• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1543
Tuy rằng không biết là ai đã tốt bụng đi báo cảnh sát, nhưng cuối cùng cũng được giải cứu, Lục Nghệ Văn nhìn bộ dạng không bị thương gì của Hạ Vũ Yến liền thở phào nhẹ nhõm, thò tay ra sờ vào khuôn mặt của cô: “Chỉ cần em không sao là tốt rồi.”
Hạ Vũ Yến áp bàn tay của mình lên tay của hắn: “Anh thật sự làm em sợ chết được...”
“Em mới làm anh sợ chết!” Lục Nghệ Văn nói, “Đột nhiên gửi cho anh tin nhắn như vậy, còn nói cái gì là vì Tống Tiến Hải, trong đầu của em rốt cuộc đang chứa đựng điều gì vậy? Có chuyện gì cũng không thể nói với anh được sao? Anh có thể giúp em được mà! Xông qua đó một mình như vậy thật là…”
Hạ Vũ Yến có chút áy náy nói: “Em xin lỗi, lúc đó thật sự em đã quá nóng ruột, em không nghĩ đến….”
“Lần sau không được như vậy nữa.” Lục Nghệ Văn thở dài một hơi, cuối cũng cũng không nỡ nổi giận, “Đúng rồi, Phạm Tiểu Vân và Tống Tiến Hải…”
“Tiến Hải bây giờ đang nằm trong bệnh viện dưỡng thương, Phạm Tiểu Vân cô ấy… cô ấy đã bị cảnh sát giam cầm lại rồi.” Hạ Vũ Yến có chút không yên tâm nhìn Lục Nghệ Văn, “Anh muốn làm gì vậy?”
“Yên tâm, anh sẽ không làm gì cả, chỉ cần cô ta lãnh được xử phạt thích đáng là được rồi.” Lục Nghệ Văn biết cô ấy mềm lòng, cho nên chỉ có thể an ủi cô như vậy.
Quả nhiên Hạ Vũ Yến liền gật đầu thể hiện bộ dạng đồng ý.
Thật là đồ ngốc.
Đôi mắt ấm áp của Lục Nghệ Văn bị một tia giá lạnh đang tiềm ẩn thay thế.
Phạm Tiểu Vân…
Là do cô ta làm những việc như vậy trước, vậy thì cũng không thể nào trách hắn được.
Nếu cho cô ta sống, chỉ có thể tạo nên một mối đe dọa lớn hơn mà thôi
Bây giờ hắn đã có Vũ Yến rồi, không thể mạo hiểm như vậy, cũng không thể mềm lòng như vậy được nữa.
….
Sức khỏe của Lục Nghệ Văn ngày càng khỏe mạnh lại, vả bụng của Hạ Vũ Yến ngày càng to lên rõ rệt.
Hạ Vũ Yến đã từng hỏi qua việc liên quan đến Phạm Tiểu Vân, nhưng Lục Nghệ Văn chỉ nói cô ta đã bị phán tội, cô ấy liền không hỏi thêm gì nữa.
Nhưng cô không biết là, Lục Nghệ Văn không hề tha cho Phạm Tiểu Vân, ngược lại hắn còn ban cho cô phương thức trừng phạt khủng khiếp nhất, một mình cô bị bỏ lại trên một hòn đảo hoang, chắc suốt đời này chỉ có thể sống cô độc tại đó mà thôi.
Cô cũng đã rất lâu rồi không thấy bóng dáng của Giang Mỹ Linh, đã hỏi qua rất nhiều người nhưng đều không biết tung tích của cô ấy, Lục Nghệ Văn nói với cô, Giang Mỹ Linh đã đi du lịch vòng quanh thế giới một mình rồi.
Nhưng Lục Nghệ Văn không hề nói với cô, hắn đã điều tra được việc Giang Mỹ Linh cấu kết với Phạm Tiểu Vân, công thêm những tội danh và vu oan trước kia cô gán tội cho Hạ Vũ Yến, cho nên hắn chắc chắn sẽ không thể buông tha cho cô ta được, kết cục của cô ta đương nhiên sẽ thê thảm hơn Phạm Tiểu Vân.
Giang Mỹ Linh đã bị bán đi Phi Châu, kết cục của cô ta có thể tưởng tượng được sẽ thê thảm đến cỡ nào rồi.
Và những điều này, Lục Nghệ Văn đều không muốn cho Hạ Vũ Yến biết được.
Hắn chỉ cần cô vui vẻ, không suy nghĩ đến bất cứ thứ gì, hắn hy vong thế giới mà cô nhìn thấy vẫn tốt đẹp.
Và Tống Tiến Hải, hắn từng đi thăm anh khi Hạ Vũ Yến không có ở kế bên.
Trong một số trường hợp, thật ra hắn rất khâm phục Tống Tiến Hải, có thể vì tình yêu hy sinh đến mức độ như thế này.
“Tôi rất khâm phục anh, nhưng bây giờ anh vẫn chưa thể bảo vệ được cô ấy.” Lục Nghệ Văn nói trực tiếp với Tống Tiến Hải đang nằm trên giường bệnh kia, “Tôi nghĩ dù xuất phát từ mặt nào đi nữa, thì chắc anh cũng nhìn ra được sự khác biệt giữa tôi và anh.”
“Tôi biết.” Tống Tiến Hải lại chỉ cười đau khổ, “Từ giây phút tôi bất lực trở đi tôi đã biết tôi không xứng đáng với cô ấy rồi, tôi bây giờ vẫn quá yếu ớt. Nhưng mà, sẽ có một ngày tôi sẽ trưởng thành hơn, đến lúc đó tôi nhất định sẽ xứng với cô ấy hơn anh.”
“Tống gia vẫn luôn chờ đợi anh trở về kế thừa.” Lục Nghệ Văn thản nhiên nói, “Anh không có sự lựa chọn nào khác cả, anh cũng biết mà, nhà họ Tống đã vô cùng nguy kịch rồi, trên người anh có một trọng trách lớn hơn nữa đang đợi anh đảm nhận, nếu là đàn ông thì không nên đặt cuộc sống của mình trên người một người khác.”
Tống Tiến Hải dụi mắt lại, nhìn không rõ hắn đang nghĩ gì.
“Tôi chỉ nói đến đây thôi, trong lòng anh cũng đã biết rõ rồi, rốt cuộc ai mới là sự lựa chọn tốt hơn của cô ấy.” Lục Nghệ Văn nói xong câu này liền xoay người rời đi, bàn tay hắn vừa đụng đến tay nắm cửa, thì phía sau liền truyền tới giọng nói của Tống Tiến Hải.
“Vậy anh… nhất định phải đối xử với cô ấy thật tốt, nếu anh dám phụ lòng cô ấy, thì dù sao đi nữa tôi cũng sẽ quay trở về.”
“Sẽ không có ngày đó đâu.” Lục Nghệ Văn không hề ngoảnh đầu lại rời khỏi phòng bệnh.

Sau sự cố ngày hôm đó, Hạ Vũ Yến cũng đã giải được nút thắt trong tim mình, chuyên tâm ở bên Lục Nghệ Văn.
Cô biết, hắn là người xứng đáng để cô ấy dựa vào suốt đời.
“Đợi em sinh đứa bé ra, sau khi điều dưỡng xong thì chúng ta đi du lịch đi.” Lục Nghệ Văn đùa nghịch với ngón tay của cô nói, “Anh muốn ở bên em khắp mọi miền của thế giới này.”
“Anh nói gì vậy?” Hạ Vũ Yến đẩy hắn một cái, nhưng nụ cười tít mắt đã sớm bán đứng cô rồi, “Không phải bây giờ chúng ta đã ở bên nhau rồi sao?”
“Mỗi khi đến một nơi liền làm đám cưới một lần thì sao?” Lục Nghệ Văn cười nói.
“Đừng đừng, anh lấy đám cưới ra làm trò đùa à, nói làm thì làm sao, đâu có ai kết hôn nhiều lần như vậy đâu.” Hạ Vũ Yến nói.
“Dù sao thì em kết hôn bao nhiêu lần, ly hôn bao nhiêu lần, thì đối tượng cũng vẫn là anh.” Lục Nghệ Văn cười híp mắt nói.
“Ừ.” Hạ Vũ Yến nhịn không được nhoẻn miệng lên, thò tay ra bắt lấy hắn, “Lục tiên sinh, anh muốn kết hôn với em sao?”
Lục Nghệ Văn có chút bất lực nói: “Câu này đáng lẽ phải là anh nói trước chứ?”
“Hạ tiểu thư, em có đồng ý lấy anh không?”

[Hết]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang