“Tôi đâu có sợ”, Jack nói. “Không có bằng chứng để chứng minh bất cứ việc gì ngoại trừ chiếc chìa khóa đó, và chỉ với nó sẽ không đủ để chứng minh trường hợp của chúng ta. Bên cạnh đó, Ellie và Robbie cũng khá vui mừng để cho thế giới nghĩ rằng Milton chết trong một tai nạn. Họ không muốn gia đình của Milton phải gách vác cái gánh nặng ấy, hai người hiểu chứ.”
“Điều làm tôi chán ghét”, Ash nói trong khi bỏ thêm một cục đường vào tách cà phê của mình: “là hung thủ được nhận một lễ chôn cất thiêng liêng một cách vô tội [không ai trách cứ], trong khi đó Louise Daudet chẳng được gì, thậm chí đến trả lại sự thanh bạch cho cô ta cũng không có. Không có đại gia nào đang chờ đợi nàng, chỉ là một người anh cùng cha khác mẹ với một trái tim tan nát.”
“Giờ thì,” Brand nói: “đấy là nơi tôi có thể có được một câu chuyện nếu Cardvale sẵn sàng hợp tác. Ông ấy không cần phải màu mè hoặc tình cảm, chỉ cần đưa ra một những lời trung thực, thừa nhận rằng Louise Daudet là em gái cùng cha khác mẹ của mình và rằng cô ta đã dự định để rời khỏi Pháp để về sống tại Hampstead.
“Phần còn lại thì tôi sẽ không đề cập đến bất kỳ tên tuổi nào, nhưng không có gì để ngăn cản tôi viết rằng cả hai chính quyền Anh và Pháp tin rằng thủ phạm của vụ án đã tự tử khi họ đã sắp bắt hắn ta. Cậu nghĩ sao, Jack? Liệu Cardvale sẽ giúp tôi không?”
Jack có vẻ không có hy vọng. “Ông ta có thể sẽ làm thế nếu ông ấy nghĩ rằng nó sẽ trả lại sự thanh bạch cho Louise.”
Ash phát ra một tiếng nhạo báng. “Phu nhân Cardvale đã có thể có điều gì muốn nói về việc đó!”
“Không,” Jack. “Bà ấy sẽ không là một vấn đề. Phu phụ Cardvale đã quyết định ly thân.”
Ash và Brand đồng thanh nói: “Cái gì?”
Jack khô khốc trả lời: “Ông ấy đã cho bà ta một số tài sản xứng đáng. Ngôi nhà tại Quảng trường Cavendish sẽ trở thành của bà, lại thêm môt số thu nhập để trang trải cho lối sống của mà đã trở thành thói quen thuộc.”
“Và Cardvale được gì từ vụ ly thân?” Hỏi Ash.
“Bình thản trong tâm hồn,” Jack mạnh mẽ đáp.
Chàng đã không nói thêm về chi tiết, nhưng chàng đang suy nghĩ đến Cardvale trong lần cuối chàng nhìn thấy ông, khi ông ta đến viếng Ellie để báo với nàng về vụ ly thân. Mặc dù Cardvale đã cố làm vẻ buồn bã, hai người họ đã không khỏi để ý đến sự thay đổi trong ông ta. Ông ấy không phải là nhìn thật hạnh phúc, nhưng mà được hài lòng. Đôi mắt của ông sáng hơn, giọng nói của ông đã cứng cáp hơn, và ông trông như thể ông được trẻ lại mười năm.
Họ đã cho ông xem chiếc chìa khóa kỷ niệm của Louise và, y như họ đã nghi ngờ, chính là ông ta đã tặng cho Louise khi cô ấy lần đầu tiên được thủ vai chính tại Nhà hát Pháp. Ông rất biết ơn vì nó đã được trả lại. Họ tưởng nó sẽ khiến ông buồn bã, nhưng mà sự thật thì ngược lại. Ông đã nói rất nhiều về co em gái người mà đã mang lại cho ông rất nhiều hạnh phúc.
Sau khi ông ra về, Ellie lại đắm chìm vào trong suy tư. Cuối cùng, nàng mới nói: “Ông ấy giống như người họ hàng mà em đã từng biết. Em không thấy buồn khi ông ta bỏ phu nhân mình. Ông ấy thật là quá mỏng manh để bị kết hôn với một người như bà ta. Em không biết cha em sẽ nói gì, nhưng em biết chắc chắn rằng mẹ sẽ đồng ý với em.”
Và chuyện là như thế.
“Vậy còn mấ viên kim cương?” Brand hỏi. “Làm sao Milton lại biết tới chúng?”
“Chúng ta đều biết về chúng,” Ash chỉ ra. “Phu nhân Cardvale làm bảo đảm rằng mọi người đều biết chúng vô giá như thế nào. Lúc trước tôi đã từng thắc mắc liệu bà ta có đeo chúng đi ngủ hay không.”
