Nàng biết chàng đã đi gặp Cardvale, và chàng sẽ không chịu về cho đến khi tìm thấy được ông ấy. Nhưng nàng không khỏi lo lắng. Nếu Jack đã đoán đúng và Cardvale là kẻ sát nhân, thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nàng đã kìm lại dòng tư tưởng đang chạy hoang của mình. Nàng biết rõ Cardvale hơn thế. Jack đã đoán sai về người họ hàng của nàng.
Robbie bật cười, một âm thanh có vẻ căng thẳng, nhưng cũng là một tiếng cười đã gợi được sự chú ý của nàng. Milton cũng có mặt, đang ngồi gần bên giường, nói chuyện bằng một giọng trầm thấp, nàng nghĩ đấy là lời mà không thích hợp để lọt vào tai của một phụ nữ, nhưng nàng đã khoan dung với cậu ta.
Hiện giờ thì Robbie đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu đã chứng thực là một bệnh nhân cau có. Milton có thể khiến Robbie quên đi nỗi đau đớn của cậu ta dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, càng lâu càng tốt.
Điều đó đã mang một ý tưởng đến vời nàng, và trong giây phút bốc đồng, nàng nói: “Milton, cậu sẽ ở lại cùng dùng bữa tối nhé?”
Khi Milton do dự, Robbie trả lời thay cậu ta. “Cậu ấy có thể ăn bằng khay ở đây với em. Để bầu bạn với em.”
“Ôi! Tôi không thể trả lời là ‘không’ với đề nghị ấy,” Milton đáp.
“Như vậy đi, Ellie. Milton sẽ chăm sóc cho em. Chị đã bị nhốt trong phòng này như một con gà mẹ [ấp trứng] cả ngày rồi. Việc này sẽ tốt cho chị để chị có một chút thời gian cho bản thân.”
“Cảm ơn em, Robbie,” nàng khô khốc nói: “nhưng chị hứa với bác sĩ rằng chị sẽ chú ý đến vải băng bó vết thương của em. Và trong trường hợp em đã quên, em chỉ được phép dùng cháo loãng và sữa. Chúng ta sẽ kêu đưa lên hai chiếc khay, một cho Milton và một cho chị.”
Nàng vừa định đứng lên, nhưng Milton đã bước đến đấy trước nàng. Cậu ta kéo cái dây kéo chuông và một giây lát sau gì đó thì người hầu cận thân của Jack đã xuất hiện ngay tại cửa.
“Coates!” nàng ngạc nhiên kêu. “Ông đã thức gần trắng đêm. Tôi nghĩ ông đang ngủ bù đấy chứ.”
“Tôi là một lão lính già, thưa phu nhân,” ông trả lời. “Tôi chỉ ngủ một hay hai giờ là nhiều. Tôi chỉ cần bấy nhiêu. Tất cả chúng ta không thể đều ngủ hết cả ngày.”
Ellie hiểu. Các người hạ nhân đã nên đi ngủ hết sau bữa tiệc của nàng, nhưng sau vụ nổ súng, họ đã phải ở lại với công việc của mình trong khi những cảnh sát viên hỏi cung những người khách. Họ đã phải làm việc theo ca, và Coates phải làm thay ông quản gia để ông ta còn có thời gian được nghỉ ngơi.
Nàng nói: “Ông Milton và tôi sẽ dùng bữa tối tại đây cùng em tôi. Ông có thể tốt bụng báo với bà Cook dùm tôi không? Chỉ cần hai khay thôi, Coates.”
“Đương nhiên, thưa phu nhân. Ah, tôi có thể, thưa ông?”
Câu hỏi được hướng đến Milton, người đã cởi ra chiếc áo khoác của mình và ném nó trên một chiếc ghế ngay sau khi cậu ta vừa đến. Coates nhặt chiếc áo choàng lên và đợi được Milton cho phép.
“Cứ tự nhiên,” Milton nói.
“Cám ơn, thưa ông. Tôi sẽ cố găng làm cho nó được ấm áp và khô ráo khi ông ra về.”
Thấy Coates cầm chiếc áo khoác của Milton gợi lại trong ký ức của Ellie điều gì đó. “Tôi vẫn luôn có ý để hỏi ông chuyện này, Coates.”
“Vâng, thưa phu nhân?”
“Tôi dường như đã thất lạc một chiếc chìa khóa.”
Khi nàng ấy đứng dậy, Milton cũng đứng dậy theo.
Robbie cáu có nói: “Trời ạ! Ngồi xuống đi, Milton. Không cần phải cứ giữ lễ phép tại đây. Đấy chỉ là chị Ellie.”
“Tôi đã luôn được dạy phải biết tôn kính -”
“Người lớn tuổi?” Robbie đùa, rồi rên rỉ khi tiếng cười của cậu đã làm vết thương của mình đau.
“Phụ nữ,” Milton vặn lại.
Ellie nhá cho Milton một nụ cười. “Lần này, em của chị đã nói đúng,” nàng nói. “Không cần phải giữ lễ ở đây.”
“Cám ơn”, Milton nói, và cậu ta lại ngồi vào ghế.
Ellie tiến đến bên Coates, bước vào hành lang, và đóng cửa lại. Nàng trút một hơi thở dài. Đôi khi cách cư xử câu nệ của Milton khiến nàng khó chịu. Và đôi khi sự thô lỗ của em trai nàng lại làm nàng muốn dạy dỗ cậu ta một trận.
Coates đang đợi nàng lên tiếng. “Như tôi đã nói, tôi dường như đã thất lạc một chiếc chìa khóa,” nàng nói: “và thắc mắc không biết ông có tìm thấy nó không?”
“Chuyện đã xảy ra khi nào, thưa phu nhân?”
“Vào đêm bạo loạn tại Cung Điện Hoàng Cung,” và nàng tiếp tục giải thích, cố dùng những từ để tả một cách sơ sài, làm thế nào mà chiếc chìa của nàng lại rơi vào trong túi áo của Jack.
Ông gật đầu. “À vâng. Tôi nhớ rất rõ. Tôi xin lỗi, tôi đã quên khuấy đi về chuyện ấy cho đến khi phu nhân đề cập đến nó vào lúc này.”
“Ông có biết nó ở đâu không?”
“Trong nghĩa trang chìa khóa - chỉ là câu nói đùa nho nhỏ của tôi! Trong một hộp trong phòng giặt ủi, nơi tôi đánh và ủi y phục của đức ông. Nơi đấy có một bộ sưu tập kha khá. Ông chủ có vẻ thu thập các chiếc chìa như một một số quý ông thu thập những hộp thuốc lá. Để tôi mang nó đến cho phu nhân?”
Nàng nhìn tới cánh cửa phòng Robbie. Rõ ràng là sự có mặt của nàng đã không được hoan nghênh. Hai thanh niên trẻ tuổi sao lại có thể được tự nhiên khi có mặt của một bà chị.
Nàng cân nhắc với bản thân và quyết định nàng đã quá cẩn thận. Robbie đang nằm tại trong nhà mình, bao quanh bởi những người sẽ bảo vệ cậu ta. Và Milton đang ở cạnh cậu ấy. Bên cạnh đó, nàng sẽ không vắng mặt quá lâu.
“Không. Tôi sẽ đi với ông,” nàng nói.
Phòng giặt ủi nằm tận một vùng xa tít của ngôi nhà, xa tít từ nhà bếp mà một người có thể cuốc bộ. Trong hành lang bên phải bên cạnh đấy, có một cánh cửa dẫn đến một sân cỏ nơi mà quần áo được phơi khô trong mùa hè hoặc mở ra để hơi nước từ phòng giặt ủi hoặc là những mùi vị quá nồng từ nhà bếp được thoát đi.
Căn phòng giặt ủi thật trật tự như phòng mẫu cây của mẹ nàng. Có một ngọn đèn ở giữa một chiếc bàn nhỏ. Coates dùng ngọn nến mà ông mang theo để thắp sáng ngọn đèn, sau đó quàng chiếc áo khoác của Milton lên trên ghế, mà ông liền đẩy ngay đến gần lò đun nước sôi. Đó là một điều nàng thực sự cảm kích về ngôi nhà của Jack. Luôn luôn có nhiều nước nóng.
Chiếc hộp được nằm trên kệ bên cạnh những cái bàn là. Đó là một hộp giản dị, và có một đống chìa khóa nằm không trật tự trong đấy, một số thì nho nhỏ, rõ ràng là để mở ngăn kéo hay tủ tại bàn làm việc, những chiếc khác thì đáng kể hơn, những chiếc chìa để mở các cánh cửa nhà rắn chắt.
Nàng nhìn lên khi Coates hắng giọng. “Chuyện gì thế, Coates?”
“Tôi chỉ mất một giây lát để báo với nhân viên trong bếp để chuẩn bị hai khay [thức ăn] cho phòng của cậu chủ Robert. Xin bà cho phép?”
“Ồ được. Đừng để tôi làm gián đoạn công việc của ông.” Nàng nói thêm khi một ý tưởng đến với nàng: “Tôi biết ông phải làm việc theo ca, nhưng ở đây có vẻ như quá yên tĩnh. Nơi đây thường được bận rộn lu bù. Mọi người đều đi đâu cả rồi?”
“Không có gì nhiều để chuẩn bị cho ngày hôm nay. Chẳng bao giờ có gì nhiều sau một bữa tiệc. Không ai muốn ăn. Những người nào muốn, cũng không muốn nhiều và khá thỏa mãn với một bữa ăn nhẹ nhàng với những thức ăn thừa lại.”
