• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhiều năm sau có một người nào đó nhớ lại việc lúc trước nhớ lại những lời chỉ trích ác liệt cùng sự tra tấn tàn khốc sau khi bản thân bị bại lộ thân phận không khỏi lệ rơi đầy mặt vô cùng hối hận tại sao khi đó mình không tiếp tục giả bộ làm một tay làm công ăn lương trên thiên đường vì có việc nên mới trở về nhân gian. Nếu không nhờ thân thể vốn đã gầy như cây trúc của mình, Lục Bất Phá tin chắc rằng bản thân nhất định sẽ bị ‘kill’ thêm lần nữa. Tuy nhiên tội chết có thể miễn chứ tội sống không được tha, hắn dù không chết nhưng cũng bị lọc mất ba tầng da, tầng da thứ nhất là do thằng em yêu quý của hắn lột ra.

Ưng thuận vô số cam đoan, nói hơn một ngàn câu thật xin lỗi, tiếp đó cắt đất ký tên vào đủ loại hiệp ước nhục nước mất chủ quyền, đặc biệt bất bình đẳng, cuối cùng Lục Bất Phá cũng tạm thời trấn an được một ván gỗ đang giận sôi người, cứu được cái mạng nhỏ yêu quý của bản thân. ‘Có tiền cũng khó mua’ sớm biết thế này … sớm biết thế này hắn ứ nói ra cho rồi!

“Em muốn đi cùng anh về Hồng Kong”

“OK, OK”

“Mỗi ngày em sẽ đều gọi điện cho anh, em gọi anh thì anh phải tiếp”

“OK, OK”

“Sau này dù có xảy ra việc gì cũng không được lừa dối em, phải nói cho em đầu tiên”

“Thế anh kết bạn với ai cũng cần phải báo cho em à?” người nào đó bắt đầu nổi giận.

“Đúng”.

“…” Giận!

“Kỳ nghỉ hè này anh cũng phải ở với em” tên còn lại tiếp tục được đằng chân lân đằng đầu.

Lục Bất Phá nhíu hai mắt lại: “Không được”

“Vì sao!!!” ván gỗ nhỏ chịu nhiều tủi nhục sà vào trong lòng cây gậy trúc, hai mắt lã chã chỉ chực khóc.

“Mùng 2 tháng sau là sinh nhật lão mẹ anh, anh phải…” đột nhiên vào lúc ấy cửa bật mở.

“Đoạn Vũ, em có nhà không?”

Trong phòng, yên lặng một phút. Vương Chỉ tay đang cầm chìa khóa mở cửa, gương mặt hắn lộ đầy vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy trên sô pha trong phòng khách, rõ ràng vừa mới khóc (hoặc sắp khóc) Đoạn Vũ đang nằm trong lòng một người thiếu niên trông cũng khá đẹp trai mà hắn chưa bao giờ gặp qua, tay trái của thiếu niên kia ôm lấy Đoạn Vũ, tay phải vuốt nhẹ gương mặt của cậu, hai người áp sát vào nhau, thực… ái muội.

“Vương ca?” Đoạn Vũ thét lên, nhưng không có vẻ gì định rời khỏi người thiếu niên kia. Khuôn mặt đã khóc ấy nhìn thế nào cũng dễ dàng nhận ra đã phải chịu rất nhiều ủy khuất. Vương Chỉ rút chìa khóa ra, đóng cửa lại, trong mắt xẹt qua một tia thâm trầm.

“Đoạn Vũ, bạn của em?” hắn cởi giày, xỏ dép đi trong nhà vào. Trong mắt thiếu niên ngồi trên ghế sô pha kia cũng lướt qua một tia thâm trầm, tay phải giữ lấy cằm Đoạn Vũ ép cậu quay sang nhìn mình: “Vũ, hắn là ai? Bạn của em?”

Đoạn Vũ nhất thời mở lớn miệng: “Anh…” anh chẳng lẽ đã quên Vương ca? “Anh ấy là Vương…”

“Vũ không phải em bảo chỉ ở đây một mình sao? Tên kia hắn là ai vậy?” một con khỉ nào đó ngồi nhổm dậy, bóp chặt lấy cằm Đoạn Vũ, tựa hồ rất tức giận

“Anh ấy là Vương ca a, lão…” đứa nhỏ đáng thương còn chưa kịp nói xong chữ “Ca” thì đã bị con khỉ ốm xấu xa kia bóp lấy cằm làm cho câm luôn.

