Hạ Vũ Yến cởi từng nút, từng nút áo của mình ra, dần dần lộ ra nước da trắng như tuyết của cô, thậm chí ngay đến chiếc áo ngực màu đen kia, cũng sắp lộ ra bên ngoài….
Nhưng trong lúc này Lục Nghệ Văn lại đột nhiên sát đến gần, vồ lấy đằng sau chiếc cổ thon dài của Hạ Vũ Yến, đè thân người cô lên trên nắp ca-pô, một tiếng rầm lớn vang lên.
“Hạ Vũ Yến, cô thật sự có thể đê tiện đến mức không có giới hạn như vậy ư? Cởi áo trước mặt bao nhiêu người như vậy, cô có còn sỉ diện nào nữa không?”
Hạ Vũ Yến rân rấn nước mắt, nhìn Lục Nghệ Văn một cách cứng đầu nhưng lại câm phẫn.
Người yêu cầu cô cởi áo là hắn, cô nghe lời nên cởi theo, nhưng người mắng cô đê tiện, cũng là hắn!
Người đàn ông này, rốt cuộc muốn làm gì?
Chẳng lẽ, đây cũng là một thủ đoạn mà hắn hành hạ cô sao?
Ngón tay Hạ Vũ Yến nắm chặt nút áo, một lát sau, cô lại cười to lên.
Như tức nước vỡ bờ vậy, cô nói: “Dù sao thì tôi cũng là như vậy rồi, bị anh dày vò hay bị những người đàn ông khác dày vò thì cũng như nhau không đúng sao? Không phải anh lúc nào cũng nói tôi là loại tiện nhân vô liêm sỉ ư? Bây giờ tôi đê tiện cho anh xem đây!”
Cô nói xong, liền mặc kệ tất cả tiếp tục cởi áo ra.
Chỉ thấy, áo khoác của cô đã bị cởi đi, lộ ra thân hình trắng như tuyết của cô.
Lục Nghệ Văn nổi giận vô cùng, níu lấy cổ áo của cô, cưỡng ép cô mặc lại quần áo: “Hạ Vũ Yến, cô đừng có đê tiện như vậy!”
Hạ Vũ Yến căm phẫn nhìn vào hắn: “Nếu tôi không đê tiện, thì sao lúc ấy tôi lại có thể yêu anh một cách không hối hận được! Lục Nghệ Văn, bây giờ tôi chính là con tiện nhân đê tiện, tôi sung sướng khi được hàng vạn người ngắm nhìn, bị hàng vạn người cưỡi lên thì liên quan gì đến anh!”
Đôi mắt của Lục Nghệ Văn đỏ rực, ngón tay đang bóp chặt cổ của Hạ Vũ Yến siết chặt lại, tựa như muốn bóp sống cô vậy.
Hạ Vũ Yến vừa mới trải qua một trận chết ngạt thập tử nhất sinh, bây giờ lại bị bóp cổ, đương nhiên cơ thể không thể chịu đựng được nữa, mấy giây sau, đột nhiên cô cảm thấy tối tăm mặt mày, liền ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Hạ Vũ Yến!” Ngón tay của Lục Nghệ Văn nhanh chóng buông ra, đón lấy thân người thon dài yếu ớt của cô.
Người đàn bà trong vòng tay ấy nhẹ tênh, yếu ớt tựa như những lá cây rụn.
Từ lúc nào, mà cô ấy đã yếu ớt như vậy…
Sát khí trên mặt Lục Nghệ Văn tan biến nhanh như sóng biển vậy, hắn nhanh chóng bế cô vào xe.
“Tiểu Yến…” Tống Tiến Hải nhìn thấy Hạ Vũ Yến bị đem đi, vội la hét lớn lên.
Đôi chân mày của Lục Nghệ Văn níu lại, trực tiếp ra lệnh một cách lạnh lùng và hung hãn: “Tiếp tục khiến hắn ngạt thở, đến khi hắn câm mồm thì thôi!”
“Tiểu…” Tống Tiến Hải vừa mới thốt ra một chữ, thì đầu của anh liền bị ấn xuống nước lại.
Hạ Vũ Yến chỉ ngất xỉu tạm thời, sau đó cô nhanh chóng tỉnh lại, cô vẫn còn ở trong xe, phong cảnh bên ngoài không ngừng đổ lùi về phía sau, chiếc xe đang đi về phía trung tâm thành phố.
Cô gượng mình dậy, không nói một câu nào, yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tỉnh rồi à?” Lục Nghệ Văn chủ động phá tan sự tỉnh lặng mà nói.
Hạ Vũ Yến chỉ xem như không nghe thấy, nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề có phản ứng gì.
Lửa giận của Lục Nghệ Văn vừa mới được dập tắt ấy, lại được thổi bùng lên thêm một lần nữa: “Hạ Vũ Yến, ta đang nói chuyện với cô!”
Hạ Vũ Yến vẫn mặc kệ hắn ta, hoàn toàn xem như Lục Nghệ Văn không còn tồn tại.
Đôi chân mày của Lục Nghệ Văn nhíu lại một cách bực bội, chiếc xe vốn dĩ đi về phía bệnh viện, liền quay đầu lại, đi về phái biệt thự.
Xe vừa dừng lại, Lục Nghệ Văn lập tức kéo Hạ Vũ Yến đi vào trong biệt thự.
Hạ Vũ Yến giống như một con búp bê vô hồn vậy, cô không la cũng không hét, vẫn yên lặng đi theo bước chân của hắn, dù cho sau đó hắn có đè cô xuống giường, xé rách quần áo của cô, cô cũng sẽ không hề kêu la một tiếng nào cả.
Xoay đầu né tránh ánh mắt của hắn, yên lặng tĩnh mịch như một cái xác chết vậy, để mặc Lục Nghệ Văn điên cuồng trút giận lên cơ thể của cô.
Dần dần, những động tác của Lục Nghệ Văn, đã dừng lại.
Ánh mắt âm u đáng sợ vô cùng, nhìn chằm chằm như một lưỡi dao sắc bén vào người đàn bà phía dưới: “Hạ Vũ Yến, cô cố tình giả chết trước mặt tôi phải không?”
Hạ Vũ Yến mặc kệ hắn.
Lục Nghệ Văn nắm lấy cổ tay cô một cách mạnh bạo, kéo cô vào phòng tắm, đè cô xuống một tấm kính sạch sẽ và cực lớn trên sàn, sau đó lại mạnh bạo thâm nhập vào cơ thể của cô.
Cuối cùng sự đau đớn cũng khiến Hạ Vũ Yến nhíu đôi chân mày lại, cô nắm chặt tay, thân thể thon dài nhe nhành run rẩy.
Nhất là, sau khi nhìn rõ bản thân thê thảm của mình trong gương, sắc mặt của cô càng thêm trắng bệt hơn nữa.
“Hạ Vũ Yến, cô nhìn thấy chưa? Rõ ràng cô là loại đàn bà đê tiện nhất, cô còn giả bộ mạnh mẽ gì nữa! Bây giờ cô kháng cự việc tôi đụng đến cô như vậy, có phải cô đang nhớ về ba tên ăn mày lần trước không?”