Rất nhanh phi thuyền mất đi thăng bằng bắt đầu lắc lư, khi còn không xác định phương hướng nào liền nghiêng về trước, cả phi thuyền liền mất thăng bằng rơi từ trên cây xuống.
Lưu Diệp cũng không biết mình lăn mấy vòng, khi thân thể rơi xuống bụi cỏ mềm mại, điều duy nhất cô có thể nghĩ tới chính là chạy!!
Gần như là vừa có thể đứng lên là cô liền liều mạng chạy, bởi vì không biết tại sao Khương Nhiên lại muốn bóp cổ cô!!
Chạy đến khi sức cùng lực kiệt, rốt cuộc cô tê liệt ngã xuống mặt đất.
Vừa mệt vừa mỏi, người vừa buông lỏng, liền cảm nhận được đau đớn trên thân thể.
Cô dần dần mất đi tri giác, cũng không biết qua bao lâu, thân thể giống như không phải của mình, cô cũng không biết mưa dừng lại lúc nào.
Chờ khi nghe được tiếng chim hót, cô mơ mơ màng màng mở mắt mới thấy mình đang nằm ở sâu trong rừng rậm nguyên thủy.
Màu xanh bạt ngàn, cổ thụ che trời ở bên cạnh cô, cô lập tức liền bị cảnh sắc tự nhiên dọa sợ ngây người!
Cỏ dưới chân rậm rạp kinh khủng, cây cối Già Thiên Ích Địa nhìn không thấy biên giới.
Hơn nữa tối hôm qua cô chạy quá nhanh, cũng không biết giày của mình bị rơi ở chỗ nào rồi.
Cô rất sợ, cả người vừa lạnh vừa ướt, còn có không ít chỗ xanh xanh tím tím, chỉ cần đụng vào là thấy đau đớn.
Cô cố gắng nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, từ đầu đến cuối cô đều không rõ tại sao Khương Nhiên lại bóp cổ mình.
Nếu bởi vì những chuyện ngổn ngang trước kia, ngay từ lúc trên phi thuyền đã bóp rồi, tội gì đợi đến phi thuyền gặp chuyện không may?
Đầu cô rất loạn, duy nhất có thể nghĩ tới là mấy lời cô nói trước khi xảy ra chuyện đó, nhưng cô nói thì có quan hệ gì chứ?
Cô chỉ hỏi anh ta một câu, có phải anh không nhìn thấy gì nữa đúng không?
Có vậy mà anh ta đã muốn bóp chết cô sao?
Ôi trời!!
Cô giật mình hiểu ra, đúng, cũng bởi vì cái đó, cũng bởi vì mắt anh ta không nhìn thấy!
Cho nên anh ta mới muốn bóp chết cô!!
Bởi vì trong mắt anh ta, dưới tình huống cực đoan ác liệt, thứ có thể uy hiếp được anh ngược lại là cô?
Trời ạ, cái dạng người ích kỷ gì mới có thể nghĩ như vậy chứ?!
Cô quả thật hết chỗ nói, aizzz!
Người bình thường thì đều nên nghĩ phải đồng tâm hiệp lực cùng nhau vượt khó chứ?!
Như loại này khi gặp phải nguy hiểm, suy nghĩ đầu tiên là phải phòng bị người bên cạnh, nghĩ thế nào cũng không được bình thường mà!
Cô cũng biết Khương Nhiên là tên thần kinh, quả nhiên ý nghĩ của người điên thì người bình thường không hiểu nổi?
Lưu Diệp thật sự hết chỗ nói rồi.
Bây giờ ở trong loại rừng rậm này đi loạn cũng không phải là biện pháp, cô nghĩ cứ đi về phía vị trí của mặt trời thì luôn không sai.
Cũng không biết thế nào, cô đi tới đi lui, lại đi trở về chỗ cũ.
Hơn nữa nhìn lộ trình này, giống như hôm qua cô vốn chạy không được bao xa.
