Quả nhiên chờ đến khi Lưu Diệp theo trưởng ca đi qua, chỉ thấy người nọ đã gọi rượu.
Chẳng qua là, ngoại trừ chai rượu giá rẻ ra, ngay cả một món đồ nhậu nhỏ cũng không có.
Trong thời gian được đài tạo, Lưu Diệp cũng biết thu nhập cao nhất của tiệm chính là chút đồ nhắm chỉ được cái mẽ ngoài này.
Chỉ là lúc ban đầu cô vừa biết trong tiệm không phải mấy món đồ ngọt đó còn buồn bực, nhưng mà sau này cô liền suy nghĩ cẩn thận, đàn ông thông thường đoán chừng uống rượu cùng với hạt dưa và đĩa trái cây cực kỳ ít chứ?
Cô đoán nếu không phải trong tiệm có quy định, nhất định phải có nhân viên phục vụ tiếp khách, người này đoán chừng ngay cả bọn cô cũng sẽ giảm bớt.
Lưu Diệp đang vui vẻ vì vừa có thể khai trương vừa có thể miễn phải bị người sỗ sàng, cô cũng tìm một vị trí bên cạnh ngồi xuống, bởi vì bụng vẫn còn đau, cô cũng cuộn người lại, nắm tay cuộn chặt lại ấn ấn bụng.
Kết quả động tác quá lớn, không biết sao lại làm rơi túi trang sức nhỏ trong tay xuống đất, rất nhanh mấy thứ linh tinh vụn vặt trong túi đều tung tóe ra ngoài, nào là son môi rồi phấn thơm lại còn có đồ lưu niệm cô mua ở bảo tàng — băng vệ sinh...
Không có biện pháp thật sự là lúc quan trọng, cho dù là đồ lưu niệm giá tiền biến thái, cô cũng chỉ có thể chịu bị thịt.
Chẳng qua tại địa phương đặc biệt này, lại có thể ở chỗ này rơi ra ngoài, cô vội vàng xoay người lại thu dọn, có điều hiển nhiên là đã bị vị khách kia thấy được.
Người nọ nhìn lướt qua túi đồ kia, vị khách vẫn luon im lặng, bỗng nhiên mở máy hát ra, ở đó nhỏ giọng nói: “Tôi từng công tác tại phòng thí nghiệm Eve.”
Lưu Diệp à một tiếng, vội vàng cất băng vệ sinh mang theo ký hiệu Eve vào trong túi xách.
Người kia ngược lại nghĩ đến cái gì đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Lưu Diệp qua ngồi.
Lưu Diệp đành phải nhắm mắt đi qua, còn chuyên nghiệp rót đầy rượu cho đối phương, đồng thời cũng cho tự rót cho mình một ly.
Thật ra nếu chỉ nhìn bề ngoài, cô cũng không ghét người này, hơn nữa, kể từ khi biết sẽ không xảy ra quan hệ thực chất gì, cô đối với mấy vị “Khách làng chơi” này, chính là cảm giác vừa 囧 vừa đồng tình, luôn cảm thấy những người này khi ở đây làm chuyện điên cuồng, còn lộ ra một bộ dáng tội nghiệp.
Hơn nữa sau khi Lưu Diệp thấy bề ngoại vị khách này, có chút trái phép lẩm bẩm, bởi vì người này, rất giống hot boy đại học của bọn họ năm đó, sau này vừa tốt nghiệp liền ra nước ngoài, rất ngại ngùng rất lịch sự , trắng trẻo nõn nà không có cách nào liên hệ người như vậy với một khách làng chơi với nhau.
Nói khó nghe cũng tại cái nơi xui xẻo này, nếu đổi thành thế giới cô đang ở, thì người trước mắt này, không biết sẽ làm bao nhiêu cô gái vì anh ta mà đánh vỡ đầu đâu.
