Bạch Trạch kêu lên sợ hãi. Bạn đời của La Tố, bạn đời của La Tố, mấy chữ này cứ như vậy lặp đi lặp lại trong đầu hắn làm hắn thật muốn choáng váng cả đầu a. Hắn cứng cứng ngắc một chỗ, gió nhẹ hiu hiu thổi, thật giống như là đang nằm mơ!
King cùng một tên ‘hòa thượng’ kết hôn!
Hắn theo bản năng nhìn về phía Lãnh Tĩnh thì thấy y cũng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, trực giác truyền đến, chuyện này quả thật là quá hoang đường đi!
Gió mát phất qua, nhẹ nhàng thổi tới, Bạch Trạch cảm thấy được chính mình bị những lời của người kia biến thành ngây ngốc mất rồi. Hắn nhịn không được bắt đầu miên man suy nghĩ. Này chẳng lẽ nói, King lần này đến Trung Quốc kỳ thật không phải là tìm hắn ôn chuyện cái gì cả mà căn bản là…. là trốn hôn? Trốn của nợ? Vẫn là muốn tránh né loại chuyện này?
Cảm giác thấy tay mình bị người khác nắm lấy, hắn quay đầu, nhìn thấy Lãnh Tĩnh nhíu mi trưng ra một vẻ mặt thực sự không vui. Xem ra là y thật sự không thích cái tên ‘hòa thượng’ kỳ quái này a. Trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, khẽ lắc đầu một cái cố gắng lấy lại thanh tỉnh, quay sang nắm lấy tay y, không có nói gì mà chỉ là trấn an y mà thôi.
Lãnh Tĩnh mày khẽ buông lỏng xuống, bất quá vẫn là khóe miệng vẫn còn nhếch lên bực bội, không nói lời nào xoay người đi vào trong.
Bạch Trạch nhìn bóng dáng khuất đi trước mắt, lại không khỏi chuyển sang nhìn tới góc sáng sủa ngọt ngào xanh biếc kia một cái. Hắn ngẩng đầu nhìn vị ‘hòa thượng’ ngoài cửa đang tươi cười rực rỡ như nắng ban mai kia, cuối cùng vẫn là phải đi đến mở ra cửa sắt. Vô luận nhu thế nào thì hắn cũng muốn làm rõ ràng mọi chuyện, làm cho rõ những lời gã nói, thật giống như chuyện lạ trên đời vậy.
“Thanh tiên sinh, mời vào.” Đã không còn có cánh cửa sát làm trở ngại, Bạch Trạch lễ phép mỉm cười đến phía người nam nhân tự xưng Thanh Diệp có thân hình tuấn đỉnh, dáng vẻ đường đường, khí độ bất phàm ở trước mặt. Hắn cũng không khỏi tán thưởng gã một chút, quả là một hảo phong lưu nha, hảo một nam nhân quỷ dị đào hoa, hảo một yêu nghiệt không nên dây vào a.
Tựa hồ là ý thức được sự mạo muội đến thăm của mình ảnh hưởng đến tâm tình thoải mái sung sướng của đối phương, nam nhân đưa ánh mắt ôn hòa nhìn hắn, hình như cũng có chứa một tia bất an mở miệng nói lời xin lỗi, “Bạch tiên sinh, thật sự có lỗi đã quấy rầy đến các anh, gọi tôi Thanh Diệp là được rồi.” Thanh âm phát ra lanh lảnh, lời nói lại ẩn chứa mảng mảng tha thiết chân thành.
Bạch Trạch chậm rãi dẫn gã vào trong nhà, nghe được lời gã nói thì có chút tò mò, “Cậu có biết tên của tôi?” Chẳng lẽ là King nói với gã? Chính là hắn cùng với gã chưa có gặp qua nhau ba giờ, chẳng lẽ King lại chu đáo đến nỗi ngay cả ảnh chụp của hắn cũng đều đã mang ra đưa cho gã xem luôn rồi?
Nam nhân gật gật đầu, “Tôi biết anh là bằng hữu tốt nhất của Tố.”
Lãnh Tĩnh lúc này đứng khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắt lẽm đứng trong phòng khách nhìn nam nhân đang chậm rãi bước vào cửa. Bạch Trạch bất đắc dĩ đi tới chỗ y kéo tay y cùng nhau ngồi xuống sô pha. Hắn dạo gần đây phát hiện ra lúc hai người bọn hắn đang ở cùng một chỗ, chỉ cần có nam nhân nào khác xuất hiện thì y sẽ càng trở nên lãnh ngạnh, hơn nữa cũng sẽ không tỏ ra thân thiện, mặc kệ là bất kì trường hợp nào thì không khí vẫn là đột nhiên lạnh lẽo đến tột độ a. Vì thế cho nên lúc tan tầm hắn chỉ có thể tận lực tránh không cùng tiếp xúc với các đồng sự nam giống như lúc trước, miễn cho y gây ra lãnh khí, về nhà nhà lại bị y gây thêm sức ép nữa.
Đương nhiên nếu đối phương là giới nữ thì y cũng sẽ như vậy không để cho người ta thở nổi đâu.
“Mời ngồi.” Hắn cùng Lãnh Tĩnh ngồi ở sô pha, y rất nhanh liền đưa tay lên thân mật ôm lấy thắt lưng hắn, đem người thứ ba đang có mặt biến thành không khí.
Bạch Trạch có thấy xấu hổ nhưng vẫn là lựa chọn bỏ qua cho hành động bá đạo của y. Hắn suy nghĩ như thế nào mở miệng nhưng mà nhìn thấy ánh mắt thẳng thắn thành khẩn của nam nhân, hắn liền đổi ý. Trực gian chính là nói cho hắn biết nam nhân chính là một người chánh trực, “Thanh Diệp, lúc nãy cậu nói King là bạn đời của cậu, hai người kết hôn sao? Hay là có nguyên nhân gì khác?”
“Không, chúng tôi không có kết hôn.” Nam nhân đột nhiên có chút ngại ngùng, tai hồng hồng, cúi đầu nói, “Anh ấy còn chưa có đáp ứng tôi, không muốn gả cho tôi.”
“Vậy còn …. kia ‘bạn đời’….”
Gã đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tinh lượng, “Xin hãy tin tưởng tôi, Tố là bạn đời của tôi, tuy rằng bây giờ chưa có phải là như vậy nhưng tôi với anh ấy chính là trời định, chúng tôi ngày nào đó sẽ ở cùng nhau.”
“…” Bạch Trạch có chút không nói nên lời, “Nga? Nói cách khác là cậu thích King, nhưng mà anh ấy còn chưa có chịu thừa nhận cậu? Chính là cậu cho rằng cậu với anh ấy trời sinh một đôi, hoặc là nói cậu tự tin chính mình có một ngày sẽ làm cho anh ấy đồng tâm, làm cho anh ấy trở thành ‘bạn đời’ của cậu?”
Nam nhân mỉm cười, còn có nghiêm túc mở miệng nói, “Các anh nhất định cho rằng tôi là tên yêu đơn phương đến cuồng, ngay cả từ ‘bạn đời’ này cũng là nói quá rồi đi.” Gã nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dần trở nên sâu xa giống như là bắt đầu hồi tưởng, “Anh có biết chúng tôi như thế nào gặp nhau không? Cuối năm trước, tôi ở Bianco Ô Mã (nước nào thế?) cứu được anh ấy. Anh ấy lúc đó toàn thân lạnh như băng, hơn phân nửa người đều bị tuyết dày bao phủ. Tôi đem anh ấy về tộc giúp cứu chữa. Anh ấy có bị thương nặng, ước chừng tĩnh dưỡng đến hơn hai tháng thì mới bình phục lại được đó. Chúng tôi sớm chiều ở chung…. Sau đó, anh ấy cố ý bỏ đi, còn mang đi….. tín vật của tôi.”
Bạch Trạch cảm thấy cũng không sai, King từ lúc mười lăm tuổi đã là một thiếu niên ham mê vận động, hoạt động càng nguy hiểm thì càng hứng thú, càng muốn nếm thử một lần. Hắn không biết nguyên nhân làm King trở nên như vậy là cái gì, có lẽ là do Andy mất đi làm King luôn muốn khiêu chiến chính mình, truy tìm cái chết chăng? Cũng có lẽ là xuất phát từ bản tính cuồng vong của mình, cảm thấy được chính mình có thể vượt qua được hết tất thảy thử thách khí khăng đi? Bianco Ô Mã là ngọn núi tuyết cao nhất Nam Mĩ, King muốn đi chinh phục nó hắn cũng không thấy có gì kì quái cả. Cái làm cho hắn cảm thấy nghi hoặc chính là lúc trước King ở chỗ của hắn lâu như vậy nhưng lại chưa có từng kể qua cho hắn mình suýt chút nữa mất mạng này đâu. King đã lựa chọn giấu diếm, như vậy có nghĩa là trong đó có ẩn chứa điều gì đó cổ quái a.
“Anh ấy có hay không có di chứng để lại?” Cái Bạch Trạch quan tâm nhất bây giờ là tình huống thân thể của King.
Nam nhân ngẩng đầu, trịnh trọng cam đoan nói, “Yên tâm đi, thân thể anh ấy không còn vấn đề nữa, tôi sẽ không để anh ấy gặp chuyện đâu.”
Bạch Trạch nhẹ nhàng thở ra, “Thanh Diệp, vừa rồi cậu nói anh ấy cầm đi tín vật của cậu? Vật đó có trọng yếu lắm không?” Cái tên yêu nghiệt King này, chẳng lẽ lấy đi tâm của người ta còn chưa đủ hay sao mà còn muốn mượn gió bẻ măng trộm mất bảo bối của người ta chứ?
Nam nhân trên mặt liền ửng đỏ, vội vàng mở miệng, “Anh không cần hiểu lầm, anh ấy là lấy đi ‘ô tát’ của tôi, ‘ô tát’ đã muốn nhận thức anh ấy rồi mới là điều quan trọng. Anh ấy nghĩ muốn trả lại cho tôi, nhưng điều đó chính là không thể.”
“’ô tát’?” Bạch Trạch mờ mịt không hiểu. Đây là cái gì a?
“’Ô tát’ là một chiếc nhẫn màu đen. Dân tộc Cát Duyên Khương của chúng tôi, Khương nhân vào thời điểm trưởng thành, nam tử sẽ lấy chính tóc của mình luyện chế ra ‘ô tát’ để sau này có thể chân chính trao cho người sẽ cùng chúng tôi kết tóc đến bách niên giai lão.” Gã vừa nói vừa một bên kìm lòng không đậu mơ tới cảnh tượng ngày hôm đó. Người nam nhân xinh đẹp đó từ trong phòng của gã tìm thấy được ‘ô tát’ của gã, anh cứ liên tục khen chiếc nhẫn này thật tinh xảo, nhất thời tò mò đeo nó vào trên tay của mình. Ai biết được đó chính là nhân duyên trời định, ‘ô tát’ kia chính thức thừa nhận ngón tay thon dài kia chính là chủ nhân của nó mà ôm chặt lấy ngón tay xinh đẹp đó không thể gỡ ra được. Gã vẫn còn nhớ rõ biểu tình kinh ngạc thực đáng yêu cùng gập ghênh kích động của anh khi gã đem sự tình về chiếc nhẫn nói cho anh nghe, anh khi đó mặt đỏ ửng hết cả lên, thở dốc hì hục, quả thật rất xinh đẹp. Gã trưởng thành đã lâu, nhìn thấy người ta có đôi có cặp kết duyên với nhau mà chính mình vẫn cứ như vậy đơn chăn gối chiếc, gã dần dẫn sắp không còn hi vọng nữa, lại không nghĩ đến ông trời lại ban cho gã một đoạn nhân duyên với người vợ xinh đẹp vĩ đại này đâu. Gã cảm kích trời xanh, càng muốn vĩnh viễn cứ như vậy gắt gao bảo hộ người mà mình yêu thương trọn đời.
Bạch Trạch cùng Lãnh Tĩnh nhìn ở gã bất khả tư nghị, “Không thể gỡ ra sao?” Lãnh Tĩnh lạnh lùng mở miệng, y cũng có chút tò mò a.
“Trừ khi tôi chết.” Trảm đinh tiệt thiết.
Nguyên lai gã vừa rồi nói ‘mang đi’ chính là ‘đeo đi’ chứ không phải là ‘mang đi’ a. Bạch Trạch da đầu run lên, “Kia, King đeo nhẫn của cậu?”
Nam nhân gật đầu.
Bạch Trạch nghĩ nghĩ, thấy có chút kì quái nha, “Chính là lúc trước King có ở chỗ này của tôi, tôi cũng không có thấy anh ấy đeo nhẫn gì a.” King tuy rằng cách ăn mặc hơi quá sức tưởng tượng nhưng chính là đối với một bác sĩ ngoại khoa, đặc biệt là bác sĩ nam bởi vì luôn phải giải phẫu cho nên rất ít khi đeo nhẫn, dây đeo tay hay linh tinh gì đó lắm, cũng bởi vì thế mà King tuy ăn mặc ‘táo bạo’ nhưng phụ kiện thì không có mang nhiều đâu.
“’Ô tát’, đối với người thường mà nói chính là chỉ giống như một chiếc nhẫn bình thường thôi, nhưng mà đối với ‘bạn đời’ thì không như vậy. Đối với ‘bạn đời’, một khi đã đeo vào thì ‘ô tát’ sẽ nhận chủ, sẽ ẩn vào bên trong tay chủ nhân, mãi cho đến khi người làm ra nó chết rồi thì mới có thể tróc ra khỏi. Người khác cũng nhìn không thấy được ‘ô tát’, chỉ có hai người mới có thể nhìn thấy, cảm nhận được nó mà thôi.”
“Kia, nhẫn là do cậu làm ra, cậu không cảm nhận được nó ở nơi nào sao?”
“Nó đã nhận thức Tố là chủ nhân của nó, nó sẽ bảo hộ anh ấy. Tôi đã không phải là chủ nhân của nó, nếu Tố có ý muốn giấu đi nó, tôi cũng sẽ không thể cảm nhận được đâu.” Thanh âm của nam nhân dần dần trầm thấp xuống, lộ ra một vẻ uể oải không thôi.
“Như vậy nếu King vẫn không chịu đồng ý cậu, cậu cùng anh ấy sẽ như thế nào đây? Có thể có hay không trường hợp sẽ có ‘bạn đời’ thứ hai xuất hiện? Hoặc là nói có thể hay không ‘ô tát’ nhận sai chủ rồi. Có lẽ nó thích ở trên tay người này nhưng người này cũng không nhất định là chủ nhân của nó a.” Bạch Trạch không thể không hoài nghi tư tưởng kén vợ kén chồng quá chủ quan này, “Hơn nữa, nếu cậu mới vừa trưởng thành như cậu nói, đối với King mà nói, anh ấy đối với tiểu hài tử không có hứng thú dây dưa đâu.” Nhịn không được nhìn cái đầu bóng lưỡng của gã, cảm thấy có chút cảm thán a. Này chiếc nhẫn tà môn cần nguyên một đầu tóc để điều chế sao?
Nam nhân cười đến sáng lạng, “’Ô tát’ nhận chủ tuyệt đối sẽ không sai. Dân tộc của chúng tôi đã tồn tại mấy ngàn năm, tình duyên thiên định, giai ngẫu thiên thành chưa từng sai.” Gã dừng một chút, lần thứ hai mở miệng, “Tôi biết trong lòng Tố vẫn còn tồn tại một người. Người này đối với anh ấy rất trọng yếu, trọng yếu đến mức anh ấy đã muốn đem người nay khảm sâu vào trong linh hồn của chính mình. Anh ấy rất nhớ người đó, trong lòng vẫn luôn rất áy náy. ‘Ô tát’ sẽ giúp anh ấy, giúp anh ấy tìm được đáp án chính xác cho bản thân mình.” Gã nhếch miệng mỉm cười, “Một ngày nào đó chúng tôi sẽ trở thành ‘bạn đời’ của nhau mãi mãi… Còn có, dân tộc Cát Duyên Khương của chúng tôi bất luận nam hay nữ, chỉ cần là ‘một nửa’ của nhau thì sẽ dắt tay nhau đi cả đời, đối chúng tôi mà nói thì đó là người quan trọng nhất. Nam tử mười tám tuổi khi trưởng thành sẽ bắt đầu luyện chế ‘ô tát’ hi vọng mình sẽ sớm tìm được ‘một nửa’ của mình. Tóc của chúng tôi, một khi chúng tôi đã tìm được ‘một nưả’ rồi, cùng người đó trở thành bạn đời của nhau thì sẽ không mọc dài ra nữa. Đây là một lời nguyền, cũng có ý nghĩa là —- Chúng tôi cả đời chỉ có thể có một vợ, chỉ có thể cùng người đó yêu nhau làm bạn cả đời mà thôi….”
Bạch Trạch trầm ngâm, không thể phủ nhận a. Hắn bị ngôn ngữ kiên trinh cùng vẻ mặt sở đả động của gã thuyết phục mất rồi. Cả đời chỉ một lần thề ước, tình cảm tốt đẹp mà hạnh phúc. Tuy rằng gã vì bảo hộ bộ tộc mà che giấu một số thông tin, không có tiết lộ ra, ngôn ngữ cũng có chút tiếng địa phương không rõ ràng, bất quá hắn trong lòng vẫn còn tồn tại một tia nghi hoặc. King hai mươi mấy năm tinh thần phân liệt cũng không phải nói hảo có thể tốt đâu. Đừng ở lĩnh vực thần kinh học mà nói, bệnh tâm thần không thể khỏi hẳn được mà chỉ có thể có chuyển biến tốt hoặc chuyển biến xấu thêm mà thôi. Nếu không phải vì King có được tài năng trời phú cùng lão ba mang danh hiệu đế vương ngoại khoa kia, bệnh nhân tâm thần như King, bất luận nặng hay nhẹ đều là tuyệt đối không có khả năng có giấy phép hành nghề bác sĩ, trở thành một bác sĩ được đâu.
“Tôi phải cảm ơn cậu, vô luận như thế nào, nếu không phải quen biết cậu, King sẽ không như vậy trở về, chính là….” Chỉ sợ cũng vì nguyên nhân như thế, King hiện tại hẳn là ghi hận gã cho nên mới trốn tránh gã, không chịu cùng gã gặp lại a. Loại chuyện này đối với tính tình kiêu ngạo của King mà nói thì sẽ không dễ dàng chấp nhận đâu, huống hồ tình cảm của King cùng Andy dây dưa lâu như vậy, vô luận là tốt hay bấy hạnh, đây đều chính là lựa chọn của King. Chuyện của King cùng Andy tuy rằng chỉ là hư ảo nhưng cũng đã cùng anh dây dưa hai mươi mấy năm qua, loại ‘hảo ý’ này của gã, chỉ sợ King chẳng những không nhận mà còn có thể sinh khí, thậm chí còn có thể ghi hận nữa kìa.
Đồng tình nhìn gã một cái, đường còn dài a….
“Tố giận tôi, anh ấy cũng muốn gỡ ‘ô tát’ ra nhưng chính là không được. Anh ấy hiện tại không chịu gặp tôi.” Nam nhân thực uể oải. Vợ xinh đẹp chẳng những không chịu nhận gã mà còn muốn giận chó đánh mèo lên gã. Chính gã cũng thực ‘vô tội’ a. Nhẫn chính là do anh tự mang, tự làm cho nó nhận chủ mà. Nhẫn gỡ ra không được, gã trong lòng vừa có vui mừng lại vừa có bất đắc dĩ. Gã hiện tại chính là thê nô, nhưng cũng không có được tâm của vợ a.
Bạch Trạch mang vẻ mặt đồng tình tiếp tục nhìn gã, “Nếu anh ấy vẫn không chịu tha thứ cho cậu thì làm thế nào?”
“Tôi sẽ vẫn như vậy chờ anh ấy mãi cho đến khi anh ấy nhận tôi mới thôi. Anh ấy sẽ sớm chấp nhận tôi thôi, người kia trên trời cũng sẽ vui vẻ thôi, anh ấy sẽ sớm minh bạch.” Ánh mắt nam nhân kiên định hẳn, “Bạch tiên sinh, anh có thể nói cho tôi biết anh ấy hiện tại ở đâu không? Tôi biết anh ấy hiện tại sẽ không thừa nhận tôi, chính là tôi lo lắng cho anh ấy. Anh ấy vẫn luôn không biết chiếu cố tốt chính mình, tôi phải ở bên cạnh anh ấy mới có thể yên tâm.”
Người kia…..
‘Người kia’ theo lời nam nhân, sẽ không phải là muốn nói tới người kia đi, bất quá bộ tộc thần bí của nam nhân cùng chiếc nhẫn tà môn này, thật sự là vượt quá hiểu biết trong phạm vi khoa học của hắn a. Tuy rằng hắn là một bác sĩ hưởng qua nền giáo dục khoa học hiện đại, nhưng lời nói của nam nhân quả là hoang đường cực kỳ, chính là không biết vì nguyên nhân gì mà hắn lại cảm thấy hết thảy những lời gã nói đều là sự thật. Hắn nguyện ý tin tưởng sự chân thành của gã.
“Gọi tôi Bạch Trạch là được rồi. Còn có một vấn đề cuối cùng này, Thanh Diệp, cậu làm sao đến được đây tìm tôi?” Bọn họ chính là ngẫu nhiên quyết định tới đây a, căn bản là không có ai biết chuyện này đâu.
“Tôi đi qua nhà anh.” Nam nhân nhìn mặt hắn, ánh mắt có chút do dự.
“Nga? Cậu như thế nào biết được địa chỉ nhà tôi?” Hắn không nghĩ King sẽ nói cho gã nghe mấy cái này đâu.
“Thực xin lỗi, ách, kỳ thật, sở thích của tôi là làm hacker bán thời gian a.” Ngụ ý, địa chỉ của anh tôi hack được nha.
“…” Bạch Trạch tủm tỉm cười nhìn gã, “Kia, vậy sao cậu tìm được đến đây?”
“Có người nói cho tôi biết các anh đã đến nơi này.”
“Ai?”
“Mèo nhà anh, Hoa Hoa.”
“…”Bạch Trạch sửng sốt, ánh mắt nhìn gã càng thêm cổ quái, “Cậu, có thể cùng động vật câu thông sao?” Chẳng lẽ đây là năng lực trong truyền thuyết?
“Này là năng lực của dân tộc tôi.” Người dân tộc Cát Duyên Khương rất thưa thớt, từ xưa chính là đế vương câu thông cùng thần thú phục vụ cho dân tộc, nhưng mà hồng trần ngàn năm luân chuyển, thần thú nguyện ý xuất thế kỳ thật cũng không còn nhiều. Thiên đạo tuần hoàn, chuyện kể về thần thú cũng không còn nữa, vu người (?) cũng liền dần dần ẩn tích ở núi rừng Hồ Hải. Nam nhân liếc mắt một cái nhìn hai người đang trầm mặc không nói, khẽ cắn mối, đánh trống một tiếng củng cố tinh thần hăng hái thêm, “Hoa Hoa nói Lãnh Tĩnh chính là ma quỷ, chỉ biết khi dễ chủ nhân của nó, mỗi ngày đều ngược đãi nó, chỉ biết cho nó ăn bánh bích quy….” Thanh Diệp trong lòng yên lặng giải thích, Hoa Hoa a, thực xin lỗi mày, tao không phải là cố ý bán đứng mày đâu. Vì hạnh phúc của tao và Tố, mày liền chịu ủy khuất một chút đi. Mày là mèo ngoan a, này hết thảy đều là vì muốn để cho chủ nhân mày tin tưởng tao, nói ra chỗ ở của Tố cho tao biết thôi. Chờ khi tao cùng Tố hòa hợp, mày muốn ăn bao nhiêu thức ăn ngon tao cũng đều thỏa mãn cho mày….
“…”
Sau một lúc lâu ——
Lãnh Tĩnh nâng lên khóe mắt tối tăm, lạnh lùng mở miệng, “Đi về đánh chết nó.”
Quả nhiên loài động vật y ghét nhân chính là mèo!
“Tuần trước anh ấy đi Châu Phong.” Bạch Trạch quyết đoán mở miệng.
“Cảm ơn.”
Thân ảnh nam nhân trong nháy mắt đã rời khỏi biệt thự, đi càng lúc càng xa.
Bạch Trạch trong lòng thở dài, nhân duyên thiên định ư? King, anh chọc trúng người không tầm thường rồi, anh tự mình giải quyết cho tốt đi.