Lúc này phi thuyền bị ném tan tác, toàn bộ các bộ phận lớn nhất nằm một đống trên đất bằng.
Cô rất sợ gặp lại Khương biến thái, né sau cây nửa ngày, xác định Khương Nhiên không ở phía sau, lúc này cô mới đánh bạo đi về phía trước.
Đoán chừng người mù này sớm không biết mò mẫm đi đâu rồi?
Không chừng xui xẻo ngã từ trên cây xuống chết luôn rồi? Nếu như vậy thì thật đúng là ông trời có mắt!!
Cô vừa nghĩ vừa ôm ý tưởng may mắn tìm kiếm trong đống phế liệu, hy vọng có thể tìm được chút thức ăn nước uống gì đó.
Kết quả đang mải tìm kiếm, cô chợt nhìn thấy dưới bộ phận chính của phi thuyền có một khe hở.
Khe hở kia cũng không lớn, nhiều lắm cũng chỉ có thể đưa vào một cánh tay.
Ban đầu cô cũng không còn chú ý, nhưng khi lật đông lật tây lần nữa, cô chợt cảm thấy không thích hợp, mới vừa rồi lúc cô nhìn vào khe hở kia, dường như bên trong có đồ.
Nghĩ như vậy, cô lại bò tới xem xét.
Lần này ngó nhìn cẩn thận, đợi sau khi nhìn rõ bên trong là cái gì, cô liền hả giận!
Nên vậy!
Thật là Thiên Đạo có luân hồi, mình chỉ rơi vào bụi cỏ thôi, còn tên Khương Nhiên Ngũ Hành khuyết đức này lại có thể chết không tử tế mắc kẹt ở nơi như vậy.
Đoán chừng trước chỗ đó có một cái hố, giờ bị phi thuyền phủ lên, mới lộ ra khe hở như vậy.
Hơn nữa cũng không biết tại sao, Khương Nhiên lại rơi luôn vào trong hố, còn vừa hay bị cái phi thuyền này đậy miệng hố lại, đây không phải báo ứng thì là cái gì?
Lưu Diệp lập tức bật cười, nói với Khương Nhiên đang ở bên trong: “Giờ biết chuyện xấu không thể làm chưa, cái này chính là kiếp này báo đấy?”
Khương Nhiên ngược lại không đáp lời.
Đoán chừng trong lòng đang ăn năn hối hận rồi đây.
Lưu Diệp cũng không để ý, chỉ cần anh ta không ở bên ngoài làm bậy hại cô là được.
Bây giờ cô thật sự thở phào nhẹ nhõm, những vẫn còn có chút lo lắng anh ta sẽ chạy đến, dù sao tên kia cũng là quái lực, ngộ nhỡ đẩy được phi thuyền ra chạy đến thì sao?
Nghĩ như vậy cô liền tìm một tảng đá đè lên phía trên.
Bận việc nửa ngày, bụng cô đã đói sắp chết rồi.
Lúc này cô mới đi loanh quanh gần đó tìm cái gì ăn, trong rừng cũng không thiếu các loại đồ chơi ly kỳ cổ quái, có cây đã kết quả, chỉ là cô cũng không biết loại nào có thể ăn loại nào có độc.
Cuối cùng cô cân nhắc một chút, coi như lợi dụng phế phẩm đi, đã có thứ đồ chơi như vậy ở đằng kia, cô lựa chút trái cây ném cho anh ta, xem anh ta ăn thế nào, coi như thử độc cũng tốt.
Nghĩ như vậy cô liền đến gần cái khe hở đó, mặc dù khe hở kia không lớn, có điều ném mấy trái cây vào cũng không có vấn đề.
Ngược lại Khương Nhiên bên trong không tỏ vẻ gì, có lẽ mắt vẫn chưa tốt, cũng không nhìn về phía cô.
Nhưng cô ném trái cây vào, Khương Nhiên vẫn nhận ra được, có một số thì ngửi một cái, anh liền ném, chỉ có một loại là anh để lại bắt đầu ăn.
Lưu Diệp vừa nhìn cái này, vội tìm loại quả giống vậy, cũng ăn theo .
Aizzz, mùi vị thật đúng là không tệ.
Loại quả này còn không ít, lần này cô vui vẻ, chí ít đã có quả dại để ăn, tạm thời không lo chết đói.
Chỉ là nghĩ đến mình thiếu chút nữa bị bóp chết, tóm lại trong lòng vẫn còn có chút tức giận.
Chờ khi Khương Nhiên ăn xong trái cây, cô liền vừa nhai trái cây rôm rốp, vừa dùng ngôn từ chính nghĩa giáo dục anh ta: “Tại sao vừa rồi anh muốn bóp chết tôi? Là cảm thấy mắt mình không nhìn được, cho nên tôi trở nên nguy hiểm?”
Nghĩ lại những chuyện kia cô liền trợn trắng mắt, mặc kệ trước kia anh ta được người ta tung hô là lợi hại cỡ nào, có thể làm ra chuyện đó thì không thể gọi là người.
“Nhưng anh biết không, căn bản tôi chưa từng nghĩ sẽ hại bất kì ai, tôi cũng không biết anh được giáo dục thế nào, hoặc là anh vốn trời sinh nhân cách bại hoại, không có đạo đức, chẳng qua tôi không phải người như anh, nếu như mà tôi giống như anh nghĩ, hiện tại tôi nên ném thứ gì đó vào mặt của anh, đập chết anh, nhưng tôi lại hoàn toàn không nghĩ như vậy, bởi vì tôi có nhân tính...”
Cô cách khe hở một đoạn xa, tự cho vô cùng an toàn.
Nào ngờ đang nói đến vui vẻ, chợt cảm thấy cổ tay căng thẳng, cả người cô bị một lực lớn lôi đến bên cạnh khe hở.
Vừa rồi cô nói quá hưng phấn, cũng không chú ý tới không biết Khương Nhiên cởi dây lưng làm roi từ lúc nào.
Lưu Diệp bị kéo nhích tới gần khe hở hẹp hẹp kia, ánh mắt Khương Nhiên nhìn cô từ dưới lên.
Tròng mắt vốn mờ tối, lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ như xưa.
Rõ ràng mọi người nhếch nhác như vậy, cũng không hiểu tại sao lúc này anh vốn nên càng nhếch nhác hơn lại không có một chút cảm giác nghèo túng nào, mà thản nhiên nhìn cô.
Nhìn dây lưng trên cổ tay, lại nhìn khe hở nhỏ hẹp.
Lưu Diệp cảm thấy đầu mình nhảy lên một cái...
Mẹ nó, đây là giá trị vũ lực gì vậy!
Có cần phải biến thái như vậy không?
Vẻ mặt Khương Nhiên không có biến hóa gì quá lớn, chỉ nhìn thứ trong tay cô ngoắc ngoắc ngón tay.
Lưu Diệp vô cùng biết điều giao nộp trái cây trong tay ra.
Khương Nhiên nhận lấy, cũng không khách sáo, rôm rốp cắn một miếng.
Vẻ mặt vốn phải vô cùng đáng ghét, thậm chí đến mức này Lưu Diệp cũng hoài nghi trong khoảng cách gần như vậy, Khương Nhiên sẽ đưa tay ra bóp chết mình.
Nhưng Khương Nhiên lại không làm như vậy, mà là sau khi ăn được trái cây thì nhàn nhạt cười một cái, đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười.
Lưu Diệp cũng bị nụ cười của anh làm choáng váng, không hiểu anh đang cười cái gì...
Hơn nữa Khương Nhiên ăn trái cây, lần này lại có thể chủ động buông lỏng dây lưng trên tay ra.
Chờ khi thoát khỏi sự kiềm chế, Lưu Diệp lập tức lùi lại mấy bước, tựa như chạy trốn khỏi quái vật tránh xa khe hở đó ra...
Sau đó Khương Nhiên lại nói một câu làm cho cô trào máu, “Mông cậu bị thương.”