Một trong những chiếc chuông nhỏ trên thanh gỗ treo cao trên tường kêu vang, tiếng nhạc leng keng của nó khiến các sợi thần kinh của Ellie bị căng thẳng.
“Tôi nên tìm một bộ binh để trả lời nó,” ông nói. “Sau [chuyện] đêm qua, uhm, chúng tôi đã không còn đủ nhân lực.”
Nàng mỉm cười để chứng tỏ rằng nàng thông cảm. “Phải, không đủ nhân lực và thiếu ngủ. Nói với các hạ nhân không cần phải lo lắng. Tôi cho phép có những ngoại lệ. Chúng ta có thể cùng trải qua thời gian này.”
Ông mỉm cười, cúi đầu, và để lại nàng một mình.
Ellie chuyển sự chú ý của mình đến những chiếc chìa. Nàng loại bỏ những cái chìa nhỏ hơn và đặt những cái khác theo từng hàng. Có năm cái. Mà bất kỳ cái nào cũng có thể là chiếc chìa của khách sạn. Thật khó có thể đoán là cái nào. Chúng đều lớn và nặng, với bộ răng xấu xí không đều ở đầu chìa. Một con chó bảo vệ sẽ phải ganh tị với những chiếc răng này.
Một trong những chiếc chìa tỏa sáng dưới ánh đèn. Nàng đánh giá rằng nó không bị cũ hoặc là nặng như những chiếc khác. Có một vật trang trí nhỏ trên vòng [đeo] chìa khóa, chữ “L”. Nàng suy nghĩ một lúc, cố hình dung chiếc chìa từ khách sạn. Nó cũng có một chữ hoa trên vòng [đeo] chia khóa, là chữ “B” cho Breteuil. Không có chiếc chìa nào có chữ “B” trên đó.
Jack đã làm gì với nhiều chiếc chìa dẫn đến những cánh cửa không được biết này? Nàng không thích câu trả lời đã hiện lên trong tâm trí của mình, những chiếc chìa này đã thuộc về những tình nhân cũ, và chàng đơn giản đã quên trả lại khi cuộc tình đã qua.
Sau khi trút ra một hơi thở mạnh đầy bực tức, nàng kiểm tra lại các chiếc chìa một lần nữa. Theo như nàng có thể đoán, chiếc chìa mà nàng đã nhét vào túi áo của Jack đã không có ở đây. Chiếc chìa duy nhất có manh mối dẫn đến chủ nhân của nó là chiếc chìa với chữ “L.” Nàng mang nó đến gần ánh đèn và lật nó trong tay mình. Có gì đó được khắc trên thân của nó: Louise Daudet, nhà hát Français, 1808.
Jack và Daudet Louise? Nàng chỉ tán thành ý tưởng đó trong một giây lát, rồi loại bỏ nó ngay. Jack nhất định đã nói với nàng nếu chàng biết đến ngôi sao này. Louise Daudet thật quá gần gủi với họ để cho Jack không đề cập đến chuyện ấy. Tất cả như nhau, tìm ra chiếc chìa này khiến nàng cảm thấy bất ổn.
Nàng nhìn nó từ mọi khía cạnh, sau đó nàng mới nhận thức được nó là vật gì. Không có người có đầu óc nào lại khắc tên họ của mình lên chiếc chìa khóa nhà của họ. Trong trường hợp chiếc chìa bị mất và các kẻ trộm lại tìm được, thì họ sẽ dùng nó để xâm nhập vào nhà mình. Đây là chiếc chìa kỷ kỷ niệm.
Nàng đã từng nhìn thấy các chiếc chìa như thế này, các chiếc chìa của cha tặng cho con trai khi con trai đã đến tuổi trưởng thành hoặc đạt một số thành công đáng kể. Cha của nàng cũng đã từng có một chiếc chìa như thế. Chú của nàng, cũng là một cha xứ, đã tặng cho ông khi ông đã hoàn tất năm thứ nhất thật xuất sắc tại đại học Oxford. Theo như nàng nhớ lại, nó như là một món trang trí, như một huy chương. Nó không mở bất kỳ cánh cửa nào cả.
Làm thế nào mà chìa khóa của Louise lại có tại nơi đây? Nàng bỏ nó vào túi với ý định sẽ hỏi Jack về nó.
Chuyện này đã không giúp gì nàng với việc tìm kiếm chiếc chìa khóa của khách sạn Breteuil.
Nàng đưa tâm trí mình trở lại cái đêm mà nàng đã sử dụng nó để rời khỏi khách sạn. Milton đã chờ nàng sẵn ở bên ngoài cửa. Với tác phong câu nệ tiểu tiết bình thường của cậu ta, cậu đã lấy chìa khóa từ nàng, khóa cửa, và giao nó lại cho nàng. Sau đó nàng đã bỏ chiếc chìa vào túi xách của nàng. Nó cũng còn ở đó khi nàng quay trở lại khách sạn, chỉ là nàng chưa từng có cơ hội để sử dụng nó.
