Tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh thức giấc ngủ của Đồng Liệt Lâm. Anh ôn nhu cúi đầu nhìn
cô gái đang tựa người vào ngực mình ngủ một cách ngon lành, trong lòng nhen lên một tia ấm áp vô cùng.
Phương Tiểu Lương nằm trong lòng anh nhỏ nhắn nũng nịu như một chú mèo con, thi thoảng lại nở một nụ cười xinh đẹp đến động lòng người.
Reng reng reng... Reng reng reng...
Tiếng chuông điện thoại càng lúc càng vang lên giục giã, ngay cả người phụ nữ đang nằm đây cũng không khỏi khó chịu khẽ nhăn mày lại.
Đến lúc này anh mới chậm rãi gỡ bàn tay đang ôm lấy thắt lưng anh, xuống giường bắt máy,
“Wayne Đồng nghe.”
“Tổng giám đốc à, chuyện phải thế nào ngài mới chịu trở về công ty đây? Tôi sắp không chịu nổi rồi!”
Lâm Tử một tay cầm báo cáo, tay kia níu lấy ống nghe cầu cứu lãnh đạo.
Đồng Liệt Lâm nhanh bước đến cửa, tới lúc xác định âm thanh của mình sẽ không lớn để lọt vào phòng ngủ, anh mới mở miệng, “Nửa đêm nửa hôm đánh thức tôi, chỉ vì chuyện này sao?”
Trước lời cầu khẩn của Lâm Tử, Đồng Liệt Lâm không chút dao động.
“Tổng giám đốc, nếu ngài còn không quay về, tôi dám đảm bảo Đồng thị nay mai thôi sẽ phải đóng cửa.” Lâm Tử liều mạng uy hiếp.
“Lâm Tử ngốc, cậu cho rằng tôi thèm để ý đến Đồng thị sao?” Anh lạnh lùng hỏi ngược lại.
“Tổng giám đốc?” Lâm Tử hoàn toàn không tin được những gì mình nghe được.
A! Nhất định là do gần đây mình bận đến nỗi mỗi ngày chỉ ngủ có hai tiếng nên đầu óc mới thế này, chắc chắn là nghe nhầm rồi... Đúng, nhất định là như vậy.
“Muốn biết lý do tôi tồn tại ở Đồng thị không?” Đồng Liệt Lâm cười lạnh, “Lý do, chính là muốn trả thù gia tộc Đồng thị từng người từng người một, muốn bọn họ lần lượt đều bị trục xuất, mất hết tiền bạc lẫn địa vị, để xem còn có thể nhìn người bằng một mắt chó nữa hay không mà thôi.”
“Tổng giám đốc, ngài...”
“Nếu hôm nay cậu nói với tôi rằng muốn leo lên vị trí tổng giám đốc, muốn khống chế Đồng thị dưới quyền mình, tôi nhất định sẽ không hai lời, chắp tay nhường cho cậu! Lâm Tử, ý cậu thế nào?” Đồng Liệt Lâm nói vô cùng nghiêm túc.
“Tổng, tổng giám đốc, xin xin xin ngài tha cho, lần sau tôi không dám gọi điện thoại cản trở công tác của ngài nữa.” Lâm Tử rưng rưng nước mắt.
Mặc dù vị trí này thực sự rất hấp dẫn, nhưng nhìn kĩ lại một chút thì vô cùng phiền, anh chỉ quản lý công ty mới có mấy ngày đã điên đầu đến mức muốn nhảy lâu rồi. Đến bà xã của anh nhìn thấy tình cảnh ấy cứ nghĩ anh lạnh nhạt với cô, cho nên đến lúc anh làm đến tổng giám đốc, dám chắc cô ấy sẽ lấy quần áo bọc lấy khắp người anh, lúc ấy sợ rằng cô cũng sẽ rất nhanh thành góa phụ mất thôi.
Ai! Cảnh này thật là thê lương quá a!
“Tổng giám đốc, tôi cũng không quấy rầy ngài nửa, nghỉ sớm một chút ha.” Còn anh thì tiếp tục vùi đầu vào núi báo cáo này thôi.
Ôi... bà xã à, anh cũng rất nhớ em...
Đồng Liệt Lâm cúp máy, nhưng không lập tức quay về phòng ngủ tiếp tục ôm ấp, mà đứng yên đó, dựa người vào tường.
Điều anh vừa nói, đều là sự thật.