“Vương ca? ai là Vương ca? Vũ em cư nhiên dám cùng người khác ở chung!” khỉ ốm tiếp tục đùa đến không biết trời đất gì, hắn hình như còn chưa phát hiện ra bản thân đã nhiễm độc từ một vị nữ vương nào đó mất rồi.

Tình cảnh này khiến Đoạn Vũ chẳng hiểu gì cả không rõ là lão ca của cậu là mất trí nhớ hay là xảy ra chuyện gì rồi. Cũng ngay lúc đó Vương Chỉ chạy tới trước ghế sô pha mạnh tay kéo đứa nhỏ đáng thương kia ra khỏi lòng con khỉ ốm rồi lôi cậu sang ghế bên kia ngồi. Nhìn đến tên khỉ mà hắn rất muốn đấm cho một quyền khi đến gần, Vương Chỉ hỏi: “Đoạn Vũ sao không giới thiệu chút?”

“A này, Vương ca, anh…” đứa nhỏ đáng thương thật khó xử vừa nhìn lão ca nhà mình vừa nhìn Vương ca “Anh ấy là…”

“Tôi là bạn trai của cậu ấy” khỉ ốm mắc dịch nằm trên ghế sô pha khiêu khích nói, sau đó ngoắc ngoắc tay với Đoạn Vũ “Vũ lại đây, em không nghe lời gì cả”

Đứa nhỏ đáng thương kia thật buồn khổ a, lão ca nhà cậu xảy ra chuyện gì vậy? chẳng lẽ không định nói cho Vương ca sao? Còn nữa, lão ca nhà này nói cái quái gì vậy, ngay cả bạn trai mà cũng lôi ra được, cậu nghe xong không khỏi nổi hết cả da gà.

“Vũ !!” người nào đó tiếp tục ngoắc ngoắc, sắc mặt âm trầm.

“Đoạn Vũ, đây là sao? Sao anh chưa từng nghe em bảo là có bạn trai ?” Vương Chỉ ngăn lại đứa nhỏ đáng thương, sắc mặt cũng trở nên âm trầm, phải bắt thằng bé nói ra cho rõ ràng mới được.

“Vũ!”

“Đoạn Vũ!”

Hai người đấu mắt, chỉ thấy chung quanh ghế sô pha, tia lửa điện bắn ra tứ phía. Mà làm cái nhân bánh quy bị kẹp giữa, đứa nhỏ đáng thương kia cuối cùng cũng từ biểu tình tà ác của lão ca mà đoán ra được tâm tư độc ác của đối phương. Cậu rời khỏi ghế sô pha, bất đắc dĩ nói: “Lão ca… đừng gây rối nữa”

Vương Chỉ sửng sốt, khỉ ốm hừ lạnh: “Em cùng hắn ở cùng một chỗ? Anh không phải đã nói tên này bụng dạ đen tối nhất định sẽ dạy hư trẻ nhỏ rồi sao? Em sao không nghe lời?”

“Lão ca đã quên? Đây là căn hộ gần trường mà anh mua cho em. Bởi vì không có sửa sang lại nên em vẫn thường ở lại ký túc xá. Vương ca sau khi trở về cũng chưa tìm được căn hộ thích hợp mà em lại làm phiền nhờ anh ấy tra vụ án của anh cho nên em bảo anh ấy về đây ở chung với em”

“Căn hộ anh mua cho em?” khỉ ốm mắc dịch tựa hồ chỉ nhớ mang máng hình như cũng từng có việc thế này , bất quá hắn vẫn ngáp dài vươn vai nói: “Em thương thằng cha này làm gì? Hắn tiền nhiều, lại có xe, em cứ để hắn chạy qua chạy lại không phải là được sao? Ta đang thắc mắc đứa nhỏ ngoan ngoãn nhà mình sao tự nhiên lại học xấu. thì ra do cha này, sau này cách hắn xa xa ra một chút, hắn ở trên đảo ngẩn ngơ lâu quá nên giờ biến thái nó chạy vào tim rồi”

“Anh… Vương ca vẫn chăm sóc em, nào có như anh nói”.

“Shhh, anh mày bất quá mới rời mày có hai năm vậy mà giờ mày đã tay trong tay ngoài rồi. Nào nào, tiểu Vũ ngoan, anh đây làm sao có thể hại em cơ chứ?”

“Anh…” Đoạn Vũ thực đau đầu.

“đúng rồi nhắc mới nhớ” khỉ ốm từ ghế sô pha nhảy dựng lên, không thèm để ý đến nam nhân đã hóa đá từ lúc nào.

“Đoạn Vũ, trong đống tài sản anh để cho em có hòn đảo nào không?”

“Đảo?” Đoạn Vũ cẩn thận nhớ lại những thứ mà mình thừa kế lại từ lão ca, suy nghĩ nửa ngày rồi lắc đầu “Không có chỉ có một số bất động sản thôi”.

“Không có? Thôi vậy nói sau” khỉ ốm chết toi lôi cái áo vắt ở trên ghế sô pha rõ ràng không phải của thằng em mình hơn nữa lúc nãy còn bị hắn đem ra lau nước mắt nước mũi cho thằng nhỏ, ném xuống đất rồi lau lau hai chân lên.

“Anh… đó là của Vương ca” Đoạn Vũ xông vào cướp tuy nhiên đã muộn mất rồi.

“Ai nha, sợ cái gì? Bọn họ là bộ đội đặc chủng một năm không biết phát bao nhiêu áo sơ mi a” tâm tình sảng khoái, khỉ ốm làm vài cái động tác thể dục sau đó hạ chỉ thị: “Đoạn Vũ đi lấy cho lão ca này chén nước nếu có nước quýt thì càng tốt. haizz nói suốt năm tiếng rồi, khát chết mất”

“Đoạn… Hoa?” hóa thạch đột nhiên sống lại.

Khỉ ốm liếc mắt nhìn hắn một cái: “Tao hiện tại đổi tên, gọi Lục Bất Phá. Web đệ, đã lâu không gặp dạo này trông trắng trẻo bụ bẫm nhể”.

*Bạn Phá gọi bạn Vương Chỉ là Võng Chỉ có nghĩa là trang web a =o=!*

“Vương ca, em biết điều này rất khó giải thích, nhưng đó thật sự là anh trai em, Đoạn Hoa” Đoạn Vũ ở một bên nói: “Vương ca đây là sự thật!”

Vương Chỉ thần sắc quỷ dị nhìn Đoạn Vũ rồi lại quay sang đánh giá tiếp người trước mặt, mãi cho đến khi cái bản mắt phía trước ngáp ngáp vài cái đầy tao nhã “Mày là… Đoạn Hoa?”.

“Ừ… tuy rằng tao biết chỉ số thông minh với khả năng nhận biết của mày rất thấp nhưng mà tao vẫn sẽ giải thích qua một chút. Này… trên thế giới có một môn thể thao mới gọi là “xuyên qua”. “Xuyên qua” ý là gì hả?, chính là…” khỉ ốm mắc dịch bắt đầu hào hứng giải thích về thân phận mới của bản thân, cuối cùng hắn đối với người hai mắt đang sáng quắc lên như đuốc kia mở lớn miệng: “Nhìn mồm tao. Tao hiện tại gọi là: Lục, Bất, Phá”.

“F…k! You!”

“Anh! Vương ca!”

“Đồ web chết bằm”

Bị chọc giận, hóa thạch nhanh chóng biến thành vũ khí có tính sát thương mạnh, hai tay bóp lấy cổ của con khỉ ốm kia vật hắn ra ghế sô pha “Con mẹ nhà ngươi, lặp lại lần nữa xem, dám nói tao bụng dạ đen tối hả?! tao thế quái nào đen tối? chẳng qua là hồi đi học vài lần xin tí bữa trưa của mày thôi! F..k you! Cái đồ vu oan giáng họa kia”

“Cái gì mà chỉ một ít bữa trưa? Mày còn ăn vụng chocolate của tao! Bánh bích quy! Ngoại trừ cà rốt yêu quý của tao thì còn cái gì mà mày không ăn vụng?”

“F..k! mày chẳng lẽ không ăn vụng của tao sao?! Ngay cả mô hình bằng kẹo dẻo mà nữ sinh người ta tặng cho tao mày cũng đều ăn vụng! con mẹ nó, sao mày không bị độc chết luôn cho nó rồi!”

Khỉ ốm ra sức phản kháng, một cước đã vào đũng quần của hóa thạch, may mắn hóa thạch phản xạ nhanh không thì đã bị hủy mất tiểu tổ tông nhà mình. Tiếp đó ngay tại lúc khỉ ốm còn đang đắc ý phấn khởi, hóa thạch đặt bàn tọa nặng trịch của mình lên cái eo nhỏ của khỉ ốm, tiếp tục bóp cổ hắn. Khỉ ốm cũng không cam chịu yếu thế, suất móng vuốt để ở cằm hóa thạch, hai chân dùng sức đạp.

“Mày sao không chết ở trên đảo luôn đi, tao ngay cả vòng hoa của mày đều chuẩn bị tốt, cả tên miền của mày tao cũng đã chuẩn bị, ông trời không có mắt”

“Tao mà chết thì cũng phải lôi mày làm đệm lưng. Con mẹ nó mày không phải đã ngỏm rồi sao? Còn trở lại làm gì? Mày không chết để tao bóp cổ cho mày đi luôn!”

“Mày còn chưa chết thì tao sao có thể chết, tao chết một mình rất là buồn, muốn chết thì cùng chết”

“Anh! Vương ca! Dừng tay!”

Nghe hai người càng mắng càng thái quá, đứa nhỏ đáng thương nổi nóng. Tiến lại gần lôi hóa thạch xuống rồi tiếp tục ra tay ngăn lại hai tên vẫn còn muốn đấu tiếp: “Đủ rồi! Các anh mấy tuổi rồi mà còn như này!”

“Anh mày mới mười tám, còn chưa trưởng thành!” khỉ ốm vô sỉ đem tuổi trưởng thành định tại hai mươi tuổi.

“Nôn!” hóa thạch làm bộ nôn mửa “Mẹ nhà ngươi, già đến độ sắp thành lão nhân đầy nếp nhăn rồi mà còn giả trang cái gì”

“Con mẹ nó có mày mới là lão nhân đầy nếp nhăn ấy, mà không chỉ có dấu vết của tuổi già, mày trông còn na ná như mấy lão đã nằm dưới lỗ rồi nữa đó”

“Anh! Vương ca! các người nói đủ chưa?” Đoạn Vũ mới là người muốn ói a, gì mà lôi cả người chết vào đây.

“Hừ” hai vị nam nhân mà tổng tuổi linh hồn đã gần 60, tính tuổi thân thể đã sắp 50 đồng thời tống hơi giận ra cho hả. Tia lửa điện vẫn như cũ bắn ra tứ phía, không quá vài giây, chẳng rõ ai động thủ trước, hai người lại xoay sang đánh nhau tiếp.

“Anh! Vương ca! đừng đánh!”

“Đồ web nồng nặc mùi kia, mày cư nhiên dám nói tao đầy mùi lão nhân hả?!!”.

“Vương bát đản, mày cư nhiên dám nói tao giống xác chết hở?!!”

“Tao bóp chết mày!”

“Tao giết mày!”

“Chiến!”

Khuyên bảo nửa ngày không có kết quả Đoạn Vũ căm giận quát: “Hai người cứ đánh đi, em mặc kệ!” sau đó hầm hừ vọt vào bếp đun ấm nước.

Một giờ sau…

“Hừ hừ… hừ hừ… không còn khí lực… web chết bằm… mày, tiểu tử mày công lực so với trước đây có tăng tiến, hừ hừ, mệt chết…”

“Mày còn có tâm tư để nói à. Đầu thai cũng không tìm lấy cái thân thể nào cường tráng hơn một chút mà lại đi dùng cái thân thể vừa gầy lại cứng nhắc thế này. Nếu là trước đây, hai ta ít nhất cũng có thể đánh suốt 3 tiếng”.

“Con mẹ nhà ngươi” Người nào đó khí cùng lực tận, dồn hết sức tặng cho cái thằng đang ngồi phịch bên người mình một quyền cuối cùng “Tao rất là vừa lòng với cái thân thể này. Tao nói cho mày biết, đồ ăn do lão mẹ hiện tại của tao làm là tuyệt nhất, so với lão mẹ trên trời ngon gấp trăm lần”.

“Thật sao?”

“Đương nhiên, sau này có cơ hội đem mày đi nếm thử. A lão mẹ cơm mẹ nấu cũng ngon lắm mẹ đừng nên giận con ha” người nào đó làm hình chữ thập đối với lão mẹ trên trời sám hối.

“Tao nhất định phải đi, đồ ăn Trung Quốc ở Mĩ làm khó ăn chết đi được”

“Anh, còn có em”.

Bưng hai cốc nước ra, Đoạn Vũ lên tiếng rồi đem cốc nước quýt đưa cho lão ca còn cốc nước lọc đưa cho Vương ca. Hai tên này vồ lấy, uống một hơi cạn sạch, sau đó đổ vật xuống nằm thẳng cẳng như người đã chết.

Một lát sau, một tên quay đầu: “Hây, Vương Chỉ, mày thực bình tĩnh đó”

Tên còn lại nhẹ giọng cười cười: “Thế mày nghĩ tao làm nghề gì, còn có việc gì mà chưa từng thấy qua, mày có thế này thì hiếm quái gì chứ”

“chẳng lẽ còn có người giống như tao trên đời này?”

“Bí mật quốc phòng”

“Hừ” tuy rằng bất mãn song hắn lại nở nụ cười: “Vương Chỉ tao thật cao hứng vì mày không có chộp lấy tao lôi đến phòng thí nghiệm”

“Tao không làm nhưng người khác sẽ làm, mày vẫn nên cẩn thận một chút” Vương Chỉ không cam lòng nói: “Mày sau này còn dám bảo lão tử bụng dạ đen tối, lão tử nhất định sẽ đem bí mật của mày bắn ra ngoài. Mày cứ nằm đó mà chờ mấy chuyên gia điên cuồng tóm mày về phòng thí nghiệm làm thí nghiệm đi”

“Tao X, mày như vậy mà dám nói bụng dạ không đen tối” thưởng cho tên kia một ánh nhìn xem thường.

“So với mày còn quang minh chính đại chán. Sống lại hai năm mà giờ mới mò về đây, mẹ nó, thật muốn tẩn cho mày một trận. Ngày mai tao bốc mộ mày lên, đem tro cốt mày ra cho cá ăn”

“Tro cốt rất giàu protein, nhiều dinh dưỡng”

“Con mẹ nó, mày bụng dạ mới là đen tối, tao X”.

Hai tên này lại ở nơi nào đó tranh cãi, không muốn nghe tiếp cuộc đối thoại chẳng có tí dinh dưỡng này, Đoạn Vũ ôm bát mì ngồi xem TV.

“tiểu Vũ, anh đói bụng quá! Em làm cho anh tí đồ ăn đi”

“Đoạn Vũ, anh cũng đói, nấu cho anh một bát mì lớn được không?”

Đứa nhỏ đáng thương quay đầu nhìn hai tên nằm ườn trên đất không có dấu hiệu muốn vận động, cuối cùng đành buông bát mì xuống ngoan ngoãn vào trong bếp. Tránh ở trong bếp, Đoạn Vũ sụt sịt cái mũi, lau lau khóe mắt, nở một nụ cười thật sâu.



Ăn uống no đủ, Vương Chỉ gọi điện cho thư kí của mình, Kiều Ban. Ba người ngồi ở ghế sô pha sau khi nói lại chuyện xưa rồi tiếp đó mặc sức tưởng tượng về tương lai phía trước cuối cùng đi vào vấn đề chính.

“Tuy rằng tao không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại quay đầu nhìn lại, vào lúc đó bản thân thật quá xúc động. Khi ấy còn rất nhiều phương pháp tốt hơn vậy mà tao lại đi chọn cái phương án tổn nhân hại mình nhất”

Lục Bất Phá thở dài, biết sai mà sửa là trẻ ngoan, tuy nhiên có một số việc biết là sai lầm rồi nhưng quay đầu đã không còn kịp.

“mày biết mình sai là tốt rồi” Vương Chỉ nói, “Mày chết thì tốt rồi, con mắt đã nhắm cái gì cũng không biết chỉ có Đoạn Vũ, chị Lyli, bọn bạn của mày đây dù qua hai năm vẫn không dám tin rằng mày đã chết. Hơn nữa thằng khốn kia sao mày nỡ bỏ Đoạn Vũ lại một mình hả? mày có nghĩ đến nó không vậy?”

“Tao sai rồi, tao sai rồi, mọi người cứ việc chỉ trích a” người nào đó giơ hai tay lên.

“Anh, chỉ cần sau này anh không bỏ lại em, em sẽ tha thứ cho anh” đứa nhỏ đáng thương khôi phục lại nguyên trạng, gắt gao ôm lấy cây gậy trúc lão ca.

