“Em biết không? Cô nhi viện mùa đông rất lạnh, lò sưởi trong tường không đủ nhiều, cũng không có đủ chăn mền để mà đắp, bọn nhỏ tới mùa đông sẽ cùng ôm nhau sưởi ấm. Anh khi đó không phải gọi là King mà gọi là Tommy. Andy so với anh lớn hơn năm tuổi, anh ấy thực gầy, tóc thực đen, nhìn giống như em vậy đó, đôi mắt, a, đôi mắt rất to, bởi vì gầy cho nên mắt có vẻ đặc biệt tròn to. Em căn bản là không thể tưởng tượng được cô nhi viện điều kiện khó khăn đến thế nào đâu, cơ hồ từng đứa nhỏ còn muốn oán hận thế giới này, chỉ có Andy là không như vậy, trên mặt anh ấy vẫn luôn lộ vẻ mỉm cười, cũng không có oán trời trách đất, mỗi buổi tối sẽ dùng thân thể đơn bạc của anh ấy mà ôm anh, hát ru anh ngủ. Anh ấy nói bài anh ấy hát là bài hát tiếng trung có tên ‘thành nhỏ chuyện xưa’. Ha hả, em biết không, sau này anh mới biết, người hát bài này chính là một người nữ nhân Trung Quốc, anh đi mua đĩa của nàng nghĩ muốn tìm lại cảm giác lúc trước nhưng vô ích, chỉ có giọng hát của Andy mới có thể làm anh rất nhanh liền rơi vào trong giấc ngủ mà thôi.” La Tố thanh âm rất thấp, ánh mắt mở ra thật lớn, nháy mắt cũng không nháy, “Cô nhi viện đích thực là không đủ ăn, vì một miếng bánh mì cuối cùng mà bọn trẻ sẽ vì muốn giành lấy mà đầu rơi máu chảy, giành không được thì liền bị đói, có khi cả một đêm đều không ngủ được. Andy ăn thực sự ít, cũng thực im lặng, nhiều khi cùng anh cũng sẽ không ăn đi. Anh đã muốn không nhớ rõ từ khi nào mình lại thích anh ấy, có lẽ là vào một buổi đêm anh một người trốn ở góc phòng khóc hoặc là sớm hơn, anh lúc ấy quá nhỏ luôn cảm thấy đói bụng, Andy có thức ăn cũng phần lớn đều vào bụng anh đi, sau này lại thường xuyên nửa đêm trộm chuồn ra ngoài làm công. Anh ấy nhỏ gầy như vậy, lão bản nhà hàng căn bản là không chịu thuê anh ấy, anh ấy cầu hắn thật lâu, sau lại bởi vì cùng là người Hoa cho nên lão bản mới chịu để lại anh ấy. Anh ấy không cần tiền công, chỉ cầu lão bản mỗi ngày có thể cho anh ấy mang về chút đồ ăn thừa thặng, mà mỗi lần mang về đều là mang tới cho anh ăn, mỗi lần nhìn thấy anh ăn như hổ đói, anh ấy đều cười ôn nhu đến thỏa mãn lắm. Anh khi đó bản năng con nít quấn quýt lấy một người, lúc nào cũng phải theo anh ấy thì mới có thể an tâm. Ha hả, có phải hay không thực giảo hoạt? Lúc Andy mười ba tuổi, có một đôi vợ chồng người Hoa từng muốn nhận nuôi anh ấy nhưng cuối cùng lại không được, em có biết vì sao không? Anh lúc đó thực sợ hãi, anh sợ anh ấy đi rồi sau này anh sẽ không còn được gặp anh ấy, anh ấy sẽ không còn thèm quan tâm đến anh nữa, không còn ai hống anh ngủ, không còn ai làm cho anh ăn no. Kia đối với đôi vợ chồng lần thứ ba đến cô nhi viện, anh trộm đi vào phòng viện trưởng, làm trò trước mặt viện trưởng cùng đôi vợ chồng kia. Anh chính là nói Andy là tên ăn trộm, là kẻ lừa đảo, là đứa trẻ có phẩm hạnh xấu nhất trong cô nhi viện a…. Ha hả, Andy làm sao có thể trở thành đứa trẻ hư nhất trong cô nhi viện, phải nói là anh ấy là người tối thiện lương, tối chính trực mới đúng, còn tối hư hỏng chính là anh đây này. Anh cơ hồ được một tay Andy nuôi lớn, chính là anh lại không biết cám ơn, nói xấu anh ấy, chửi bới anh ấy, phá hủy điều trọng yếu nhất của anh ấy, thậm chí là một lần cơ hội sống duy nhất của cuộc đời anh ấy…”
“Anh thực hối hận?”
Gắt gao nắm chặt lấy tay, thống khổ nhắm lại hai mắt, “Anh hối hận, hối hận một nghìn lần một vạn lần, hối hận muốn giết đi chính mình. Anh đã từng nghĩ, nếu khi đó không phải bởi vì anh ích kỉ tùy hứng, anh ấy có lẽ đã có được một gia đình bình thường áo cơm không lo, còn có thể lãnh hội được giáo dục thật tốt. Ít nhất, lúc anh ấy bị bệnh có thể đi bệnh viện, cũng sẽ được điều trị trị liệu, anh ấy sẽ không như vậy thống khổ…”
Bạch Trạch trong lòng nghĩ, lúc ấy ‘ích kỉ tùy hứng kia’ nói gì thì nói cũng chỉ là một đứa trẻ con tám tuổi, “Anh ấy trách anh sao?”
“A ha hả, em cảm thấy anh ấy giống loại người như vậy sao, anh ấy sẽ trách đứa nhỏ do chính mình nuôi lớn sao chứ? Anh tình nguyện để cho anh ấy trách anh hận anh…. Sau lại anh mới biết được lúc anh trộm vào phòng viện trưởng thì anh ấy cũng đã muốn cự tuyệt đôi vợ chồng kia rồi. Anh ấy nói là anh ấy đã muốn quen với cuộc sống ở cô nhi viện, nói cảm thấy sống ở nơi này tốt lắm, chính là anh biết anh ấy không chịu đi chính là vì anh. Lần đó anh ấy thực sinh khí, sinh khí không phải vì anh phá hủy chuyện anh ấy bị nhận nuôi mà là vì anh nói dối cùng vô lễ đối với người lớn a. Anh ấy thực thương tâm bởi vì đứa nhỏ anh ấy một tay nuôi lớn tuổi còn nhỏ đã không thành thật, thô lỗ vô lễ, ha hả, anh ấy chính là một người như vậy, là người thân nhất của anh a, mà anh lại giống như con độc xà độc nhất thế gian lấy oán báo ơn, cắn ngược lại anh ấy một ngụm… Buồn cười nhất chính là đến cuối cùng anh ấy đều không có quên bức anh phải thề phải hảo hảo sống, ngay cả khi anh ấy không còn cũng phải hảo sống…”
Nhìn thấy ở sô pha đối diện bên cạnh vẻ mặt thống khổ của La Tố, Bạch Trạch trầm mặc. Người thân nhất, cùng mình thời thơ ấu gắn bó bỗng chốc rời khỏi thế gian. Có lẽ với anh mà nói, Andy chính là thiếu niên mà anh đã ký thác bản thân mình vào, đóng đạt hết cơ hồ tất cả các vai diễn đi — là phụ thân của anh, là ca ca, là bằng hữu, thậm chí còn là thần tượng mà anh mông lung ngưỡng mộ. Andy lấy bả vai không dày rộng của mình che chở đứa trẻ cả quá trình anh lớn, cho anh ăn, chỉ dạy anh. Nhẹ nhàng run rẩy, Bạch Trạch nội tâm đối với thiếu niên chưa từng gặp mặt này dâng lên thật lớn kính ý, “Không có anh ấy sẽ không có anh. King, nhớ kỹ anh ấy hẳn là được rồi.” Cho nên hai mươi mấy năm từ đó đến giờ La Tố chưa bao giờ quên anh ấy, thậm chí còn mang anh ấy tồn tại trong tâm tưởng trong đời thường.
“Ha hả, chính là anh ấy vẫn đi rồi. Khuôn mặt anh ấy đã ngày càng muốn mơ hồ đi, mơ hồ đến mức ngay cả anh còn muốn nhìn không rõ ràng lắm….” Cho dù ở trong mộng, La Tố cũng đã muốn không thấy rõ diện mạo của anh ấy, gần là nửa năm, nửa năm mà thôi.
“Quan trọng là… anh nhớ kỹ anh ấy đối với anh thật là tốt, nhớ kỹ lời dạy của anh ấy đối với anh là được, không cần cô phụ anh ấy… Chính là, anh không có đạt thành tâm nguyện cuối cùng của anh ấy, anh ấy rõ ràng là đã căn dặn anh phải hảo hảo sống, anh còn chưa có làm được đâu.”
“Anh cố gắng, chính là quá khó khăn…. em biết không, thực sự là quá khó khăn…..” La Tố ngày đêm miệt mài học tập, học y thuật, trở thành chuyên gia giải phẫu thần kinh hàng đầu thế giới, chính là đêm dài nhân tĩnh, anh thầm nghĩ muốn quay trở lại làm tiểu Tommy kia, vẫn muốn sẽ có người ôm lấy anh, hát lên bài hát ru anh đi vào giấc ngủ.
“Anh thực rất giỏi, King, anh đã muốn làm được tốt lắm.” Chuyện cũ như yên, quay đầu lại nhìn quá khứ lại làm cho người ta đau lòng, nhưng mà hắn tin tưởng một ngày nào đó anh sẽ chân chính thực hiện được tâm nguyện của Andy. Bạch Trạch không nghĩ tiếp tục hỏi anh vấn đề mang đến ảo giác đeo bám anh tận hơn hai mươi năm kia nữa, quan trọng là… anh hội chậm rãi thoát khỏi nó, mang theo tâm nguyện của cố nhân một lần nữa ra đi.
“Andy, Andy, đừng đi. Đừng bỏ em lại một mình……” Trên bàn bình rượu đã sớm cạn, nghe âm thanh của anh, Bạch Trạch trong lòng chịu khổ sở nâng lên thân thể cong vẹo ngả nghiêng của anh, vỗ nhẹ vào lưng anh, thở dài một tiếng, “Đi thôi.”
Sức nặng trên người nhẹ đi một nữa, Lãnh Tĩnh khuôn mặt trầm túc giúp hắn đem người say rượu kia rời khỏi nhà hàng. Gió đêm thanh lương, màu đen nhiễm đậm lan tràn đến tận phía chân trời. Bạch Trạch cảm thấy ủ dột, vì bạn bè trải qua đau khổ mà chua xót sầu muộn, lại có một đôi tay lạnh lẽo đặt lên trên gò má hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, “Anh ta sẽ không có chuyện gì đâu.” Nhìn đến khuôn mặt hắn tái nhợt, Lãnh Tĩnh liền không khỏi lo lắng. Y có thể cảm thấy được hắn đang thực ưu sầu nhưng y lại chẳng am hiểu làm cách nào để an ủi người khác đâu, cho nên chỉ có hể yên lặng nhìn hắn, thật lâu liền nhịn không được mà sờ lên hai gò má hắn, muốn cho hắn an ủi cùng duy trì.
Hắn ảm đạm cười cảm kích y. Hắn là nghĩ gọi điện thoại gọi y đến đây quả là một quyết định đúng đắn đi. Lúc hắn thương tâm, biết có người sẽ yên lặng ngồi bên cạnh an ủi hắn, cho dù y không mở lời nói cũng làm cho người ta sinh ra thêm ấm áp, “Anh ấy đêm nay uống nhiều lắm, chúng ta mang anh ấy về khách sạn đi.”
Lãnh Tĩnh mày có chút nhíu lại, đưa đôi mắt lạnh đánh giá nam nhân đang ở phía sau, tựa hồ không thể hiểu được rượng vang đỏ cũng sẽ có thể làm cho người ta say túy lúy thành như vậy.
“King không giỏi uống rượu, anh ấy thể chất đặc thù, cho dù là uống rượu có độ cồn bình thường cũng có thể dễ dàng làm cho anh ấy bị say thật.” Cho nên lúc tâm tình phiền muộn, anh vẫn thường uống rượu, cũng là đến đêm nay hắn mới hiểu được chính vì cái gì mà một người có tửu lượng kém đến như vậy lại có thể ham thích uống rượu đến như thế. Kỳ thật cái anh thích không phải là cồn, mà chính là muốn say. Tá rượu kiêu sầu, lấy cái say làm xua tan đi phiền não cùng ưu sầu hiển hiện.
Đi đến bên cạnh xe, người đang nguyên bản say rượu bắt đầu nháo lên, miệng nói lầm bầm lập tức giãy khai ra khỏi cái nâng của Bạch Trạch, nhào vào trong lòng Lãnh Tĩnh, gắt gao ôm lấy y, thì thào không ngớt, “Andy, Andy, không cần đi, không cần bỏ em lại một mình…. Không cần đi…..”
Hai người bỗng chút ngẩn ra. Lãnh Tĩnh nhìn thấy người trong ***g ngực diện mạo yêu mị đầy mùi rượu, sắc mặt liền thoáng cứng ngắc đi, thập phần không kiên nhẫn, nhịn không được mà lạnh lùng mở miệng, “Hắn chết rồi.”
“Hàm hồ, nói bậy! Anh ấy không chết, không có chết….” La Tố đột nhiên mở mắt, mê mang nhìn y, mạnh mẽ lắc bả vai Lãnh Tĩnh, “A Bạch, em phải tin tưởng anh, anh ấy không chết. Anh ấy chính là chỉ đi thế giới bên kia mà thôi, anh mơ thấy anh ấy, mơ thấy anh ấy, thật sự. Anh ấy, anh ấy làm hoàng đế nha, làm hoàng đế, còn có đứa nhỏ, hahaha. (QT ghi là làm hoàng hậu, cơ nhưng mà ta xét thấy anh Andy là công a => ta chém thành hoàng đế =))) giống như ngay cả chính mình đều cảm thấy được hoang đường, trong đôi mắt không chút tiêu cự dần hiện lên thần sắc điên cuồng, từng chuỗi dài nước mắt cứ như thế trào ra. Lãnh Tĩnh muốn đẩy anh ra, chính là đôi bàn tay anh rất nhanh, vừa khóc lại vừa nháo làm y nhất thời không biết làm sao, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Bạch Trạch.
Bạch Trạch oan liếc y một cái, trong lòng bất đắc dĩ. Cái tên này, đối với một tên ma men mà còn luân lý cái gì? Hắn vội vàng tiến lên ủng trụ thân thể La Tố, đem anh dựa vào người hắn, nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai anh thấp giọng an ủi, “Không có việc gì, không có việc gì đâu. Andy tốt lắm. Chúng tôi tin tưởng anh, anh ấy ở thế giới bên kia hẳn cũng thực hạnh phúc…”
Lãnh Tĩnh nhìn thấy được hai người ôm nhau trong lòng liền không vui, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có cách nào, dù sao cũng là tại y làm cho La Tố khóc a, tuy rằng y thực sinh khí nhưng cũng không có bạo phát ra đâu. Chờ hai người luống cuống tay chân đem La Tố trở về khách sạn, thay quần áo giúp anh chìm vào giấc ngủ xong thì trời cũng đã muốn vào khuya.
Trở lại nơi ấm cúng của hai người, nằm trên giường, Lãnh Tĩnh ôm lấy hắn, hai người không có nói chuyện gì. Cuối cùng vẫn là Bạch Trạch đánh vỡ trầm mặc, đem đầu tựa vào đầu vai y, nhẹ nhàng mở miệng, “Dạo này bận rộn, giữa trưa không thể cùng anh ăn cơm, dù tôi không ở đó anh cũng phải hảo ăn cơm có biết không? Phải chú ý thân thể, không cần làm việc không đáng làm, đừng lo lắng cho tôi, biết không?”
“Được.” Lãnh Tĩnh nhìn hắn, hôn lên bờ môi đang hé mở, “Tôi sẽ chú ý đến thân thể” Từ trước đến nay muốn ở cùng cậu một chỗ… Câu kế tiếp Lãnh Tĩnh không có nói ra, chính là Bạch Trạch có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của y, hướng y mỉm cười một cái, hai người trong lòng đều muốn nổi lên ý muốn gặp người thiếu niên đã sớm ra đi kia —-
Quý trọng người trước mắt, cả hai sẽ hạnh phúc tiêu sái thôi.
Hai tuần sau, sân bay.
“Anh thực sự muốn đi sao?”
“Yên tâm, bọn anh một hàng năm người đều là tay già đời, này cũng không phải là lần đầu tiên anh thượng châu phong a.”
“Anh phải cẩn thận…. Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Bóng dáng tiêu sái kia càng lúc càng xa, Bạch Trạch trong lòng yên lặng chúc phúc —- King, đi đường bình an.