Nguyên bản ngày hôm sau hai người dự tính sẽ trực tiếp về nước nhưng vào lúc buổi sáng rời giường thì lại phát hiện Lãnh Tĩnh có chút sốt nhẹ. Y không cho là như vậy, vẫn là kiên trì một mực đòi về nước. Bạch Trạch kiểm tra một chút cho y thấy thực ra bệnh của y không có gì to tát, bất quá vẫn là nên… Hắn vẫn là không cho y xằng bậy, nguyện ý bồi y trong phòng cả một ngày.
Ăn rồi lại ngủ, thế giới của hai người một chút cũng không lại cùng những người của Lãnh gia kia tiếp xúc thêm.
Vào ngày thứ ba hai người ở lại biệt thự này, cơn sốt của Lãnh Tĩnh cũng đã dần ổn thỏa, nhưng lúc hai người chuẩn bị về nước thì phân nhánh công ty bên Mỹ lại xày ra chút vấn đề. Chính phủ Mỹ đem một loạt tương quan pháp lệnh nhắm vào Lãnh thị, sự tình cũng có chút rối ren cho nên Lãnh Tĩnh cũng chỉ có thể vội vàng lên máy bay đến đó xem xét tình hình, để lại một mình hắn ở lại nơi đây. Nguyên bản hắn muốn cùng y để tiện bề chăm sóc y nhưng y lại không nghĩ muốn cho hắn nhún chân vào chuyện thương trường tranh cãi, hơn nữa chuyện lần này còn có liên quan đến chính phụ cùng một ít mặt bàn giao dịch, y lo lắng đến một loạt nhân tố không tốt, cuối cùng vẫn là chẳng chịu cho hắn đi.
Hai ngày sau Bạch Trạch chỉ có thể một mình một người ở trong trang viện to lớn như vậy đi dạo một vòng, ngắm phong cảnh, ăn trái cây uống nước quả, mỗi ngày trải qua cũng đều thực nhàn hạ. Chính là không có ai để nói chuyện, thật rất nhàm chán a! Vợ chồng họ Lãnh đối hắn áp dụng chính sách hờ hững, nhắm mắt làm ngơ cho nên hắn cũng không nghĩ tự mình làm mất mặt, thế nên cũng không có tự động đi bắt chuyện với hai lão nhân gia ở phòng bên cạnh. Hai bên đều là có ý vô tình lảng tránh đối phương cả. Lãnh Dật thế nhưng đối với chuyện của hai người bọn hắn lại rất tò mò muốn biết, thừa cơ đại ca cậu không có ở đây liền chạy tới tìm hắn nói này nói nhỏ, đối với ‘chuyện tình lãng mãn’ của hắn và Lãnh Tĩnh cực kì hứng thú, thường xuyên giống như một chú chó nhỏ quấn chủ nhân của nó mà hỏi đông hỏi tây hắn chuyện này chuyện kia, cũng chẳng chịu quay trở về trường đi học, cả ngày cứ hướng hắn nháy nháy mắt gọi “đại tẩu” “đại tẩu”. Lãnh Tĩnh thì vẫn là giống như những lần đi công tác xa trước đây cứ thế mỗi ngày đều gọi điện thoại cho hắn, nói đến nói đi đều phải là hắn ‘không cần chạy loạn’, ‘anh rất nhanh sẽ về’ linh tinh gì đó. Chính là có một ngày nọ, khẩu khí y trong điện thoại càng ngày càng nôn nóng, để lộ ra vội vàng cùng khao khát tận trong nội tâm che giấu cũng không được —-
Lãnh Tĩnh xảy ra tai nạn xe cộ.
Lúc nhận được điện thoại, Bạch Trạch chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, hai tay run rẩy cơ hồi như cầm không nổi điện thoại nữa luôn vậy. Hắn vội vàng đuổi đến bệnh viện, y đã muốn làm cấp cứu xong rồi, vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê. Bác sĩ chủ trì của y nói rõ tình huống, kết quả MRI (từ hạch cộng hưởng) cho thấy y bị chấn động não nhỏ, cộng thêm tay phải cùng phần chân phải có nhiều chỗ bị gãy xương.
Hắn ngồi ở trên ghế hành lang bệnh viện, một lần lại một lần ở trong lòng cảm tạ trời xanh.