Jack mỉm cười với câu nói ấy. “Tôi nghĩ ý của Brand là làm sao Milton lại biết chúng được cất ở đâu. Ellie tự trách bản thân mình về việc ấy. Co6 ấy nói với Milton rằng khi gia đình Cardvale đến khách sạn, Dorothea đã làm reo một trận khi khi bà phát hiện rằng bà bị cho vào phòng số 13. Căn phòng không thể đổi được bởi vì khách sạn đã cho thuê hết các phòng. Milton đã trú ngụ tại căn khách sạn này vào một chuyến viếng thăm lúc trước[1]. Hắn ta chắc phải biết về lối cầu thang cho nhân viên và cánh cửa đi vào phòng thay y phục.”
[Phím luận ngoài lề: đọc tới đây Vy thấy tác giả có chút hơi cương. Thứ nhất, Milton chỉ là sinh viên đại học [xét cho cùng thì cũng 18-22 là nhiều], lại là từ một gia đình học giả - không làm ra nhiều tiền (
Thứ hai, cuộc chiến mới vừa qua được sáu tháng, Milton làm gì mà có cơ hội qua Pháp liên miên như thế? Các bạn ai đã từng học qua lịch sử thế giới hẳn phải biết, chiến tranh giải phóng Pháp [French Revolutionary War] đã xảy ra từ 1792-1802 và chỉ kết thúc khi có Hiệp nghị hòa bình Amiens (1802) [được nhắc đến trong
Vừa mới xong chiến tranh nội bộ thì xảy ra cuộc chiến tranh Anh-Pháp [Napoleonic War] kéo dài từ 1803-1815.
Và câu chuyện của chúng ta được bắt đầu từ 6 tháng sau khi trận chiến vừa kết thúc. Nếu Milton có đi Pháp trước đó thì phải trong vòng 6 tháng vừa qua. Vì không ai bị điên đến nỗi dấn thân vào cảnh binh đao chiến lửa để có thể bỏ mạng vì một chuyến viếng thăm và nhất là các chàng nhà nghèo không có bia thịt đỡ đạn. Hoặc là hắn phải đi trong thời gian hòa bình của Hiệp nghị Amiens - lúc đó hắn cũng chỉ có khoảng 3-5 tuổi. Truyện đọc cho vui, giải trí thôi, và đây cũng là chương cuối rồi, nhưng Vy chỉ nghĩ nếu viết truyện dựa theo biến cố của lịch sử thì nên viết cho có lý một chút.]
“Hắn chắc hẳn phải có lá gan bằng thép,” Ash nói.
“Thứ hắn có,” Jack đáp: “là một tính kiêu ngạo quá mức bình thường.”
“Cậu làm sao tìm thấy những viên kim cương?” Brand hỏi.
“Robbie đã bảo với tôi rằng Milton đã trữ những vật có giá trị của hắn trong một hộp gỗ đã được làm cho giống như một cuốn tự điển tiếng Hy Lạp. Nó nằm trong phòng của hắn tại Oxford.” Chàng lắc đầu. “Không ai không nghĩ rằng hắn thật tài giỏi, nhưng hắn không được quá thông minh. Tôi đã hoàn trả chúng lại cho Cardvale cùng với những món nữ trang khác mà Milton đã lấy trộm. Ông ta có hoàn lại cho Phu nhân Cardvale không thì thời gian sẽ trả lời.”
“Cho nên các cậu thấy đó,” Ash bực tức thêm vào: “Milton vẫn được coi là vô tội.”
Những chiếc bánh mì Bath đã được đưa đến cho Ash và Brand, bánh nướng lạt không có nho khô cho Jack, và những phút tiếp theo được vui vẻ trải qua trong khi nhấm nháp cà phê và trét bơ lên bánh.
Nhưng Brand đã chưa nói hết. Vẫn còn ngồm ngoàm nhai một miệng đầy bánh, anh nói: “Chuyện gì đã khiến hắn bị lộ tẩy? Chuyện gì khiến cậu nhận ra rằng hắn là hung thủ?”
Jack bẽn lẽn mỉm cười. “Sự thiếu thốn của nghi phạm. Paul Derby đã không thực sự bị đưa vào trong tính toán của tôi, dù có thì cũng không được nghiêm trọng, bởi vì hắn đã không có mặt ở Paris vào thời điểm quan trọng nhất. Tôi nghĩ nếu hắn ta đã hành động thay ai đó thì người ấy phải là Cardvale. Nhưng sự thật lại hóa ra hắn lại làm việc cho Phu nhân Cardvale.”
Chàng cười dứt khoát. “Tôi và hắn đã có một cuộc trò chuyện ngắn ngủi và hắn đã kể với tôi tất cả mọi thứ. Dorothea muốn hắn lấy lại những viên kim cương của bà, nhưng họ đã nghĩ rằng nó phải ở trong tay Robbie, mà không phải Ellie. Derby là người đã lục xoát phòng của Robbie tại Oxford.”
“Giờ thì hắn bị bao nhiêu con mắt bầm rồi?” Brand hỏi.
Jack đã không bận tâm trả lời. “Cho nên kết cuộc thì chỉ còn có một manh mối cuối cùng để theo dõi, cậu biết ý tôi mà, Brand. Cậu cứ nhắc đi nhắc lại rằng luật sư của tôi nghĩ lời khai của Robbie và Milton thật quá khít và chắc hai người họ đã có thể cố che giấu chuyện gì.”
“Phải. Nhưng tôi đã nghi ngờ Robbie. Tôi nghĩ rằng Milton chỉ là hỗ trợ câu chuyện của hắn là bạn của Robbie.”
“Sâu thẳm trong lòng”, Jack tỉnh táo nói: “Tôi đã suy nghĩ cùng một hướng, mặc dù tôi không thừa nhận nó, ngay cả với bản thân mình. Nó vẫn khiến tôi rất phiền lòng, mặc dù hung thủ đã không kết thúc tính mạng của Robbie. Nhưng đấy không phải là lần đầu một người dùng khổ nhục kế tự đâm vào mình để thiết lập rằng mình vô tội.”
“Nhưng chắc chắn,” Ash nói: “sau khi Robbie bị bắn trong công viên, cậu đã được thuyết phục rằng cậu ta thật sự vô tội?”
“Đúng là như thế. Nhưng tôi biết cậu ta đã che giấu một chuyện gì đó và tôi lo rằng cậu ta có thể bị tấn công một lần nữa.” Chàng cười một tiếng ngắn ngủi. “Robbie là một người bạn trung thành, nhưng đó là lòng trung thành chết tiệt mà đã gần khiến cậu ta mất mạng. Cậu ta đã hứa Milton cậu ta sẽ không nói bất cứ điều gì, và tôi đã phải dọa nạt cậu ta để kể với tôi về chiếc chìa khoá.
“Tôi giật nảy người. Chính là lần đầu tiên tôi bắt đầu nghĩ Milton là một nghi phạm. Rồi khi Robbie kể với tôi họ đã gặp nhau tại quán Café de Foy trước khi đi đến nhà hát, tôi có thể hình dung ra vụ giết người đã được thực hiện như thế nào. Quán cà phê này chỉ là cách xa [nhà hát] một vài cửa hàng quán. Milton đã có thể giết chết Louise trong khi Robbie đứng đợi hắn trong quán cà phê.” Giọng nói của chàng trở nên cứng rắn. “Sau đó mới đến gặp Robbie để dẫn cậu ta đến hiện trường giết người.”
Ash rùng mình. “Điều mà tôi không hiểu,” anh ta nói: “là lý do tại sao Milton phải lấy đi chiếc chìa khóa ấy ngay từ đầu. Và tại sao phải quay trở lại để lấy nó khi hắn phát hiện rằng hắn đã làm lạc nó trong cuộc vật lộn? Hắn đã có thể chuồn đi một cách sạch sẽ.”
“Chuyện này cũng không phải là cái gì khác thường,” Brand nói: “khi hung thủ muốn có một vật kỷ niệm cho những tội ác của mình. Tôi gặp phải chuyện này hoài trong những vụ án mà tôi phải làm phóng xự cho tờ báo của tôi. Đó là một cái gì đó để được hả hê trong những giây phút riêng tư của họ. Điều tôi thấy thú vị là bản thân của món vật. Chiếc chìa có tên Louise trên đấy. Tôi chắc rằng mỗi khi Milton nhìn vào nó, hắn sẽ nhớ rằng Robbie đã muốn có Louise và hắn đã cướp cô ta từ cậu ta.”Anh ta nhìn Jack. “Tôi nghĩ hắn nhất định phải ghét Robbie vô cùng.”
Jack gật đầu. “Ellie nghĩ rằng Milton đã ganh tỵ với Robbie. Ồ, hắn là một học giả tài ba, nhưng Robbie thì nổi tiếng hơn. Milton cảm thấy bị xem thường. Người không bao giờ dường xem hắn làm gương hoặc gần gủi hắn. Sau đó họ đến Paris, và Louise lại cũng yêu mến Robbie.”
Sau một sự im lặng kéo dài, Ash nói: “Vậy thì nếu chiếc chìa của Louise có nhiều ý nghĩa với hắn, tại sao hắn dùng nó để đánh lừa Ellie? Tại sao lại phân tách với nó? Tại sao lại không sử dụng một chiếc chìa khóa mà không thể bị truy trở lại tới hắn?”
“Giờ thì chúng ta sẽ không bao giờ được biết,” Brand nói: “nhưng theo kinh nghiệm của tôi, những kẻ giết người không bao giờ thấy trước rằng mọi việc có thể bị thất bại hoặc là họ có thể gây ra một lỗi lầm. Phải chi lúc đó không có cuộc bạo loạn tại Cung Điện Hoàng Cung! Phải chi Ellie đã ở lại nơi cô ta đáng lý ra nên ở lại! Phải chi hắn đã sử dụng một chiếc chìa khóa khác!
“Đấy là tính khí kiêu ngạo tột cùng của hắn, theo ý kiến của tôi, đã khiến hắn chấp nhận cái rủi ro đó. Thậm chí vào lúc cuối, hắn đã chấp nhận một nguy cơ đáng sợ, và đã trả cho nó với tính mạng của mình. Ít nhất là gia đình hắn được miễn đi sự hiểu biết rằng hắn là một kẻ giết người.”
Ash nói: “Tôi thà được nhìn thấy hắn bị treo cổ. Cái chết của hắn thật đã quá dễ dàng.”