Thở dài, Lục Bất Phá vỗ vỗ thằng em, nhìn về phía Vương Chỉ: “Chuyện của Tây Môn với Nhược Lan cũng dừng lại đây thôi. Hủy án kiện với Nhược Lan đi”

Vương Chỉ cau mày, Đoạn Vũ ngồi dậy.

“Con mẹ nhà ngươi, đừng nói với tao là nếu không có việc này mày vẫn còn trốn ở Hồng Kong dấu mặt đấy chứ” Vương Chỉ lạnh nhạt nói, nếu Đoạn Hoa dám nói là phải, hắn nhất định sẽ làm cho thằng cha này ra nghĩa địa nằm thêm lần nữa.

“Anh..” nghĩ đến khả năng này, Đoạn Vũ không khỏi khổ sở, hai mắt ươn ướt.

Không lập tức trả lời, Lục Bất Phá nhìn hai người lặng yên một lát sau đó đáp: “Tao chưa từng nghĩ đến việc lúc nào sẽ tới tìm mọi người”

Không khí trở nên đông lạnh.

“Năm đầu tiên tao nằm trên giường đến năm thứ hai mới có thể rời giường, phải học tiếng Trung, phải học lại rất nhiều thứ nên mấy việc kia đành để lại suy nghĩ sau. Tao thật không dám quay đầu lại nhìn, quay đầu lại chứng tỏ tao là người nhu nhược, là một kẻ hèn nhát”.

“Sau đó thấy chuyện của Tây Môn với Nhược Lan trên báo, nhìn thấy Đoạn Vũ và mày. Tao nghĩ thật lâu, đột nhiên cảm thấy bản thân rốt cuộc là sợ cái gì? Nhìn thẳng vào cái sai của mình mới là việc dũng cảm. Mặc dù những chuyện xảy ra với tao thật không thể tưởng tượng được, rất khó để chấp nhận nhưng là người nhà của tao, là bạn bè của tao thì mọi người chắc chắn vẫn sẽ tin. Nghĩ đến đây tao không còn lo lắng nữa. Sở dĩ gửi bức thư kia cho Đoạn Vũ cũng là bước đệm cho ngày hôm này. Haizz, thằng nhỏ này lúc đầu còn tưởng tao từ thiên đường về thật chứ”

“Anh…”

“Được rồi, hai người cũng phê phán tao nửa ngày rồi. kỳ thật dù không có chuyện của Tây Môn thì tao nghĩ tao vẫn sẽ đến tìm mọi người thôi. Bất quá…” Lục Bất Phá chăm chú nhìn đứa em cùng thằng bạn của mình: “Chuyện này tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không thể để lão mẹ tao biết. Cho dù một tí manh mối cũng không được. Tao sẽ bảo với bà hai người là bạn tốt mới quen ở New York của tao, ai dám hé răng, tao giết người đó!”

“Sợ bà không chấp nhận được việc đứa con thực sự của mình đã chết hả?” Vương Chỉ hỏi.

Lục Bất Phá thở ra một hơi thật dài, lau lau đi nước mắt: “Chờ hai người gặp lão mẹ sẽ biết tại sao. Nhớ kỹ nhất định không được cho lão mẹ tao biết, à còn có cả bạn gái tao nữa”

“Bạn gái của mày?!!” tiếng thét vang lên

Người nào đó che lỗ tai đầy vô tội: “Tao chưa nói cho hai người?”

“Chưa có!”

“À”

“À?!! Mày cư nhiên có bạn gái!!” hai người kia khiếp sợ “Vậy còn Tây Môn thì sao?”

Lục Bất Phá cười cười : “Tây Môn hả? ưm… Tây Môn đã kết hôn, để cho Tây Môn Nhược Lan với đứa nhỏ của họ được sống hạnh phúc đi, chuyện cũ đã qua rồi. Tao giờ là Lục Bất Phá, năm nay mười tám tuổi, sinh viên năm nhất khoa công nghệ thông tin, đại học Hồng Kong, bạn gái tên Hác Giai, là hot girl nổi tiếng kiêm hoa hậu giảng đường của Hồng Kong, bọn tao trai tài gái sắc, thanh mai trúc mã, môn đương hậu đối. a men”

“F…K!” người nào đó lại nhịn không được bóp cổ tên kia. Mày tốt nhất là cứ đi chết đi!!!

“Khụ khụ…… Cứu, cứu mạng……”

Thảm án lại diễn ra tại căn hộ nào đó, một người nào đó tìm cách chuồn êm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK