• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa đêm khuya, trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, một người đang say giấc nồng đến độ nước miếng chảy ra bên mép, một người thì lại mặt nhăn mày nhíu trong cơn mộng, bộ dạng lộ vẻ rất thống khổ. Chẳng bao lâu sau, người nọ bật tỉnh giấc, hơi thở hỗn loạn, sau đó lập tức quay đầu xem người bên cạnh có còn ở đó hay không. Đôi mắt hoảng hốt nhìn thấy người bên cạnh đang ngủ chảy cả nước miếng mới lộ ra vẻ an tâm. Dùng tay áo ngủ lau khô khóe miệng cho ai kia, kéo cánh tay đang duỗi ra bên ngoài nhét lại vào chăn, người nọ cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.

Ánh lửa lép bép của chiếc lò sưởi trong tường vẫn đang cháy, nhưng nghĩ đến thể chất không tốt của người đang ngủ say, người bị ác mộng dựng dậy nhẹ nhàng xuống giường, bước đến trước lò sưởi, bỏ vào thêm mấy cái thanh than củi. Lò sưởi trong tường phát ra tiếng “lép bép” mạnh hơn, nhưng căn bản sẽ không ảnh hưởng đến người tối hôm qua phải làm vận động mạnh đến kiệt sức, cậu trở mình tiếp tục ngủ.

Người nọ đi đến bên cửa sổ, vén lên bức màn, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi. Mùa đông năm nay đặc biệt rét lạnh, bọn họ vốn phải về New York bị trận tuyết lớn giữ chân lại ở một trang trại trong một thị trấn nhỏ của Chicago. Chỉ còn một tuần nữa là đến lễ Giáng Sinh , hy vọng có thể trở về trước Noel, nếu không thì cha mẹ hai bên sẽ tụng kinh cho bọn họ nghe cả năm. Buông bức màn, ngăn cách với thế giới màu bạc bên ngoài cửa sổ, người nọ khẽ bước về bên giường, chui vào trong chăn, ôm lấy cậu chàng đang chuẩn bị tiếp tục thò tay ra ngoài.

Vì không thể từ chối người yêu đang chán ngán sự ầm ĩ của đô thị mà muốn trải nghiệm cuộc sống chốn nông thôn ở nước Mỹ nên anh bỏ hết công việc một tuần, biến mười ngày trước Giáng Sinh thành ngày nghỉ, đến một thị trấn nhỏ ở Chicago thuê một biệt thự tình nhân, cùng ai kia hưởng thụ thế giới hai người. Nào ngờ bọn họ vừa đến một ngày thì Chicago đã nổi một trận tuyết lớn. Đường xác hoàn toàn bế tắc, bọn họ chỉ có thể đi bộ đến nhà hàng trong trấn để giải quyết việc cơm nước, thời gian còn lại nếu không thưởng thức cảnh tuyết hay ném tuyết thì cũng chỉ ở trong phòng xem tv. Trải qua ba ngày liên tục như vậy, dù là người hoạt bát sôi nổi nhất cũng sẽ thấy nhàm.

Nhưng mà anh thực sự thích, anh thích những ngày chỉ có hai người bọn họ bên nhau. Không có bất luận kẻ nào quấy rầy, ở một nơi gần như hoàn toàn cách biệt với thế giới, chiếm trọn lấy người anh yêu, giống với ở trên Hoang đảo vậy. Cúi đầu khẽ vuốt ve quanh đôi môi người đang ngủ say, anh cố chạm thật nhẹ, cẩn thận không làm cho đối phương thức giấc. Không phải hôn trộm – nếu người này hiện tại tỉnh lại, anh cũng không cần ra bộ như mình chẳng làm gì hết, anh có thể quang minh chính đại mà ôm người đó vào trong lòng, hôn cậu, sờ cậu, chạm vào cậu.

Khuôn mặt của Hoa đã thay đổi, cậu cảm thấy như vậy nhìn trẻ đẹp hơn, nhưng trong mắt của anh, dù Hoa của anh có biến thành hình dạng gì thì vẫn là Hoa. Nhưng mỗi khi nghĩ đến Hoa vì sao lại thay đổi bộ dáng, tim anh đều quặn đau, loại đau đau đớn này cả đời anh cũng không thể thoát khỏi. Anh lấy danh nghĩa tình yêu mà tổn thương người anh yêu nhất. Nếu không phải kỳ tích xuất hiện, nếu không phải Hoa vì lo lắng cho anh mà đến New York, nếu không phải vì Hoa quá lương thiện… thì kẻ tự cho mình là đúng như anh sẽ không chỉ kéo chính mình vào địa ngục mà còn có thể làm cho Hoa đau khổ cả đời. Anh cảm tạ thượng đế, cảm tạ ông trời, cảm tạ tất cả các đấng thần linh đã để cho Hoa của anh một lần nữa trở về bên cạnh anh.

Từ khi có ký ức đến nay, anh vẫn luôn đơn độc. Cha mẹ yêu thương anh, nhưng bọn họ quá bận rộn, một tháng anh cũng chỉ có thể nhìn thấy bọn họ vài lần; quản gia Lý thương yêu anh, nhưng vì thân phận mà không dám thân cận với anh. Lúc nhỏ dù đi học mỗi ngày, anh vẫn là một người hết sức cô độc. Đến khi anh sắp tự bế đến phân liệt thì Hoa xuất hiện. Hoa với khuôn mặt nhuốm bẩn bị bắt được lại cười tươi rói với anh, không hề tỏ ra chột dạ như kẻ trộm sa lưới. Lại còn đưa quả việt quất vừa hái trộm tới miệng anh mà hỏi: “Muốn ăn không?”

Khoảnh khắc đó, anh đã tự nhủ rằng anh phải giữ người này bên cạnh mình, cho đến khi đến anh không cần cậu ở bên nữa. Anh lấy cây việt quất nhà mình làm mồi câu, mỗi ngày dụ Hoa đến chơi, sau đó là tới chocolate, đồ ăn vặt nhập khẩu, chỉ cần là món có thể lôi kéo Hoa thì anh đều nhờ chú Lý nấu cho. Chẳng bao lâu sau, chẳng cần anh lấy đồ ăn dụ dỗ thì Hoa cũng đã bắt đầu chủ động đến nhà anh chơi. Hoa khi ấy phát hiện anh luôn ở nhà một mình nên số lần đến càng ngày càng nhiều, thời gian ở lại cũng càng ngày càng dài. Rồi khi mùa đến đích, anh “vô ý” nói ra buổi tối ngủ rất lạnh, Hoa căn bản không nghĩ đến phòng ngủ của anh có máy điều hoà, lại còn có lò sưởi trong tường, xung phong nhận việc ủ ấm giường cho anh.

Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, vốn chỉ muốn giữ người kia ở bên mình để trải qua những ngày cô đơn lạnh lẽo, lại phát hiện mình đã không thể rời khỏi cậu. Chỉ là Hoa của anh rất sáng chói, bên người lúc nào cũng có một đám “bạn bè” vây quanh. Mấy kẻ “bạn bè” kia đều biết ăn nói hơn anh, Hoa ở cùng bọn họ đều vui vẻ hơn ở bên anh nhiều.Anh biết mình là một kẻ rất buồn chán, những lúc ở bên cạnh Hoa thường thường là ai làm việc nấy. Anh chỉ muốn biến Hoa thành của mình, phải làm sao thì Hoa mới hoàn toàn thuộc về anh đây?

Lúc Hoa ra ngoài chơi với bạn bè thì anh sẽ giả bệnh hoặc tự làm mình bị thương, trật chân hoặc gì đó. Anh phát hiện chỉ cần anh gặp chuyện không may hoặc đau đớn, Hoa nhất định sẽ ở bên anh, sợ anh sẽ buồn. Nhận ra điểm này, anh âm thầm vui, Hoa thực sự để ý anh, đây chuyện tốt nhất. Dần dần, Hoa rất ít một mình ra ngoài chơi với bạn bè, trừ phi anh có việc không thể ở cạnh cậu. Nếu Hoa đi chơi thì nhất định cũng sẽ mang anh theo, giới thiệu anh cho bạn bè của mình. Anh bắt đầu dung nhập vào cuộc sống của Hoa, bước vào giới bạn bè của Hoa, bắt đầu hòa vào sinh mệnh của Hoa.

Cuối cùng cũng bước sang tuổi mười sáu, anh lấy việc đi học xa làm cái cớ để dọn ra ngoài. Hoa lo lắng cho anh (thật ra cũng là anh âm thầm thể hiện bản thân nếu ở một mình sẽ rất cô độc), thế là cũng dọn ra ngoài để ở cùng anh. Đêm họ dọn đến nhà trọ, nghĩ đến việc Hoa sẽ ngủ bên mình, anh hưng phấn đến độ không ngủ cả đêm, chỉ tiếc mình không thể ngủ cùng giường với Hoa, nhưng mà một ngày nào đó, anh nhất định sẽ ôm Hoa ngủ đến hừng đông.

Quan hệ “ở chung” khiến hai người càng thêm thân mật. Hoa cũng không phát hiện, cậu đối với anh càng ngày càng ỷ lại, cũng đối xử với anh khác với bạn bè bình thường. Anh có thể đặt giả thiết là Hoa thích anh không? Không, không thể gấp gáp, phải từ từ thôi, ngàn vạn lần không thể dọa Hoa bỏ chạy, Hoa là người duy nhất mà anh yêu.

Kỳ quái ư? Không, không hề. Ngày ấy, cái lúc mà Hoa bước chân vào vườn Việt Quất, đưa bản thân đến bên cạnh anh thì Hoa đã là của anh, chỉ có thể là của anh. Đồng tính luyến ái thì đã làm sao? Anh chưa từng vì chuyện đó mà lưỡng lự, yêu Hoa với anh là một việc tự nhiên, đúng hơn phải nói là đương nhiên (*hitsuzen =))*). Thế giới của Hoa có rất nhiều người, nhưng thế giới của anh chỉ có Hoa.

Hoa không thích đến trường, nhưng anh nhất định phải kéo cậu đến Havard học. Không để ý sự bất nguyện của Hoa, kéo cậu vào Havard với mình, buộc cậu phải học cùng một khoa với mình, ở cùng ký túc xá với mình. Hoa không biết có bao nhiêu người thích cậu, thầm thương trộm nhớ cậu, thậm chí còn muốn thổ lộ với cậu, đám người này nữ có mà nam cũng có. Anh làm sao có thể để cho chúng có cơ hội? Anh không từ mọi thủ đoạn để đuổi chúng đi hết, nếu không sắp xếp cho bọn chúng đi thích người khác thì cũng tìm người âm thầm giáo huấn một trận, còn đối với bọn ngoan cố khó đào tạo thì anh rất vui vẻ cho chúng hai lựa chọn, một là ở bên Hoa, một là an nguy thân nhân của chúng nó.

Hoa có đôi khi sẽ oán giận, tại sao không không có ai theo đuổi mình trong khi anh thì người theo đuổi xếp thành đàn. Hoa, không phải không ai theo đuổi cậu, là do bọn họ không có cơ hội mà thôi. Anh đem hết thảy nguy cơ tình địch bóp chết từ trong trứng nước, bởi vì Hoa chỉ có thể là của anh. Anh điên rồi, anh vì Hoa của anh nên điên rồi, ai cũng không thể cướp đi Hoa từ trong tay anh, cho dù là người nhà của Hoa cũng vậy.