Brand cười nhạt. “Còn cậu thì sao, Jack? Cậu cảm thấy thế nào?”
“Oh,” Jack nói vui vẻ: “Tôi thà được nhìn thấy hắn bị treo cổ, bị kéo lê và bị phân thay [làm tư]. Cậu thấy đấy, những nơi mà phu nhân tôi là có liên quan, tôi hầu như không chút văn minh.”
Hai mươi phút sau, chàng về đến nhà và đã bị gặp trong đại sảnh bởi Wigan, ông thông báo với chàng rằng phu nhân muốn nói chuyện với chàng.
“Phu nhân đang ở trong phòng khách màu vàng thưa ngài.”
Đó có phải là một nụ cười nhạt thoáng nhoáng lên trên đôi môi mỏng của Wigan chăng? Nếu là phải, thì đó là một dấu hiệu khích lệ. Nơi này đã trở thành một ngôi nhà u ám trong tuần qua, phần lớn là vì Ellie có vẻ chán nản, và các công chức đã hiểu được ý của bà chủ của họ.
Mọi người đều đã thế - bà bà, Caro, và Robbie. Chàng không thể nói gì về Frances, bởi vì cô ấy ít khi ra khỏi phòng của mình. Ellie chỉ làm những gì mà cần thiết, nhưng nàng đã xuống tinh thần và không nói chuyện gì nhiều. Nàng không chịu phải chia sẻ cảm giác của mình, ngay cả với chàng. Nàng hiếm khi đi ra ngoài. Nàng thậm chí đã mất đi hứng thú với tiến triển của của Robbie trong tiếng Hy Lạp, và điều đó đã nói lên hết tâm tình của nàng hơn tất cả mọi thứ.
Không. Dấy hiệu tỏ rõ rằng có chuyện gì đó sai trái là nàng đã mất hứng thú trong chuyện chăn gối [với chiếc giường hôn nhân của họ].
Chàng bước vào phòng khách của Ellie để thấy nàng bước tới bước lui và đôi chân mày xinh xắn của nàng nhíu lại thành một cái cau mày hung dữ. Đủ kỳ lạ, nó lại khiến chàng muốn phá lên cười. Cái tác phẩm điêu khắc bằng nước đá mà Ellie đã biến thành đã tan chảy từ trong ra ngoài.
“Ellie,” chàng khẽ nói.
Vừa nghe tiếng của chàng, nàng quay người và thẳng đôi vai lên. Cử chỉ nhỏ nhoi ấy cũng là một dấu hiệu báo trước. Khi Ellie thẳng vai, nàng có một chuyện gì trong tâm trí mà nàng cần phải nói ra.
Nàng nhanh chóng hít một hơi. “Em có một số tin xấu cho anh, Jack. Ưm, cũng không hoàn toàn là xấu. Cũng có tin tốt nữa.”
Chàng bước tới bên nàng và nắm lấy tay nàng trong một cái siết mạnh mẽ. “Hãy nói với anh!” chàng ra lệnh.
“Frances đã rời bỏ chúng ta.”
Có một ánh thách thức trong mắt nàng đã khiến chàng muốn hôn lấy nàng. Chàng đã có lại nàng Ellie xưa của mình. “Hãy nói tiếp đi em,” chàng nói.
“Trong lúc anh ra ngoài, cô ấy đã thu dọn hành lý lệnh cho cỗ xe đến đón, rồi ra đi cùng với người bạn của cô ấy, bà Tuttle từ Kensington.”
Chàng hôn bàn tay nàng. “Chỉ là vậy thôi à? Giờ thì hãy nói cho anh biết cái tin xấu đi.”
Nàng đã không nhận ra lời nói đùa của chàng. “Anh có nghe em nói gì không chứ? Cô ta nói không có gì sẽ khiến cô ta trở lại, rằng cô ta định thành lập cơ sở riêng của mình trong thị trấn và-”
“Cô ấy có thể đủ khả năng!”
“- và qua lại với xã hội văn minh!”
Xem ra, Frances là người có trách nhiệm đưa phu nhân của chàng ra khỏi tình trạng chán nản buồn rầu kia. Chàng phải nhớ để cảm ơn cô ấy.
“Việc gì lại khiến chuyện này xảy ra?” chàng hỏi một cách bình tĩnh.
Ánh nóng nảy trong mắt nàng đã dịu lại đáng kể. “Đây là cái tin tức tốt em sắp nói đến. Chàng trai trẻ của Alice đã trở lại với cô ấy. Anh có thể tin không? Bây giờ em cảm thấy thật xấu hổ vì đã từng nghi ngờ cậu ấy. Nhưng cô ta lại chưa từng nghi ngờ câu ta bao giờ, dù chỉ là một khoảnh khắc. Cậu ấy đã đích thân nói với em rằng họ đang chuẩn bị kết hôn, rất lặng lẽ, vào ngày mai, rồi họ rời khỏi vào ngày mốt để đến Carlisle, nơi mà cậu ta đã tìm được việc làm.
“Kết hôn vào ngày mai? Họ sẽ cần một giấy phép đặc biệt và chuyện ấy cần phải tốn tiền.” Và chàng đã khá sẵn sàng để chi ra nó.
Nàng đã thốt ra một âm thanh nhỏ thiếu kiên nhẫn. “Họ có tiền mà. Anh không nhớ rằng em đã thắng một số tiền cho Alice khi em đánh bài với Ash và bạn bè của cậu ta tại khách sạn Clarendon sao?”
“Ah phải, số tiền đó. Em thật biết nhìn xa trông rộng.”
Chàng càng mỉm cười thì nàng càng cau mày. “Và,” nàng nói tiếp: “chúng ta đã được mời đến tham gia buổi lễ.”
“Anh sẽ không bỏ lỡ,” chàng nhanh chóng trả lời. Chàng biết còn có nhiều điều nữa sắp tới, do đó, chàng kiên nhẫn chờ đợi.
Nàng vội vàng nói tiếp những lời kế tiếp. “Em đã tự làm chủ,” nàng nói: “và đề nghị sẽ tổ chức buổi bữa tiệc cưới vào buổi sáng tại nhà mình. Thì những hạ nhân khác cũng muốn được có mặt tại buổi lễ. Còn có chỗ nào tốt hơn là nơi đây để tổ chức nó chứ?”
“Tôi đồng ý. Ah, anh hiểu rồi. Nhưng Frances đã không. Có phải chuyện là vậy?”
“Cô ta gọi nó là cọng rơm cuối cùng [trên lưng lạc đà khiến lưng nó bị gẫy]. Rất may, chàng trai trẻ của của Alice đã trở về trước khi em báo với Frances về bữa tiệc cưới vào buổi sáng. Bà bà và Caro nghĩ rằng đấy là một ý tưởng tuyệt vời, nhưng Frances hoành hành như một người loạn trí. Những điều nàng nói về Alice thì [thậm tệ đến nỗi] không thể nào lặp lại được.”
Nàng trầm ngâm nhìn chàng. “Em đã không cố thuyết phục cô ấy ở lại. Có lẽ đó em quá là vô tình. Nơi đầy là mái ấm của cô ấy còn lâu hơn là của em. Nếu anh muốn cô ấy trở lại, anh sẽ phải tự đi mời cô ấy trở lại, và em sẽ cố hết sức mình để được hòa bình với cô ấy. Nhưng có một điều em cần phải nhấn mạnh. Alice sẽ có buổi tiệc cưới vào buổi sáng tại đây cùng với bạn bè của cô ấy.”
“Mời cô ta trở lại?” Nét kinh dị của chàng là chân thật. “Anh không được mềm lòng như em đâu. Cô ấy đã nói đúng về một chuyện. Đây là cọng rơm cuối cùng. Anh đã nhắm mắt làm ngơ với lòng tự phụ của cô ta, lòng dạ nhỏ nhặc của cô ấy và tính luôn bới lông tìm vết nữa, nhưng sự khinh khi đối với Alice, sau tất cả mọi việc mà em đã cố làm để thay mặt cho cô gái ấy, thì đã quá mức chịu đựng của anh [nhiều hơn là anh có thể nuốt trôi].”
Ellie bực bội nói: “Anh đã nên kiềm chế cô ta rất lâu từ trước. Tại sao anh lại không?”
“Bởi vì...” Chàng phải suy nghĩ thông suốt điều này. “Bởi vì,” chàng chậm rãi nói: “lỗi lầm của cô ta không có quá rõ rệt cho đến khi em có mặt để có thể so sánh.”
Nàng nhếch một chân mày lên. “Cẩn thận đấy, Jack, anh đang nguy hiểm đến gần một lời tuyên bố. Nhưng em sẽ không trêu chọc anh. Tôi có ca triệu thứ để cần chuẩn bị cho bửa tiệc cưới [ăn] sáng của Alice.”
Chàng bị bỏ lại với ánh mắt nhìn ân cần dõi theo nàng khi nàng rút lui với những bước chân vui nhộn ra khỏi phòng.
Bữa tiệc cưới vào buổi sáng đã được tổ chức tại đại sảnh của những hạ nhân. Alice đã rất tự ý thức và nhìn như thể cô ấy sẽ teo lại nếu có ai nhìn cô với ánh mắt không bình thường. Cô đã không cần phải lo lắng. Mỗi hạ nhân có mặt đều biết rằng một lời hay ánh mắt sai lầm sẽ không được dung thứ.
Bên cạnh đó, một tháng trước, họ đã lao lực dưới ách thống trị nặng nề được đàn áp lên họ bởi Frances và kẻ tay sai của cô. Nữ chủ nhân mới và quản gia của nàng đã vất bỏ cái ách, nhưng lòng kiên nhẫn của họ không phải là không có giới hạn. Không ai muốn theo bước chân của Phu nhân Frances và bà Leach.
Trong lúc bữa ăn sáng được diễn ra, Jack càng lúc càng thoải mái hơn. Mọi người đều có vẻ đang hưởng thụ bản thân mình. Nó làm cho chàng nghĩ đến thời gian mà chàng đã trải qua với gia đình Brans-Hills. Cái bàn ăn của họ không phải là quá lớn, nhưng luôn luôn có đủ chỗ cho một người nữa. Chàng cho rằng rất nhiều người khi nhìn lại gia đình Brans-Hills đều có cùng những kỷ niệm thân thương ấy. Cardvale là một. Louise Daudet và mẹ cô ta cũng hiện lên trong tâm trí chàng, cũng như Ngài Charles Stuart.
Chàng biết có một phép ẩn dụ trong hồi ức của mình, nhưng chàng không thể chỉ rõ nó là gì ngoại trừ... Ellie có vẻ như nhân cách hóa cái bàn ăn. Không. Cái bàn ăn nhân cách hóa Ellie và gia đình nàng. Bây giờ chàng đã làm đúng. Chàng biết một điều: chàng phải bảo đảm rằng mình luôn có một ghế ngồi tại bàn của Ellie.
Đã đến lúc cùng uống ly rượu mừng với đôi tân nhân, một nhiệm vụ mà Ellie đã ban cho chàng.
“Không có gì màu mè,” nàng bảo chàng chàng. “Chỉ cần chúc họ trường thọ và hạnh phúc.”
Từ một cái gật đầu của chàng, Wigan đã mang đến từng người khách một với một chiếc khay với những ly cao chân chứa đầy sâm-banh. Có những tiếng u a hâm mộ từ tất cả mọi người khi họ phát hiện ra chất gì đang ở trong những chiếc ly Wigan đang đưa đến. Đó là một cử chỉ hào phóng, một thứ gì để Alice và Sam nhớ đến một cách thân thương khi họ nhớ lại ngày này. Hai người họ thật là quá trẻ, không lớn hơn gì so với Robbie. Chàng hy vọng với trời rằng cuộc sống sẽ đối tốt với họ.
Phu nhân của chàng đang làm ra những vẻ mặt với chàng, ý bảo chàng phải nhanh chóng với công việc của mình, do đó chàng đứng dậy, hắng giọng, và bắt đầu vào bài phát biểu nhỏ nho mà chàng đã luyện tập.
“Alice và Sam,” chàng nói, hướng đến cô dâu và chú rể: “Tôi đã từng nghĩ rằng hôn nhân là một cái bẫy cho những người bất cẩn. Tôi nghĩ rằng hầu hết đàn ông đều cho là thế, cho đến khi họ gặp người phụ nữ thích hợp với mình. Vâng, hãy nhìn vào tôi.” Có một vài tiếng cười khúc khích khuyến khích.
“Đàn ông chúng ta không bao giờ nghĩ rằng phụ nữ cũng có cùng những lo âu sợ hãi ấy, nhưng họ thật có. Hãy hỏi phu nhân của tôi.” Lần này không có tiếng cười khúc khích nào cả.
Chàng hắng giọng. “Một số hôn nhân được khởi đầu một cách tồi tệ. Điều tôi muốn nói là một khởi đâu kém hoàn hảo. Nhưng điều đó không có ý nghĩa quan trọng gì về lâu dài. Sẽ còn có những trở ngại để vượt qua. Đừng bỏ cuộc với bạn đời của mình. Luôn luôn nhớ rằng hôn nhân là những gì làm cho nó. Và hai người bạn trẻ các bạn đã [có lợi thế là] được bắt đầu trước mọi người một chút. Không ai có thể nghi ngờ tình yêu của hai người dành cho nhau.”
Các hạ nhần nhìn chằm vào chàng với đôi mắt không chớp nháy. Caro và Robbie nhìn lúng túng. Bà nội của chàng đã bật cười vào trong khăn tay của mình và Ellie lại làm các vẻ mặt với chàng nữa, ý bảo chàng hãy nói ngắn gọn và mau làm cho xong việc.
Chàng vâng lời. Khi chàng nâng ly rượu của mình lên, một tiếng thở dài nhẹ nhõm tập thể trút ra. Mọi người đều đứng lên.
“Vì Alice và Sam,” chàng nói. “Trường thọ và hạnh phúc.”
“Vì Alice và Sam,” tất cả mọi người cùng nhập vào, và đưa ly lên môi mình.
Cho đến khi những cái bạn được dọn dẹp thì chàng mới có vài lời riêng tư với Ellie. “Anh không được khá với những bài diển văn,” chàng nói. “Em đã hỏi Wigan để phát biểu và nâng ly rượu chúc mừng.”
Nàng ban cho chàng một nụ cười ngọt ngào nhất. “Không ai nghi ngờ sự chân thành của anh. Từ ngữ thật là rẻ mạc. Mọi người đều biết anh hào phóng thế nào đối với Alice và Sam. Anh mới là người thích hợp để phát biểu và nâng ly rượu mừng.”
Việc này đã khiến chàng cảm thấy tốt hơn nhiều.
Chàng nhìn xuống bàn khi Wigan đến để dọn nhừng chiếc ly đi. “Uhm,” Jack nói: “xem ra tất cả mọi người có vẻ thưởng thức rượu sâm-banh.”
“Tại sao lại không?” Wigan ngâm với một nét mặt đau khổ. “Nó chỉ tốn bốn mươi bảng Anh một chai.”
Jack nhắn nhó mỉm cười. “Thật là đáng giá mà,” chàng nói.
Ellie kêu gọi chàng. Họ đang tiễn đôi tân nhân ra đi. Chàng sờ vào túi để tìm tờ giấy bạc mà Ellie đã yêu cầu để làm quà cưới cho họ. Miễn là Ellie được hạnh phúc vui vẻ. Đó mới là điều quan trọng.
***
Tối hôm ấy, khi họ đi lên cầu thang để đi ngủ, Jack câm ngọn nến, do đó, Ellie đã đi theo nơi chàng dẫn đến. Trong tuần vừa qua, chàng đã chia sẻ nàng với Robbie, và chuyện đó cũng ổn. Hai chị em họ muốn sống lại và kể lại làm sao mà Milton đã đi đến sự căm ghét họ nhiều đến mức hắn muốn giết hại cả hai. Thật là không dễ gì để hiểu. Nhưng chuyện đó đã qua đi. Đã đến lúc phải lật một trang mới và bắt đầu một chương mới trong cuộc sống của họ. Và lần này, chàng sẽ làm cho nó được đúng.
Nàng nhìn có vẻ hơi ngạc nhiên khi chàng đi qua cửa phòng nàng và dẫn nàng đến phòng của mình. Chàng trầm thấp nói: “Cánh cửa của em luôn luôn mở rộng cho bất cứ ai muốn tâm sự chuyện chân tình [từ trái tim đến trái tim]. Lần này, đến lượt của anh.”
“Chuyện chân tình?” Chân mày nàng nhướng cao. “Ôi, chuyện này thì em phải nghe.”
Khi chàng cho phép Coates đi nghỉ, người mà vẫn thức đợi chàng, nàng đi đến một trong những khung cửa sổ dài và ngó ra ngoài. Cả công viên đều chìm trong trong bóng tối ngoại trừ những chiếc đèn lồng mà những người gác đêm mang trong tay khi đi tuần tra, nhưng phố Park, nơi Milton đã gặp phải kết cuộc [kinh khủng của đời mình], vẫn còn đang thắp sáng. Chàng hy vọng nàng không phải đang sống lại cái đêm đó. Chàng đến cạnh nàng và kéo kín màn cửa lại.
Nàng mỉm cười với cử chỉ này. “Em không phải là bị khủng bố bởi những kỷ ức về Milton,” nàng nói. “Nếu có gì, em thật là cảm tạ rằng gia đình của cậu ta đã không phải bị chịu cái đau đớn oằn oại của một phiên tòa.”
“Vậy thì em nghĩ đến gì khi em nhìn ra công viên?”
Nàng quơ tay một cách bất lực. “Em cảm thấy tiếc cho một cuộc sống bị lãng phí, nhưng em càng cảm thấy tiếc cho cuộc sống hắn đã cắt đi mà không một chút băn khoăn, cho nên em không chỉ là Milton mà em nghĩ đến khi em nhìn ra ngoài cửa sổ. Cardvale bảo rằng Louise hy vọng được gặp em. Đấy là thứ mà Milton cướp từ em. Hắn cũng đã cố cướp Robbie. Tôi không phải là thù hận. Em chỉ là cảm thấy vui vì câu chuyện đã kết thúc.”
Nàng đặt một tay lên cánh tay của chàng. “Vậy anh nghĩ gì khi anh nhìn ra ngoài cửa sổ?”
Chàng nhớ lại cơn giận dữ đã hoàn toản nuốt chửng lấy chàng khi chàng đã chạy nước rút để đuổi theo Milton. Nếu chàng đã bắt kịp hắn, chàng đã có thể bóp cổ hắn đến khi không còn một chút sinh lực nào.
“Tôi cố để trở nên khoan dung!” chàng nói.
Nàng cười chế giễu, trượt khỏi chiếc váy đầm, và ngồi lên đầu giường. “Anh đã đề cập đến gì đó về một cuộc nói chuyện tâm tình,” nàng nói. “Chỉ là bấy nhiêu hay còn nhiều nữa?”
Chàng cũng ngồi lên giường. Chuyện này có vẻ khó hơn là chàng tưởng. “Còn nhiều”, chàng nói, và ngừng lại. Đôi mắt nàng như đang nhảy múa.
“Em biết những gì anh đang cố gắng để nói!”, chàng mắng yêu.
“Ồ phải, bà bà đã nói với em. Lời chúc ly rượu mừng nướng phức tạp mà anh đã nói với Alice và Sam thực sự có ý dành cho đôi tai của em.”
“Anh thật hy vọng rằng bà bà của anh sẽ không chỉa mũi vào chuyện của người khác!”
“Ôi, lời nói ấy thật là không tốt. Bà cũng có ý tốt.” Nàng tựa cằm vào một ngón tay đang chỉa ra. “Em đã nên biết khi anh đề cập đến một cái cạm bẫy hôn nhân. Em dường như đã nghe những lời ấy trước kịa” Nàng lắc đầu. “Tuy nhiên, Jack, anh đã nói đến cái từ xấu kia, anh biết ý của em nói chữ gì mà.” Nàng đánh vần ra cho chàng. “L.O.V.E.-và điều đó đã đánh lạc hướng của em. Em biết anh sẽ không bao giờ sử dụng từ đó dành cho em tôi.”
“Anh cho rằng anh đáng bị như vậy.”
Tính hài hước của nàng tan biến. “Đấy không phải là một sự sỉ nhục! Đó là một lời nói đùa.”
Chàng đặt tay lên vai nàng và trao cho nàng một ánh nhìn ổn định. “Và đây không phải là một lời nói đùa. Anh thật tâm thật ý. Anh chưa từng biết đến từ đó cho đến khi anh được gặp em. Khi Milton đã cố sát hại em, điều duy nhất anh có thể nghĩ đến là em sẽ không bao giờ được biết rằng anh yêu em nhiều bao nhiêu.”
Nàng ôm bàn tay chàng bằng tay của mình. “Đồ ngốc ạ”, nàng nói. “Em đã biết, ỗ, không phải từ lời nói của anh, nhưng từ những hành động.”
“Anh đâu có làm gì!”
“Ồ? Vậy thì anh đã cấp cho em cái chứng cớ ngoại phạm? Ai đã có mặt khi Milton đột nhập vào nhà của em và tấn công em? Ai đã kết hôn với em để để cứu lại nhân phẩm của em? Và còn cả Robbie? Alice? Em có thể liệt kê nhiều và nhiều nữa. Hãy đối diện với nó, Jack ạ, anh đã bị lộ chân tướng tại mỗi lần lượt. Em cảm thấy mình thật vô dụng. Em dư biết lời nói không có nhiều ý nghĩa gì đối với anh, và em không có gì đáp lại cho anh.”
“Có một chuyện em có thể làm. Hãy luôn bảo đảm dành cho anh một chỗ ngồi tại cái bàn của em.”
“Gì chứ?”
“Và hãy hứa với anh. Lời nói từ em đều có ý nghĩa.”
Nàng muốn kêu chàng giải thích về cái bàn, nhưng trước khi nàng có thể thốt ra được lời nào, vòng tay của chàng đã ôm trọn lấy nàng và miệng của chàng đã áp xuống miệng nàng. Bản năng mù quáng đã làm mọi thứ còn lại.
***
Một tuần đã trôi qua khi Jack và Robbie bước vào căn phòng khách nhỏ của Ellie để tìm nàng lại đứng bên khung cửa sổ, suy tư nhìn ra ngoài công viên. Jack thầm nguyền rủa theo hơi thở của mình. Robbie thì đã không để ý. Cậu ấy đang vẫy một tờ giấy bên trên đầu của mình.
“Ellie!” câu ta kêu lên. “Ellie! Em đã đậu bài thi kiểm tra tiếng Hy Lạp của em. Em có thể được trở lại đại học Oxford vào kỳ học lễ Phục Sinh.”
Biểu hiện suy tư của nàng tan biến khi nàng bị nuốt chửng trong một cái ôm thật lớn. Cả hai chị em đều cười vang khi họ rời vòng tay ôm nhau.
“Làm tất tốt, Robbie,” nàng nói. “Chị biết em có thể thành công. Em cảm thấy thế nào?”
Chàng đang rất hân hoan. “Như thể em đã leo đến định núi Matterhorn! Những người khác đâu rồi?”
“Họ đang ở nơi nào đó trong nhà.”
Cậu ta đã bước ra khỏi cửa trong một vài bước sãi dài. “Caro!” cậu ta kêu to. “Bà bà! Hai người đang ở đâu? Coates! Wigan!”
Jack mỉm cười nhìn Ellie. “Không cần phải nói đến chuyện không được tốt nghiệp đại học Oxford nữa,” chàng nói.
“Không. Thật là buồn cười những gì mà một chút thành công nhỏ nhoi lại có thể gây nên. Robbie sẽ làm tốt thôi.”
Chàng chặn nàng lại khi nàng bước ngang qua chàng. “Vẫn còn ngắm nhìn ra ngoài công viên, Ellie? Vẫn còn suy nghĩ đến Milton? Em phải cố đưa để chúng lại trong quá khứ.”
Khó hiểu, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ. “Ồ,” cuối cùng nàng nói: “Em không nghĩ đến Milton. Hãy tin em, Jack ạ, em đã suy nghĩ về chuyện gì đó hoàn toàn khác.”
“Chuyện gì?”
“Em vừa xem đám trẻ con chơi đùa. Các vú em và và mẹ của chúng đưa chúng đến công viên từ bao nhiêu dặm xung quanh.”
Bây giờ chàng cảm thấy khó hiểu. “Rồi sao?”
Nàng vân vê tà áo của mình và thở dài. “Anh đã từng một lần nói với em với một giọng điệu kiên định anh đã nghĩ gì về cạm bẫy hôn nhân. Em biết anh sẽ nói trung thực với tôi. Anh nghĩ gì về cạm bẫy con cái?”
Phải mất một chút thời gian cho chàng để chàng hiểu rõ nàng đã nói gì, sau đó chàng với lấy nàng và ôm chặt như thể là người bị sắp chết đuối. Cử chỉ ấy đã nói với Ellie những gì trong trái tim của chàng. Với Jack, hành động luôn có ý nghĩa hơn lời nói [hành động nói lớn tiếng hơn lời nói].
“Em cũng yêu anh, Jack ạ,” nàng thỏ thẻ.