“Ngày kia là tới sinh nhật mẹ tôi rồi, cậu chưa quên chúng ta đến nơi này để làm gì đấy chứ?” lên tiếng nhắc nhở, Lục Bất Phá đi vào trong nhà tắm để rửa mặt. Nam nhân ở trên giường trầm tư một lúc rồi mới rời giường.
Đi vào nhà tắm, nam nhân tựa vào cửa nói với người đang đánh răng: “Ngày kia chú dì đến đây, tôi sẽ nói chuyện với hai người về việc hủy bỏ lễ đính hôn giữa cậu với Hác Giai”.
Lục Bất Phá kinh hãi quay đầu, hắn cư nhiên quên mất việc lớn này. Vội vàng nhổ đống bọt trong miệng ra, hắn nói: “Chuyện này cậu không thể nói với lão mẹ!”.
“Chẳng lẽ cậu định đính hôn với Hác Giai sao?!” ánh mắt màu lam thâm trầm, “Tôi tuyệt đối không cho cậu đính hôn với cô ta”.
Vội vàng súc miệng, Lục Bất Phá đáp: “Kì thật sau khi suy nghĩ kĩ lại, tôi thấy có khả năng lão mẹ đã biết Hác Giai không phải là người yêu của tôi ngay từ đầu, bà đột nhiên bảo hai đứa sẽ đính hôn như vậy chắc chắn là có mục đích ẩn đằng sau, tôi tin bà không thực sự muốn tôi kết hôn với Hác Giai. Hơn nữa Tây Môn, cậu định dùng lý do gì để thuyết phục mẹ tôi hủy bỏ việc đính hôn của tôi và Hác Giai?”.
Sắc mặt Tây Môn Trúc Âm trở nên u ám: “Tôi sẽ trực tiếp nói với dì về việc của tôi với cậu. Chẳng phải cậu bảo Hác Giai thích đội trưởng của cậu sao. Dì là tiểu thuyết gia, tất nhiên sẽ ủng hộ việc hai người yêu nhau có thể đến được với nhau”.
Lục Bất Phá cười khổ: “Tây Môn, cậu định giải thích thế nào về việc tôi mới đến New York một tháng mà đã yêu cậu? Ba mẹ tôi có thể bình tĩnh tiếp nhận việc tôi nhận cha mẹ nuôi đã khiến tôi cực kỳ kinh ngạc rồi. Một khi Hác Giai đã biết được việc của cậu và Nhược Lan thì không có lý gì mà mẹ tôi lại không biết. Bây giờ cậu bảo với bà là tôi với cậu ở cùng một chỗ, nói thật là khi đó ánh mắt bà nhìn tôi thế nào tôi cũng đã tưởng tượng ra được rồi”.
Tây Môn Trúc Âm nhíu mày: “Liệu có khả năng chú, dì đã nhận ra cậu không phải là Lục Bất Phá kia?”.
“Không có khả năng” Lục Bất Phá liên tục lắc đầu, “ Mẹ tôi mê xuyên không điên cuồng như thế, nếu mà bà biết tôi xuyên tới thì chắc chắn đã lôi tôi đi thí nghiệm từ sớm, làm quái gì có chuyện không hỏi tí nào như thế này? Hơn nữa bình thường lão mẹ cũng không có hành động kỳ quái gì, mọi thứ đều rất bình thường”.
“Chẳng lẽ để tôi phải chứng kiến cậu đính hôn với Hác Giai? Tôi không làm được,” đôi mắt màu lam đột nhiên lóe sáng, “Hơn nữa, Hác Giai khả năng đã ở cùng một chỗ với Thương Triệt rồi”.
“A?! làm sao cậu biết được?”.
Nam nhân thản nhiên nói: “Bởi vì tôi không cho phép có kẻ cướp đi người của tôi”.
Lục Bất Phá sửng sốt, tiếp đó, hắn lớn tiếng hỏi: “Cậu đã làm gì?”.
“Không có gì”, nam nhân vẫn thản nhiên, “Chỉ là tạo cơ hội cho hai người họ thôi”.
Lục Bất Phá lao nhanh ra khỏi nhà tắm, chạy thẳng đến chỗ điện thoại của mình, ấn số của Hác Giai, điện thoại vừa chuyển kết nối thì bên kia đã có người nhấc máy.
“A lô, ai đấy ?”.
“Bộp” Lục Bất Phá cúp điện thoại, mặt hắn đần ra, kinh hoảng quay đầu lại.
“Có chuyện gì vậy?”.
Tây Môn Trúc Âm tiến lại gần, trước khi đi anh đã an bài mọi việc suôn sẻ rồi mà, chẳng lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Lục Bất Phá há há miệng, lắp bắp nói: “Người nhận điện thoại… là… là… đội trưởng”.
Nam nhân đi đến ôm lấy hắn: “Cái ngày chúng ta tới đảo, cậu ta đã ở cùng với Hác Giai. Bất Phá, giờ cậu có còn nghe lời dì đính hôn với Hác Giai nữa không?”.
Thiếu niên lắc đầu: “Tôi không biết”. Lão mẹ, làm thế nào bây giờ? Lục Bất Phá mê mang.
Không gọi điện lại cho Hác Giai, Lục Bất Phá tạm thời đem mấy việc loạn não kia cất ra sau đầu để chuyên tâm bố trí lại biệt thự cùng Tây Môn Trúc Âm. Biệt thự không lớn chỉ có ba tầng với năm phòng ngủ, trước đó, Tây Môn Trúc Âm đã cử người tới dọn qua biệt thự một lượt. Hiện giờ, hai người bọn họ chỉ cần treo đồ trang trí và chuẩn bị vài thứ mà nữ thần có thể sẽ thích. À, dĩ nhiên cũng không quên làm vài tiết mục thú vị nữa a~~.
Tây Môn Trúc Âm hạ quyết tâm lần này sẽ ngả bài với Lục Đường Phương Phương, cho dù chỉ là giả đính hôn, anh cũng vô pháp tha thứ. Lục Bất Phá vẫn còn mang tâm lý “đà điểu”[1], trải qua chuyện lần này, hắn với Tây Môn chắc chắn sẽ không tách ra tuy nhiên nên mở miệng thế nào với lão mẹ, có nên nói cho lão mẹ biết thân phận thật sự của mình hay không, hắn vẫn chưa có được chủ kiến rõ ràng.
[1] Tâm lý Đà điểu là loại tâm lý muốn trốn tránh sự thật, cũng là loại hành vi yếu đuối không dám đối diện vấn đề. Các nhà tâm lý học sau khi nghiên cứu đã phát hiện ra rằng, người hiện đại khi đối diện với áp lực phần lớn đều áp dụng thái độ lảng tránh, biết rõ vấn đề phát sinh nhưng cũng không nghĩ ra đối sách, cuối cùng chỉ khiến vấn đề càng lúc càng phức tạp càng khó xử lý. Giống như hình ảnh con đà điểu vùi đầu vào cát để không phải thấy nguy hiểm đang đến với mình.
“Bất Phá, có tôi, không phải sợ”mặc cho nam nhân an ủi, Lục Bất Phá vẫn lo lắng như cũ. Trong nhật ký của Lục Tiểu Phá tuy tràn ngập những hồi ức ‘đau thương đầy máu và nước mắt’ do bị lão mẹ ngược đãi nhưng ẩn chứa trong những hàng chữ ấy là tình mẫu tử sâu sắc giữa hai người. Nếu để cho lão mẹ biết đứa con mà mình thương yêu nhất kỳ thực đã mất, bà có lẽ sẽ chịu không nổi.
Ôm cái bụng sầu não của mình bò qua ngày kế tiếp, cuối cùng, vào chạng vạng ngày 1 tháng 7 hai người cũng bố trí biệt thự xong xuôi. Những ngôi sao màu lam được treo đầy trên trần, con rối mĩ thụ trong bộ phim hoạt hình mà Lục Đường Phương Phương yêu thích được đặt ở vị trí đẹp nhất trong nhà, khung ảnh to của nữ thần gợi cảm được treo trên tường phòng khách, ngoài ra còn có hơn một ngàn kiệt tác “đam mỹ tiểu thuyết” nổi tiếng được Tây Môn Trúc Âm sưu tầm từ khắp nơi trên thế giới. Lục Bất Phá còn khoa trương trải thêm thảm đỏ ở cửa.
Ở phòng ngủ được đặc biệt chuẩn bị cho lão mẹ, Lục Bất Phá đặt một chiếc bàn ở ban công, giúp lão mẹ có thể vừa ngắm cảnh biển vừa sáng tác những “kiệt tác có một không hai” của mình.
Hai người dùng bữa cơm chiều trên giường sau đó đi ngủ “một cách trong sáng”. Người vẫn mang đầy bầu tâm sự trong lòng căn bản ngủ không nổi: “Tây Môn, thôi thì đừng nói với mẹ tôi vẫn hơn”
“Yên tâm, có tôi, không sợ.” nam nhân đã quyết định chủ ý.
Không yên lòng nhắm mắt lại, Lục Bất Phá chuẩn bị chào đón ngày mai tới. Lão mẹ rốt cuộc sẽ phản ứng ra sao?
.
.
.
Sáng sớm ngày 2 tháng 7, trực thăng tới đảo mang theo ba vị đầu bếp, hai người giúp việc, các loại hoa quả, rau thịt tươi ngon cùng một số thực phẩm khác, ngoài ra còn có hoa tươi và mấy chậu cây. Hai trong ba vị đầu bếp hôm nay sẽ phụ trách làm bánh sinh nhật, họ là những bậc thầy nổi tiếng về làm bánh ngọt ở New York. Ba vị đầu bếp vừa tới liền đi ngay vào bếp để chuẩn bị cho bữa tiệc tối. Lục Đường Phương Phương mấy người phải buổi chiều mới tới, Tây Môn Trúc Âm dứt khoát kéo Lục Bất Phá ra bãi biển đi tản bộ với mình.
Trong suốt mười mấy năm quen biết, đây không phải là lần đầu tiên hai người đi dạo trên bãi biển với nhau nhưng cảm giác lần này quả thực rất đặc biệt. Hai người tay trong tay, mặc quần short ngắn, đi chân trần, chậm rãi sải bước trên bờ cát trắng, sóng biển thỉnh thoảng tràn qua chân hai người, xóa đi những dấu chân in lại trên cát của họ.
“Bất Phá”.
“Ừ”.
“Chúng ta kết hôn đi”.
Lục Bất Phá ngừng lại, kinh ngạc nhìn đối phương.
Tây Môn Trúc Âm ôm lấy hắn, thản nhiên nói: “Ở Mĩ có nhiều bang thừa nhận kết hôn đồng giới, chúng ta kết hôn đi. Tôi đã chọn được một nơi rất tuyệt để hai ta hưởng tuần trăng mật, chính là hỏn đảo mà tôi tặng cậu khi trước”.
Không ngờ, Lục Bất Phá lại nhíu mày: “Nếu là trước đây, tôi sẽ rất vui mừng, sẽ ngay lập tức kết hôn với cậu. Nhưng hiện tại, tôi còn lo lắng ba mẹ, nếu có kết hôn, tôi hy vọng chúng ta có thể nhận được lời chúc phúc từ họ. Còn cả thân phận của tôi, tôi vẫn luôn tự hỏi liệu có nên nói cho lão ba và lão mẹ biết hay không nhưng … tôi sợ họ không tiếp thu được việc này. Tây Môn, lão ba và lão mẹ rất thương tôi, tuy không phải là Lục Bất Phá nhưng tôi đã coi họ như ba mẹ ruột của mình, tôi rất yêu họ”.
“Tôi hiểu được” Tây Môn Trúc Âm không những không tức giận mà còn đột ngột quỳ gối, “Nếu chú dì nguyện ý chúc phúc cho hai ta, Hoa, cậu có nguyện ý gả cho tôi?”.
Mặt Lục Bất Phá trong nháy mắt đỏ bừng, hắn cũng quỳ một gối, hết sức kích động đáp: “Tôi nguyện ý, Tây Môn”. Tay trái bị cầm lên, một chiếc nhẫn được từ từ đeo vào ngón áp út của hắn, chiếc nhẫn giống hệt chiếc mà Tây Môn Trúc Âm đeo ở ngón áp út của mình
Đôi mắt của Lục Bất Phá ươn ướt, hắn giơ tay trái lên: “Cái này được… mua lúc nào vậy?”.
“Không phải trong nhật ký đã viết rồi sao?” Tây Môn Trúc Âm đỡ hắn đứng dậy.
Lục Bất Phá lật qua lật lại tay mình: “Không phải đính hôn đã rồi mới kết hôn sao? Chưa gì cậu đã đeo nhẫn vào ngón áp út của tôi thế này?”.
“Chúng ta đã kết hôn, tôi chỉ bổ sung thêm chiếc nhẫn này cho cậu thôi” nam nhân giữ chặt tay trái của hắn, tiếp tục đi về phía trước, “Hoa, nếu cậu vẫn còn lo lắng không muốn nói cho họ biết về thân phận của cậu. Tôi sẽ thuyết phục chú dì đem “Lục Bất Phá” gả cho tôi. Một ngày họ không đồng ý, tôi sẽ còn đấu tranh một ngày. Một năm không đồng ý, tôi sẽ đấu tranh một năm. Mười năm không đồng ý, tôi sẽ đấu tranh mười năm, tôi tin rằng mười năm sau, họ nhất định sẽ cho phép hai chúng ta được ở cùng một chỗ”.
Lục Bất Phá nắm chặt tay đối phương, nghiêng đầu tựa vào vai anh. Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một câu: Chấp tử tay, cùng tử giai lão (cùng nắm tay nhau, chung sống đến già). Hắn cũng đã quyết định, sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, hắn sẽ thẳng thắn với ba mẹ. Cố lên! Lục Bất Phá!
.
.
.
2 giờ chiều, một chiếc máy bay riêng loại nhỏ đáp xuống đường băng đằng sau biệt thự. Vào lúc máy bay dừng hẳn, Tây Môn Trúc Âm cùng Lục Bất Phá lập tức tới đón. Cửa ca bin vừa mở ra, hắn nhảy lên chạy tới, phất tay: “Lão ba! Lão mẹ! cha nuôi! Mẹ nuôi!”. Tiếp theo hắn sửng sốt, sao chỉ có một mình Hác Giai vậy? đội trưởng đâu?
Lục Đường Phương Phương có vẻ rất vui, chủ động nghiêng mặt cho thằng con thơm một cái sau đó xoa đầu thằng bé: “Thằng nhóc này, một mình chạy tới đây để làm việc xấu gì hở?”.
Thằng nhóc của bà đỏ mặt pha trò: “Con có thể làm chuyện xấu gì được, tới đây sớm để chuẩn bị cho lão mẹ một niềm vui bất ngờ thôi mà”.
“Xác định là không làm chuyện xấu gì sao?” cặp mắt sắc bén của Lục Đường Phương Phương vừa liếc qua đã nhận ngay ra vết đỏ khả nghi trên cổ thằng con, tuyệt đối không phải vết muỗi đốt.
“Ha ha…. Ha ha a… lão mẹ, con thật sự là đến để chuận bị một niềm vui bất ngờ cho mẹ mà” buông lão mẹ đáng sợ ra, Lục Bất Phá ôm lão ba một chút, sau đó đi đến chào đón cha mẹ nuôi.
Vào lúc hắn không để ý, Lục Đường Phương Phương đầy thâm ý nói với một người: “Không gọi điện được cho tiếu Phá, tôi còn tưởng cậu đem tiểu Phá bán sang châu Phi làm nô lệ rồi chứ”.
“Dì thực hài hước” vẫn là bộ dạng không quan tâm đến thắng thua như trước, Tây Môn Trúc Âm nói, “Chúc dì sinh nhật vui vẻ”.
Lục Đường Phương Phương cười cười, ôm lấy tay chồng: “Vết thương của cậu đã khỏi hẳn chưa?”.
“Đã đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn dì đã quan tâm”.
Tây Môn Trúc Âm dẫn mọi người vào nhà, Lục Bất Phá đi ở đằng sau, nhỏ giọng hỏi Hác Giai: “Thương Triệt đâu?”.
“Tôi làm sao biết được” Hác Giai nhún nhún vai, “Sau này không được nhắc đến tên anh ta trước mặt tôi”.
“Xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua tôi gọi điện thoại cho bà, nhận điện thoại là anh ấy”.
“Bất Phá, nếu ông lên giường với tôi, sau khi mọi việc đã xảy ra ông sẽ làm gì?”.
“Đương nhiên, tôi sẽ cưới bà. Là đàn ông thì phải biết phụ trách”.
Hác Giai căm giận nói: “Anh ta chẳng nói chẳng rằng, ngày hôm qua, anh ta còn đi dạo phố với tôi, đến hôm nay thì lặn chẳng thấy tăm hơi đâu cả. Cứ coi như tôi nhìn nhầm người đi, tôi không thương anh ta. Bất Phá, ông cưới tôi đi”.
Lục Bất Phá khoác vai, yên lặng an ủi cô. Hắn không thể nói ra tiếng “được”.
Nam nhân mặt than đi phía trước nghe được, dừng lại quay đầu, vươn tay về phía người nào đó: “Bất Phá”. Lục Đường Phương Phương cùng Lục Duy Thành dừng lai, Tây Môn Mộc Nhất cùng Vương Linh Linh dừng lại, Hác Giai cũng dừng lại.
“Bất Phá.” Nam nhân lại gọi tiếp, thấy đối phương vẫn tiếp tục đứng yên không chịu động đậy, anh liền xoay người tiến lại gần, giữ chặt tay thiếu niên, mười ngón tay đan vào nhau.
Ánh mắt Lục Đường Phương Phương tối sầm lại, nghiêm túc nhìn hai người, miệng Hác Giai biến thành hình chữ “O”. Chợt nghe Lục Đường Phương Phương dùng tiếng Trung chậm rãi nói từng chữ một: “Thằng nhóc này! Hai người các ngươi như vậy là thế nào đây? Ban ngày ban mặt, mọi người đang nhìn vào thế này, hai thằng con trai lại tay trong tay như vậy còn ra thể thống gì nữa!”.
Hác Giai miệng nuốt trứng chim, dì đang diễn tuồng sao?
“Lão mẹ…” Lục Bất Phá muốn rút tay tuy nhiên nam nhân lại càng siết chặt hơn.
Tây Môn Trúc Âm mở miệng: “Dì, thực có lỗi vì bọn cháu đã không nói cho dì. Cháu và Lục Bất Phá, đã ở cùng một chỗ”.
Hú hú hú! Hác Giai nhanh chóng biến thân thành sói, trong khi đó con sói level bá đạo như Lục Đường Phương Phương nghe xong lại buông ông chồng mình ra đi đến túm tay thằng con kéo ra khỏi tay Tây Môn Trúc Âm, ngửa đầu nói: “Thằng bé mới mười tám tuổi! Tây Môn Trúc Âm, cậu dám dụ dỗ gian dâm con tôi!”.
“Lão mẹ, mẹ nghe con nói….”.
“Câm miệng!”
Nữ thần phát uy, Lục Bất Phá ngậm miệng.
Túm thằng con lôi ra phía sau, Lục Đường Phương Phương giận dữ nói: “Chẳng phải cậu thích phụ nữ sao? sao tự nhiên lại thích con tôi? Chẳng lẽ cậu là song tính luyến”.
“Dì, cháu không hề yêu ai khác, cháu chỉ yêu mình Bất Phá”.
“Tôi không tin! Nếu cậu thích Bất Phá vậy còn người bạn đã mất của cậu thì sao? Vậy còn vợ của cậu thì sao? Cả con của cậu nữa?”.
“Lão mẹ, chúng ta nói chuyện này sau được không?”.
Thiếu niên đang lo lắng cùng nam nhân đang chịu áp lực không phát hiện ra thần sắc có chút quỷ dị của mọi người xung quanh.
“Thằng nhóc này!” Lục Đường Phương Phương rống lên một tiếng, Lục Bất Phá lại ngậm miệng.
Lục Đường Phương Phương lạnh nhạt nói: “Cậu mới quen biết Tiểu Phá có vài ngày mà đã nói là thương nó? Chẳng lẽ cậu vừa gặp đã yêu nó? Như vậy tôi càng không đồng ý, tôi sẽ không giao con tôi cho một người háo sắc như vậy, cùng mẹ quay về Hồng Kông”.