Anh không hề coi trọng Đồng thị, lại còn cái vị trí tổng giám đốc càng không để vào mắt, việc anh tiếp tục công việc này chẳng qua là vì muốn làm cho đám gia tộc Đồng thị phải chịu cảnh thống khổ, có thể trả thù cho cha mẹ mà thôi.
“Anh chính là tổng giám đốc Đồng thị sao?” Bỗng nhiên, trước cửa gian phòng khách, một đôi mắt to nhìn chằm chằm thẳng vào người đàn ông trước mặt.
Anh nhìn lại cô, biết cô đã nghe được mọi thứ, “Đúng.” Anh không muốn tiếp tục gạt cô.
“Nếu là tổng giám đốc Đồng thị, vì sao lại đến Iga làm việc?” Phương Tiểu Lương tỉnh táo hỏi lại.
Anh im lặng.
“Tại sao?”
Anh tiến lên phía trước, ôm cô thật chặt vào lòng, “Thông minh như em, có thể đoán được dụng ý của anh mà, Tiểu Lương.” Ở chung với anh mấy ngày, nhưng cô đã hoàn toàn cho anh thấy ra năng lực cùng lòng trung thành của cô đối với Iga.
Mặc dù cô luôn miệng bảo rằng không giúp lão Lan Nais nhưng thực ra những chuyện trong công ty phần lớn cô đều gánh vác giúp anh ta, nhất là vụ giữa Iga và Đồng thị, những việc có thể giảm thiểu tổn hại giữa hai bên làm được cô đều đã làm.
“Anh nhất định cứ phải tiêu diệt Iga sao?” Cô ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
Anh trầm mặc hồi lâu, sau vừa lúc ngẩng lên chạm phải tia mắt khắc nghiệt của cô.
“Anh biết rõ em sẽ không để anh làm như vậy!” Iga tổng giám đốc đối với cô không chỉ là quan hệ thân thiết giữa cấp trên với cấp dưới, mà còn tồn tại một cái ơn mà cô khó lòng trả hết được, ông ấy cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô, làm sao cô có thể … phản bội?
“Anh thật sự không muốn ép buộc em điều gì.” Bởi anh hiểu rõ ràng lòng trung thành của cô thế nào mà.
“Hiện tại không giống đang ép buộc sao?” Cô đưa người tránh khỏi lồng ngực của anh, “Cho em chút thời gian đi!”
Mặc dù anh không lợi dụng tình cảm của cô là cần câu câu lấy tin tức trọng yếu của Iga, nhưng thật sự cô không thể chấp nhận được mối quan hệ đối địch này.
“Em….”
“Chúng ta đừng gặp nhau một thời gian, được không?” Cô nhàn nhạt nói, sâu trong đôi mắt kia ánh lên toàn những tia đau đớn.
“Không!” Anh nắm lấy hai bên vai cô, cự tuyệt nói lớn.
Khó khăn lắm anh mới tìm được lại cô, muốn anh buông tay cho cô rời xa lần nữa, chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra!
“Đồng... Anh đừng như vậy...” Cô nhắm mắt lại, không muốn phải nhìn thấy những chuyện trước mắt, cô thật sự rất sợ nếu nhìn anh quá lâu, không nhịn được cô sẽ mềm lòng mất.
“Không, em tuyệt đối không được có cơ hội rời xa anh.” Nỗi sợ hãi phải trở lại thế giới cô độc nhung nhớ thời gian trước dâng lên ngập trong lòng anh, rồi nỗi đau tựa như vô hình, lan khắp các giác quan.
Anh nghiêng đầu hung hăng hôn môi cô, không chấp đến biểu hiện phản đối của cô, bàn tay anh tiến đến ngực cô, nhanh nhẹn sờ mó xung quanh, cho đến khi cả người cô chỉ còn lớp nịt vú màu hồng phía trên và phần quần lót mỏng manh màu trắng, tất cả nổi lên bên dưới ánh đèn mờ ảo, trông cực kì mê người.
“Đồng, anh đừng như vậy... Xin anh ... “ Khác với những cử chỉ dịu dàng lúc trước, động tác anh lúc này vừa cuồng dã vừa thô bạo khiến cô vô cùng kinh hãi. “Không được...”
“Anh không cho phép em bỏ lại anh lần nữa, tiếp tục rời xa anh.” Trên người cô hiện giờ không còn thứ gì còn sót lại, bên dưới anh đã rất nhanh tiến vào bên trong hoa nguyệt của cô, “Anh không thể để em đi.”
“Không được, Đồng, đừng như vậy...” Cô hết sức kháng cự anh, nhưng cũng phải thú thật với lòng mình, anh thật sự rất cuốn hút.