Lâm Dịch Phong từ New York chạy đến. Nguyên lai công ty bọn họ lần này gặp phải vấn đề thật rất khó giải quyết, chính phủ cùng một xí nghiệp của Mỹ hợp tác muốn bức lui Lãnh thị đang ngày càng phát triển lớn mạnh kia, đem Lãnh thị đuổi ra khỏi thị trường Bắc Mỹ. Lãnh Tĩnh suất lĩnh phân công, đem toàn bộ mọi việc sắp xếp chu toàn mới rốt cuộc giải quyết được chuyện này. Ở lại New York mười lăm ngày, y rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn, vấn đề về sau liền lưu lại cho Lâm Dịch giải quyết, còn mình thì vội vàng lên máy bay trở về. Lúc xuống máy bay lại một đường vội vã lái xe, chạy trên đường cao tốc với tốc độ tận trên 180, cuối cùng bị đâm vào một chiếc xe tải. May mà cả hai bên đều phản ứng kịp thời xoay tay lái cho nên không có rơi xuống vách đá núi ở bên trái mà riêng rẽ đâm vào hàng rào phòng hộ ở bên phải. Xe tuy rằng bị hủy hơn phân nửa nhưng may mắn không có thiệt hại về người.
Lãnh Tĩnh buổi chiều hôm sau thì tỉnh lại, y thần trí rõ ràng, não dù chấn động nhưng không có tổn hại đến thần kinh đâu.
Sống sót sau tai nạn, hai người gắt gao ôm hôn, thật lâu cũng không chịu tách ra.
Sau đó Bạch Trạch vẫn một mực ở lại bệnh viện chiếu cố y mãi cho đến khi y xuất viện. Lãnh Tĩnh giao phó cho Lâm Dịch trở về nước xử lý vài chuyện của công ty.
Sau khi xuất viện bọn họ hai người vẫn là về lại trang viện của Lãnh gia. Lãnh Tĩnh bị gãy xương cần chậm rãi dưỡng thương, không nên động nhiều, cho nên chuyện về nước chỉ có thể tạm thời hoãn lại mà thôi.
Lãnh Dật vì ngày nghỉ đã kết thúc, lưu luyến ngậm ngùi quay trở về trường.
Thiếu chút nữa người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Lãnh Thiên Tường cũng không có như lúc trước đối chọi gay gắt với bọn hắn nữa, cả người ông cứ giống như là già thêm mười tuổi vậy. Tuy vậy, hai cha con gặp nhau vẫn như trước không nói lời gì, Lãnh Thiên Tường mỗi lần chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ lại một cậu “Hảo hảo dưỡng thương” rồi vội vàng rời đi.
Lại trôi qua nhiều tháng sau, cơ thể Lãnh Tĩnh trên cơ bản đã khỏe lại, hai người liền cấp tốc trở về.
Vừa về trở lại nước, Bạch Trạch lập tức đến bệnh viện trình đơn xin từ chức, và thế là một tháng sau “Phòng khám Trung y” ở tầng dưới cùng của tòa nhà thương vụ đối diện Lãnh Thị được khai trương.
Nhất thời người đến đông ngùn ngụt.
Sau khi hai người kết hôn xong thì cũng chẳng có kiêng dè người ngoài nhìn vào thế nào, mỗi ngày sau khi tan tầm thì luôn cùng nhau, giữa trưa ăn cơm cũng thường ôm cùng một chỗ, ngươi tới ta đi, riết thời gian lâu, mọi người ở Lãnh thị và ở phòng khám trung y đối với quan hệ của hai người đều quá rõ tường tận trong bụng. Không ít người vì muốn có quan hệ hòa hảo với Lãnh thị cho nên liền đánh chú ý đến trên người hắn, không biết làm thế nào mà làm thật nhiều người đại giá quang lâm phòng khám của hắn, làm cho hắn khám bệnh lời không ít a. Bạch Trạch đối với ý đồ của bọn họ cũng không thèm để ý, cứ một lòng làm tròn phận sự của mình, đối với mấy chuyện nói bóng gió ‘thả con tép bắt con tôm’ của mọi người hắn vờ như không biết, đối với mấy người này tới khám bệnh, hắn vẫn là đối xử bình đẳng như thường, khám và chữa bệnh, cuối cùng kết quả lại thành ra chữa khỏi không ít bệnh nhiều năm khó chữa của một số người trong đó a. Danh tiếng của hắn cũng từ đó mà lưu truyền trong xã hội, người đến khám bệnh càng thêm tăng. Thế cho nên, hắn lục tục thông báo tuyển dụng hai bác sĩ trung y giỏi, chính mình trở thành lão bản kiêm chuyên gia trong phòng khám của mình.
Hoa Hoa lúc trước bị hai người vứt bỏ ở nhà trẻ thú nuôi mấy tháng, tịch mịch không chịu nỗi, buồn bực phi thường, thế cho nên chậm rãi cùng một con mèo đen tuyền khác cũng bị gửi ở trong đó nổi hỏa, riết thành thân thuộc, hiện tại biến thành con mèo đực đã thành gia lập thất mất rồi.
Từ lần phát sinh sự cố tai nạn xe cộ ở Mỹ, số lần Lãnh Tĩnh xuất ngoại đi công tác càng ít, tất cả đại sự đều giao cho mấy lão tướng cấp dưới xử lý cả, bất kể thắng bại thế nào, y vẫn là một năm khó có được chỉ phải đi một hai lần. Chính là một hai lần hiếm có đó, Bạch Trạch lần nào cũng đều đi cùng. Hắn thật sự là không yên tâm để cho y đi một mình, đối với hắn mà nói, này cũng coi như là cho mình một cái nghỉ dài hạn đi.
Ngày qua ngày cứ trôi đi như thế, lúc cuối tuần, bọn họ hai người vẫn thường đi tới biệt thự của Lãnh Tĩnh, bơi lội nghỉ ngơi, hưu nhàn nghỉ phép a. Lúc mùa hè qua đi, mùa đông gõ cửa, ở nhà ngủ mới chính là hưởng thụ lớn nhất.
Lãnh Tĩnh vẫn là như cũ không có làm chuyện gia đình, tuy rằng có khiêm tốn học qua nhưng vẫn là vì trời cho có hạn a. Kết quả là, cố gắng lắm cũng chỉ có thể miễn cưỡng rửa được chén bát mà không làm vỡ, chính là tốc độ quá chậm, có mấy cái chén cũng phải rửa mất cả nửa ngày. Cho nên về sau, nhiệm vụ của y trong nhà chỉ còn lại hai chuyện: Hút bụi cùng uy miêu.
Cố tình nói y bổn y còn không chịu thừa nhận, quả thực ngoan cố!
Y đối với mấy lời hắn nói ở Mỹ, nào là “Đã không làm việc nhà, ăn uống không phải trả tiền, đều là do hắn dưỡng cả”, mấy lời này y vẫn cứ canh cánh trong lòng a. Bởi vì bị thành ‘được người dưỡng’ cho nên sau khi về nước, y thường thường đưa tiền cho hắn, lúc hai người đi ra ngoài dạo phố cũng luôn dành trả tiền, nếu không cho thì y sẽ không cao hứng, rồi sẽ lại cùng hắn nháo cả nửa ngày trời. Hắn thực bất đắc dĩ a, bởi vì tình huống thực tế sẽ vẫn thường là — Hắn vừa vặn nghĩ muốn mua cái kia bằng tiền lẻ của mình, thế nhưng y lại cầm trong tay một trăm khối nhân dân tệ đỏ au đưa ra, tiểu thương tiểu phiến càng nguyện ý lấy năm mao tiền xu trong tay hắn còn hơn là lấy tiền chẵn kia để rồi để phải đi tìm một cọc tiền lẻ thối a, còn có cộng thêm phụ tăng cho y một cái ánh mắt rõ ràng nữa. Lần nào cũng thế!
–oo–
Thật lâu về sau, vào một buổi tối mùa hè, tại ban công Bạch gia —-
Bạch Trạch híp mắt oa trong lòng ngực Lãnh Tĩnh, im lặng ngắm sao. Bốn phía lặng như tờ, chỉ có tiếng ve kêu từ xa truyền đến.
Y do dự mà mở miệng, “Năm ấy từ lúc từ Mỹ trở về, em vì cái gì thay đổi chủ ý, đồng ý từ chức mở phòng khám?” Đây là nghi vấn từ trong lòng y từ lâu rồi.
Miễn cưỡng giương mắt, “Mở phòng khám không tốt sao?”
“…” Tay y ở trên người hắn vuốt ve, “Em không phải là lúc đầu không chịu sao?”
“Ân.” Hắn là một bác sĩ, còn là một bác sĩ giỏi nữa. Hắn thản nhiên mở miệng, “Lúc còn ở trong nước, em chỉ là có chút phân vân không xác định rõ, nhưng sau khi đến Mỹ rồi, phát sinh ra nhiều chuyện như vậy. Lúc ở bệnh viện nhìn thấy anh hôn mê bất tỉnh, sau lại nghe được Lâm Dịch nói rõ mọi chuyện, em nghĩ cũng đủ để xác định đáp án của em rồi.”
Y trầm mặc một hồi, “Anh đã đi gặp bác sĩ tâm lỹ.”
Bạch Trạch dò xét nhìn y một cái, “Ngốc, chứng cơ khát động chạm của anh cũng không phải bệnh.” Nghĩ hắn không biết sao? Còn gạt hắn trộm đi gặp bác sĩ tâm lý!
Lúc còn học ở trường, cũng bởi vì hứng thú mà hắn cùng đã từng học qua nhiều học phần về tâm lý học. Hắn kì thật vẫn không nghĩ cơ khát động chạm là một loại bệnh đâu.
Xã hội hiện đại, kì thật mỗi người đều có loại bệnh này trong người a. Rất nhiều người có lẽ không biết, ở mỗi khối da rộng tầm đồng tiền xu có chứa dây thần kinh dài 25 thước cùng 1000 đầu dây thần kinh, như vậy nếu như người có làn da trường kì bị trạng thái cơ khát động chạm này, tâm linh sẽ bị ăn mòn, dần dần rơi vào trạng thái cô độc phong bế bản thân. Cùng người mình yêu thân thể tiếp xúc, đối với một người mà nói là thể nghiệm phi thường trọng yếu trong đời. Khi còn nhỏ được cha mẹ trưởng bối chăm sóc, đối với cơ thể đứa nhỏ trong lúc phát dục, làn da khỏe mạnh – Từ xúc giác đến năng lực cảm giác cũng đều tăng lên, có tác dụng xúc tiến cực kì trọng yếu. Mà ở phương diện phát dục tâm lý khỏe mạnh, nếu cha mẹ không thường chăm sóc con cái, tâm lý đứa nhỏ khi lớn dần sẽ đạt được cảm giác an toàn không cao, làm cho nó không ngừng tìm kiếm, do đó trong quá trình kết giao cùng người khác, yêu cầu tiếp xúc cùng độc chiếm sẽ rất cao. (chém nhiều nhé ^^)
Rất nhiều đứa nhỏ mới trước đây động bất động liền khóc lớn không ngừng, hoặc là đột nhiên sinh khí công kích người khác, này kì thật đều là một loại tìm kiếm tiếp xúc da thịt theo bản năng. Ở xã hội phương tây, mọi người khi gặp nhau kề mặt hôn môi, ôm xã giao, theo góc độ tâm lý học mà nói, đối với một người nhân cách hoàn thiện kì thật là rất có ích. Nếu một người từ nhỏ đã khuyết thiếu âu yếm của người khác, sau khi lớn lên, một khi có cơ hội thì sẽ liền phát ra loại bệnh trạng cơ khát tiếp xúc da thịt này. Đây có thể nói là một loại bệnh tâm lý, bởi vì nó thường sẽ khiến nhiều người không tự giác sản sinh ra một loại cảm giác không an toàn, tính cách trở bên ngày càng kịch liệt, táo bạo cố chấp hơn.
“Em không sợ sao?” Y ôm chặt hắn, tinh tế hôn môi và dừng lại trên bờ vai hắn.
“Em chỉ sợ anh sẽ lại xảy ra loại tình trạng như lần trước.” Hắn thở dài, còn thật sự nghiêm túc nhìn y, “Cùng tử thần tái kiến qua, nhìn thấy anh nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, cứ như vậy một lần là quá đủ rồi. Hơn nữa—–” Hắn nhướng mày nháy nháy mắt vài cái.
“Hơn nữa cái gì?”
Kẽ vỗ lên tay y, “Kỳ thật em biết, anh là bởi vì gặp em cho nên mới dẫn đến loại bệnh trạng này. Em là một người có trách nhiệm, em sẽ phụ trách. Anh cứ yên tâm đi.”
Y dở khóc dở cười gật đầu — Em là độc dược của anh cũng chính là giải dược, vĩnh viễn chỉ là người của một mình anh…
….
“Kì thật anh rất đắc ý đi? Anh ra cái dạng này em cũng chỉ có thể vĩnh viễn cùng anh, không bao giờ … có thể rời khỏi anh a.”
“…” Y bỗng nhiên cúi đầu nặng nề hôn lên môi của hắn, âm thành khàn khàn quẩn quanh bên tai hắn —-
“Anh yêu em.”
Nam nhân rốt cuộc cũng nói ra ba chữ này rồi.
Cư nhiên hiện tại lại nói với hắn ba chữ này.
Thực là giảo hoạt a.
(Truyện này sến quá đi :)) )
Chương 50
Hôm nay lúc Lãnh Tĩnh tan tầm thì lại có việc gấp ở công ty giữ lại, y liền không thể giống như ngày thường cùng Bạch Trạch trở về nhà được.
Lúc y về đến nhà thì thấy hắn đang ở trong nhà bếp bận rộn nấu nướng. Y vẫn là thói quen cũ đứng cở cửa nhìn hắn trong chốc lát rồi sau đó liền trở về phòng thay quần áo. Khi y cởi bỏ bộ tay trang, ngón tay thon dài lại bỗng nhiên ngừng lại một chút, trong mắt thoáng lóe tinh quang, y lập tức rất nhanh thay quần áo ở nhà chạy ù trở lại phòng bếp. Quả nhiên y nhớ không lầm a, vừa rồi thiếu chút nữa là lơ là mất tiêu rồi. Y cau mày, thanh âm lạnh lùng bao phủ gian nhà bếp nhỏ hẹp —–
“Tạp dề của em đâu?”
Bạch Trạch đang đứng xào món đồ ăn cuối cùng, nghe thấy liền quay đầu lại nhìn y một cái. Thấy y đã muốn thay quần áo ở nhà rồi, hai tay đang bắt chéo trước ngực đứng dựa ở cửa phòng bếp, mắt đang mãnh liệt đảo từ trên xuống dưới người hắn, hắn liền cảm thấy trong lòng có chút kì quái, tay cũng theo đó mà vội vàng trở lại xào rau không thèm nghĩ nhiều mà trả lời y, “Rách rồi.”
Hắn khi tan tầm về thì vào bếp chuẩn bị cơm chiều, nguyên bản cái tạp dề vẫn thường treo ở phía sau cửa bếp lại không cánh mà bay, hắn ở trong nhà tìm kiếm một lược rốt cuộc ở tại ngay ban công thì tìm thấy cái tạp dề trắng sáng của hắn đã muốn bị cắn rách tan nát rồi. Tên đầu sỏ gây nên chuyện này cũng đã chạy mất dạng không còn tung tích, hẳn là ‘chạy án’ rồi đi. Theo lý thuyết, tạp dề của hắn vắt ở móc trên cửa bếp, Hoa Hoa hẳn là không thể với tới đi, có lẽ là buổi sáng hắn đi gấp, vội vội vàng vàng cho nên làm rơi xuống đất chăng? Điều làm cho hắn nghi hoặc chính là Hoa Hoa đã sớm không còn là ấu miêu rồi, như thế nào lại bị chứng ngứa răng chứ? Còn cắn cái tạp dề của hắn tan nát đến tình trạng này nữa? Ai~ hôm nào nhất định là phải mang nó đi gặp bác sĩ thú y thôi. Không có tạp dề đúng là rất bất tiện, lúc xào đồ nấu xơm, khói mùi đồ ăn đều dễ dàng bám lên trên quần áo. Hắn trong lòng nghĩ nghĩ, nhất định cuối tuần phải đi mua một cái mới mới được.
Thân thể thon dài đứng ở trước bếp, tay nâng xẻng lên đảo qua đảo lại thức âm trên chảo, động tác liền mạch lưu loát, tuy rằng cả thân người bị khói thức ăn trong phòng bếp bao phủ lấy nhưng vẫn để lộ ra nét khí chất ôn nhã không màng danh lợi của hắn, làm cho người nhìn người bị mê hoặc. Lãnh Tĩnh chặt chẽ nhìn hắn, mày không triển, trong lòng lại nỗi lên một loạt cảm xúc thực khó hiểu nhộn nhạo không ngừng, y nhìn thân ảnh ngọt lịm kia mà ngẩn người, y tổng cảm thấy mình thật không được tự nhiên giống như là đang thiêu thiếu một cái gì đó. Y vài bước tiến lên ôm lấy thắt lưng hắn, một đường tinh tế di chuyển từ thắt lưng đi lên đến trước ngực hắn, bàn tay theo đó mà cọ qua cọ lại hai ba lần. Cảm giác thật tốt lắm, chính là, theo bản năng liền hạ khóe miệng —-
Thật không quen chút nào!
Cả đêm hôm đó Bạch Trạch trong lòng đều là cảm thấy nhốn nháo cả lên. Nam nhân kia cứ dính vào người hắn như hình với bóng, cứ đưa mắt không ngừng đánh giá hắn, nhìn đến nỗi mà da đầu da gà gì của hắn đều muốn dựng thẳng đứng lên luôn — y nhìn chằm chằm hắn như vậy, hắn thấy thế nào cũng không phải là tâm ý tốt đây, thật làm cho hắn như đứng đống lửa như ngồi đống than a.
Hai ngày sau, hôm đó Bạch Trạch đi làm ở phòng khám trung y, buổi chiều lúc hắn xong việc định trở về nhà thì được bác gái trông cửa ở tòa nhà hắn làm việc chỉ vào một cái thùng lớn đặt ở một góc sáng sủa bảo đó là của hắn. Hắn khi đi vào liền thấy, nguyên lai là trên cái thùng được gói kĩ, mặt trên không có viết tên người nhận, người gửi chính là ‘công ty mậu dịch chuyển đồ gia dụng XX’. Hắn trong lòng có chút kinh ngạc nhưng bất quá vẫn là mang trở về nhà mình — Cái thùng thật lớn, hắn phải dang rộng hai tay mới có thể ôm được, cũng có chút nặng, nhưng cũng không phải đến mức phải cố hết sức mới có thể ôm lên.
Về đến nhà hắn đem thùng đặt ở một góc trong phòng khác, nghĩ có lẽ là ai đó kí gửi đồ cho Lãnh Tĩnh cái gì đó đi, hắn nghĩ thế liền không thèm nhìn đến nó nữa, tự mình đi về phòng tắm rửa.
Tắm xong sạch sẽ lau khô tóc, múc nước vào bình tưới thong thả đi đến ban công. Hắn uy Hoa Hoa uống nước rồi tưới nước cho đám cây cỏ ngoài ban công, sau đó lại trở về phòng khách, khóe mắt lơ lãng lại nhìn đến cái thùng lớn kia. Công ty đồ dùng gia dụng ư? Trong lòng hắn không khỏi dâng lên một tia nghi hoặc, ánh mắt nhìn cái thùng cũng dần dần có thêm chút quái dị. Hắn suy nghĩ, do dự một lát, rốt cuộc vẫn là nhịn không được tò mò mà đi đến bên cạnh cái thùng, ngồi xổm xuống đưa tay mở ra —-
Một thùng chứa toàn tạp dề màu sắc rực rỡ.
Bạch Trạch nhịn không được run rẩy khóe miệng. Hắn hiện tại có thể khẳng định đây là đồ Lãnh Tĩnh mua chứ không ai vào đây hết.
Từ trước cho tới nay, Lãnh Tĩnh có một loại chấp nhất khó hiểu đối với phòng bếp a. Trừ bỏ phòng ngủ, nơi hắn vẫn là thường xuyên bị y quấy rầy nhất chính là phòng bếp. Hắn cũng đã không ít lần bởi vì cản không lại y mà tại nơi không gian nhỏ hẹp ở nhà bếp phát sinh ra nhiều chuyện khó nói. Đại bộ phận nam nhân đều có sở thích của mình đi, tỷ như có nam nhân thích sự dữ dằn của nữ nhân, có nam nhân thích chân đẹp của nữ nhân, cũng có nam nhân không thích làm mấy chuyện yêu đương ở trên giường như khuôn phép cũ mà thích tìm kiếm ở một nơi nào đó làm thì mới gây kích thích hơn. Lãnh Tĩnh đối với thân thể hắn tựa hồ không có chỗ nào đặc biệt thích, đối với các bộ vị của hắn đều ăn như nhau …. Ách, là yêu thích như nhau. Kia y có chút thiên vị với phòng bếp hơn, kì thật có phải hay không là xuất phát từ cái tạp dề hắn mặc?
Tùy tay cầm lên đủ loại tạp dề trong thùng, hắn ngậm ngùi không biết nói gì. Bên trong ít nhất cũng phải có hơn mấy chục kiểu tạp dề đủ loại màu sắc, đại bộ phận đều là có hình dạng thập phần quỷ dị, cũng đều không có giống cái tạp dề cũ mà khi trước hắn vẫn thường mặc chống được khói dầu kia. Đủ thứ loại kiểu dáng, lộ ngực có, trong suốt có, cắt lổ lổ cũng có… Trong đó, đại bộ phận đều là tạp dề ‘thiếu vải’ đến đáng thương, nhìn xem cái tạp dề trong tay chỉ có hai miếng vải nhỏ tạo thành, nhìn thể nào cũng giống như đồ nội y của nữ nhân vậy, hắn trên trán liền hắc tuyến mòng mòng, trong lòng căm giận — Mấy thứ này mà là tạp dề sao? Căn bản là đồ dùng tình thú đi? Ít vải như vậy, cấp cho Hoa Hoa mặc còn thiếu chứ đừng nói.
Chứng kiến sự thật trước mắt, người thông minh như hắn đương nhiên là sáng tỏ cái tên mặt than kia mua mấy thứ này chính là muốn hắn dùng, muốn hắn mặc mấy thứ ‘mảnh vải’ này pose vài kiểu cho y xem chứ còn là cái gì nữa? Hắn đúng thật là có ‘hàm lượng nguyên tố trong quặng’, tâm chí thật mạnh mẽ a, nhìn thấy mấy thứ này mà không xuyễn nha. Hắn kì thật cũng không phải là không thích mấy loại tiểu tình thú này, cũng hiểu được là tìm kiếm chút mới mẻ đi. Chính là Lãnh Tĩnh lúc ở trên giường lúc nào cũng hung mãnh, chỉ cần trêu chọc một chút thì liền động tình, ngẫu nhiên còn có thể phát ra một vào *** ngữ trêu chọc hắn nữa kìa. So sánh với y lúc bình thường với lúc ở trên giường, quả nhiên là hai con người hoàn toàn khác biệt a. Hắn cũng không nghĩ đến muốn chính mình vì mặc mấy loại tạp dề tình thú này mà kích thích hung tính của y, để chính mình phải vài ngày liền không xuống giường được đâu.
Hạ quyết tâm, hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thời gian Lãnh Tĩnh tan tầm về còn dài a, vẫn là mau đem mấy thứ này quẳng đi, hủy thi diệt tích vẫn là tốt nhất nên làm. Tuy rằng cũng không chắc y lần sau lại có thể mua tiếp về hay không, bất quá thoát nạn được ngày nào vẫn là hay ngày đó mà.
Đem hết mấy cái tạp dề tất cả ném trở lại trong thùng, hắn ôm thùng vội vội vàng vàng chạy xuống lầu. Cũng bởi vì chạy vôi quá cho nên lúc chạy xuống lầu, dép lê liền bị trượt, hắn một cái lảo đảo ngênh diện nam nhân đang đi lên lầu kia vấp thành một đoàn.
“Ai u~ Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Cái thùng quá lớn căn bản là che mất tầm mắt hắn, hắn vội vàng hướng nam nhân bị mình liên lụy giải thích.
“Em đang làm sao vậy?” Âm thanh quen thuộc lạnh lẽo như băng chẳng hề có chút độ ấm này từ nam nhân kia truyền đến.
Bạch Trạch trong lòng run lên, trên mặt hiện lên nét chột dạ, từ phía sau cái thùng ngẩng đầu lên nhìn đến khuôn mặt vô biểu tình đứng bên phải hắn nhìn hắn, hắn liền lắc lắc cười, “Hôm nay như thế nào về sớm vậy?” Trong lòng hắn thực ra là đang ai thán, thiên thật không thương hắn a, này quả thực là bị bắt quả tang mất rồi ~
Y đứng ở nơi đó, trong lòng đối với hành vi của hắn đang hoang mang rối loạn chạy tới chạy lui của mình có chút bất mãn kia, mặt lạnh của y liền rất nhanh quét một vòng trên người y, thấy hắn không có bị thương liền thoáng yên lòng, liếc thêm một cái lại thấy cái thùng trong tay hắn, “Em đang làm cái gì thế? Đây là cái gì?”
“Quần áo cũ trong nhà, em thấy, thấy nhiều cho nên định đem đi ném.” Tuy rằng trong lòng bối rối, hoảng loạn, hắn mặt một chút đổi sắc cũng không có, biểu tình đầy trấn định nhìn y, “Em đi một chút” Nói xong liền xoay người, cứ như vậy một mực đi xuống lầu.
Lãnh Tĩnh hơi hơi nhíu mày nhìn hắn trên mặt một bộ tự cường trấn định lại còn ra vẻ tự nhiên, còn có vừa rồi trả lời câu hỏi của y nhanh như vậy nữa, y liền cảm thấy hồ nghi, thân thể liền so với đầu óc nhanh hơn, “Từ từ.” Một bước đi đến chặn đường đi của hắn, lãnh mâu dò xét liếc hắn một cái, nhanh chóng đem cái thùng đang được ôm trong tay hắn đánh giá một phen. Y bỗng nhiên ra tay, tốc độ nhanh như sấm gắt gao nắm lấy cổ tay hắn, một đường dùng sức bức hiếp đem hắn tha trở lên lâu, “phanh” một cái đem cửa đóng lại.
Trong lúc bối rối quá, cái thùng liền bị y không cẩn thận ném xuống dưới đất, rốt cuộc mấy cái tạp dề kia đều rơi vãi ra ngoài. Lãnh Tĩnh nhìn một cái liền hiểu rõ, dùng sức ép chặt hắn dựa trên cửa, lại dùng thân thể ngăn chặn thân hình đang run nhẹ nhẹ của hắn. Y vươn ra đầu lưỡi liếm lên vành tai trắng nõn nộn nộn của hắn, đầu lưỡi liếm một cái, miệng chậm rãi mở ra, “Tiểu Trạch, em ngày càng không ngoan, cư nhiên còn bắt đầu nói dối.” Vừa dứt lời, một ngụm cắn liền đi xuống, cắn vào bên gáy của hắn.
Nếu đã bị y phát hiện rồi hắn cũng không nghĩ muốn phản kháng, thân thể cũng trầm tĩnh lại. Hắn nhìn y, tiếp theo chính là trả lời, “Mấy thứ áo này rất biến thái, em không cần mặc!” Cằm ngẩng cao, bày ra một bộ ‘có chết cũng không theo’!
“Tạp dề của em bị rách.” Y hôn lên chiếc cằm nhỏ hơi nâng lên của hắn.
Đưa mắt cấp y một cái xem thường, “Có rách cũng so với mấy thứ anh mua còn tốt hơn. Mặc tạp dề rách so với mặc mấy thứ này cũng chẳng có gì khác biệt cả!”Mắt chuyển, Bạch Trạch đem thanh âm thật ôn nhu nói ra, “Cuối tuần em sẽ đi mua cái mới, mấy cái này…” Liếc mắt mấy thứ bị rơi ra trên sàn nhà kia, hắn ánh mắt khẩn thiết nhìn y, ý đồ bảo y đem bỏ mấy cái thứ kia đi a, “Mấy cái này hay là thôi đi, có mặc cũng không có chắn được bao nhiêu khói dầu đâu, cũng là dính trên quần áo của em thôi.”
Lãnh Tĩnh nhìn người trong lòng mình, hắn có một chút sinh khí, có một chút yếu thế, y trong lòng liền nóng lên, “Nếu dơ quần áo rồi, vậy em sẽ không cần mặc quần áo nữa, chỉ cần mặc tạp dề là tốt rồi không phải sao?”
Hơi thở phun vào tai cực nóng, thanh âm y nói ra cũng đã muốn chuyển khàn khàn không chịu được rồi, Bạch Trạch tâm trầm xuống, vừa định đẩy người trên người mình ra thì thân thể liền cứng đề, trên bụng chính là chạm phải một thứ cứng cứng nóng hổi đang phấn chấn bừng bừng.
“Anh…..” Lời vừa nói ra khỏi miệng thì nam nhân đã muốn không khỏi nhào đến cường hôn hắn, ôm hắn thật chặt, nửa ôm nửa tha hắn vào trên giường trong phòng ngủ, một đường đi lên còn không quên thuận tay kéo theo mấy cái tạp dề trên mặt thềm.
–ooo–
Tình cảm mãnh liệt đi qua, Bạch Trạch mở mắt mơ mơ lười biếng ghé vào trên người Lãnh Tĩnh, dò xét mấy thứ đang nằm trên mặt đất. Thật đáng thương a — Hiện tại chúng nó đã muốn đích thực trở thành ‘vải vụn’ mất rồi. Nhớ rõ có người nói qua nếu nam nhân tặng vợ quần áo đó là vì muốn chính tay mình sẽ cởi nó ra. Mấy lời này mà áp dụng trên người Lãnh Tĩnh, xác thực chính xác phải nói là — nam nhân nếu tặng vợ quần áo, đó là vì muốn chính tay mình phá hủy nó đi!
Ngày mai phải đi mua tạp dề bình thường về mới được a. Y còn cuồng tính như vậy nữa, khẳng định viễn cảnh y làm cho hắn cái gì cũng không cần mặc, chỉ cần mặc mấy thứ tạp dề này đó ở trong phòng bếp rất có khả năng sẽ thành sự thật a. Ngẫm đến tình cảnh này, hắn trong người đều phát lạnh.
Bạch Trạch bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, ngẩng đầu, “Mấy thứ loạn thất bát tao kia anh rốt cuộc mua ở đâu?”
“Trên mạng.”
Thật sự là Internet thật vĩ đại a. Lãnh Tĩnh nghĩ thế.
Thật sự là Internet thật chết tiệt a. Bạch Trạch là nghĩ vậy.
Nheo mắt lại, “Là Lâm Dịch xúi giục anh phải không?” Lấy IQ tình cảm thấp của y ra mà nó, y có thể nghĩ ra chuyện lên mạng mua đồ sao?
“…”
Im lặng chính là thừa nhận!
Hôm nào thưởng cho Lâm Dịch mới được, Lãnh Tĩnh nghĩ vậy.
Hôm nào phải trừng trị cái tên Lâm Dịch này mới được, Bạch Trạch ngược lại nghĩ vậy.
“Anh…. Rốt cuộc vì cái gì thích em mặc tạp dề?” Lãnh Tĩnh là cuồng tạp dề đi. Hắn nhịn không được, liền hỏi.
Y trầm mặc nửa ngày, thanh âm phản phất trầm ngâm, “Lần đầu tiên tới nơi này, lúc em mở cửa, trên người mặc tạp dề….”
“…” Hạ mắt, hắn cũng nhớ đến viễn cảnh hai người lần đầu tiên gặp mặt, hắn khi đó chính là đang nấu ăn vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa, cư nhiên quên mất việc đem tạp dề trên người cởi ra. Cho nên nói, này chẳng lẽ là công nhận ấn tượng của lần đầu tiên gặp nhau rất có ảnh hưởng sao? Kia nếu lúc đó hắn mặc tây trang, y có phải hay không sẽ chuyển thành cuồng tây trang a? Hắn nhịn không được nói, “Chính là, anh… Mua cũng quá nhiều đi.” Mua nhiều thứ như vậy, bộ y là cầm thú sao?
“…” Nhìn thấy tình nhân trong lòng đang có chút hờn dỗi, y liền không có nói cho hắn biết sự thật chính là, y kì thật là đi lựa hết mấy loại tạp dề hạng nhất trong tiệm bán tạp dề, có bao nhiêu kiểu liền mua về hết. Chỉ có thể trách chỗ kia bán quá nhiều, cái nào cũng khác nhau, y chính là bất đắc dĩ không biết chọn cái nào, cho nên rõ ràng liền mua hết trở về a.
Điều Bạch Trạch không biết chính là, lúc Lâm Dịch chỉ cho y cái trang web kia, đem trang mua sắm trên internet giới thiệu cho y, lấy năng lực học tập của y ra mà nói – con người nhiều màu nhiều ‘tính’ trong cuộc sống kia, liền bắt đầu a. Mà bởi vì y cũng có thú vui mới – vì hắn mà mua đủ loại tạp dề cùng với đủ loại quần áo đẹp cỡ nào, vô luận là vì cần thiết, là nghỉ ngơi, là bên ngoài, là bên trong, là ở công ty hay ở trong nhà, vẫn là tốt nhất ở trên giường a.