Trùng hợp làm sao, cha mẹ của Hoa bất hạnh gặp phải tai nạn máy bay. Hoa ngã vào lòng anh mà khóc, anh đau lòng vì Hoa, nhưng trong lòng lại có phần âm thầm vui sướng. Bên Hoa vắng đi hai người, địa vị của anh ở trong lòng Hoa sẽ càng thêm trọng yếu. Ở bên cạnh Hoa vượt qua đoạn thời gian khó khăn kia, anh và Hoa quả nhiên càng ngày càng thân mật. Anh thực sự đê tiện, anh thừa nhận, nhưng trên thế giới này chắc chắn sẽ không có ai yêu Hoa bằng anh. Đoạn Vũ vào trọ trong ký túc trường, anh trở thành người thân duy nhất ở bên cạnh Hoa.

Cẩn thận gìn giữ “tình bạn” giữa anh và Hoa, anh chờ đợi một cơ hội, cơ hội để anh thổ lộ tình cảm với Hoa, cơ hội để Hoa sẽ không cự tuyệt, không rời bỏ anh. Khi Hoa nói muốn thấy một thiên đường thuộc về hai người bọn họ, anh biết cơ hội ấy đã tới. Tuy sợ Hoa không yêu mình, nhưng Hoa nhất định cũng sẽ không rời bỏ anh, bởi vì trong thiên đường của Hoa, nhất định chỉ có anh.

Thế nhưng khi hạnh phúc ngỡ như gần trong gang tấc, thượng đế lại trêu ngươi anh, một trò đùa nho nhỏ của thượng đế đã hoàn toàn hủy hoại hạnh phúc của anh. Còn có gì tàn nhẫn hơn việc Hoa chết ở trước mặt anh? Thượng đế trừng phạt anh vì không từ thủ đoạn để đến với Hoa sao? Nhưng thượng đế tại sao muốn đưa Hoa đi? Người bị mang đi lẽ ra phải là anh. Thế giới của anh ầm ầm sụp đổ. Sau khi từ nhà xác trở về, anh ngồi trong thư phòng cả một ngày. Anh không khóc, thậm chí ngay cả cảm giác thương tâm cũng không có. Tim của anh đã chết, nó đã chết theo Hoa. Còn lại đây chỉ là một cái xác không hồn đang chờ đợi ngày chết. Anh không ngừng hút thuốc để đẩy nhanh tiến độ tử vong, anh không ngừng cầu nguyện với thượng đế, xin ngài trước khi anh chết, hãy để Hoa ở lại thiên đường, để Hoa đợi đến lúc anh có thể đến tìm cậu.

Nhược Lan? Anh thậm chí nhớ không nhớ rõ người đàn bà kia có hình dáng gì. Người khác đều nói cô ta rất đẹp, nhưng anh hoàn toàn không nhìn ra. Trên đời này làm gì có ai đẹp như Hoa của anh chứ? Chỉ là hiện tại Hoa của anh đang ngủ , đang đợi anh đến tìm, anh phải nhanh lên mới được. Hút thuốc, tiếp tục hút thuốc, không ngừng hút thuốc, nếu Hoa còn ở đây nhất định sẽ mắng anh té tát, thậm chí sẽ cắn anh cho xem. Chỉ cần Hoa trở về, anh sẽ cai thuốc lá.

Sau khi an bài hậu sự chu tất, anh chờ đợi ngày tử vong. Nhưng cái thân thể này của tại sao lại khỏe mạnh như vậy? Cho dù có hút thuốc tuyệt thực như thế nào, anh vẫn còn tiếp tục sống. Không phải không có dũng khí tự sát, anh chỉ sợ bản thân khi chết quá khó nhìn, Hoa sẽ không còn nhận ra anh. Hơn nữa người tự sát sẽ không được lên thiên đường, anh không thể mạo hiểm, nếu không sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại Hoa.

Hai năm trôi qua, anh không những không quên Hoa, ngược lại càng lúc càng nhớ rõ ràng hơn. Nhớ rõ từng câu Hoa với anh, nhớ rõ từng biểu tình trên gương mặt Hoa, nhớ rõ nụ cười của Hoa khi gọi anh hai tiếng “Tây Môn”, nhớ rõ vẻ tức giận của Hoa khi rống lên bốn chữ “Tây Môn Trúc Âm”. Anh là một kẻ xấu xa từ tận xương cốt. Không ai biết anh là một kẻ ích kỷ nhỏ nhen, lòng dạ hẹp hòi, đê tiện vô biên đến nhường nào. Ngay cả người quen thuộc với anh nhất là Hoa cũng không biết. Một kẻ với vẻ ngoài im ỉm trong bụng xấu xa như anh quả là nguy hiểm.

Chỉ cần có thể trói chặt Hoa ở bên, anh có thể làm bất cứ chuyện gì. Cố ý không học vi tính, cố ý để Hoa lo lắng, cố ý bắt Hoa tăng ca, cố ý bày kế không để Hoa đi chơi cùng bạn bè… Có lẽ bởi vì anh quá xấu xa, thượng đế không thể nhìn được nữa nên mới mang Hoa thuần khiết thiện lương ra khỏi người anh. Anh thắng được mọi người, cuối cùng lại thua bởi vận mệnh.

Nhưng mà, Hoa, cho dù em đã quên tôi, cho dù em đã đầu thai chuyển thế, em cũng chỉ có thể là của tôi, Hoa. Chúng ta đã kết hôn rồi, em đã đeo nhẫn cho tôi, mặc kệ sinh ly tử biệt, mặc kệ chuyển thế luân hồi, tôi và em chỉ có thể thuộc về nhau, nếu không linh hồn của tôi sẽ vĩnh viễn sẽ bị giam cầm trong thống khổ, em sẽ không nhẫn tâm như vậy đúng không? Cho nên, em nhất định phải chờ tôi, nhất định phải ở lại thiên đường dõi theo tôi.

Hoa từng nói qua, cho dù cậu biến mất, thằng hề cũng sẽ bảo vệ cho nhà của hai người bọn họ, Hoa nói được thì làm được . Khi hệ mười tầng hệ thống phòng ngự kia xuất hiện, khi hình thằng hề tròn tròn dễ thương hiện ra trên màn hình, anh dường như thấy được Hoa, thấy được Hoa thích đùa dai của anh. Khoảnh khắc đó, anh mới cảm giác được cái gì gọi là đau, cái loại đau đớn đến không thở nổi. Thì ra anh đã chờ đợi lâu như thế, chờ đợi khốn khổ như thế, tại sao Hoa vẫn còn chưa mang anh đi?

Không ngừng nghe đi nghe lại đoạn ghi âm của Hoa trước khi chết trong di động, không ngừng xem đi xem lại đoạn băng ghi hình của Hoa trước khi chết. Cứ để cho tim mình càng đau càng tốt, tốt nhất là có thể đau đến chết đi, như vậy anh thì có thể đi tìm Hoa. Hoa sẽ thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, đúng không? Nếu anh đi tìm Hoa, Hoa sẽ tha thứ anh, sẽ một lần nữa yêu anh, đúng không?

Anh mở miệng cầu xin Đoạn Vũ để lại chiếc laptop có lưu lại Hoa thanh âm của Hoa, Đoạn Vũ lại cự tuyệt. Anh không tiếc quỳ trên mặt đất cầu xin Đoạn Vũ để lại laptop, không phải vì chuộc tội, anh chỉ là muốn có được tất cả những thứ có liên quan đến Hoa. Đoạn Vũ cuối cũng cũng để lại laptop cho anh, nhập vào mật mã, trước đây anh không biết mật mã đó có nghĩa là gì, đến khi Hoa chết rồi, anh mới trong lúc vô tình hiểu ra khi mở laptop ra. Anh quá ngu ngốc, nếu anh thông minh hơn một chút thì đã sớm phát hiện ra tâm ý của Hoa đối với anh. Hoa của anh, thương anh.

Nhưng mà giờ nói gì cũng đã muộn, Hoa giận rồi, không muốn nhìn thấy anh. Không ngừng ngắm nhìn những tấm ảnh của Hoa, lắng nghe thanh âm của Hoa, anh cảm thấy thân thể nhẹ hẫng, anh sắp có thể nhìn thấy Hoa rồi phải không? Không cần giải thích, anh không cần giải thích với bất kỳ ai cả, không cần giải thích với cha mẹ, mặc kệ bạn bè, nhân viên công ty hay người đời nhìn anh thế nào, anh đều không cần giải thích. Anh chỉ giải thích với Hoa là đủ rồi, chờ nhìn thấy Hoa, anh sẽ đem tất cả mọi việc đều nói Hoa biết, cho dù Hoa không tha thứ cho anh, anh cũng sẽ quấn lấy Hoa không buông.

Email kia đánh vỡ sự kiên trì đến giờ của anh. Hoa làm sao có một người bạn thần bí như vậy? Với tính cách không giấu được tâm sự của Hoa ── thương anh có lẽ là điều duy nhất mà cậu giấu, cũng là điều mà cậu không nên giấu nhất ── anh sao có thể không biết đến sự tồn tại của một người như vậy. Bức email bí ẩn này rốt cuộ là ai gửi đến? Trong lòng mơ hồ lộ ra một tia hy vọng, chẳng lẽ là thư Hoa gửi về từ thiên đường sao? Trước kia những khi làm cho Hoa tức giận, Hoa đều sẽ dùng loại ngữ điệu khách khí này để nói chuyện với anh. Nhưng mà, anh lại không dám hy vọng, vào thời điểm sắp chết này, anh không dám lại hy vọng.

Chưa kịp tìm ra người kia thì anh cuối cùng cũng đã bị bệnh như ý nguyện. Trong phổi xuất hiện một bóng đen, tuy rằng vẫn chưa xác định có phải ung thư hay không, nhưng anh cầu nguyện đúng là ung thư, như vậy anh sẽ có thể đi tìm Hoa.

Hoa, em nhất định phải chờ anh, anh lập tức sẽ đi tìm em.

Ấy thế mà ngay vào lúc anh đang bình tĩnh chờ đợi cái chết thì một y tá nam tên “nhóc Tiểu Phá” bước vào phòng bệnh của anh, mang theo ánh mắt và cử chỉ giống hệt Hoa, lệnh cho anh phải phối hợp trị liệu.

Người đang ngủ say không biết đã tỉnh từ bao giờ, xoay người phát hiện người bên cạnh đang ngồi trên giường, cậu đưa tay ôm lấy đối phương, lẩm bẩm: “Tây Môn? Mấy giờ rồi?”

Tây Môn Trúc Âm đang chìm trong ký ức liền lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu: “Trời chưa sáng, còn sớm.”

“Vậy mau ngủ đi.” Biết người nọ thường tỉnh giấc vào nửa đêm mà ngẩn người, Lục Bất Phá buông tay để người nọ nằm xuống, sau đó lại ôm chặt lấy anh, “Em ở đây, sẽ không biến mất.”

Ôm Lục Bất Phá, Tây Môn Trúc Âm hôn một cái lên môi cậu, nói giọng khàn khàn: “Ừ, ngủ đi.”

“Như vậy ấm hơn.” Lẩm bẩm nói một câu, Lục Bất Phá ghì lấy người nọ rồi nhắm mắt lại.

Sau đó, có người lại hôn cậu, nhẹ giọng nói: “Hoa, mặc kệ sau này ai trong hai ta kết thúc sinh mạng trước, chúng ta hãy đến đảo thiên đường của chúng ta rồi chờ luân hồi đi. Cùng nhau sinh ra, cùng nhau lớn lên, sau đó yêu nhau, bầu bạn, rồi lại cùng nhau luân hồi.” Anh sẽ cũng không thể chịu được ngày mất đi Hoa, Hoa cũng sẽ không thể chịu được nhỉ?

Người đang ngủ kia dụi đầu vào cổ anh: “Được. Nhưng mà kiếp sau đến lượt em đè anh.”

“Được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK