“Đứa em trong bụng của em là của Lục Nghệ Văn, chẳng lẽ em còn muốn Tống Tiến Hải không những phải nuôi em, còn phải giúp em nuôi con nữa hay sao? Dựa vào đâu chứ?” Đôi mắt của Giang Mỹ Linh đỏ lên.
Đột nhiên cô lại không muốn giấu giếm trước mặt Hạ Vũ Yến nữa.
Cô cảm thấy rất ấm ức, ấm ức cho chính mình, còn ấm ức giùm cho Tống Tiến Hải.
Cô hận chính mình tại sao lại không bảo vệ Tống Tiến Hải cho tốt, lại hận Hạ Vũ Yến cứ ở bên anh ấy nhưng lại luôn miệng nói chỉ là bạn bè.
“Chị, em không có!” Hạ Vũ Yến nhanh chóng huơ tay, Giang Mỹ Linh như thế này khiến cô cảm thấy thật đáng sợ.
“Tôi đã chịu đựng cô đủ rồi, tại sao cô lại cứ muốn tranh giành với tôi? Cô tranh giành ba mẹ với tôi, thậm chí ngay đến người yêu cô cũng muốn giành với tôi sao?” Giang Mỹ Linh nói: “Cô hãy rời khỏi anh ấy ngay cho tôi, đừng nên làm tổn thương anh ấy nữa!”
“Em chưa từng làm tổn thương anh ấy…” Hạ Vũ Yến sắc mặt trắng bệt biện hộ cho chính mình.
“Nhưng cô hãy nhìn xem khi ở bên cô Tiến Hải có an toàn không?” Giang Mỹ Linh cười lạnh lùng, “Hãy rời xa anh ấy, nếu không tôi sẽ nói cho Lục Nghệ Văn biết cô ở đây, đến lúc đó chỉ dựa vào sức một mình cô, chắc cô cũng không thể chạy đi đâu khác được?”
“Chị…” Hạ Vũ Yến mở to mắt lên một cách kinh ngạc, “Sao chị lại…”
“Cô còn chưa biết ư? Tôi hận cô tận xương tủy, bắt đầu từ ngày mà cô bước vào nhà tôi.” Giang Mỹ Linh nói, “Tôi không muốn phải giả làm người chị dịu dàng hiền lành đó nữa.”
Hạ Vũ Yến ngơ ngác nhìn Giang Mỹ Linh, chỉ cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
“Chỉ cần cô rời khỏi Tống Tiến Hải, thì tôi sẽ không tiết lộ gì cả, cô đem theo đứa con của cô đi sinh sống ở đâu cũng được, đều không liên quan đến tôi.” Giang Mỹ Linh nói “Cô đã sảy thai hết ba lần rồi, nếu lần này bị Lục Nghệ Văn bắt về nữa, thì chắc cô cũng biết được kết cục của mình là như thế nào rồi chứ?”
Hạ Vũ Yến nhớ đến ba tên ăn mày đó, nhớ đến sự đau đớn thảm thiết trong lúc sinh non, nhớ đến nụ cười ác độc trên mặt của Phạm Tiểu Vân, nhớ đến sắc mặt lạnh lùng của Lục Nghệ Văn và sự hành hạ tàn nhẫn của hắn.
Không!
Những ngày tháng như địa ngục này, cô không muốn phải trải qua một lần nữa!
“Chị thật sự sẽ không nói cho ai khác biết chứ?” Hạ Vũ Yến do dự nói. có chút lo lắng đặt tay lên bụng của mình.
Giang Mỹ Linh nhìn cái bụng nhô lên của cô, có chút khinh thường nói: “Tin hay không tùy cô, tôi chỉ muốn có được Tiến Hải mà thôi.”
“Được, vậy em sẽ rời khỏi anh ấy.” Hạ Vũ Yến nắm chặt lấy tay mình, “Hy vọng chị giữ lời hứa.”
…
Lúc Tống Tiến Hải trở về liền cảm thấy Hạ Vũ Yến có chút không bất thường.
“Sao vậy? Trông em ủ rủ quá.” Tống Tiến Hải cười nói: “Đừng tối tăm mặt mày nữa, xem hôm nay anh đem gì về cho em nè.”
Hạ Vũ Yến ngước đầu lên nhìn anh, cười một cách miễn cưỡng.
Tống Tiến Hải rút từ trong túi ra hai tấm vé, cười đắc ý: “Hôm nay anh lấy được hai tấm vé xem phim, bộ phim này hay cực kỳ, đang rất hot, khó khăn lắm anh mới mua được đó, ngày mai chúng ta cùng đi xem phim đi?”
Hạ Vũ Yến nhìn nụ cười trên khuôn mặt anh, chỉ cảm thấy trong lòng mình vô cùng phức tạp.
Cô không nên quá ích kỷ như vậy.
Giang Mỹ Linh nói đúng, cô ấy chỉ là gánh nặng của anh.
“Sao vậy?” Tống Tiến Hải ngờ vực nhìn vào bộ dạng muốn nói lại thôi của cô.
“Anh còn nhớ chị của em không? Giang Mỹ Linh.” Hạ Vũ Yến nói.
“Nhớ, sao vậy? Sao em đột nhiên lại nhắc đến cô ấy?” Tống Tiến Hải nói.
“Chỉ là đột nhiên nhớ về chị ấy tôi, anh có cảm giác gì với chị ấy không?” Hạ Vũ Yến cười nói.
“Thì, bạn bè thôi.” Tống Tiến Hải nói.
Hạ Vũ Yến cúi mặt xuống, một lúc sau mới nói: “Vậy ngày mai chúng ta đi xem đi.”
Tiến Hải, đây là lần đầu tiên chúng ta đi xem phim, cũng là lần cuối cùng rồi.
Hạ Vũ Yến nhìn bộ dạng vui mừng của Tống Tiến Hải, trong ánh mắt cô cũng bị nụ cười ấy làm cười theo.
….
Giang Mỹ Linh nắm chặt lấy điện thoại di động, trên đó đã hiện lên bàn phím điện thoại, được nhập sẵn một dòng chữ số, chỉ còn thiếu động tác ấn nút gọi mà thôi.
Do dự một hồi lâu, cuối cùng cô cũng bình tâm lại, ấn nút gọi: “...Là tôi, Giang Mỹ Linh.”
“Có chuyện gì?” Phạm Tiểu Vân lạnh lùng nói.
“Tôi có chuyện muốn nói với cô.” Giang Mỹ Linh nói.
Cô không nuốt được nỗi uất ức này.
Dù sao thì Hạ Vũ Yến cũng là một người không thể tha thứ được.
Một khi Giang Mỹ Linh nghĩ đến cái chân đó của Tống Tiến Hải, trái tim của cô liền đau đớn vô cùng.
Dựa vào điều này, thì cô không muốn tha thứ cho Hạ Vũ Yến chút nào nữa.
Tống Tiến Hải tốt đến thế, tất cả đều do cô ta, nên mới biến thành như vậy.
Giang Mỹ Linh vừa nghĩ, vừa nói với Phạm Tiểu Vân:
“Hạ Vũ Yến vẫn chưa chết.”
“Cái gì?” Phạm Tiểu Yến không thể tin được, lớn giọng nói, “Sao lại có thể như vậy? Chính mắt tôi đã trông thấy cô ta té xuống không nhận ra được mặt mũi nữa mà!”
“Tin hay không tùy cô, cô ta hiện nay đang ở nước Nga.” Giang Mỹ Linh nói, “Cô có muốn phái người đến đây không?”
“Không được, bây giờ tôi đột nhiên phái người qua đó, Nghệ Văn sẽ nghi ngờ tôi.” Phạm Mỹ Linh nói, “Cô có thể đem cô ta trở về nước không?”
“Thật phiền phức.” Giang Mỹ Linh nhíu mày lại, “Giữ liên lạc nhé.”
Phạm Tiểu Vân gác máy, cuồng phong bão táp đang nổi dậy trong lòng cô.
Hạ Vũ Yến lại chưa chết ư?
Thậm chí còn trốn ra khỏi nước ngoài?
Thật đáng chết!
Phạm Tiểu Vân hễ nghĩ đến bởi vì Hạ Vũ Yến mà Lục Nghệ Văn trở thành bộ dạng bất thường như vậy, liền căm phẫn đến nỗi muốn phanh thây Hạ Vũ Yến thành trăm mảnh.
“Sao cô ta lại còn chưa chết được?” Phạm Tiểu Vân lẩm bẩm nói, sự độc ác ẩn trong mắt cô đã không thể che giấu được nữa.
“Em đang lẩm bẩm gì thế?” Giọng nói của Lục Nghệ Văn vang lên đằng sau cô.