Lưu Diệp cũng khẩn trương, những thứ được đào tạo trước kia cô đều ném vào bụng chó rồi, lúc này cô đang do dự, mình rốt cuộc nên nhiệt tình một chút thì tốt, hay là cứ như vậy ngồi với khách là được rồi.
Thời gian cô đang do dự, đoán chừng là rượu chất lượng kém có tác dụng, vị khách kia bỗng nhiên bắt đầu nhiều lời, cúi đầu buồn bã ỉu xìu, âm thanh nói chuyện cũng không lớn, hơn nữa lời nói cũng không ăn khớp, hình như là nghĩ cái gì thì nói cái đó, quả thật chẳng khác gì đang độc thoại...
Lưu Diệp khó hiểu nghe một lát, chợt nghe người nọ lẩm bẩm nói về mấy chuyện trong phòng thí nghiệm Eve, ngày đêm không ngừng nỗ lực, lại vẫn thất vọng không ngừng, tài chính thiếu hụt, liên tục bị người giảm bớt kinh phí, không có tiền lương cũng vẫn kiên trì...
Lưu Diệp đoán người này bình thường đè nén quá nhiều, mới có thể tìm một nơi như vậy bày tỏ, bởi vì tất cả mọi người đều không biết, cũng không cần phải xấu hổ gì, hơn nữa ra khỏi cửa ai biết đối phương là ai chứ...
“Biết không, hiện tại những người phía trên cho rằng thay vì tiêu tiền vào những thứ không chút tiến triển nào, còn không bằng thúc đẩy kế hoạch người may mắn.”
Kế hoạch người may mắn đó, Lưu Diệp ngược lại đã sớm nghe đám người Vũ Mị nói đến.
Lại nói cũng rất châm chọc, ở thế giới của cô nhóm đồng tính luyến ái vì quyền lợi mà nghĩ tới phương pháp biểu tình thị uy, nếu không thì cũng giấu giếm định hướng tình dục...
Ở trong thế giới này, thật sự là phong thủy luân chuyển, bỗng nhiên đồng tính luyến ái trở thành người may mắn rồi.
So sánh với đám lưu manh không cưới được vợ, nhóm đồng tính luyến ái đúng là một quần thể ổn định cỡ nào, không nói đến bọn họ có thể tạo thành một gia đình ổn định, dù cho □ cũng không phải không có khả năng.
Hiện tại có một căn cứ chuyên thu dưỡng tái sinh, chính vì muốn thiết lập cơ cấu phu phu đồng tính, chỉ cần phu phu đồng tính cùng người tái sinh hai bên hài lòng đối phương, mà có thể ký hiệp nghị, như vậy chờ khi người tái sinh sống lại thành trẻ con, phu phu đồng tính có thể thuận nước đẩy thuyền làm cha nuôi đi chăm sóc cuộc sống người kia.
Không nói đến những thứ này đều đã thành chế độ hóa, chỉ nói đến liên hệ giữa bọn họ, cũng so với trực nam trước càng thân thiết hơn rất nhiều.
Cho nên càng ngày càng nhiều phu phu đồng tính tạo thành xu hướng chính của xã hội.
“Nhưng kế hoạch người may mắn không hoàn mỹ, ở thời điểm sống lại thông qua thay đổi một đoạn gien, đi đến tu thành định hướng tình dục, nhìn như rất hoàn mỹ, nhưng trên thực tế phòng thí nghiệm hoàn mỹ có người chuyên môn đã làm điều tra, cái loại tác dụng sửa đổi đó chỉ có tỷ số 13%, hơn nữa coi như có tác dụng cũng đều nghiêng về khuynh hướng yếu kém nhất... Thật ra thì loại sửa đổi này tương đương với người bị thiến... Hơn nữa rất nhiều người có khuynh hướng nữ tính hóa đoạn gien sửa chữa, cũng sẽ phá hỏng cân bằng người may mắn hiện nay...”
Lưu Diệp nghe mà đầu óc choáng váng, cô cuối cùng cũng hiểu rõ khác biệt giữa những dân nghèo như Vũ Mị và giới nhà giàu.
Thật ra thì cô đã sớm có loại cảm giác này, những đồng nghiệp mà cô tiếp xúc, lúc cô sinh hoạt cùng với những người đó không hề có một chút không thích ứng nào, giống như cô vẫn còn ở thế giới trước kia, mọi người mặc kệ là lối suy nghĩ hay lời nói việc làm đều không kém là bao nhiêu.
Ngay cả về mặt chỉ số thông minh cô cũng không cảm thấy bản thân bị đối phương hạ thấp.
Nhưng người này rõ ràng cũng đã uống say, nhưng lúc nói chuyện, nội dung trong đó, ngay cả số liệu trích dẫn bên trong có chỗ nào giống người say rượu đâu chứ.
Cô điều chỉnh sắc mặt, ở giữa thỉnh thoảng rót rượu cho người nọ, chỉ là người này uống cũng quá mãnh liệt rồi, quả thật giống như muốn say đến chết vậy.
“Hôm nay phòng thí nghiệm của chúng tôi có người tự sát, kinh phí bị giảm bớt sân bãi bị chiếm dụng, toàn bộ những thứ chúng tôi tạo ra đều bị bác bỏ cũng không sao, nhưng bây giờ chúng tôi đều vây hãm ở trong mê cung rồi... Không có đường ra... Tôi không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu, cuộc sống mỗi ngày tựa như lên dây cót, không ngừng lặp lại... Nhưng phía trước cái gì cũng không có...”
Lưu Diệp chưa từng gặp phải loại chuyện này, cô lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tirn có một đấng mày râu phơi bày bộ mặt yếu ớt của mình trước mặt cô, lòng của cô cũng không phải làm bằng đá, nhìn người xui xẻo chán chường như vậy, cô cảm thấy bản thân ít nhiều cũng phải nói chút gì đó.
Nhưng trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên nói gì thì tốt.
Hơn nữa người này trong mười câu thì chín câu không thể nhắc tới phụ nữ phụ nữ, cô cũng thấy chột dạ...
Cô không phải không nghĩ tới làm chúa cứu thế gì đó, chủ yếu bản thân nghĩ thế nào cũng là một giống cái quý hiếm đúng không, cho nên nàng cũng nghĩ tới, ngộ nhỡ mà không về nhà được, chỉ bằng cô quý giá như vậy, không cầu làm phụ nữ đầu tiên của thế giới gì đó, nhưng thoải mái hồ đồ ở chỗ này dù sao vẫn có thể chứ, đến lúc đó trông cậy vào chính phủ bảo vệ tựa như bảo vệ gấu trúc là được rồi.
Mà lúc này trong lòng cô cực kỳ bồn chồn, Eve trước kia đã chết đều bị cởi hết bị người luân phiên nhìn ngắm, ai biết đến lúc đó bản thân sẽ gặp phải chuyện gì chứ?
Hơn nữa sau khi cùng mấy đồng nghiệp nói xa nói gần tán gẫu, mọi người đều thống nhất cách nói là, ôi mẹ nó nếu như thật sự có phụ nữ thì chắc chắn sẽ xảy ra đại chiến thế giới, trước không nói mấy phe thế lực tranh đoạt...
Thậm chí, còn có lời nói chen vào, đến lúc đó khẳng định sẽ kí thêm hiệp định chia sẻ, cũng không biết có giống như Eve để cho người ta thăm quan không, nếu thực sự mở triển lãm mà nói, bao nhiêu tiền cũng bằng lòng...
Cuối cùng Lưu Diệp cũng không nói ra lời khuyên gì, nhưng mà nếu đã là khách, vậy cứ dựa theo phương thức đcư xử với khách ứng phó đi, cô cũng mở Karaoke gì đó, đang định bảo khách ca hát phát tiết một chút, kết quả đợi khi cô xoay người lại, thì phát hiện vị khách này đã sớm say khướt ngã trên mặt đất rồi, trong miệng vẫn còn như niệm chú niệm phụ nữ phụ nữ gì đó.
Lưu Diệp cũng biết mình sẽ không may mắn như vậy.
Đợi khi cô thở hổn hển cùng Vũ Mị mang khách ra ngoài, Vũ Mị tức giận miệng thở hổn hển, Lưu Diệp cũng mệt không đứng nổi, rõ ràng đã sử dụng hết toàn bộ sức mạnh từ khi còn bú sữa, nhưng vẫn bị Vũ Mị mắng không ra sức lực.
Hơn nữa Vũ Mị còn ở đằng kia lớn tiếng dạy dỗ cô: “Loại khách này cô quản hắn làm gì, trực tiếp ném cho bảo an, để bọn họ ném ra là được rồi, mang có 300 tệ mà còn dám ra đây chơi? Làm như chúng ta đều là nhà từ thiện không bằng?”
“Có khỏe không.” Lưu Diệp cảm thấy vị khách này coi như đàng hoàng..., ít nhất không ép cô uống rượu cũng không động tay động chân, nếu như thật sự để cho người ta ném ra, cứ thế ở một nơi tam giáo cửu lưu như vậy, sẽ xảy ra án mang đấy.
Cô cũng bởi vì vị khách này nói đôi câu hữu ích, nhưng mà cô vừa nói ra lời này, Vũ Mị liền nhíu mày một cái, ở đó hoài nghi hỏi cô: “Aizzz, tôi nói cái tên tiểu tử này không phải thích đàn ông chứ?”
Cô đúng là thích đàn ông, chỉ là cái này với cái kia tuyệt đối không hề có một chút quan hệ, Lưu Diệp cũng không tức giận lườm hắn một cái: “Tôi có may mắn như vậy à, tôi là người may mắn mà tôi phải ở chỗ này xin cơm ăn chắc?”
Vũ Mị nghĩ cũng phải, nếu có số may như vậy, còn cần gì phải chạy đến loại địa phương này chịu tội chứ.
“Có điều tiểu tử này có phải họ Mậu không?” Vũ Mị dường như lại chợt nghĩ đến cái gì đó.
Vừa rồi lúc hai người tính tiền có lục ví tiền của người này, mặc dù chỗ này rất nhiều chữ giống như chữ hán, chỉ là tên người này có cách viết lại rất kỳ quái, ở bên cạnh tên còn có một bức vẽ tựa như trang bị gì đó.
Sau khi Lưu Diệp nhớ tới, vội hỏi một tiếng.
“Ôi trời, cậu thật đúng là báo hoa mai, đó là gia huy của Mậu gia, tôi đã nói vừa rồi thấy hắn họ Mậu, xem tiểu tử này vẫn còn rất có lai lịch.”
Nghe Vũ Mị nói như vậy, Lưu Diệp chợt nhớ tới trước đó người này có nói đến phòng làm việc Eve gì đó, cô liền vội vàng thuật lại một lần.
Vũ Mị nghe xong chân mày cũng nhíu lại, tiếp theo ở đó than thở nói: “Thảo nào, thật ra thì có đôi khi người như bọn họ sống còn chưa chắc đã vui vẻ như người nghèo chúng ta đâu, ít nhất chúng ta còn có thể vì còn sống vì sau này vì tương lai mà lăn qua lăn lại, tốt xấu cũng coi là có một mục tiêu, cậu nói bọn họ muốn vật chất hay là muốn tiền đố chứ, mặc kệ được cái gì, cuối cùng còn không phải đều trở thành một anh già đơn độc sao... Nhân khẩu những người trong gia tộc đó không ngừng tàn lụi, tôi đoán chừng những người càng đứng đầu, sống lại càng không mạnh mẽ...”