Chạy được một lát, dần dần khu người giàu trở nên càng ngày càng nhỏ, Lưu Diệp cũng không dám lộn xộn, ngồi tại chỗ không ngừng nhìn phong cảnh bên dưới, chỉ cảm thấy cảnh vật càng ngày càng bỏ túi.
Hòa Sơ có nói với cô, vốn toà án điều tra rất đơn giản, nhưng bởi vì thân phận Khương Nhiên đặc biệt, cho nên địa điểm mở phiên toà phải xa một chút.
Nhưng cô không ngờ chỗ đó lại xa như vậy.
Về sau cô cũng hơi mệt, khi đang ngủ gà ngủ gật, thì cô cảm thấy thân thể không ngừng lắc lư, đợi lúc mở mắt, cô nhìn thấy không riêng gì mình đang lắc lư, mà là toàn bộ phi thuyền đều lắc lư, rung lắc dữ dội như dang tức giận chuyện gì vậy.
Cô sợ hãi a một tiếng, vừa định đứng lên, cả người đã ngã văng ra ngoài, gần như là bay thẳng lên phía trên của phi thuyền, nhưng mới vừa đụng phải, đang cho rằng sẽ bị va chạm cực kỳ thảm khốc, cả người lại bay về hướng ngược lại.
Cả người cô đều choáng váng.
Cô không để ý gì nữa, trực tiếp nắm ngay được một thứ gì đó, nó quả thật giống như cây cỏ cứu mạng cô, vì không bị văng ra, cô liều mạng dựa vào, giống như con bạch tuộc tám chân leo lên thứ đó.
Theo tiếng gió gào rít, ở trong đau đớn choáng váng khổng lồ, cô nhanh chóng mất đi tri giác, chờ khi tỉnh lại, cô chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài.
Xương cốt của cô đau đớn như bị đứt gãy thành từng khúc, cô hít vào một hơi thật dài, trong miệng có vị mặn mặn, môi của cô bị rách, không biết đụng phải cái gì.
Cánh tay cô vẫn theo bản năng nắm chặt vật kia, cô mơ mơ hồ hồ cũng không biết rốt cuộc mình bắt được thứ gì, vô thức liền đưa tay sờ sờ, cảm thấy thứ đó hẳn là khung kim loại gì đó của phi thuyền.
Kết quả tay lại không sờ phải kim loại lạnh lẽo cứng rắn, mà là cơ thể con người.
Trời ạ, cô lập tức hiểu được vừa rồi mình ôm phải cái gì rồi, đó chính là Khương Nhiên...
Lúc bị văng tới, cô liều mạng nắm được chân Khương Nhiên, sau đó...
Có lẽ cô lại bám vào phi thuyền lần nữa, sau đó hạ xuống, lại mấy lần lật qua lật lại...
Sau đó chính là hôn mê...
Cho nên thứ cô vừa nắm được chính là chân Khương Nhiên...
Vừa nghĩ đến đây, cô lúng túng vội vàng ngồi dậy.
Trong bóng tối, cô không nhìn thấy gì cả, sau khi thích ứng một lát mới mơ hồ thấy được ánh sáng ở khoang điều khiển.
Cô nghi ngờ không biết người điều khiển đâu, vội vàng bò qua, gắng sức đẩy cửa buồng lái đang khép hờ ra.
Rất nhanh cô liền thấy khoang điều khiển bị đè ép hỏng, chỉ có đồng hồ đo trống trơn đang nhấp nháy, còn có tia lửa văng lên.
Cho dù không hiểu máy móc của thế giới này trông như thế nào, cô cũng hiểu phi thuyền gặp phải vấn đề, ngộ nhỡ nổ tung cũng không phải đùa giỡn.
Cô lùi về bên trong phi thuyền, miệng không ngừng kêu: “Khương Nhiên!! Khương Nhiên!! Khoang điều khiển đang tóe lửa, chúng ta phải chạy nhanh thôi...”
Cô cho rằng Khương Nhiên còn đang nằm thẳng cẳng chứ, kết quả quay người lại, giống như nhìn thấy quỷ, cô thấy Khương Nhiên đã sớm không biết cái gì nửa ngồi ở đó rồi.
Tốc độ này, cô thật sự hoài nghi vừa rồi Khương Nhiên vẫn còn tỉnh táo, bởi vì mình vẫn luôn nắm lấy chân đối phương, cho nên mới không nhúc nhích?
Có điều mặc kệ trước đó hai người có ân oán lộn xộn lung tung gì, bây giờ gặp phải nguy hiểm, nhất định phải đoàn kết lại cùng đối mặt.
Đương nhiên Lưu Diệp nghĩ như vậy.
Chỉ là cảnh ngộ của bọn họ cực kỳ không ổn, phi thuyền này nửa treo trên cây, cô nhìn xuống vài lần, bởi vì đêm mưa, bên ngoài tối đen như mực, cho dù có ánh sáng yếu ớt của phi thuyền, nhưng cụ thể cao bao nhiêu, phía dưới là cảnh tượng gì, thì không thể nhìn rõ được.
Chỉ nghe được tiếng mưa rơi liên tục bên ngoài.
Hơn nữa làm cho người ta sợ hãi là cái phi thuyền này còn không ổn định, hơi động đậy là sẽ lắc lư.
Vừa rồi cô di chuyển một chút mà phi thuyền đã lắc lư kịch liệt, cô sợ đến mức bò cũng không dám bò nữa.
