Phương Tiểu Lương trong một phút khựng lại, dùng toàn lực hô hấp thật sâu cho đến khi cơn đau đã đi qua cô mới ngầng đầu lên, tìm kiếm người đàn ông đã cùng chung chăn gối với mình đêm qua.
Đáng tiếc, chỗ nằm kế bên cô lạnh ngắt, anh thì ra đã đi từ sớm.
Anh rốt cuộc ở đâu rồi? Trái tim cô đột nhiên mà quặn thắt lại, tựa như có một sợi dây vô hình quấn xiết lấy, khiến sống không bằng chết.
Anh thật ra đã đi đâu?
Cô đưa tay ôm ngực, tay còn lại chống lên giường đỡ lấy thân thể mệt mỏi của mình chậm chạp tiến đến phòng tắm, có lẽ đau đớn toàn thân đã khiến cô quên đi rằng cơn đau thật sự là từ phần dưới, hậu quả của đêm qua, hai chân cô lúc này lại chảy xuống chất dịch, không khác gì mật dịch đã tràn trề lúc ân ái với anh.
Đằm mình trong dòng nước ấm áp, có lẽ cơn đau đã dịu bớt, nhưng cái cô quan tâm không phải cảm giác ở thân thể mình mà ngập trong đầu cô toàn là hình bóng của anh, từng dấu chấm hỏi lớn phủ đầu cô: Không biết anh bỏ mặc cô mà đi đâu vậy? Anh như thế nào lại không một lời mà đi? Anh rốt cuộc đi nơi nào???
“Anh chính là tổng giám đốc Đồng thị sao?”
“Đúng.”
“Nếu là tổng giám đốc Đồng thị, vì gì lại đến Iga làm việc?”
“Thông minh như em, có thể đoán được dụng ý của anh mà, Tiểu Lương.”
“Cho em chút thời gian đi!”
“Em….”
Iga! Cô bất thần mà nhớ lại đến mục đích anh đến đây. Anh, đường đường là tổng giám đốc Đồng thị, lại nguyện ý đến làm việc cho Lan Nais với cái chức trợ lý nhỏ bé, đơn giản chẳng qua là muốn từng bước phá hủy Iga!
Không, không thể!
Chủ tịch Iga đối với cô không chỉ có ơn, mà còn coi cô như con gái, luôn đặc biệt thương yêu, cô tuyệt đối không thể khoanh tay làm ngơ để mặc Liệt Lâm phá hoại tâm huyết cả đời của Iga.
Nghĩ đến đó, cô lập tức mặc nhanh quần áo, nhìn thoáng bản thân qua gương rồi lên xe đi tới Iga công ty.