Giấy notes màu hồng đã đặt tại đầu giường.
Em yêu anh
Đừng đến tìm em
Hẹn gặp lại.
Khéo léo kéo hành lý ra đi, Phương Tiểu Lương lưu luyến quay lại, nhưng rồi rất nhanh sau đó đã dứt khoát rời đi, không bao giờ quay lại nữa.
Ra đến cửa, sắc trời vẫn chưa sáng hoàn toàn.
Cô nở nụ cười tự giễu mình, trong thâm tâm có một nơi luôn muốn đến.
Hoặc giả, lúc này lại đúng thời điểm cô cần một nhân tình chẳng hạn.
★ ☆ ★ ☆ ★
Hơi lạnh từ khoảng trống kế bên trên giường khiến Đồng Liệt Lâm không thể không mở mắt.
“Tiểu Lương?” Anh ngồi dậy, nhìn khắp nơi trong phòng tìm kiếm hình bóng người phụ nữ đã ngự trong trái tim anh từ lâu.
Tờ notes nhỏ màu hồng nhanh chóng gây chú ý, anh nhanh chóng nhặt lên.
Cô có ý gì đây?
Cái gì là yêu anh? Cái gì là đừng đến tìm cô chứ?
Lại còn “gặp lại!”. Người phụ nữ kia, em quả là muốn chọc giận ta mà. Lần trước anh đã ra tay “dạy dỗ” tận tình cho cô hiểu, để mãi cô sẽ không rời bỏ anh. Nhưng chuyện này rành rành cho thấy cô vẫn chẳng hiểu cóc gì.
Rất tốt.
Lần này cô nhất định sẽ hiểu, rất sâu rất sâu tâm ý của anh.
Anh thề.