước liền xoay người nhìn hắn, không khỏi nhăn mày lại một chút, rất là không vui khi hắn cư nhiên lại đem lời y nói chuyển thành gió thoảng ngang tai. Thế là rất nhanh mặt y liền sầm lại, giương ánh mắt sắc lạnh ngàn băng tỉa tới hắn.
Bạch Trạch rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, dở khóc dở cười mà thở dài, chạy chậm hai bước đuổi theo bên người y. Đôi mắt hắn trong trẻo nhìn y, khóe miệng nở ra một nụ cười, không màng để ý đến y đang tức giận mà nói “Đi thôi”. Nói xong rồi nhìn y, chờ đợi y dẫn hắn đi, trưng ra một bộ dạng thực vâng lời nghe theo.
Lãnh Tĩnh tiếp tục bước về phía trước, rất nhanh bọn họ đã ra khỏi đình viện, để lại sự ồn ào náo nhiệt phía sau lưng cách họ ngày càng xa.
Y đi ở phía trước, nhưng lòng nghĩ đến người phía sau. Kỳ thật mấy ngày nay y vẫn không rõ chính mình tại sao lại quyết định tham gia vào yến hội này, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến người mời hắn đến dự liền trong lòng cảm thấy không thoải mái, chính là Thang Viễn Thần. Gã là bằng hữu của hắn, mời hắn tham dự tiệc sinh nhật của mình thì thật ra là chuyện thực bình thường thôi, không hiểu sao y lại cư nhiên để ý đến? Cuối cùng vẫn là quyết định tham dự, tuy rằng y vẫn luôn chán ghét mấy kiểu tiệc tùng như vậy, nếu mà không phải bất đắc dĩ buộc y phải tham dự, y sẽ không thèm màng đến. Mới vưà sáng sớm y đã hạ lệnh bảo bí thư an bài mọi chuyện, nhưng kì thật trong lòng quả là không có chút phân vân là có nên đi hay không, chính là càng cận ngày thì càng cảm thấy nôn nóng không an, cảm giác giống như nếu mà hôm nay y không tới thì sẽ phát sinh ra chuyện gì đó không tốt, mà y thì thực chán ghét cảm giác không thể nắm được cái gì đó ở trong tầm tay mình cho nên quyết định tham dự. Nhưng mà y cũng không quản chính mình ngẩn người như đi vào chốn thiên bồng ngày càng nhiều hơn.
Lúc đi vào biệt thự Thang gia, y đã muốn cố ý tìm kiếm bóng dáng của hắn mà không thèm để ý đến những người muốn cùng y bắt chuyện chào hỏi. Y nhìn xung quanh một hồi mới phát hiện ra hình bóng hắn đang đứng cạnh gần ban công đang cầm một dĩa đầy thức ăn không biết đang mông lung suy nghĩ cái gì, vẻ mặt đầy ngơ ngác.
Y nhịn không được mà nhíu mày, hơn nữa hoài nghi Lãnh Dật có phải nhầm rồi hay không mà nói vị học trưởng này của cậu kỳ tài cao ngất, rồi cái gì mà y thuật rất cao thông nhạy bén, nhưng mà y xem ra, hắn chỉ là một người kì quái không giống với mọi người xung quanh mà thôi.
Sau đó mới phát hiện ra vẻ mặt hắn hướng yến hội này mà suy nghĩ xâu sa thêm mờ mịt, trên mặt biểu tình khó lường, tựa hồ lộ ra một vẻ mặt đầy thương hại. Y cảm thấy được có lẽ y thần trí có vấn đề rồi hay sao cho nên mới nhìn ra biểu tình “thương hại” người khác trên mặt hắn a. Hắn cùng với mấy người ở đây không có quen biết, lấy cái gì mà có thể thương hại bọn họ chứ, huống hồ mấy người kia toàn là những nhân vật nổi tiếng này nọ, có tài có thế, đứng ở trên đỉnh của kim tự tháp thì làm sao lại có thể có người thương hại họ chứ? Nếu bọn họ mà cần thương hại thì trên thế giới này có ai là không đáng thương? Y ức chế mà trong lòng cười lạnh, là nghĩ như vậy đấy.
Nhìn thấy hắn trên mặt chứa toàn loại biểu tình buồn cười như vậy, vẫn ngây ngốc đứng chỗ đó, chẳng lẽ hắn muốn đứng ở đó mãi cho đến khi tiệc kết thúc sao? Hắn ngơ ngơ ngác ngác đứng chìm vào trong cõi tiên cho nên có lẽ không chú ý đến Thang Viễn Thần ở đằng kia đang một bộ dạng khẩn cấp muốn thoát khỏi cái đám người đang bu quanh gã để mà lập tức chạy vọt đến trước mặt hắn, xem ra là sẽ nhanh chóng tìm đến hắn a.
Vì thế y liền nghĩ đến chuyện lát nữa thôi, Thang Viễn Thần sẽ đến đây mang hắn đi, cùng hắn rời khỏi nói này. Chỉ cần nhìn thấy cái tên Thang Viễn Thần kia thôi, y liền cảm thấy không thoải mái.
“Uy,” rời ngày càng xa ánh đèn sáng chiếu bên trong tòa kiến trúc huy hoàng, Bạch Trạch rốt cuộc nhịn không được mà gọi lại người đang đi phía trước, “Anh muốn dẫn tôi đi đâu a?”
“Ga ra”, y cũng không có quay đầu lại mà nói.
“Phải rời khỏi đây sao?” Mấy loại yến hội như thế này căn bản là không có để cho khách nhân phải tự mình đi đến bãi đỗ xe mà? Hình như là đều phải có nhân viên trong biệt thự sẽ tự đem xe đến đưa cho khách nhân chậm rãi rời đi, bất quá yến hội còn chưa có tan, xe chính xác là vẫn còn ở trong ga ra a. Cũng không biết là Lãnh Tĩnh y đến hồi nào, có lẽ y đã không còn đủ kiên nhẫn nữa mà muốn rời đi, chỉ là sau đó vừa vặn nhìn thấy hắn cô đơn chiếc bóng cho nên mới thuận tiện mang hắn đi cùng?
Lãnh Tĩnh đang đi vào ga ra liền dừng lại, biểu tình không vui mà nhìn hắn, “Cậu không muốn rời đi sao?”
“Muốn, tôi quả thực là rất muốn,” hắn thật là muốn lập tức về nhà ngủ ngon một giấc, chứ đứng trong cái yên hội của người giàu vô tình vô nghĩa này cũng chẳng có hứng thú, “Bất quá cứ như vậy rời đi thì không có tốt lắm đâu.” Hắn ngay cả nói cũng chưa nói với Thang Viễn Thần một câu liền rời đi, như vậy có phải là hơi bất lịch sự rồi hay không a?
“Đi thôi.” Lãnh Tĩnh chọn mi, hoàn toàn thờ ơ với những điều hắn vừa nói. Trong khái niệm của y, nếu y đã muốn đi thì có ai dám nói không cho chứ. Lãnh thị cũng không phải loại xí nghiệp nhỏ lẻ nghèo nàn bình thường a, với địa vị của y thì cũng chẳng thèm đem cái yến hội này để vào trong mắt một chút.
“Hảo”, hắn hiện tại tâm tình tốt lắm. Y ngoài dự đoán của mọi người mà đến, này cũng tạm đem thành lý do đi ha (?)
Hắn cười tủm tỉm đi đến bên cạnh y đang đứng trên bãi cỏ xanh mượt, đột nhiên liền nghĩ đến cái gì đó cho nên hắn dừng lại bước chân, giữ chặt cánh tay y muốn mở cửa xe ra nhìn hắn đấy nghi hoặc…
“Nếu đã đến đây rồi, hay là chúng ta nên khiêu vũ một bài đi?”
Lúc câu hỏi mới rớt ra khỏi miệng, hai người đều là sửng sốt, nhìn thấy không rõ mặt đối phương cho nên —–
Hắn như thế nào mà ma xui quỷ khiến lại nghĩ muốn mời y khiêu vũ chứ? Rất có dũng khí nga, ngay cả băng sơn trước mắt cũng gan mời khiêu vũ cùng.
Mời y khiêu vũ?! Thực sự có phải là quá can đảm rồi không? Hắn thích cùng nam nhân khiêu vũ? Hắn cảm thấy y sẽ chấp nhận lời mời của hắn?
Thấy y vẻ mặt đầy cổ quái mà nhìn hắn, tim hắn ngay tức khắc đập bịch bịch nhưng mà cũng từ từ bình tĩnh trở lại. Hắn đối với quyết định xúc động nhất thời của mình mà càng quyết tâm hơn, hắn trong lòng vui sướng, trên mặt liền hiện lên nét chờ mong thành khẩn đợi y chấp nhận. Từ xa xa truyền đến chút âm nhạc mơ hồ, hắn liền hạ xuống thắt lưng, làm tư thế mời gọi bạn nhảy, ngẩng đầu lên nhìn y, “Lãnh tiên sinh, tôi có thể có vinh dự mời ngài nhảy một bản hay không?”
Lãnh Tĩnh lúc này cũng đã muốn khôi phục lại tinh thần, đối với lời mời ngoài dự đoán của hắn cũng đã muốn có chút thích ứng, nhưng mà y không nói ‘yes’ cũng chẳng nói ‘no’, chỉ là đưa hai mắt nhìn thẳng vào hắn, nhìn tư thứ mời nhảy của hắn không chút nhúc nhích, hai tay bắt chéo ôm trước ngực.
Thật lâu sau y mới vẻ mặt cao ngạo mà chậm rãi mở miệng, thanh âm trầm thấp, “Tôi chỉ nhảy bước nam.”
Ngụ ý, hắn phải nhảy bước nữ.
Có gì là không thể chứ?
Hắn nguyện ý liều mình bồi quân tử.
Bạch Trạch hắn cười, đổi sang tư thế của người nữ mà nói, “Rất sẵn lòng.”
Không nghĩ tới hắn đã nhanh như vậy đã đáp ứng, trong lòng y liền có chút ngờ ngợ, bất quá đối phương thập phần vừa lòng vui vẻ như vậy, bất tri bất giác sắc mặt y cũng dịu xuống phần nào, mang ra một vẻ mặt thoải mái đầy khoái trá. Y chậm rãi hướng tới gần phía hắn, nâng lấy bàn tay hắn, sau đó ôm lấy thắt lưng hắn.
Thân thể hai người dựa vào quá gần cho nên có thể cảm nhận được độ ấm cùng độ mạnh yếu của nhau, tựa như buổi tối ngày hôm đó bọn họ cùng giường ôm nhau ngủ, nghe lẫn tiếng tim đập của nhau. Mắt nhìn vào mắt, mũi sát bên nhau, bọn họ ngây ngẩn nhìn nhau, một chút cũng không có động. Ánh mắt Lãnh Tĩnh đột nhiên trở nên sắc bén, dẫn dắt hắn đi vào trong bước nhảy.
Không giống như nam nữ cùng khiêu vũ với nhau, bọn họ nhảy càng thêm kịch liệt, không có ai rời ra, bọn họ giống như đôi bạn nhảy nhiều năm đầy ăn ý, hài hòa cùng hài hòa, hòa nguyện vào nhau. Cả hai người đều trong lòng thầm kinh ngạc, đối phương cư nhiên lại nhảu tốt như vậy, hai người cư nhiên lại giống như một cặp.
Một điệu nhạc chấm dứt, hắn có chút thở hồng hộc, thật không ngờ hắn nhảy bước so với nhảy bước nam còn mệt hơn. Người nam nhân bên người cũng đã có chút thở mạnh, hình tượng nhất quán trầm ổn cùng nghiêm túc bình thường của y giờ phút này đã có chút vỡ tan.
“Anh/ Cậu….” Ngươi người đồng thời mở miệng.
“Nhảy rất được” Lại lần nữa đồng thời mở miệng.
Ánh trăng chiếu rọi lên trên bãi đỗ xe, cả hai người nhìn nhau, y thì mặt lạnh, còn hắn thì mỉm cười.