Có khi nào một trong những chiếc chìa này lại nằm trong túi xách của nàng khi nàng trở về khách sạn? Nàng cho rằng nó có thể đã đến từ Milton... nếu cậu ta đã trao đổi chiếc chìa của câu ta cho nàng. Tại sao cậu ấy phải làm như vậy?
Tâm trí của nàng như đang chạy đua. Cậu ta để lại nàng một mình tại Cung Điện Hoàng Cung trong khi, theo cậu ta nói, cậu ta cố đánh lạc hướng của các chủ nợ của Robbie. Khách sạn Breteuil chỉ cách đấy năm phút thời gian. Cậu ta sẽ không cần phải nạy cửa để xâm nhập vào nếu cậu ta có được chiếc chìa của nàng.
Trong vòng nửa giờ, hay chỉ hai mươi phút, cậu ta đã có thể đánh cắp kim cương của Dorothea và trở lại tìm nàng. Và nếu mọi thứ đã đi đúng theo kế hoạch, khi cậu ấy đưa nàng trở lại khách sạn, cậu ta sẽ tráo đổi chiếc chìa một lần nữa, mà không ai sẽ nhận ra.
Cuộc bạo động tại Cung Điện Hoàng Cung đã phá hoại kế hoạch hoàn hảo của cậu ta. Cậu ta đã không tìm thấy nàng. Cậu ta đã nghĩ gì chứ?
Nàng đứng sững đấy trong khi những dòng suy nghĩ ù ù trong đầu đầu nàng, sau đó nàng đã bật tiếng cười hơi run rẩy. Chắc nàng đã mất trí rồi! Đây là Milton, người bạn thân nhất của Robbie. Cậu ta chỉ quan tâm đến sách vở của mình. Cậu ta sẽ làm gì với mấy viên kim cương?
Tay nàng đã tự động chạm đến chiếc chìa khóa trong túi. Nàng rút nó ra và nghiên cứu cẩn thận một lúc lâu. Với nàng, câu chuyện có vẻ quá huyền bí bởi chiếc chìa khóa của Louise Daudet lại xuất hiện trong khi nàng đang tìm kiếm chiếc chìa khóa của khách sạn Breteuil.
Đôi tay này run lẩy bẩy. Nàng siết ngón ta của mình quanh chiếc chìa, không chỉ để chúng ngừng run rẩy, mà còn để nàng được bình tỉnh lại. Điều duy nhất nàng cần làm là nói chuyện với Jack và mọi bí ẩn sẽ được sáng tỏ.
Nàng nhét chiếc chìa kỷ niệm vào túi của mình một lần nữa, trả những chiếc chìa khác trở lại trong hộp, và sau khi thắp sáng một ngọn nến, thổi tắt ngọn lửa trong cây đèn [trên bàn]. Những chiếc bóng nhấp nháy dường như lao vào nàng từ các bức tường. Đôi mắt nàng đảo láo liên đến các bộ y phục đang được treo trên cái ròng rọc.
Nàng đang hành động thật vô lý, nàng nói với bản thân. Nàng đang ở trong chính ngôi nhà của mình. Bà Cook và những người phụ việc của bà cũng không ở quá xa. Nàng chỉ cần gọi to là họ sẽ chạy đến ngay lập tức.
Chỉ là nàng đã không nghe thấy một âm thanh nào từ tầng hầm hang hóc này. Mọi người ở đâu cả rồi?
Với những bước chân ngập ngừng, đưa cây nến lên cao, nàng rời khỏi phòng giặt ủi và đi doc theo hành lang. Bước chân của nàng chậm rãi dừng lại. Dù nàng cố gắng cách nào, nàng cũng không thể điều khiển chân của nàng di chuyển được.
Có một ánh sáng yếu ớt phát ra từ một trong những căn nhà bếp, nhưng điều đó hầu như không khuyến khích gì nàng. Căn nhà bếp nằm ở cuối dãy hành lang dài thật dài, và có thật nhiều cánh cửa ở giữa.
Nàng nhảy dựng khi một ánh sáng xuất hiện tại nửa dãy hành lang. Ai đó đã vừa bước ra khỏi cái kho chứa này. Nhất định phải là bà Cook hay là một trong những cô hầu gái. Mắt nàng căng thẳng, nàng cố để xem xem đó là ai.
“Bà Rice?” Nàng gọi to, giọng của nàng yếu đuối và run rẩy như một dây đờn trên chiếc violin chưa được chỉnh.
Ánh sáng đã đến gần hơn. Không phải là bà Rice, mà là một người đàn ông.
Milton.