“Mẹ…” nắm chặt lấy lão mẹ nhẫn tâm nỡ chia loan rẽ phượng chia uyên rẽ thúy, Lục Bất Phá nóng ruột tới mức không biết làm thế nào cho phải. Quay đầu tìm sự trợ giúp của lão ba, hắn bi ai phát hiện ra lão ba đang cúi thấp đầu, làm bộ như ‘không phải chuyện của ta’.
“Dì” Tây Môn Trúc Âm nắm chặt tay lại, “Cháu với Lục Bất Phá, yêu nhau”.
Lục Đường Phương Phương nhìn về phía con: “Ngươi có thương cậu ta?”
Thằng nhóc tiểu Phá gian nan gật đầu: “Lão mẹ, thực xin lỗi… con…. Con là người đồng tính”.
“Cái này không phải là trọng điểm! Ngươi có yêu cậu ta không? Ngươi không biết rằng cậu ta đã có vợ con rồi sao?” Lục Đường Phương Phương chất vấn, “Có chuyện mẹ vẫn lấy làm kỳ. Ngươi bảo đến New York chơi, sao tự nhiên đến bệnh viện làm y tá cho cậu ta? Ngươi đã quen cậu ta từ trước rồi đúng không?”.
Lục Bất Phá nhìn nam nhân, lui về phía sau vài bước.
“Lão mẹ… con… con không”, ngay lúc ấy, một thanh âm khác vang lên, “Cậu ấy quen cháu”.
Mặt cắt không còn giọt máu, Lục Bất Phá ra sức hướng nam nhân lắc đầu, trong khi đó, nam nhân vẫn tiếp tục nói: “Dì. Cháu quen biết Lục Bất Phá, mà không chỉ là quen biết, chúng cháu còn từng là người yêu. Dì, thực xin lỗi, chuyện này Lục Bất Phá vốn không muốn cho cháu nói, cậu ấy sợ dì với chú thương tâm. Nhưng mà dì, cháu đã mất đi Lục Bất Phá một lần, cháu không thể mất cậu ấy lần nữa, mong dì tha thứ cho sự ích kỉ của cháu. Cháu yêu Lục Bất Phá, không phải vì bộ dạng của cậu ấy mà bởi vì….”.
“Tây Môn! Không được nói!”.
“Bởi vì cái gì?”.
“Tây Môn! Cậu không được nói!” Lục Bất Phá vọt tới nhưng rồi lại bị hai tay nam nhân ôm chặt lấy. Nam nhân mở miệng: “Bởi vì thân thể của cậu ấy tuy là Lục Bất Phá nhưng linh hồn của cậu ấy là người yêu đã mất của cháu … Đoạn Hoa”.
Trời sụp, da đầu Lục Bất Phá run lên, hắn không dám nhìn ba mẹ mình.
Lục Đường Phương Phương lôi thằng con từ trong lòng đối phương ra, kéo tay thằng bé, véo tai nó: “Ngươi a… cũng chẳng chịu thua kém ai. Sống lại một lần rồi mà vẫn không thay đổi khẩu vị, ăn mãi không thấy chán sao?”.
Thân mình Lục Bất Phá chấn động, ngẩng đầu lên, chỉ thấy lão mẹ đang cười! Tây Môn Trúc Âm cũng sửng sốt, sau đó anh mới phát hiện ra ba mẹ mình, chú và cả Hác Giai nữa đều đang cười. Đôi mắt màu lam lóe sáng, bọn họ bị chơi!
Mười giây sau.
“lão mẹ! mẹ. mẹ. mẹ . mẹ đã biết?!”.
Nữ thần vuốt tóc, phong tình vạn chủng hỏi: “Ta không nói với ngươi sao?”.
“Không có!”.
“À, ta quên mất”.
“Lão mẹ!!!”.
“Chồng à, anh xem Bất Phá phản ứng có đáng yêu không kìa”.
“Ha ha, ha ha a”.
“Lão mẹ!!! mẹ quá đáng rồi a!!!:.
“Có sao? ai bảo ta là mẹ ngươi.”
Nữ thần cười hết sức tà ác, ôm tay ông chồng đi vào nhà, Tây Môn Mộc Nhất cùng Vương Linh Linh mỉm cười đầy vẻ xin lỗi với con trai, hai người họ bị ép buộc a.