Nhưng không di chuyển thì không được, kiểu gì cũng phải nghĩ biện pháp thoát khỏi phi thuyền này, nếu không quá nhiều nguy hiểm, phi thuyền lớn như vậy nghĩ thôi cũng thấy được treo trên cây không có bao nhiêu chắc chắn, ngộ nhỡ cành cây gãy hay nổ tung thì sao?
Nghĩ như vậy, cô liền lấy hết dũng khí đi đến cạy cửa khoang thuyền.
Lúc làm điều này, cô có chút tò mò, không hiểu sao tên Khương Nhiên này lại như bị choáng váng, lẽ ra hắn phải to gan hơn mình chứ?
Cô bò tới xem tình huống, định mở cửa khoang ra, sao hắn lại một chút động tĩnh cũng không có chứ, chẳng lẽ bị va chạm đến choáng váng rồi?
Lần này cửa khoang đóng chặt hơn nhiều, tay chân cô đều bám lên cửa rồi mà nó vẫn không nhúc nhích chút nào.
Hơn nữa tên Khương Nhiên kia xảy ra chuyện gì vậy, thấy một mình cô mù quáng làm việc mà không biết giúp một tay à?
Cô vô cùng bất mãn quay đầu lại, kêu hắn ta: “Anh tới đây giúp mở cửa phi thuyền đi, chặt quá, một mình tôi không mở được?”
Kết quả sau khi cô nói xong, Khương Nhiên không lập tức tới, mà dừng lại, một lát sau mới từ từ nhích lại gần.
Bộ dáng kia thật lạ.
Lưu Diệp cũng không nói rõ được, chỉ cảm thấy Khương Nhiên không phải là một người nhát gan như vậy.
Cô bò qua bò lại như thế thì thôi đi, bản lĩnh người này phải nhanh nhẹn hơn mình chứ?
Song cô nhanh chóng được xua tan nghi ngờ, vừa rồi bản thân có bao nhiêu sức mạnh thì lôi hết cả ra mà cánh cửa vẫn không nhúc nhích chút nào, nhưng bây giờ Khương Nhiên chỉ lấy tay bẻ, giống như mở đồ hộp, cửa khoang kia nhanh chóng bị mở ra.
Hơn nữa cô đã thấy rõ, toàn bộ cửa khoang thuyền bị xoay mở, khe hở đó, hoàn toàn bị anh ta cứng rắn bẻ ra.
Trời ạ, đây chẳng phải là Đại Lực Vương sao?
Cô vô cùng chờ mong nhìn Khương Nhiên, nếu anh ta có thể lợi hại như vậy, vậy thì cũng có thể leo xuống cây mở đường đúng không?
Kết quả trợn mắt tha thiết trông mong nhìn anh ta đến mệt mỏi, Khương Nhiên vẫn không nhúc nhích.
“Này? Này?” Lần này Lưu Diệp có chút không chờ kịp, nóng nảy thúc giục: “Anh có thể trèo cây không, tôi không biết, cho nên anh sẽ xuống trước chứ?”
Nhưng Khương Nhiên vẫn không nhúc nhích như cũ.
Lần này cô buồn bực, hơn nữa cô nhanh chóng phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào rồi.
Đôi mắt Khương Nhiên bình thường nhìn rất sáng rất đẹp, lúc nhìn người không thể nói là ánh sáng lung linh, nhưng cũng tuyệt đối là vô cùng có tinh thần, lúc này cặp mắt kia không biết sao, lại trở nên không có tinh thần, quả thật giống như bị mù vậy.
Cô cũng không nghĩ nhiều, lập tức hỏi: “Này, không phải mắt của anh bị thương chứ? Còn có thể nhìn thấy gì không?”
Bằng không thì không làm được gì rồi...
Nhưng vừa dứt lời, động tác nhanh chóng kia làm Lưu Diệp không kịp phản ứng, cô liền cảm thấy cổ căng một cái, cả người đã bị Khương Nhiên ghìm chặt cổ, đặt ở phía dưới.
Gương mặt Khương Nhiên ghé sát lại gần cũng không hung ác bao nhiêu, ngược lại gương mặt vẫn nhã nhặn, hô hấp tinh tế vô về khuôn mặt của cô.
Cho nên trong lúc nhất thời cô cũng mơ hồ, không biết Khương Nhiên muốn làm gì, tự nhiên lại ấn cô ngã xuống đất.
Nhưng sau đó cô liền cảm thấy không đúng.
Mặc dù ngón tay Khương Nhiên không nắm chặt cổ cô, nhưng không biết anh ta làm thế nào, ngón tay ấn vào nơi nào đó trên cổ cô, đầu óc của cô trở nên giống như thiếu dưỡng khí...
Hơn nữa mặc dù trên cổ không có cảm giác đau đớn, nhưng hô hấp và giọng nói của cô đều không phát ra được.
Cô sợ hãi giằng co.
Rất nhanh đầu óc của cô liền lâm vào tình trạng thiếu dưỡng khí... Không...không được...
Sức lực của đối phương rất lớn, nhưng cũng không hoàn toàn khống chế thân thể của cô, bất kể là vẻ mặt hay động tác, đều rất nhẹ nhàng...
Đối phương cũng không vì muốn bóp chết cô mà xuất hiện bất kỳ khó chịu...