“Xin anh, đừng làm vậy nữa... không.. “ Nhất thời từ khóe mắt cô một giọt nước trong suốt chảy ra.
Anh nhìn cô chăm chú, rồi chậm rãi đưa tay lau đi giọt lệ ấy, nhưng tác dụng của nước mắt chỉ làm anh phần nào hoạt động ôn nhu hơn đôi chút, tuyệt đối không hề từ bỏ ý định quyến luyến với cô.
Anh lại dùng ngón tay đưa vào sâu bên trong, nhẹ nhàng trượt sâu khiến cô như chấn động.
Một loạt cảm xúc nhất thời khống chế hoàn toàn cô, chi phối các giác quan khiến cô phải đổi tư thế đưa tay lến gáy anh, rồi dùng thân thể anh làm nơi tựa người, hoàn toàn ôn nhu nằm trong lòng anh.
“Đồng...”
Nước mắt của cô vẫn rơi, rớt nhẹ trên vai anh, rồi lại từ vai anh xuyên thấm qua tim.
“Anh không thể, không thể vì chút nước mắt này mà buông tay, em không thể ra đi ….Nếu co thể giam cầm em cả đời, anh nguyện sẽ đánh đổi tất cả để thực hiện.” Anh đưa miệng đến gần môi cô, khàn giọng nói nhỏ.
“Không…Anh hoàn toàn có thể mà….” Nghe đến đó, cô run rẩy cả người, đôi chân tựa hồ không thể đứng vững.
“Đã quá muộn.” Anh nâng đùi cô, vật nóng bỏng xuyên qua trong nháy mắt.
“A…..” Anh cứ như vậy tiến vào cô, nhu cương, ôm trọn.
Phương Tiểu Lương nén khóc, cố dùng sức đẩy anh ra, bất đắc dĩ hành động này lại giống như một thứ chất kích thích, càng hoạt động càng khiến đàn ông thêm phần khoái cảm.
“Đừng rời bỏ anh …Tiểu Lương…” Cúi đầu ngậm lấy nụ hoa hồng hồng của cô, anh cầu khẩn nói nhỏ, “Trên thế giới này, ông trời chỉ chừa cho ta một người để bấu víu mà thôi, cho nên, xin em đừng rời bỏ anh.”
Đối mặt với tình cảnh này, quả thực cô không thể vì chút tình cảm của mình mà phản bội lại lòng tin của Iga Lâm, “Xin lỗi … nhưng em không còn cách nào..” Khoanh tay đứng nhìn Iga bị phá hủy.
Lời này vào tai anh, đinh ninh xem như là cự tuyệt ý định ở lại.
“Không! Anh tuyệt đối sẽ không để em đi!” Nói rồi lại dùng lực đẩy mạnh vào trong cô, hung hăng lưu lại trên da thịt trắng nõn một vết hôn.
“Đồng!” Cô ngửa người, chủ động cùng với anh.
Thân thể mẫn cảm của cô không khác gì bị điện giật, đối với sự xâm nhập của anh không cách nào kháng cự, chỉ có thể ngậm chặt cặp môi đỏ mọng, tránh phát ra những tiếng rên rỉ kiều mị.
“Xin anh, xin anh đấy…” Những khoái cảm nhục dục vây quanh lấy thế giới của cô, không tự chủ được, khẽ cắn vào vai anh rất nhiều vết tích.
Anh lúc này tăng thêm lực đạo, mang cô lên đến đỉnh.
Cô run rẩy cả người bấu vào anh, mồ hôi thân thể cả hai nhưng hòa làm một, cùng nhau tan chảy.
“Tiểu Lương, chuyện hãy còn chưa kết thúc.” Anh dựa vào một bên tai cô, nói một câu khiến cô vừa xấu hổ vừa không biết phải đáp trả thế nào.
“Không được … Chẳng phải anh đã nói tối nay sẽ không sao?” Cô lấy lời của anh làm màn chắn, thật sự không muốn phải chịu cảnh đau nhức lần nữa.
“Anh đổi ý rồi, tối nay anh nhất định phải ăn em sạch sành sanh.” Anh bình thản chối bỏ, nhân lúc cô chưa kịp cuối đầu, anh đã chớp lấy môi cô cường hôn.
“Này…Không được ….” Phương Tiểu Lương quay mặt né tránh.
Cô khẽ rút lui về phía sau, thế nhưng anh đã đuổi theo kịp, tiến tới đôi môi cô lần nữa triền miên hôn.
Nói rồi bế ngang hông cô, chậm rãi bước đến hướng giường lớn.