• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Coates đã nói với em nơi ở của chị”, Cậu ta nói. “Em gần như không thể tự tìm chị, và chúng ta phải nói chuyện.”

Tim nàng đập càng lúc càng gấp “Ai đang chăm sóc Robbie?”

“Cô Caro. Cô ta đang thuyết phục cậu ta ăn một chút cháo khi em rời đi”

Khi cậu ta tiến về phía nàng, nàng gần như khóc lên, “Đừng đến gần nữa nha!”

Cậu ta dừng lại, ngẩn đầu nhìn nàng. Giọng cậu thật nhẹ nhàng. “Vậy là chị đã biết?”

“Vậy, đó là sự thật à!” nàng sốc, nhưng đồng thời nàng cũng không quá ngạc nhiên “ Cậu là người ăn cắp kim cương của Dorothea!”

Hắn ta bắt đầu cười “Chị nghĩ đó là tất cả? Em đã ăn trộm kim cương, nhưng em chắc chắn rằng chị còn biết những tình tiết còn lại. Ellie thân yêu, chị có thể đoán ra rồi đấy? Em đã giết Louise Daudet”

Tai nàng ta rung lên khi nghe điều này. Nàng đã quên không thở. Khi trái tim nàng đập bình thường trở lại, nàng lắc đầu nói “Đây chỉ là 1 trò đùa phải ko?”

Một nụ cười nhạt xuất hiện trên môi hắn và lông mày của hắn cong lên “Đây không phải chuyện đùa”, hắn ta nói. “ Em đã giết Louise Daudet”

Nàng tin hắn. Câu nhóc mà nàng từng biết đã không còn ở đây nữa. Hắn linh hoạt như một con mèo. Đôi mắt hắn đánh giá nàng, như một loại động vật ăn thịt. Chiếc chìa khóa trong túi nàng bắt đầu có ý nghĩa. Nó phải là chiếc chìa khóa mà hắn đã trao đổi để có nàng

Một từ cứ vang vọng trong đầu nàng và bật ra như một lời thì thầm “Tại sao?”

“Bởi vì em có thể. Bởi vì em muốn”. Hắn cười, tiếng cười giống như một đứa trẻ nhỏ đã làm được 1 thứ gì đó rất thông minh và muốn được tán dương. “Chị đang tìm kiếm lý do à? Em có thể nói gì đây? Cơ hội hiện ra, và em phải nắm lấy”

“Cậu... cậu bị điên rồi”

“Không, Ellie. Em rất thông minh. Thực tế phải nói là thiên tài. Không ai nghĩ quá nhiều về việc này. Chị có biết rằng phải núp bóng những người ngu em cảm thấy khó chịu như thế nào không?

Giọng hắn không còn nhẹ nhàng. Nàng nuốt nước bọt 1 cách khó khăn. “Có phải là chuyện của Louise và Robbie?”

“Robbie!” Hắn gầm gừ. “Nó là một thằng ngu! Nó sẽ không bao giờ có thể vượt qua kì kiểm tra tiếng Hy lạp! Thật là thảm hại! Nó cố gắng nhớ tất cả một cách máy móc. Và chị cũng chả tốt hơn với lối dạy cổ điển ấn tượng của chị. Em đã theo dõi chị dạy Robbie. Chị dạy như một con vẹt vậy. Em buồn cho chị và chán cái thằng Robbie. Em nhìn các thứ 1 lần và em kết nối chúng lại. Chị không bao giờ ngang cơ với em.”

Tại sao hắn lại nói về tiếng Hi lạp? Nàng sợ hãi? Ai thèm quan tâm việc hắn là thiên tài? Ai muốn ngang cơ với hắn ta chứ? Hắn ta là kẻ giết người!

Đột nhiên ý tưởng này làm nàng sợ hãi. Hắn sẽ không nói với nàng trừ khi hắn muốn nàng phải im lặng hoàn toàn.

Hắn sẽ giết nàng!

Đầu óc nàng chưa bao giờ làm việc nhanh hơn lúc này để tìm lối thoát. Nàng không nghi ngờ rằng nếu nàng mở miệng la hét, hắn sẽ dùng đôi tay siết cổ nàng trước khi nàng kịp kêu lên. Và ai sẽ nghe thấy nàng đây? Cook và người giúp đỡ của cô ấy đâu? Coates ở đâu? Và Jack, chàng đang ở đâu?!!!

Nàng lên kế hoạch, nhưng cũng không nhiều ý tưởng lắm. Nàng bắt đầu tiến chậm chậm về phía sau, từng inch một, để không khiêu khích sự chú ý của hắn. Nếu có thể tới được phòng phòng giặt ủi, nàng có thể mở cánh cửa giặt khô và chạy thoát thân.

“Em giết Louise bởi vì em ghen tị với Robbie” đó là một lời tuyên bố chứ không phải một câu hỏi.

Hắn làm một động tác khiêu chiến với một tay và nàng nhận ra điều mình không để ý. Hắn ta có dao trong tay. Bây giờ nàng biết lý do tại sao hắn đi ra từ phòng chứa đồ. Đó là nơi quản gia chứa đồ gia dụng. Nàng cố gắng theo dõi hắn trong khi chân nàng di chuyển trên sàn nhà.

“Ngu vừa chứ!”, Hắn gầm gừ. “Chị không nghe em nói à? Em giết cô ấy vì em muốn vậy. Em giết cô ấy vì nó làm thỏa mãn dục vọng của em, để cho mọi người thấy rằng họ không xứng với em.”

Nàng không tin hắn, hoặc ít nhất là nó chỉ đúng một phần nào đó. Hắn đã chọn nạn nhân của mình vì hắn đã bị mất mặt, không cố ý, nhưng vì hắn nghĩ rằng Robbie đã thành công mà hắn lại thất bại. Nàng đã hiểu ra rằng nếu Robbie nói với Milton tại sao Louise thích hắn, sẽ không có điều gì xảy ra.

Nhưng điều đó đã không xảy ra, bởi sự ghen tị của Milton đã bắt đầu. Đây là đỉnh điểm của sự thất vọng của trong một cuộc đời. Cho dù hắn ta có là thiên tài như thế nào, hắn vẫn cảm thấy mình đã thất bại. Vì vậy, hắn đổ lỗi cho người khác cho sự thất bại của mình.

Nó không quan trọng. Milton đã có những lựa chọn của mình và không gì có thể thay đổi. Lựa chọn duy nhất của nàng là chạy hoặc chống lại hắn.

Hoặc cầu nguyện rằng ai đó sẽ đến tìm nàng. Có thể rất nhanh thôi, mọi người sẽ nhận ra sự vắng mặt của nàng, rồi sẽ tìm kiếm nàng hoặc Jack sẽ tìm nàng. Nàng có bao nhiêu thời gian trước khi hắn hết kiên nhẫn?

Nàng cần cố gắng nói chuyện với hắn để kéo dài thời gian

“Em biết đấy, Milton, Louise không yêu Robbie.” Thật ngạc nhiên rằng giọng của nàng rất tự nhiên. “Cô ấy đã quan tâm đến nó vì mẹ cô ấy và mẹ chúng tôi từng là bạn bè. Robbie nên nói với em. Lý do nó không nói, chắc em có thể hiểu, bởi vì nó mong mọi người không bị ảnh hưởng của gia thế khi nghĩ về nó (nó muốn là chính nó).”

“Chị đang nói dối!”

Hắn trông giống như một đứa trẻ vừa mới làm hỏng thứ chơi yêu thích của mình.

“Chị đang nói sự thật. Hãy nghe chị, Milton. Chị rất quí em. Chị đã luôn luôn yêu quí em. Chị sẽ không nói với bất cứ ai về Louise. Chị sẽ không nói gì về những viên kim cương. Em đã giúp Robbie khi nó bị đâm.. “ Nàng cố trì hoãn.

Hắn cười và đứng thẳng lên. Hắn đã lấy lại sự cân bằng. “ Chị đã hiểu chưa? Em đã nói là chị rất chậm chạp mà. Em không muốn giúp Robbie. Em nghĩ là em đã giết nó. Em khá sốc khi nó nhảy ra khỏi nhà hát và rơi vào tay em. Em không chờ nó. Em phát hiện ra là em đã làm rơi cái gì đó khi vật lộn với Robbie và em chỉ định lấy lại nó.”

“Cái gì?” Nàng ta hỏi bằng cái giọng khàn khàn

“Chìa khóa của Louise. Nếu em gặp nó trên cầu thang, em đã có thể kết liễu nó. Nhưng có quá nhiều người bên ngoài nhà hát. Em không có lựa chọn nào khác ngoài việc giúp nó.”

Chỉ có một điều làm Ellie chú ý. Milton ghét Robbie đủ để giết nó. Những từ ngữ buột ra khỏi miệng trước khi nàng có thể nghĩ về ý nghĩa của chúng. “Cậu hẳn đã có cơ hội để giết nó trước khi chúng ta rời Paris. Tại sao cậu ko làm chứ?”

Hắn cười lạnh lùng. “Hãy tin em, em đã làm nếu em tìm được cách thoát ra an toàn.”

Nàng chế nhạo, “Ý cậu là nếu nó phản bội cậu? Điều gì xảy ra vậy Milton? Cậu mất kiên nhẫn à? Robbie dần trở nên mạnh mẽ hơn? Cậu sợ Robbie sẽ đánh bạn cậu trong 1 trận đấu công bằng phải không?”

Nàng đột nhiên dừng lại vì biết rằng nàng ta đang khiêu khích hắn. Lúc này nàng phải xoa dịu hắn.

“Con điếm!”, hắn phun phì phì, nước dãi tung tóe. “Cô nghĩ tôi ngu sao? Robbie đã nấp trong khách sạn của nó. Nếu bất cứ điều gì đã xảy ra với nó, tôi sẽ bị nghi ngờ. Chỉ cho tôi vị trí chiếc chìa khóa đi Ellie, và tôi sẽ thả cả 2 đi.”

Có lẽ hắn thực sự tin rằng nàng rất ngu ngốc. Tuy nhiên nàng vẫn không nói gì.

“Chìa khóa đâu? Ellie?”

Hắn thở phì phò, và nàng biết thời gian đã sắp hết. Hắn đang mất kiểm soát. Nàng bắt đầu rút lui một lần nữa, cố hướng đến phòng giặt ủi

Nàng nói một cách tẻ nhạt, “thì ra cậu là người đã đột nhập vào phòng tôi và nằm chờ tôi trong đó.”

“Cuối cùng, chị bắt đầu sử dụng trí thông minh mà chị tự hào hả. Tôi biết chị có chìa khóa, nhưng tôi cũng biết chị không nhận ra ý nghĩa của nó hoặc chị sẽ phải hỏi đến Robbie.”

Nàng không khỏi phát sốt khi nghe những lời này, nhưng ở trong hoàn cảnh này, nàng phải kìm nén sự tức giận. Nàng và Robbie đã là bạn hắn. Họ đã tin tưởng hắn.

“Cậu đã dàn xếp để tấn công Robbie trong công viên.”

“Oh, pháo hoa là ý tưởng của Robbie. Như em đã nói với chị đó, khi có cơ hội, em phải nắm lấy nó. Và đã có quá ít cơ hội kể từ khi chị và Robbie đến sống trong căn nhà này. Em đã không thể thả lỏng mình, chị xem, chờ đợi chị hay nó phát hiện ra mọi thứ. Và em thật đúng khi không tỏ ra tự mãn! Đầu tiên Robbie muốn tìm tên người hộ tống, và bây giờ chị đã nhớ chiếc chìa khóa chị đặt không đúng chỗ. Nhưng một cơ hội khác đã bày ra và chúng ta đang có nó.”

“Biết tên của người hộ tống ư?” Nàng nói, chỉ để giữ hắn nói chuyện. “Nó sẽ tạo ra sự khác biệt gì?”

“Em sẽ trở thành một nghi can, Ellie, và em không thể để điều đó xảy ra. Đó là lý do tại sao em tấn công Robbie trong công viên. Em không thể tin nó có thể giữ được mồm”

Đó là điều nàng nghĩ hay hắn đang tự mãn?

“Em tìm kiếm cái chìa khóa đó ở khắp nơi, phòng chị -Ellie, nhà Bác Freddie của chị, cả nhà này -và không thể tìm thấy nó. Chị đã giấu nó ở đâu?”

“Chị không có nó.”

“Nhưng chị phải có nó ngay bây giờ hoặc chị sẽ không bao giờ có thể buộc tội em ăn cắp kim cương. Trong phòng của Robbie, chị đã tự hạ mình. Bây giờ chị đang sợ em. Nhưng chị đâu cần phải vậy. Chúng ta có thể thương lượng. Hãy đưa em chìa khóa và em sẽ để chị đi. Sau đó, em sẽ đi du lịch với số tiền thu được từ những viên kim cương. Em sẽ đi thật xa, thật xa, có thể ở Hy Lạp, xem các di tích. Chị có thể sẽ muốn đi cùng em ý chứ.”

Hắn phải thực sự nghĩ rằng nàng là một con người quá đơn giản nếu hắn nghĩ là nàng sẽ tin điều đó. Một khi hắn có chìa khóa, sẽ không có lý do gì để giữ nàng sống cả.

Cố gắng giả vờ có lí như hắn, nàng nói “Chị biết em sẽ không làm chị bị thương, Milton, bởi vì Coates biết em đang ở đây với chị. Và nếu bất cứ điều gì đã xảy ra với chị, Jack sẽ không hài lòng đâu.”

Căng thẳng đến mức không chịu nổi. Nàng muốn khóc, muốn hét và muốn nổi giận. Nàng muốn có ai đó để giúp đỡ nàng. Nhưng trên hết, nàng muốn đâm 1 con dao vào trái tim đen tối của hắn.

Hắn khúc khích, và điều đó làm nàng sợ. “Ellie”, hắn nói, lắc đầu, “chị phải thông minh hơn chứ. Coates không biết em ở đây. Em đã bảo ông ta rằng em muốn đi dạo và không biết liệu chị có muốn đi cùng không. Ông ta nói rằng chị đang ở trong bếp và em nói em sẽ không làm phiền chị. Mọi người đều nghĩ rằng em đã ra khỏi nhà. Em đã mở cửa trước và vui vẻ tạm biệt mọi người. Sau đó, em đóng cửa lại và đến gặp chị. Và đừng mong những người giúp việc sẽ cứu chị. Họ đang đưa các khay đến các phòng khác nhau. Em đã khóa cửa tầng hầm. Khi em rời khỏi đây, em sẽ đi bằng cửa hậu. Thật sai lầm khi đánh giá thấp em, Ellie. Chị thấy đấy, em đã suy nghĩ rất chu toàn”

Nàng biết hắn sẽ không giết mình trước khi hắn có được chìa khóa, và điều này càng làm nàng gặp nguy hiểm. “Không phải là chị đánh giá thấp em, Milton,” nàng nói. “ Chỉ là em đã không gặp may. Em có thể là thiên tài tại Hy Lạp, nhưng em đã làm đảo lộn mọi thứ với vụ ám sát Louise, chưa kể đến các việc trộm những viên kim cương” Nàng ngập ngừng. “Và tại sao lại tấn công Robbie? Nó đe dọa gì em?”

Hắn tiến tới. Nàng lùi lại. “Nó biết về cái chìa khóa,” hắn nói. “Giờ thì trò chơi kết thúc rồi. Đưa em chìa khóa, Ellie, hoặc em sẽ dùng con dao”

Một tiếng chuông gọi người hầu vang lên, xóa đi sự im lặng và dộng vào tai Ellie. Milton giật mình và nhìn lên tấm ván.Với bản năng của mình, Ellie ném ngọn nến của nàng xuống và đẩy hắn 1 cái thật mạnh. Khi hắn loạng choạng, nàng vùng ra và cố gắng chạy tới cửa hậu.

Jack trở về nhà trong trạng thái giận dữ và thất vọng. Giận dữ vì những người đánh xe ngựa đã ko kiềm chế vận tốc của xe mặc dù băng giá làm đường giao thông trở nên rất nguy hiểm, và chán nản vì phát hiện của Cardvale về người hộ tống Louise Dauet chỉ đưa họ lại một cái vòng luẩn quẩn. Robbie lại trở lại là kẻ tình nghi chính

Không ai mở cửa khi chàng ấn chuông, chàng phải thò tay vào túi và tìm cái chìa khóa cá nhân, để vào nhà. Wigan đang đi xuống bậc thang và mặc áo khoác.

“Mọi người đâu rồi?” Jack hỏi, cởi áo khoác và đưa nó cho người phục vụ.

“Bà nữ bá tước và Quí bà Frances đang nghỉ ngơi trong phòng của họ, và tôi tin rằng Quí bà Raleigh và Quí cô Caro đang ở trong phòng bệnh với ngài Robbie.”

“Không phải là gia đình, Wigan à. Người hầu đâu hết rồi?”

Vẻ mặt Wigan xuất hiện 1 vết nhăn nho nhỏ. “Chúng tôi đang làm việc theo ca, thưa ông, để bù đắp cho một đêm không ngủ. Như ông có thể nhớ, người hầu đã phải tiếp các vị khách trong khi đô đốc thấm vấn họ, và sau khi khách đã về, họ lại phải dọn dẹp. Tới khi xong việc cũng là lúc chúng tôi bắt đầu một ngày làm việc mới”

Jack không thể quan tâm tới điều đó. “Cảm ơn, Wigan. Tôi không định khiển trách. Tất cả những gì tôi muốn là thông tin.”

Chàng bước hai bước một trên cầu thang. Caro đứng dậy khi chàng vào phòng. Robbie đã ngồi dậy, dựa vào những cái gối, không quá thoải mái với chính mình.

Hướng tới Jack, nó nói, “Em không ăn thứ cháo đó đâu, ngay cả khi anh trả tiền em để ăn. Em muốn có một khay thức ăn như mọi người”

Caro nói, “bác sĩ Blackwell nói với Ellie rằng cậu Robbie không thể ăn thức ăn khô. Em đã làm cho cậu ấy một bát cháo loãng.” Cô giơ lên một cái bát và thìa.

Như với Wigan, Jack không bận tâm tới việc này. “ Caro,” chàng nói, “Anh có chuyện riêng muốn nói với Robbie. Em có phiền không?”

Chàng giữ cửa cho em mình. Một nét cảnh báo thoáng qua mặt cô, nhưng cô tuân theo chàng như thường lệ. Chàng đóng chặt cửa sau lưng cô.

Robbie có vẻ bối rối. “Gì thế, anh Jack? Chuyện gì đã xảy ra?”

Jack ngồi lên chiếc ghế mà Caro bỏ lại. Chàng đã quyết tâm phải đặt câu hỏi cho Milton, không phải Robbie, nhưng chàng thấy không có lý do để tiếp tục kế hoạch đó. Chàng cảm giác lòng bồn chồn. Hơn nữa, Robbie ở đây còn Milton thì không.

“Em thế nào?” Chàng hỏi đầy quan tâm.

“Em... khỏe.”

“Không đau đầu? Sốt?”

“Không. Chỉ đau một bên người khi em di chuyển hoặc khi ho.”

“Tốt,” Jack nói “vậy anh không cần phải đối xử với cậu như người bệnh nữa” Sự nhẹ nhàng của chàng biến mất và chàng bắt đầu gay gắt, “Hôm nay, Cardvale đã cho anh biết là người hộ tống Louise - cậu nhớ người hộ tống đó không? Cô ta cũng là một nghi can, nhưng giờ thì cô ấy không còn là nghi phạm nữa. Nếu Ngài Charles chưa biết điều này thì ông cũng sẽ sớm biết thôi. Cậu hiểu điều này có nghĩa gì không? Chúng ta trở lại vị trí xuất phát. Cậu lại trở lại làm nghi can chính, và giờ anh không biết làm thế nào trả lại sự trong sạch cho cậu”

Robbie không nói gì. Nó nhìn chằm chằm vào Jack với đôi mắt sáng và dấu hiệu cảnh báo.

“Phải,” Jack “Cậu sẽ làm tốt hơn là lo lắng.” Giọng của chàng dần giảm xuống thành lời thì thầm “Chuyện gì vậy, Robbie? Cậu có thể tin tưởng anh. Cậu biết gì về vụ án của Louise mà chưa nói với anh?”

Nhìn thẳng vào Jack, Robbie lắc đầu.

“Đừng nói dối tôi! Anh biết cậu đang giấu điều gì đó, và anh thậm chí có thể đánh cậu để buộc cậu nói ra.”

Robbie nói nhanh, “Tại sao em lại phải giấu giếm chứ?”

“Cậu có thể nếu cậu đã làm điều đó và Milton đang bao che cho cậu.”

Robbie lắc đầu. “ Không. Cô ấy đã chết khi em bước vào căn phòng đó.”

Jack đột ngột cử động và nắm lấy vai Robbie. “Cậu không hiểu gì hết à?”, chàng gầm lên. “Ai đó đã cố gắng để giết cậu đêm qua! Ai đó đã cố gắng để giết cậu khi cậu tìm thấy Louise trong phòng thay đồ của cô ấy. Nếu cậu không nghĩ cho bản thân, thì hãy nghĩ cho Ellie. Hắn cũng đang nằm chờ cô ấy, phải, và hắn đã có thể giết cô ấy nếu anh không đi cùng cô ấy “.

“Em không biết. Chị ấy không cho em biết!”

“Thế à, vậy bây giờ cậu biết rồi đấy. Cậu và chị cậu đang gặp nguy hiểm chết người cho đến khi chúng ta vạch mặt kẻ ác này.”

“Đây chỉ là một việc nhỏ thôi,” Robbie đã nhận ra. “Và bây giờ người hộ tống trong sạch, điều này không còn quan trọng nữa.”

Cánh tay Jack lỏng dần và chàng thả Robbie ra “Anh nghĩ vậy.” Chàng ấn mình vào ghế. “Vậy cậu còn giữ những gì, nói ra đi. Anh đang chờ đây.”

Robbie nuốt nước bọt. “Em đã nói với anh rằng khi em bị tấn công, em đã vật lộn với hắn. Vâng, điều mà em đã không nói với anh là hắn làm rơi một thứ trước khi hắn bỏ chạy. Đó là chìa khóa của Louise. Tên của cô ấy được khắc trên đó. Em đã có nó trong tay khi em vấp ngã xuống cầu thang và rơi vào vòng tay của Milton.”

Jack cau mày. “Chìa khóa của cái gì?”

“Nó không thể mở bất cứ cái gì. Đó là một vật kỷ niệm. Cô ấy giữ nó trên đầu tủ của mình. Ai đó đã tặng nó cho cô ấy khi cô ấy có vai diễn đầu tiên của mình tại Nhà hát Français.”

Jack cố gắng suy nghĩ,

“Tại sao kẻ giết người lại lấy chìa khóa nhỉ?” Robbie hỏi.

“Như một chiến lợi phẩm”, Jack lạnh lùng nói “một món quà lưu niệm để kẻ sát nhân nhớ về nạn nhân của mình Tại sao trước đó cậu không nói với anh điều này?”

Robbie nhún vai. “Bởi vì nó có vẻ không liên quan. Bởi vì em đã chạy trốn cùng với cái chìa khóa và không thể đặt nó lại chỗ cũ. Em nghĩ là nếu ai đó biết em có cái chìa khóa đó, em sẽ trở thành kẻ có tội. Nhưng khi em biết người hộ tống trở thành kẻ tình nghi, bởi vì đồ đạc nào đó của Louise bị mất, em đã muốn nói với anh rằng cô ta không lấy cái chìa khóa.”

“Vậy giờ cái chìa khóa đâu?”

“Em đã đưa nó cho Milton. Cậu ta đã ném nó xuống sông Seine.”

Jack đang chuẩn bị vươn vai, kéo căng các cơ bắp mệt mỏi của mình. Thay vào đó, chàng đột nhiên dừng lại. Ánh mắt chàng như xuyên thấu qua Robbie

Hai người lặng đi một lúc lâu, rồi Robbie cất tiếng gọi: “Anh Jack”

Jack hỏi dồn: “Cậu đã đưa cho Milton chiếc chìa khóa và cậu có tận mắt thấy hắn ném nó xuống sông Seine không?”

“Không, em không hiểu anh đang nói gì?”

Cả 2 đều im lặng, rồi Jack hỏi: “Có phải Milton muốn cậu bảo tôi rằng người hộ tống không lấy cái chìa khóa?”

“Không. Cậu ta bảo nó sẽ khiến các nhà chức trách tin rằng em có tội” Robbie bắt đầu gắt. “nên em chả làm gì cả”

“Anh đang bỏ qua điều gì đó.” Jack nhìn xa xăm. “Hãy lên tiếng nếu anh nói sai. Cậu và Milton cùng đến rạp hát-”

“Đúng”, Robbie nói. “ Nhưng bọn em gặp nhau ở quán café Foy. Em đến trước; Milton tới muộn, khi cậu ấy tới là chúng em vào rạp luôn”

Jack gần như đang độc thoại. “ Suốt thời gian qua, nó luôn ở ngay trước mắt mình. Sao mình không nhận ra chứ? Milton không bảo vệ Robbie mà chỉ tự bảo vệ bản thân mình mà thôi

Mặt Robbie tái đi. “ Anh đang nói gì thê? Milton đã giết Louise? Động cơ của cậu ta là gì? Cô ấy rất ngưỡng mộ cậu ta mà”

Jack lờ câu hỏi của Robbie đi. “ Anh có thể tìm Milton ở đâu?” Chàng hỏi gắt

“Cậu ta vừa ở đây chưa lâu. Em nghĩ cậu ấy đang đi dạo”

“Hắn ở đây sao?” Jack ngã ngửa.

Đúng thế

“Thế Ellie đâu?”

Giọng điệu gắt gỏng của Jack khiến Robbie ngỡ ngàng

“Ellie “ Jack quát. “ Cô ấy đâu rồi”

“Em không biết. Chị ấy vừa đi ra ngoài với Coates rồi”

Jack lao ra cửa chỉ với 2 bước chân “Coates!” chàng hét. “Coates”

Nàng chạy dọc hành lang và cố không để bị kéo lại. Không có chút ánh sáng nào dẫn đường cho nàng, trừ đốm sáng heo hắt phát ra từ bên ngoài cửa sổ tầng hầm, nhưng đó không cũng không phải là ánh sáng. Nó chỉ đơn thuần là nơi đỡ tối hơn.

Nàng vui vẻ tiếp nhận bóng tối. Điều đó có nghĩa là cây nến của hắn cũng đã tắt. Nếu nàng không thể nhìn thấy hắn thì hắn cũng không thể thấy nàng. Nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, nàng có thể trốn ở phòng có thể dẫn đi nhiều hướng khác nhau. Nàng ước mình đã dành nhiều thời gian hơn với những người hầu để tìm hiểu những bí mật của nơi này. Một số phòng thông sang nhau, nhưng nếu nàng trốn vào cái phòng không dẫn đến đâu, nàng sẽ bị nhốt.

Việc cố lao tới hành lang làm nàng thở hổn hển. Một bên hông nàng đau rát vì chạy. Nhưng nàng không bận tâm, nàng tựa mình vào cánh cửa. Không có chìa khóa.Thốn thức, nàng vắt óc suy nghĩ. Họ sẽ để chìa khóa ở đâu nhỉ? Nàng bớt hoảng loạn khi nàng nhớ ra chiếc chìa khóa luôn luôn được treo trên cái móc trên khung cửa.

Nàng mò mẫm quanh căn phòng và cũng tìm thấy, nhưng trong lúc vội vã, nàng làm rơi chiếc chìa, nó trượt vào fòng giặt ủi.

Nàng tiếp tục tìm, nàng quỳ xuống, năm đầu ngón tay rờ rẫm. Không thể nhìn thấy chiếc chìa khóa rơi ở đâu. Vì nàng quá tuyệt vọng nên hành động của nàng đã có phần bất cẩn

Khi nghe thấy tiếng động ngoài hành lang, nàng hoàn toàn im lặng. Hắn đang đi về phía nàng, vừa mở cửa, vừa nói.

“Tôi biết chị ở đây, Ellie” Hắn nói với giọng dễ chịu. “Tôi đã lường trước rằng chị sẽ trốn ra bằng cửa sau”

Nàng vội đưa hai tay lên bụm miệng để ngăn tiếng thút thít bản năng vì sợ hãi. Không thể được! Nàng từng ở trong một căn nhà với 20 người hầu. Nàng là bà chủ nơi đây. Nàng thậm chí không phải vào bếp. Vậy mà cậu bé mà nàng tin tưởng trong cuộc đời lại đang cố giết nàng.

Hắn đã làm được điều đó nếu nàng không sớm nhận ra

Nàng cần vũ khí để tự vệ. Một cái que cời, một cây gỗ, hay một con dao. Nhưng tất cả những gì nàng có là dụng cụ giặt ủi và chiếc đèn bàn.

Nàng cố đè nén nỗi sợ hãi và nhẹ nhàng đứng dậy. Nàng tiến về phía cửa phòng giặt là. Không có thời gian để đổ đầy một chai axít hay thuốc tẩy để làm hắn mù mắt. Nàng tìm thấy một cục xà phòng, nhưng nó không làm nàng thêm tự tin chút nào. Nàng dò dẫm tới nơi để chiếc đèn khi nàng nghe thấy tiếng đá đập vào nhau và những tia lửa nhỏ lóe lên từ một căn phòng nhỏ phía bên kia hành lang. Hắn ta đang cố thắp nến

Rồi nàng cũng tìm thấy nó. Chiếc chìa khóa lấp lánh ở dưới gầm bàn. Không còn thời giờ để do dự, nếu nàng không lấy được chiếc chìa, nàng sẽ không bao giờ thoát ra được.

Nàng nắm chiếc chìa khóa trong tay, tra vào ổ. Tay nàng xoay chiếc chìa nhanh hết sức có thể. Tiếng click vang lên khi cái khóa được mở ra. Nhưng niềm vui sướng của nàng bất chợt biến thành nỗi sợ hãi khi ở đằng sau nàng, hắn ta đạp mạnh vào cánh của, đóng chặt nó lại. Hắn kéo nàng đối mặt với hắn.

Nếu nàng không bám vào bồn tắm bằng gỗ, nàng có lẽ đã ngã xuống sàn nhà. Quai hàm của nàng đau đớn, đầu nàng ong ong, nàng thấy có vị máu trong miệng. Nàng bàng hoàng và hoảng sợ khi thầy hắn mang một cây nến, sau đó đặt con dao xuống bên cạnh nó.

Hắn tặc lưỡi. “Tại sao chị lại chống lại em? Em không muốn làm tổn thương chị. Xem này, em đã bỏ con dao xuống. Hãy đưa em chìa khóa và em sẽ để chị đi.

Lúc này, nàng đã có thể làm bất cứ điều gì để kéo dài cuộc sống của mình trừ việc đưa hắn chìa khóa. Nàng vẫn không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng nàng biết rằng một khi hắn có nó, nàng sẽ chả còn nghĩa lý gì với hắn nữa

Nàng đưa tay lên chỉ. “Ở đó.” Tiếng nói của như nứt ra vì sợ hãi. “Trong hộp.”

Hắn mỉm cười. “Tại sao chị không đưa cho em?”

Nàng đã phải duỗi thẳng đầu gối của nàng trước khi nàng có thể di chuyển. Hắn theo nàng vào kệ, nơi nàng đã để hộp đựng chìa khóa. Hắn lấy nó từ nàng và, chỉ một thoáng bất cẩn, quay lưng lại với nàng khi hắn đi đến bàn để kiểm tra cái chìa khóa nhờ ánh sáng của ngọn nến.

Đó là tất cả những gì nàng cần, một thời điểm không bị để ý. Nàng quơ tay ra sau, nắm lấy một cái bàn là, và quẳng mạnh về phía lưng hắn. Hắn đã ngã quị xuống, quay ngược lại, nôn ọe khi cố gắng thở ra.

Nàng có thể sử dụng cái bàn là một lần nữa, để đập vỡ đầu hắn. Rất may, nàng không định thử. Một lúc sau, có những âm thanh của gỗ và tiếng vỡ, ánh sáng trực tiếp rọi từ tầng trên xuống dưới tầng hầm

“Ellie! Ellie em ở đâu?”

Giọng Jack vang lên.

Nàng thả cái bàn là ra và cố gắng lao ra hành lang tới với giọng nói ấm áp đó. Nàng muốn được thả lỏng bản thân mình trong cánh tay rắn chắc của Jack, nhưng chàng đẩy nàng ra khỏi chàng.

“Hắn đâu?” giọng Jack vang lên như sắt

“Trong phòng giặt ủi.”

Đó là tất cả thông tin Jack cần! Chàng chạy xuống hành lang. Chàng chưa đi được xa khi cánh cửa bật mở và Milton biến mất vào bóng đêm.

Jack chạy nước rút.

“Cẩn thận!” Ellie khóc nấc lên. “Hắn có dao đấy.”

Những người hầu đang tiến vào, im lặng ngoại trừ một vài lời thì thầm. Nến và đèn được thắp sáng. Coates đã cố gắng đưa nàng lên cầu thang. Nàng hầu như không nghe ông ta. Sau khi do dự một lúc, nàng đã chạy theo ngay sau Jack.

Tuyết đã ngừng rơi, nhưng ngay cả khi nàng cố đưa mắt qua bóng tối, chỉ có thể thấy một ít đường nét của các bụi rậm, cây cối, nhà cửa và...

Dấu chân trên tuyết đi vòng theo cạnh căn nhà và hướng ra phố. Nàng kéo váy lên và chạy theo họ.

Phố Park đã được thắp sáng. Nàng đã không gặp khó khăn khi tìm kiếm điều nàng muốn. Họ đã chạy lên vỉa hè hướng tới quán Piccadilly. Jack đã đuổi kịp Milton.

Milton nhìn qua vai của mình, thấy bị đe dọa, và phóng ngược trên đường phố về phía công viên. Ellie nhìn và sợ hãi. Hắn đang hoang mang. Hắn sẽ không làm được. Một người đánh xe bốn bánh lao về phía hắn. Anh ta kêu lên cảnh báo và cố kéo dây cương nhưng đã quá muộn. Milton đã bị cuốn vào trong bánh xe ngựa và tan xác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK