“Ý của Ash,” Brand Hamilton giải thích tỉ mỉ hơn: “là chúng tôi muốn được làm những người đầu tiên để chúc mừng cậu. Việc này cần phải khui sâm banh.”
“Cám ơn các cậu,” Jack nói. “Không phải là chuyện mỗi ngày mà một người đàn ông kết hôn.”
Khi Ash thở dài đầy kịch tính, Jack cười toe toét. Trong tình bằng hữu lâu đời của họ, họ đã hoàn thiện các cuộc giao tranh với những lời châm chọc, và ngược lại càng có vẻ như được hưởng thụ chúng.
Brand nói với người phục vụ đang lượn qua lại gần bàn của họ: “Sâm banh.” Cũng không cần phải thêm “và ướp lạnh,” hay “thứ tốt nhất của nhà hàng.” Họ đang ở trong một phòng VIP trong câu lạc bộ Watiers, và chỉ có những thứ tốt nhất được mang ra tiếp đãi tại đây.
Khi rót rượu sâm banh, Brand đã nâng ly nói lời chúc mừng. “Vì Elinor xinh đẹp và người đồng chí của chúng ta, Jack. Chúc cả hai răng long tóc bạc và được hạnh phúc.”
Trong bộ ba, Brand là người sạm nắng nhất. Làn da của anh dường như được ăn nắng vĩnh viễn. Tóc của anh, được cắt ngang cổ áo, là một màu đen như mực và đôi mắt màu xanh thực sự của một người đàn ông xứ Cornwall.
Với những y phục phù hợp, và trong một khung cảnh khác, anh có thể dễ dàng thông qua rằng anh là một gipxi [dân du mục từ di cư từ Ấn Độ với nước da sẫm màu]. Khi ở giữa bạn bè, anh có thể thư giãn, như là bây giờ.
Tuy nhiên phần lớn anh là một người đàn ông tuyệt đối sống nội tâm và chỉ chia sẻ những suy nghĩ trong lòng với một vài người chọn lọc. Jack và Ash đều là những người tron số chọn lọc ít ỏi ấy, nhưng thậm chí với hai người họ anh cũng có thể có tính cách dè dặt.
Họ đã có những ngoại lệ. Mặc dù Brand là con trai của một nhà quý tộc, anh đã được sinh ra lộn bên của tấm chăn [bên ngoài chăn, không được làm cậu ấm]. Anh đã đối diện với thành kiến trong đời anh và đã phát triển một lớp vỏ dày để tự vệ.
Giờ không một chút dè dặt khi anh hỏi Jack về chuyện nàng Elinor xinh đẹp đã công thành bằng cách nào. “Tôi biết”, anh nói tiếp: “nhất định có nhiều tình tiết hơn là những gì Ash đã kể cho tôi nghe về sự đầu hàng của cậu.” và anh nhướng mày một cách tếu táo để thỉnh mời một phản ứng.
Jack phẩy đi một mẩu xơ gòn trên tay áo, sau đó nhìn lên với một nụ cười. “Ellie và tôi đã khởi đầu bằng một bắt đầu không ổn mấy,” chàng nói: “nhưng chuyện đó giờ đã là quá khứ. Điều quan trọng là, tôi không thể hạnh phúc hơn với cách mọi thứ đã phát triển,” và trong chỉ vài từ mà cần thiết, chàng đập tan nghi ngờ của họ rằng chàng đã bị buộc vào một cuộc hôn nhân chàng không nguyện ý.
Chàng đã hơi uốn cong sự thật một chút. Hoàn cảnh buộc chàng phải xử lý đúng đắn mọi việc cho Ellie, nhưng bây giờ họ đã kết hôn, chàng cũng không chút hối tiếc. Điều chàng hối tiếc chính là cuộc hôn nhân của họ vẫn còn chỉ là trên danh nghĩa.
Nếu chàng nói với bạn bè thì họ sẽ cười đến rụng răng, hoặc họ sẽ ném cả đống lời khuyên cho chàng đến chết. Chàng biết những gì bản thân chàng sẽ nói gì nếu là Brand hoặc Ash đứng trong cương vị của chàng. Một người đàn ông nên làm chủ người đàn bà của mình. Ai người đặt ra câu nói đó đã không quen biết với Ellie.
Chàng không muốn làm chủ nàng. Đây là lần đầu tiên trong đời, chàng tìm thấy một người phụ nữ có ý kiến mà chàng xem là mệnh hệ tới chàng. Chàng đã phải phát huy bản thân để cố làm nàng hài lòng. Và nàng rất khó để được hài lòng.
Bạn bè chàng nhìn chàng với ánh mắt đợi chờ. Chàng đã nói đến đâu nhỉ? “Tôi không thể hạnh phúc hơn với cách mọi thứ đã phát triển,” Chàng lặp lại, “và đấy là tất cả tôi có thể nói về chuyện này. Bây giờ, chúng ta có thể gọi bữa ăn trưa chưa? Tôi có một loạt các cuộc hẹn chiều nay với những gia sư tương lai cho em trai của Ellie và có điều quan trọng tôi muốn thảo luận với các cậu trước.”
Brand và Ash trao đổi một cái nhìn nhanh chóng, sau đó Brand gọi người phục vụ đến và kêu thức ăn. Khi người phục vụ rời đi, anh nhìn Jack. “Chúng tôi đang chăm chú lắng nghe,” anh nói.
“Tôi đoán”, Jack nói: “rằng Ash đã nói với cậu về nhiệm vụ Ngài Charles Stuart đã giao cho tôi?”
Brand gật đầu. “Em trai của phu nhân cậu bị tình nghi là kẻ giết người. Cậu sẽ làm một tờ khẩu cung từ lời khai của cậu ta và gửi nó đến cho Ngài Charles.”
“Chuyện đó đã làm xong. Tôi cũng đã làm một tờ khẩu cung cho người bạn của cậu ấy, cậu Milton, bởi vì cậu ta có thể xác nhận câu chuyện của Robbie.” Chàng tạm dừng, sắp xếp lại suy nghĩ của mình. “Tôi tốt nhất nên kể từ khúc đầu, khi mọi thứ bắt đầu bị sai trái với Ellie.”
Mặc dù chàng đã cố giữ câu chuyện của mình ngắn gọn và vào trọng điểm, chàng đã kể với họ tất cả mọi thứ, bắt đầu với Robbie cứ chồng chất nợ thành ngọn, Ellie phải đi kiếm tiền để trả dứt chúng bằng cách đánh bạc tại Cung Điện Hoàng Gia, và kết thúc với hai bản khẩu cung của Robbie và Milton đã được giao cho luật sư của chàng.
Sau một sự im lặng kéo dài, Ash nói: “Ối trời! Tôi không tưởng rằng Cô Hill hóa ra là một người rất thú vị. Cậu đã nói, một đại sư? Tôi đã nghe nói về họ. Nếu tôi thực sự là một tay đào mỏ, tôi sẽ cưới cô ấy ngay tại chỗ.”
“Chỉ là cô ấy đã kết hôn,” Brand xen vào. “Chúng ta có thể trở lại với những gì là thực sự quan trọng không? Jack, cho tôi biết thêm về cuộc tấn công Ellie. Cậu không hài lòng với giải thích rằng đó là một cuộc xâm nhập ngẩu nhiên?”
“Phải.” Jack nâng ly sâm banh và hớp một ngụm nhỏ. “Có tên trộm biết tự trọng nào lại đột nhập vào chỗ ở khiêm tốn của cô ta?”
Ash cung ứng: “Một tên trộm với tham vọng 'khiêm tốn'? Có lẽ anh ta chỉ muốn đủ tiền để mua một ly cối bia.”
“Nhưng đã không có gì bị lấy đi. Phòng của cô bị lục loạn lên và hắn đã ở tại đấy chờ cô ấy.”
“Có lẽ,” Brand can thiệp: “hắn truy theo những viên kim cương Cardvale, và khi hắn không thể tìm thấy chúng, hắn đợi cô trở về, với ý tưởng buộc cô khai ra chúng được giấu ở đâu.”
“Giả thuyết đó không thể chấp nhận được”, Ash nói. “Jack đã cho cô chứng cớ ngoại phạm vào thời gian những viên kim cương bị lấy cắp. Đấy là kiến thức phổ thông [mọi người đều biết]. Và vào thời điểm đó, cậu ta đã không có lợi lộc gì được lợi khi phải làm chứng. Ellie trên thực tế một người xa lạ với cậu ta.”
“Tôi thật thắc mắc,” Brand nói. Anh hớp một ngụm rượu sâm banh trước khi tiếp tục. “Vì lợi ích của lý lẽ, cứ cho rằng tên trộm không phải là theo dấu những viên kim cương. Các cậu có thấy điều này có nghĩa gì không?”
Jack đã nghĩ về điều này quá thường xuyên, chàng đã có câu trả lời sẵn sàng. “Ellie có một cái gì đó trong những vật sở hữu của cô ấy và nó có giá trị với kẻ trộm, mà ngay cả cô cũng không nhận thức được nó.”
“Thứ gì, chẳng hạn?” Ash hỏi, không thèm che giấu sự hoài nghi của mình.
“Tôi đã không có một chút ý tưởng gì cả,” Jack đáp. “Tôi đã tìm kiếm trong phòng của cô ta, nhưng vẫn chưa tìm thấy bất cứ thứ gì có giá trị hoặc không đúng đắn. Tiện thể tôi đã giữ căn phòng trong thời gian này, với hy vọng rằng tên trộm sẽ trở lại và chúng tôi sẽ tóm được hắn.”
Để trả lời câu hỏi trong ánh mắt của Brand, chàng gật đầu. “Tôi đã thuê Bow Street Runners [đây chắc là một công ty thám tử tư, hay là cái gì tương tự] để trông chừng nơi ấy.”
Ash rất đổi kinh ngạc. “Cậu không nghĩ rằng cậu làm một ngọn núi từ một ụ đất sao?” [làm to vấn đề]
Jack nhún vai. “Tôi thật tâm hy vọng là vậy.”
Brand lắc đầu.
“Sao?” Hỏi Ash.
“Có quá nhiều rủi ro cho một cô gái mảnh mai.” Anh liệt kê chúng trên ngón tay của mình. “Một người gần gủi với Ellie, em trai của cô, phát hiện ra xát của Louise Daudet và chính cậu ta lại bị tấn công.
Bốn ngày sau, kim cương của Phu nhân Cardvale bị đánh cắp và Ellie đã bị dính liếu, cho đến khi Jack hỗ trợ bằng chứng ngoại phạm của cô. Hai tuần sau, chỗ ở của Ellie được lục toán lên và kẻ trộm vẫn còn ở tại chỗ, có thể vì đợi cô ấy trở về.” Anh nhìn Jack. “Tôi có sót bất cứ điều gì không?”
Jack mỉm cười buồn bã. “Cậu sẽ nghĩ rằng tôi bị ảo tưởng, nhưng vào ngày nọ, khá tình cờ, hoặc nó có vẻ tình cờ, Ellie đã gặp người quản lý công việc của Cardvale. Tên của ông là Paul Derby và cô nhớ ra ông ta từ khi cô sống với người họ hàng của cô.
Cô ấy kể với tôi rằng Derby đã rất tò mò về Robbie, những sự sắp xếp nơi ăn chốn ở của cậu ta, kế hoạch của cậu ta cho tương lai, và đại loại là như thế. Những câu hỏi của ông làm khiến cô ấy cảm thấy khó chịu.”
“Đối với tôi như thể ông ta có vẻ quá lịch sự,” Ash nói.
“Còn có chuyện khác.” Jack tiếp tục: “Khi Robbie và Milton khai khẩu cung của họ với luật sư riêng của tôi, khai riêng, nhưng sao câu chuyện của họ lại giống nhau y hệt từng vần một. Ngay cả luật sư của tôi cũng nói rằng câu trả lời của họ đã quá giống nhau để được đáng tin cậy. Họ đang che giấu một chuyện gì đó, nhưng tôi thật không hề có chút ý tưởng gì nó.”
“Trời ơi!” Ash kêu lên. “Và chúng ta nghĩ đấu tay đôi đã rất nguy hiểm. Những người họ Brans-Hill có thể dạy cho chúng ta một hoặc hai điều về lối sống nguy hiểm.”
Lời bình luận hài hước chính là cái điều cần thiết để làm nhẹ tâm trạng của Jack. Dường như không thể tin rằng con cái của gia sư cũ của chàng đã bị lôi cuốn vào một âm mưu độc ác. Trong một tháng nữa, nếu không có xảy ra sự cố gì nữa, chàng sẽ nhìn lại và bật cười với những ý tưởng không thiết thật của mình.
Tuy nhiên trong khoản thời gian này tâm trạng chàng cảm thấy thật tốt khi biết được chàng có hai người bằng hữu tốt mà chàng có thể trông cậy để giúp đỡ chàng. Ash cũng như chàng, là một người không chuyên [nghiệp].
Brand thì lại khác. Anh là một nhà báo. Anh đã quen với chuyện điều tra những âm mưu và công bố những phát hiện của anh trên trang nhất của các tờ báo của anh. Anh sẽ thưởng thức cuộc giải quyết một bí ẩn hay.
Một nhà báo. Đó là một cách gọi nhầm lẫn. Anh là ông chủ của cái đế quốc nho nhỏ của anh và sở hữu một chuỗi các tờ báo ở tất cả các thành phố lớn trong các quận phía Nam.
Khi những nụ cười đã tắt, Jack nói: “Tôi đã nói với các cậu rằng Robbie không phải là nghi can duy nhất trong vụ án. Chính quyền Pháp cũng đang tìm kiếm người giúp hóa trang của Louise Daudet và một người đàn ông bí ẩn.”
“Gã đại gia mà lý ra cô ấy phải có để mà ruồng bỏ Robbie?” Brand nói.
“Phải. Nhưng tôi không khỏi cảm thấy rằng Ellie, thông qua người em trai, đã bị cuốn vào một cách vô tình, và đó là cái giả định tôi đang truy theo.”
“Tôi nghĩ đó là một giả định hợp lý,” Brand nói. Anh lặng lẻ nói thêm: “Chúng tôi có thể giúp đỡ chuyện gì?”
Jack uống cạn ly rượu của chàng. “Tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ bắt đầu một cách nho nhỏ, bằng cách điều tra bất cứ ai đã biết Ellie ở Paris và bây giờ đã trở về đây. Các cậu có hiểu ý tứ tôi đáng hướng tới không? Người này phải có mặt tại Paris khi Louise đã bị ám sát và sau đó [lại có mặt] tại trong thành khi nhà của Ellie bị lục lạo. Thẳng thắng mà nói, tôi thật không biết phải bắt đầu từ đâu.”
“Chúng ta sẽ cần một danh sách tên của mọi người,” Ash nói.
Jack cười toe toét. Chàng mò vào trong túi và rút một tờ giấy gấp đôi. “Tôi dự đoán được yêu cầu của cậu. Chỉ có một vài tên trên đây. Tôi chắc chắn đây không phải là một danh sách đầy đủ, nhưng ít nhất nó là một khởi đầu.” Chàng đưa danh sách cho Brand. “Tôi đã thêm vào tên của Paul Derby. Có thể ông ta đã không có mặt tại Paris khi vụ giết người diễn ra, nhưng ông ấy lại liên quan với Cardvale.”
“Cảm ơn cậu.” Giọng của Brand khô khan. “Cậu đã nghĩ chu đáo hết mọi thứ.”
Jack rời đi ngay sau khi họ dùng bữa xong. Brand gọi hai tách cà phê và anh và Ash đã ôn lại tất cả mọi thứ họ vừa nghe được từ Jack. Ash có ý kiến rằng họ đang “đánh một kẻ thù không có thật” như anh đã bày tỏ, nhưng Brand thì giữ một tâm trí cởi mở cho đến khi anh ta đào sâu hơn một chút. Một điều họ đã đồng ý là Ellie Brans-Hill của dạo trước đã thật sự làm rất khá và tóm được cậu bạn của họ tới tay.
“Cô ấy như thế nào?” Brand đã hỏi trong một lúc.
Ash nhún vai. “Tôi hầu như không biết. Tôi chỉ gặp cô ấy hai lần, một lần tại đại sứ quán và một lần tại Cung Điện Hoàng Gia. Với thân phận của một người đồng hành lảnh thù lao, cô là một cô gái già ăn mặc khá khiêm tốn. Còn khi là Aurora, cô ấy là một vưu vật nhỏ bé quyến rũ.”
“Một người với âm mưu?”
“Tôi nghĩ là không, bằng không Jack sẽ không bao giờ kết hôn với cô ta. Tôi nghĩ cô ấy ngây thơ đến mức không thể ngây thơ hơn. Dù sao đi nừa, cô ấy là con gái của một cha xứ.” Ash lắc đầu. “Và bây giờ cô là một bá tước phu nhân, ôi cô gái đáng thương.”
“Phải,” Brand nói. “Cô ấy có thể đã được nâng lên đến cấp bậc của bá tước phu nhân, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy có quyền nhận bất kỳ ưu đãi nào. Những bà phu nhân của xã hội có khả năng rất dữ tợn. Họ sẽ không để cô ấy quên rằng cô đã từng chỉ hơn một hạ nhân một chút.”
Anh quá hiểu rõ về thành kiến. Anh là con rơi của một công tước, và mặc dù anh ta cũng được cung cấp đầu đủ và đã nhập học tại các trường tốt nhất, cái vết bẩn bởi lý lịch của anh đã theo anh ấy giống như một đám mây đen.
Một điều tốt đã đến từ chuyện ấy. Anh được thúc đẩy đến thành công, và bây giờ, với thân phận của một ông chủ và nhà xuất bản của một số tờ báo có tầm ảnh hưởng nhất định, anh được những người đã từng coi thường anh đến xã giao. Không một ai trong xã hội hay trong mắt công chúng lại muốn làm kẻ thù của Brand Hamilton, nhất là khi anh có thể phá hủy danh tiếng của họ một cách thật dễ dàng.
Jack và Ash đã là những người bạn thân cận nhất của anh từ lúc họ còn đi học tại trường Eton với nhau. Trên thực tế, họ chính là những người bạn duy nhất của anh. Họ đã không biết tình bạn của họ đã có nghĩa ngần nào đối với anh khi anh còn là một cậu bé. Và ngay cả bây giờ tình bạn ấy vẫn còn có nghĩa thế nào với anh ta.
Anh nhìn lên thấy Ash đang nghiên cứu anh ta. “Chuyện gì?” Anh hỏi.
Ash nói: “Cậu đang mỉm cười, và chuyện đó không thường xảy ra. Này, cậu đang nghĩ gì vậy?”
Sự quan sát của Ash đã xóa đi nụ cười trên khuôn mặt Brand. “Chỉ có mấy thằng ngu mới cười hoài,” anh nhận xét. “Còn chuyện trong tâm trí tôi, tôi đã suy ngẫm về những lạc thú trong mùa giải này. Tôi sẽ phải hỏi người hầu cận thân của tôi để mang ra quần áo dạ tiệc cho tôi. Có lẽ một chuyến viến thăm đến ông thợ may của tôi cũng sẽ không tổn hại gì.”
Ash nghiên đầu sang một bên. “Cậu chưa từng nghỉ lễ bao giờ,” anh nói. “Cậu coi thường xã hội vẽ vời và những phép lịch sự và cách hành xử rỗng tuếch của nó. Tôi đã nghe cậu nói quá nhiều lần hơn là tôi có thể nhớ.”
Brand thở ra một tiếng thở dài kiên nhẫn. “Đó là trước khi đồng chí của chúng ta cưới Elinor của cậu ấy. Chúng ta có nhiệm vụ để hỗ trợ họ. Nếu tôi biết bất cứ điều gì về bản chất con người thì cô ấy sẽ cần đến sự hỗ trợ của chúng ta. Họ sẽ không bao giờ tha thứ hay quên đi chuyên cô đã từng là người đồng hành của quý cô. Không lẽ chúng ta lại để cô ấy tự lo liệu cho bản thân sao?”
“Vậy chúng ta có thể làm gì?” Ash ngồi tựa vào lưng ghế lại. “Kêu họ ra thách thức họ à?”
“Không. Nhưng cậu là một anh chàng được yêu chuộng. Một lời nói từ cậu vào một lổ tai phù hợp có thể giúp cô ấy dễ dàng bước vào đường lối của xã hội thượng lưu.”
“Cứ xem như đã được xử ly. Và cậu thì sao, Brand? Cậu sẽ làm gì để giúp phu nhân của Jack?”
Một nụ cười thoáng hiện. “Bất cứ ai làm nhục cô ấy hoặc khiến cuộc sống của cô ta bị khó khăn thì sẽ tự thấy mình bị đả kích trên báo chí của tôi.”
“Và nếu họ không sửa chữa tính cách của họ?”
“Tôi sẽ hủy hoại họ.”
Ash cố trấn áp một cái rùng mình. “Tôi thật không muốn có một kẻ thù như cậu đấy Brand.”
***
Ellie đang ở lên lầu trong phòng khách, cắm các cành hoa từ các nhà kính vào hai bình pha lê tinh tế, khi nàng nghe thấy tiếng động ở tầng dưới. Nàng bỏ mặc. Jack đang ở trong thư viện phỏng vấn Ông Barrie cho chức vụ gia sư dạy kèm và chàng có thể ra đấy xem có chuyện gì nhanh hơn nàng nhiều.
Bên cạnh đó, nàng cảm thấy mình như một người khách trong căn nhà này, và không nguyện ý can thiệp vào các vấn đề nội trợ trong nhà. Chỉ khi bà nội của Jack đứng phía sau nàng, thật sự là có mặt tại sau nàng, thì nàng mới có tự tin để tác chủ, nhưng bà thái hậu và Caro đang đi thăm viến mọi người và để lại cặp tân nhân tự vui vẻ với nhau.
Điều mà bà nội dự kiến họ sẽ làm thì cả hai đều không thèm suy nghĩ đến. Nhưng dầu gì thì nàng cũng đã vui mừng với bất kỳ lý do gì để trì hoãn việc cô dâu mới ra mắt thăm viến lần đầu mà không thể tránh khỏi của nàng sẽ phải được thực hiện trong nay mai. Nàng hiểu xã hội vẽ vời ấy quá rõ, đã phải sống bên lề của nó trong những năm qua nàng không nghĩ mình sẽ có được sự chào đón nồng hậu.
“Jack ơi! Jack ơi! Anh ở đâu?”
Giọng của một phụ nữ. Sự tò mò của nàng trổi dậy, Ellie đặt kéo xuống và tiến ra phía băn công, nơi nàng dừng lại để nhìn xuống lan can.
“Mọi người đâu cả rồi?” Người phụ nữ đứng trong phòng khách hô hoán, cởi chiếc áo khoác và nón bê-rê của mình trong khi đám bộ binh giúp khiêng những hộp hành lý của cô lên lầu. “Jack? Caro? Tôi đã về rồi.”
Đây cũng chỉ có thể là Frances, bà góa phụ của anh trai Jack. Ellie đã nghe rất nhiều về người chị dâu của Jack từ Caro, tất cả đều là những lời ca ngợi. Caro đã không phóng đại sự mỹ miều của người phụ nữ này.
Những lọn tóc tóc vàng nhạt đóng khung một khuôn mặt hình trái tim. Cô ta nhỏ nhắng và đầy nữ tính. Ngay cả giọng nói của cô cũng rất nữ tính, không phải giọng của mấy cô bé mà là một giọng mềm mại với một chút khàn khàn trong hơi thở. Những món y phục của cô ấy đánh dấu cô là phụ nữ thời trang.
Một nụ cười ghim chặt vào mặt nàng để che giấu sự bồn chồn của mình, Ellie bắt đầu đi xuống cầu thang. Nàng đã đi được nửa chừng khi cánh cửa của thư viện được mở và Jack xuất hiện.
“Frances,” chàng nói. “Đây là một sự bất ngờ. Chúng tôi không tưởng chị sẽ về cho đến tuần tới.”
Frances bật cười. “Caro đã viết thư cho chị và báo với chị tin tốt lành. Xem ra cuối cũng chú cũng đã bị bẫy rồi! Chị thật khó có thể tin.”
Bước đến bên Jack, cô ngước mặt lên đối diện Jack và mím môi như mời mọc một nụ hôn. Cử chỉ ấy có một chút gì đó quá thân mật và hơi như là của một người phu nhân với phu quân mình, khiến Ellie cảm thấy mình như là một kẻ xâm nhập, và nàng tự hỏi liệu nàng có thể chuồn khỏi mà không bị nhìn thấy.
Hành động ấy có vẻ hèn nhát, nên nàng đã đứng vững tại vị trí của nàng, chờ đợi để được người khác chú ý đến sự hiện diện của mình.
Jack bỏ qua đôi môi mím kia và lướt một nụ hôn cẩu thả lên trán của Frances. Cố gở bản thân khỏi vòng tay của cô, chàng nhìn về phía cầu thang. “Ellie,” chàng nói: “đến gặp chị dâu của anh, và bây giờ cũng là của em bởi chúng ta đã kế hôn.”
Vẫn giữ nụ cười như thế, Ellie xuống cầu thang và đến bên Frances. Những sự giới thiệu chính thức đã chẳng được thực hiện. Frances đưa nàng vào trong vòng tay của mình và ôm chầm lấy nàng.
“Em”, Frances nói: “sẽ là người em gái mà chị chưa bao giờ có được.” Cô giữ Ellie tại chiều dài của cánh tay cô và nói với Jack. “Cô ấy thật đáng yêu, Jack, nhưng chị đã nên biết trước điều đó. Chú luôn có ánh mắt cho cái đẹp.”
“Em vẫn luôn mong muốn có một chị gái,” Ellie nói.
Frances thật mỹ miều, ngọt ngào và thân thiện, và Ellie đã không thích cô ấy ngay khi vừa xuất hiện. Nàng cho là đó lẽ tự nhiên sau sự đặt để của người quản gia và những khen ngợi tràn giang đại hải của Caro dành cho Frances thân yêu, là một người có những thuộc tính Ellie dường như thiếu thốn.
Nhưng thật là không công bằng với Frances vì phải bị ghét bỏ vì mấy chuyện đó. Chắc chắn rằng nàng không có trẻ con như thế!
“Nhưng tóc đỏ?” Frances bật cười. “Chị nhớ rõ chú nói với chị rằng chú không thể chịu được mái tóc đỏ.”
“Ah, nhưng đó là trước khi em gặp Ellie,” Jack đáp với một sự lão luyện mà Ellie chỉ có thể ngưỡng mộ.
Frances quàng cánh tay mình qua tay Ellie. “Hãy đến đây,” cô nói. “Em có thể nói chuyện với chị trong khi chị thay đồ. Chị cho rằng bà nội và Caro đang đi vòng quanh thăm viến mọi người?” Cô vừa nói vừa đẩy Ellie về hướng phía cầu thang.
“Sao em không đi với họ?” cô lắc đầu. “Chị thật là ngốc nghếch! Em đang sợ rằng những con mèo mướp [mấy bà già chuyện] sẽ xé tan xác em à. Xem, bây giờ có chị ở đây, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Chị không phải là không có tầm ảnh hưởng, và bất kỳ chuyện không tử tế nào xảy ra cho em sẽ được hoàn trả đầy đủ bởi chị.”
Ellie tình cờ nhìn lại Jack. Chàng đang đứng tại trung tâm hành lang rộng rãi, đôi tay khoanh trước ngực, nhìn dõi theo hai người họ khi họ lên cầu thang. Nàng không thể đoán được những gì chàng đang nghĩ.
Người phụ nữ này thật hoàn mỹ. Một lý do khác tại sao nàng không thể thân thiện với cô ấy, Ellie trầm ngâm trong lúc nàng đứng xem cô hầu gái Alice giúp chị em bạn dâu của nàng thay quần áo.
Dáng vóc của Frances mặc dù không đẫy đà nhưng lại được tròn trịa đẹp mắt. Chiếc đầm mà cô đã chọn để mặc là một cái màu xanh nước biển [aqua] nhàn nhạt đã làm nổi bật màu xanh nước biển trong đôi mắt của cô, là một loại áo đầm mà Aurora sẽ rất vui khi mặc vào.
Nhưng Frances đã không như Aurora. Cô ấy không được rạng ngời và bất cần đời. Cô lại rất nữ tính một cách mãnh liệt. Những nụ cười của cô, những tiếng cười của cô, đôi rèm mi phất phới và những cái liếc ngang thuần khiết đều là làm dáng.
Sau khi khi an vị tại bàn trang điểm của cô, Frances chọn một mặt dây chuyền bằng opal từ hộp đồ trang sức mà Alice đã đưa ra, sau đó cô nghiên đầu để cô hầu gái có thể giúp cô đeo quanh cổ.
Ngay cả sự lựa chọn đồ trang sức của cô cũng thật hoàn mỹ.
Khi Ellie nhận ra rằng nàng đang nghiêm túc bới lông tìm vết, nàng đã tự thức tỉnh tâm trí của mình. Đây là một chuyện vô lý. Nàng không thể không ưa thích Frances chỉ vì nàng cảm thấy mình thiếu phân lượng. Chắc rằng nàng chững chạc hơn thế chứ?
Dòng tư tưởng của nàng bị gián đoạn khi Frances đã đột ngột rít lên. Tim của Ellie nhảy tận cổ họng.
Nét mặt của cô ấy đang vẹo xoắn trong cơn giận dữ, Frances tát bàn tay của người giúp việc đi, và quay sang nhe nanh múa vuốt với cô gái. “Mày đã kẹp da tao vào cái móc, mày... đồ trái banh mỡ. Trở về phòng giặt đồ nơi thuộc về mày! Kêu Meghan đến cho tao.”
Nước mắt tràn ngập đôi mắt của cô hầu gái nhỏ. Cắn xuống làn môi, cô nhún người chào và vội vã thoát ra khỏi phòng.
Ellie luống cuống hầu như không biết phải để ánh mắt của mình nơi nào, nhưng Frances thì không có phần lúng túng gì. Cô mỉm cười đưa ra mặt dây chuyền tới trước Ellie như không có gì đã xảy ra. “Hãy giúp chị đi, Ellie?”
Giúp cô ta? Ellie muốn siết cổ cô ấy! Trong thời gian với thân phận của một cô đồng hành, nàng là người đã phải nhận những khinh khi và xem thường, nhưng chưa có ai đã từng gọi nàng đồ này đồ kia. Nếu họ làm như vậy, nàng đã bỏ công việc với họ.
Nàng khóa lại chiếc móc mà không có sự cố gì, nhưng không cách nào khiến mình mỉm cười. “Em cũng cần thay y phục,” nàng nói, không muốn trải qua một phúc nào nữa với người phụ nữ này, “trước khi những người khác về nhà.”
Đấy là một cái cớ yếu ớt ngay cả khi bản thân nàng nghe thấy, nhưng tâm trí của Frances rõ ràng đã để tâm vào chuyện khác. Cô ấy đứng lên và quàng cánh tay của mình qua tay của Ellie khi cô tiễn Ellie ra cửa.
“Ellie”, cô nói với giọng nói giống như nụ cười của cô, êm tai và như đang tâm sự, “Chị không biết em đã nghe những gì về Jack và chị, nhưng chị hứa với em, em không có gì phải lo lắng. Sự thật là chị đã từng đính hôn với Jack, nhưng sau khi chị gặp Cedric, không còn có ai khác cho chị. Chị đã phải hủy bỏ hôn ước với Jack. Em nhận ra điều đó, phải không em?”
Tâm trí của nàng quay mòng mòng, Ellie chỉ có thể gật đầu. Không một ai đã từng nói với nàng rằng Jack và chị dâu chàng đã từng đính hôn.
Frances nhún vai một cách duyên dáng. “Đương nhiên gia đình này đã đổ lỗi cho chị khi Jack đã [vì thất tình mà] đầu quân. Nhưng nếu chú ấy đã phải chịu thống khổ nào, thì chị cũng đã bị. Chị không có đành lòng để làm tổn thương một con ruồi, huống chi lại là một người yêu thương chị.”
Nàng mở cửa. “Cuộc hôn nhân của chú ấy với em khiến chị hy vọng rằng chú ấy đã kết thúc mối tình say đắm của tuổi trẻ. Dù sao thì cũng sẽ không có kết quả gì. Theo pháp luật thì chúng tôi sẽ không bao giờ có thể kết hôn.”
Ellie nghĩ Jack thật quá là may mắn, quá là may mắn!
Nàng cảm thấy mình được nhẹ nhàng đẩy ra hành lang. “Điều duy nhất chị yêu cầu,” Frances tiếp: “là em làm cho anh ta được hạnh phúc. Và chị hứa chị sẽ làm tất cả mọi thứ trong khả năng của chị để em được thoải mái. Chị biết em chưa bao giờ phải quản lý một gia hộ lớn cỡ này. Vậy thì đừng nghĩ đến nó nữa. Chị sẽ tiếp tục cái vai trò tay hòm chìa khóa của chị. Chỉ cần thưởng thụ bản thân thôi, Ellie nhé.”
Một khoảnh khắc sau, Ellie thấy mình đang nhìn chằm vào một cánh cửa đã bị đóng lại.
***
Một khi trong buồng riêng của mình, nàng ngồi trên giường và để cho tâm trí nàng đi lan man về cuộc độc thoại của Frances, và chính là như thế - một cuộc độc thoại. Điều duy nhất yêu cầu từ nàng là câm nín và vâng lời, y như là nàng vẫn còn là một người đồng hành cho các cô, các bà.
Không lâu sau nàng đã đưa ra một kết luận rằng nàng đã bị đánh tơi tả tệ hại như là Alice. Nàng cảm thấy mình chưa đủ phân lượng với vai trò một người phu nhân và một bá tước phu nhân. Alice quả là tròn trịa. Có phải Frances đã nắm lấy yếu điểm của hai người họ và sử dụng chúng để làm bẽ mặt cả hai - nàng và Alice?
Trong ý tưởng đó, nàng nhảy lên và đi tìm Alice. Nàng sẽ không để Bà Leach cắm những chiếc răng nhọn của bà vào người của cô hầu gái nhỏ.
Nàng thấy cô ta đang ở với Webster, đang kiểm tra một trong những chiếc tủ chứa chăn màn. Cô ấy đã ngưng khóc và đang chăm chú lắng nghe những gì mà tổng quản đang nói.
“Vâng, thưa phu nhân?” Hỏi Webster.
Ellie nói: “Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng Alice đã được ổn. Tôi nghĩ rằng cô ấy trông khá nhợt nhạt khi còn trong phòng của Phu nhân Frances.”
Ánh mắt của Cô Webster lóe sáng một cách thành thạo. “Cô ấy luôn bị hồi hộp khi ở cạnh Phu nhân Frances, vì vậy tôi nghĩ rằng tốt nhất là giao cho Alice các nhiệm vụ khác trong thời gian ngắn sắp tới.”
Ellie nghĩ thì ra Cô Webster cũng đang cố bảo vệ người hầu gái bé nhỏ này. Nàng đã bắt đầu thích người tổng quản này ngày càng nhiều hơn.
“Tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời,” nàng nói.
Cô Webster gật đầu. “Cô ấy sẽ là một trợ giúp lớn lao cho tôi trong việc may vá mùng màn các thứ. Alice rất là tài ba với việc kim chỉ. Đường may của cô ấy luôn luôn là vô hình. Và trong phòng giặt quần áo thì không một vết dơ mà Alice không biết làm sao để tẫy sạch. Một ngày trong tương lai, cô ấy sẽ làm cho người hầu gái cận thân tốt nhất cho một nữ chủ nhân.”
“Là một điều lợi ích cho tôi để được biết.”
Alice đã được khuyến khích để nói: “Mẹ tôi là người hầu gái cận thân của một cô chủ.”
“Vậy thì,” Ellie nói: “khi nhiệm vụ của cô cho phép, cô phải xem xét mọi món quần áo của tôi và biến chúng thành thật tốt.”
Nàng đã đưa ra đề nghị này trong khi biết rõ rằng không có cô hầu gái nào sẽ cảm thấy rằng Alice đã xâm lấn vào lãnh thổ của mình. Không có một người hầu gái cận thân nào như vậy, nhưng những người giúp việc thâm niên đã được dự kiến sẽ bỏ tất cả mọi thứ và lấp vào vị trí của người hầu cận thân của cô chủ nếu cần thiết.
Đôi mắt xanh, xanh lơ của Alice đã đầy nước mắt thêm một lần nữa. “Cảm ơn cô, thưa phu nhân. Tôi sẽ gắng hết sức mình.”
Ellie và Cô Webster trao đổi một nụ cười mãn nguyện.