“Anh Wayne Đồng, so với thời gian hẹn nhau anh đến trễ tổng cộng 35 phút, chắc anh cũng biết thời gian đối với tôi là vô cùng quý báu, anh cũng biết có biết bao người muốn ngồi vào chỗ của anh, được nhận vào làm trợ lý đắc lực cho tôi?” Lan Nais vô cùng ghét những kẻ trễ hẹn.
“Rất xin lỗi, là vì tôi gặp phải chút chuyện.” Đồng Liệt Lâm nói hối lỗi, nhưng một chút cảm giác áy náy cũng không có.
“Anh…” Anh trước nay chưa từng gặp qua người nào cố chấp như vậy.
“Tôi biết có rất nhiều người mong chờ vị trí này, nhưng tổng giám đốc hãy để ý một chút, xem xem lũ người bọn họ có chút quan hệ nào với Đồng thị không? Nhưng tôi, trên lý lịch có ghi rõ ràng là trợ lý tổng giám đốc Đồng thị, đúng không?” Đồng Liệt Lâm không đợi mời mà ngồi trên ghế salon được chế bằng da thật, nhướng đôi mắt ngạo mạn nhìn đối thủ - tương lai sẽ là sếp của mình.
“Làm sao anh biết tôi sẽ trọng dụng anh?” Lan Nais dịu giọng, muốn giữ được hòa khí, anh trở về lại bàn làm việc của mình.
“Trước khi rời khỏi Đồng thị, tôi có cầm theo một ít tư liệu cơ mật lấy từ trong máy tính tổng giám đốc công ty, một chút thôi nhưng cũng đủ để Iga đứng vững trong giới quảng cáo ở Đức này, không biết chừng còn có thể đánh bật được vị trí trong giới quảng cáo của Đồng thị…” Anh dừng nói một chút, liếc nhìn vẻ mặt thèm thuồng của Lan Nais, “Chỉ cần anh trọng dụng tôi.”
Điều kiện của anh ta, rất hấp dẫn, nhưng hành vi của anh ta lúc này không khỏi khiến người ta phải thận trọng.
Lan Nais cẩn thận hỏi, “Làm sao tôi tin tưởng anh sẽ không trộm tư liệu công ty đem đi bán cho các công ty khác, thậm chí là Đồng thị?”
Ở công ty cũ anh ta có thể làm ra chuyện trộm tài liệu cơ mật, làm sao bảo đảm anh ta không ở Iga là ra chuyện cùng dạng.
Đồng Liệt Lâm cười nhẹ mấy tiếng, giống như cợt nhả anh thật ngu xuẩn.
“Anh cười cái gì?” Rõ là đang cười nhạo mình, Lan Nais không nhịn được từ xấu hổ thành giận.
“Thưa Lan Nais tiên sinh, tôi đâu có cam đoan là tôi không làm nên chuyện.” Hơn nữa mục đích lần này của anh chính là phá hủy Iga.
“Ý của anh là…”
“Anh chỉ có hai lựa chọn duy nhất, một là đuổi tôi đi để tôi mang theo tài liệu quý giá này đem bán cho các công ty khác có thể khai thác tài năng của mình, hai là trọng dụng tôi, tiếp đó sẽ có được trong tay tài liệu cơ mật này, hơn nữa còn dám khẳng định doanh thu quý này của anh sẽ tăng lên đến 20%, nhưng điều kiện là --- anh tuyệt đối phải coi trọng, nịnh bợ tôi, nếu không chẳng những tôi cho tài liệu giả, mà sẽ còn đào tất cả những thứ cơ mật khác của Iga mang về Đồng thị nữa.” Nói cách khác, đây chính là mục đích của anh.
“Anh!” Lan Nais tức giận đến mức nói không ra lời.
“Thế nào? Có cần tôi cho anh vài phút suy nghĩ không?” Đồng Liệt Lâm giơ đồng hồ trên tay nhìn qua, “Tôi cũng muốn nhắc nhở một chút, thời giờ của tôi cũng quý báu không kém gì anh, đừng ở đây làm lỡ thì giờ tôi đến công ty khác….”
“Được, tôi đồng ý.” Không đợi anh nói xong, Lan Nais nén giận đáp ứng điều kiện của anh.
Nếu không phải là Đồng Liệt Lâm có trong tay tài liệu hoàn hảo kia, anh tuyệt đối sẽ không đáp ứng thứ điều kiện nhục nhã này.
Nghe vậy, Đồng Liệt Lâm khẽ nở một nụ cười.
Quả nhiên, tất cả đều nằm trong dự liệu của anh.
“Rất tốt, chúng ta cuối cùng cũng đã có được ý kiến chung rồi.” Kế hoạch phá hủy Iga của anh đang dần tiến từng bước.
Cái này là hợp đồng ép buộc, Lan Nais bất đắc dĩ nghĩ. Trước nay anh chưa từng nghĩ sẽ đáp ứng yêu cầu của một tên không coi ai vào mắt, kiêu ngạo tự phụ này làm nhân viên dưới quyền mình.
“Đúng rồi, có điều tôi muốn hỏi, anh cùng Phương Tiểu Lương rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Anh là Phương Tiểu Lương, trợ lý Phương?” Lan Nais nghi vấn, tên này làm sao biết trợ lý Phương.
“Đúng!” Trợ lý Phương sao?
“Cô ấy là trợ lý tổng giám đốc, lần này xuất ngoại chủ yếu là để sang phụ giúp công việc cho tôi, có điều sau khi tôi cướp đi không ít khách hàng từ Đồng thị, cô ấy lại không đồng ý giúp nữa. Cô ta thật chết tiệt, thấy chết mà không cứu.” Nghĩ đến tương lai của mình sẽ phải chịu cảnh sống một mình trong cảnh nước sôi lửa bỏng, Lan Nais không khỏi khẽ nguyền rủa cô.
Tiểu Lương chết tiệt? Được, cái tên đáng chết này không làm anh ta sống dở chết dở thì không xong rồi. Đồng Liệt Lâm trừng mắt hướng đến Lan Nais, đồng thời nghĩ đến Phương Tiểu Lương, ánh mắt anh thoáng ánh lên vài tia vui thích.
Dám đối nghich với Đồng thị? Kết quả tất nhiên sẽ chẳng có bao nhiêu tốt đẹp, nếu không anh xuất hiện ở Iga này làm gì?
“Khụ khụ!” Không hiểu tại sao bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy, Lan Nais tằng hắng vài cái, rồi
lấy giọng hỏi, “Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
Anh đã làm việc ở Đồng thị một thời gian, ắt hẳn phải có được chút cơ mật gì chứ!
“Kế tiếp sao?”
“Đúng!”
“Ôm cây đợi thỏ.” Đồng Liệt Lâm chậm rãi, gằn từng chữ nói.
“Vì sao?” Lan Nais không hiểu.
“Anh cho rằng Đồng thị sẽ dễ dàng bỏ qua cho Iga công ty sao? Anh ta là một tên vô cùng am hiểu cung cách cải trang, nếu anh ta lẻn vào địch thủ công ty, sau đó liên tiếp tung ra những đòn trả thù, thì việc thủ tiêu công ty đối địch không còn là chuyện không thể nữa.” Nhìn xem, chẳng phải hiện tại anh đang ở đứng chỗ đó sao?
“Việc công ty Nhã Thái, anh chưa nghe qua sao?”
“Có.” Hơn nữa lòng anh đến giờ vẫn còn sợ hãi.
“Tên đó đã dùng loại thủ đoạn đó để đối phó với công ty Nhã Thái, bắt ép tổng giám đốc đem cổ phiếu bán cho anh ta.” Dĩ nhiên chuyện đó anh đã dùng cuộc sống gia đình riêng của tổng giám đốc ấy uy hiếp.
Thử hỏi, một kẻ trước mặt gia đình là một người đàn ông đứng đắn, cũng là một người cha tốt, nhưng nếu người ngoài biết được ông ta đang cặp với một cô bồ nhỏ tuổi hơn ông rất nhiều lần, thì sẽ ra làm sao? Ông ta thậm chí có thể trực tiếp nổ sung bắn mình, mong sớm đầu thai chuyển kiếp.
“Được được, chúng ta sẽ chờ anh ta tự động tới cửa.” Lan Nais đồng ý hoàn toàn với anh.
Đáng tiếc, người cần chờ cũng đã sớm đến cửa, chẳng qua là anh ta không biết mà thôi.
“Được.”
Đồng Liệt Lâm trầm trầm giọng trả lời.