Lần trước cô bê một đống bát đĩa, vốn đang phiền vì Hoàn Thiểu Hàng theo vào theo ra, kết quả trượt chân một cái chuẩn bị ngã xuống, liền được Hoàn Thiểu Hàng một phát đỡ lấy.
Bát đĩa từ trượt khỏi tay đều được Hoàn Thiểu Hàng tiếp được một cái cũng không thiếu.
Nghĩ như vậy, Lưu Diệp liền nhát gan, tên Hoàn Thiểu Hàng kia cô không vừa mắt là không vừa mắt, người này ấy mà, tiếp xúc nhiều hơn, sẽ cảm thấy có điểm bất thường, giống như tên “Dã thú” đấm bốc kia, đáng sợ thì đáng sợ, nhưng loại đáng sợ đó một cái là có thể nhìn tới đáy.
Nhưng Hoàn Thiểu Hàng không giống nhau, đừng nhìn anh ta cười toe toét, tính cách cũng tốt, tiếp xúc thời gian dài như vậy, chưa bao giờ thấy anh ta cãi nhau với ai, khó chịu với ai, nhưng mà, Lưu Diệp chính là cảm thấy anh ta rất đáng sợ.
Cũng không phải anh ta sẽ hù dọa mình, hoặc là đánh cô, mà là người này nhìn qua thô kệch, nhưng thật ra bên trong rất có mưu kế, Lưu Diệp lén lút chú ý đến Hoàn Thiểu Hàng.
Người này tuy suốt ngày hi hi ha ha, nói giỡn với mọi người cũng không kiêng kỵ gì, nhưng cô phát hiện, bất kể nhìn qua anh ta vui vẻ cỡ nào cởi mở cỡ nào, nhưng lại từng nói sai một câu.
Cái này thì quá hiếm rồi, khi người ta đang hưng phấn khoa tay múa chân, rất dễ thuận mồm nói nhiều hơn hai câu, nhưng Hoàn Thiểu Hàng lại không.
Tất cả vui đùa đều dừng lại ở thời điểm thích hợp, cũng không làm cho người ta cảm thấy anh ta không thân thiết, cũng sẽ không cười giỡn quá lên.
Người trong phòng bếp đều rất thích anh ta, mỗi lần nói đến anh ta, đều là Hoàn Thiểu Hàng người này không có tâm nhãn ...
Lưu Diệp lại rất kiêng kỵ Hoàn Thiểu Hàng, cô luôn cảm thấy tên Hoàn Thiểu Hàng này giống như một con cọp giả vờ ngủ say, ai biết lúc nào thì sẽ lộ ra hàm răng ăn thịt người.
Vì không để cho tình hình chuyển biến xấu, những lúc Lưu Diệp nhàn rỗi không có việc gì làm đều suy nghĩ đối sách, cuối cùng thật sự để cho cô suy nghĩ ra được.
Khi trở về chỗ ở, không nói hai lời cô liền bịt lỗ mũi lượm vài đôi tất, chỗ tốt của việc ở cùng một chỗ với nhiều đàn ông như vậy chính là bất cứ lúc nào cũng bị bao quanh bởi tất thối và quần áo hôi hám, dần dần khứu giác cũng không còn nhạy bén, cô đoán chừng bản thân đã luyện đến cảnh giới thiên hạ không mùi thối rồi.
Cho nên chịu đựng ghê tởm nhét tất thối vào trong quần áo, cô ngược lại không bị từng luồng hôi tanh kia hun ngất.
Hơn nữa cô đã sớm cảm thấy chỗ đũng quần của mình không như đàn ông, bây giờ cô cố ý nhét một chiếc tất vào vị trí đó trong quần, chỉ là cái tất ghê tởm như vậy, cô thế nào cũng không hạ được quyết tâm trực tiếp nhét vào trong, cũng chỉ cách quần lót tùy tiện để vào.
Dù là như thế vẫn là cho cô cảm thấy vô cùng ghê tởm, hơn nữa nhét tất như vậy không có chút kiên cố nào, hơi động một tý là có thể rơi xuống ống quần.
Cuối cùng Lưu Diệp không còn cách nào, lại chạy ra tiệm tạp hóa mua băng dính, dính vào bên trong quần, như vậy vừa có thể không dán sát vào thân thể, có thể giả trang, còn có thể tản mát ra một mùi hôi cường đại.
Chờ khi gặp lại Hoàn Thiểu Hàng, Lưu Diệp liền phát hiện ánh mắt Hoàn Thiểu Hàng nhìn về phía mình trở nên phức tạp, lỗ mũi giống như không cam lòng, vẫn còn ở đó không ngừng ngửi, bộ dáng ngửi mùi hương xung quanh cô, tựa như con sói đuôi dài hồn bay phách lạc.
Rõ ràng dáng vẻ rất tức cười, nhưng Lưu Diệp lại một chút cũng không cười nổi.
Vì vậy Hoàn Thiểu Hàng thiếu đạo đức tóm lấy cổ áo cô ngửi vào phía trong quần áo của cô.
Chỉ là Hoàn Thiểu Hàng nhanh chóng gặp báo ứng, bị mùi tất của bọn Vũ Mị hun cho thiếu chút nữa không vểnh lên được.
Từ đó về sau rốt cuộc Hoàn Thiểu Hàng cũng yên tĩnh, mỗi lần đều lẻ loi ngồi xổm trong góc, lúc thấy cô, liền tội nghiệp, muốn chạy đến lại chần chừ, thậm chí còn cách một quãng, cũng đã khụt khịt mũi rồi.
Bồ.Công,Anh~d..i.ễ.n.đà.n.l.ê.q.u..ý.đô.n
Bộ dáng kia, không biết sao lại làm cô liên tưởng tới con chó to ngốc nghếch cô đã từng nuôi, lúc nghiêng đầu lại càng ngốc đến nỗi có thể đột phá phía chân trời rồi.
Song đầu này vừa xử lý tốt, thì lại có chuyện xảy ra.
Khoảng thời gian gần đây cô cũng không đi gặp Điền Thất, chờ đến khi lại đến thư viện, liền nhìn thấy da mặt Điền Thất đang thối rữa.
Bộ dáng kia, Lưu Diệp cũng không dám nhìn thẳng, cảnh tượng quả thật giống như trong phim kịnh dị.
Ngược lại biểu hiện của Điền Thất rất bình tĩnh, bộ dáng thấy rõ việc đời, không quan tâm sống chết, chỗ nào giống một đứa bé mười tuổi nên có chứ.
Dù là Lưu Diệp ở đó hô to gọi nhỏ nói: “Em không đau à, cái này làm sao em chịu được, vậy em ngủ ở đâu, vẫn ở cái chỗ gần nước đó à? Da em thành ra như vậy rồi, em nhìn mà xem...”
Cậu vẫn không nhúc nhích như cũ, không phải trả lời tiêu cực, là không có biện pháp khác.
Cuối cùng chờ Lưu Diệp kích động nói những lời đó, cậu mới thản nhiên, mang theo biểu cảm bất lực giải thích: “Là thí nghiệm có vấn đề, tác dụng phụ của thuốc trị bệnh bạch tạng quá lớn.”
“Vậy thì dừng thuốc đi, xưởng thuốc phải quản chứ, tác dụng phụ kinh khủng như vậy...” Lưu Diệp vội vàng nói.
Cũng mặc kệ cô gấp gáp bao nhiêu, Điền Thất cũng chỉ mỉm cười mang theo áy náy với cô.
Cuối cùng còn có thể ôn hòa đáp lại một câu: “Thật xin lỗi, tôi làm chị khó chịu rồi.”
Rốt cuộc Lưu Diệp không nói được nữa, cô ở nơi này lâu như vậy, sao có thể không hiểu chứ, người nghèo như bọn họ, ở trong mắt những người kia, sinh mạng chỉ là khu giảm xóc, có chết hay không, có sống hay không đều không phải chuyện gì đáng được chú ý.
Nhưng đối mặt với đứa trẻ như vậy, lại rất khó không lộ vẻ xúc động.
Cho dù không muốn xen vào chuyện người khác, nhưng đáng thương giống như Điền Thất như vậy thì cần phải giúp một tay.
Lưu Diệp không hiểu tác dụng phụ của loại thuốc cậu dùng lớn bao nhiêu, khi còn bé cô cũng từng ăn quá nhiều hải sản mà bị dị ứng, lúc đó trên người vừa ngứa vừa đau vô cùng khó chịu, cô nhớ cô có uống chlorpheniramine, thế nhưng thế giới này đi đâu tìm chlorpheniramine chứ, lại nói dị ứng thực phẩm với tác dụng phụ của loại thuốc này khẳng định không giống nhau.
Chỉ là mặc kệ cô có thể hay không, cũng không thể để lại một mình Điền Thất ở đây.
Đứa trẻ còn bé như vậy, dù có trưởng thành đi nữa, cũng cần có người chăm sóc!
Cô không nói hai lời liền dẫn Điền Thất về chỗ ở của mình.
Điều kiện của nhà dưỡng dục ác liệt như vậy, da của Điền Thất không chuyển biến xấu mới là lạ.
Cô tìm ra giường khô trải lên trên giường, để tránh cho da tay của cậu tiếp tục chuyển biến xấu, cô còn tìm được một ít bông vải và thuốc khử trùng.
Thử bôi lên mấy nơi bị nặng nhất của cậu, mặc dù lúc mua thuốc, người bán thuốc nói cho cô biết loại thuốc này bôi trực tiếp lên vết thương sẽ đau, nhưng đã đến nước này rồi, làm gì còn để ý được chuyện này chứ.
Cô cắn răng, rất sợ Điền Thất sẽ đau không chịu nổi, cô để Điền Thất cầm lấy ra giường, nếu đau thì kêu ra cũng không sao.
Kết quả Điền Thất đừng nói kêu đau, ngay cả ra giường cũng không kéo, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ánh mắt cô.
Lưu Diệp cảm thấy kỳ quái, duy trì động tác bôi thuốc lên mặt Điền Thất, ở đó thận trọng hỏi cậu: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Điền Thất nhàn nhạt cười, dáng vẻ bình tĩnh ung dung kia, thật sự không giống trẻ con một chút nào.
Lần này Lưu Diệp càng khó chịu hơn .
Chờ khi lại đi phụ bếp, cô liền muốn lấy chút lòng trắng trứng bồi bổ cho Điền Thất, giống như là bì lợn vậy, vẫn nói ăn cái gì bổ cái đó, không khéo để Điền Thất ăn nhiều một chút sẽ tốt hơn.
Dù sao công việc của cô là rửa bát, bì lợn trứng gà mà những khách hàng kia chưa ăn xong, có cái căn bản còn chưa động đũa bê nguyên về, giờ phút này cũng khoong thể ghé bỏ cái này cái kia, làm nóng tiêu độc thì ăn được rồi.
Ý tưởng của cô rất tốt, chờ khhi có những đĩa vẫn còn hoàn chỉnh được bưng xuống, cô liền tìm mấy cái túi lớn.
Vừa vặn ngày đó Hoàn Thiểu Hàng không có ở đây, cô đang mừng rỡ vì được thanh nhàn, thì gặp phải tổ giám sát đi kiểm tra.
Thật ra thì khách sạn này vẫn như vậy, thường thường sẽ có tổ giám sát tới nhìn cái này một chút nhìn cái kia một chút, phần lớn thời gian đều là nhìn xem bát đĩa có rửa sạch sẽ hay không, có kịp thời đưa tới phòng khử trùng không.
Bồ.Công,Anh~d..i.ễ.n.đà.n.l.ê.q.u..ý.đô.n
Lưu Diệp tự cho rằng việc mình làm không sai , cô cũng liền ăn tâm rửa bát đĩa.
Chỉ là những người của tổ giám sát hiển nhiên chẳng phải cảm thấy hứng thú với bát đĩa của cô, đều thống nhất chú ý tới túi ny lon cô để ở dưới bàn.
Lúc này Lưu Diệp mới nhớ tới chỗ nào đó còn có túi thức ăn thừa của mình, cũng bởi vì sợ xuất hiện hiểu lầm, cô mới nhanh chóng giải thích: “A, ngại quá, đó là túi thức ăn thừa hôm nay của tôi... Tôi thấy món gà kia được bưng ra nguyên vẹn, còn có thịt kia cũng rất đáng tiếc... Tôi liền...”
Lời còn chưa nói xong, cô lại bị dọa ngậm miệng lại, bỗng nhiên nét mặt của người tổ giám sát cũng thay đổi.
Giống như cô phạm phải lỗi rất lớn vậy, rất nhanh có người tới giữ cô lại.
Lưu Diệp bị cảnh tượng đóa dọa sợ, cô cố gắng giải thíc rõ: “Vậy không có gì chứ... Các anh có thể mở ra kiểm tra... Đúng rồi, có người có thể làm chứng cho tôi, những thức ăn này đều là đồ thừa bưng về, thật sự không phải tôi trộm, đều là đồ ăn thừa mà khách không ăn, tôi cảm thấy vất vào thùng rác thì rất lãng phí, còn không bằng...”
Người của tổ giám sát nhanh chóng ngắt lời cô: “Khách sạn không cho phép lấy bất cứ thứ gì về, cậu không biết à? Dù là khách không cần, cũng chỉ có thể ném vào thùng rác, hành vi của cậu vi phạm quy định nghiêm trọng!!”
Nói xong người nọ liền phân phó người bên cạnh, “Đưa cậu ta đến đồ cảnh sát.”